Chương 46: Cuộc hẹn của những người bạn

Abigail sửa lại quần áo của chính mình, nhìn hình bóng mình phản chiếu từ tấm kính của một cửa hàng: hình ảnh là một cô gái có đôi mắt đen Châu Á, gò má tàn nhang, đeo một cặp kính tròn có viền to, thân hình béo tròn mập mạp đang mặc một chiếc áo choàng màu đen phù thủy, trông giống như một con chim cánh cụt nhỏ nhắn.

Hình dạng này đúng là không thuận mắt chút nào. Lúc trước cô ngồi xổm ở Ai Cập, mở to mắt tìm kiếm vài ngày, nhìn mãi cũng không thấy ai vừa mắt. Vừa nghĩ đến việc phải ăn tóc của một người xa lạ bản thân liền cảm thấy không được tự nhiên.

Theo lý thuyết mà nói thì đương nhiên hình dạng càng khác xa hiện tại càng tốt, tốt nhất là nên tìm một người cao lớn vạm vỡ, thân hình thô kệch, chùm râu quai nón để giả dạng. Nhưng mà Abigail rất ghét đem bản thân mình phóng to lên. Đang trong lúc do dự thì đột nhiên lại nhìn thấy một cô bé người Phương Đông, xem ra là người Hoa đến Ai Cập du lịch.

Abigail lập tức hành động, bất chấp tất cả, rút đũa phép ra liền lấy được một ít tóc của cô bé kia. Bonnie ở bên cạnh sợ chết khϊếp, nói rằng phù thủy vị thành niên ở bên ngoài không được sử dụng pháp thuật, bộ pháp thuật sẽ truy cứu việc này.

Kết quả là Abigail bị trách móc môt trận. Dẹp đi! Cái bộ pháp thuật kia chỉ biết quan tâm những việc nhỏ nhặt như lông gà vậy thôi, gặp việc lớn, nguy hiểm chút xíu thì không có một chút tác dụng gì cả. Nếu bộ pháp thuật thật có một chút năng lực thì đã sớm giải quyết tên Voldemort kia rồi, cô còn phải lén lén lút lút như vậy sao? Bonnie liền nghẹn họng.

Abigail biết bản thân mình rất tùy hứng, nhưng mà cô rất muốn một lần nữa được làm một người Phương Đông mắt đen, tóc đen. Tuy cô bé kia không xinh đẹp bằng một nửa Abigail, nhưng cô cũng có thể chấp nhận được, một phần tình cảm nhớ nhà của cô cũng được an ủi ít nhiều. Mặt khác, có lẽ một phù thủy nhỏ muốn mua sách lại đứng cùng một vị phù thủy cao lớn sừng sững, ngược lại sẽ làm cho người ta chú ý.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, Hẻm Xéo cũng rất náo nhiệt. Bởi vì gần đến khai giảng, nên khắp nơi đều là bố mẹ cùng con cái bọn họ đến mua đồ dùng, làm cho con đường vốn rộn ràng càng trở nên vô cùng náo nhiệt. Abigail khϊếp sợ đi trong dòng người, sợ bị người ta nhận ra. Nên trông cứ lấm la lấm lét.

Lúc nãy cô có gặp một số bạn học trong Hogwarts, bọn họ đi thành từng nhóm, có người thì đi cùng người nhà, đều rất vui vẻ, khi cô đi qua bên người bọn họ, cảm giác như tim cũng nhảy lên tận cổ họng, nhưng những người đó đều đi qua cô, không ai phát hiện ra. Abigail hiện tại rất khâm phục sự rèn luyện của những người hoạt động ngầm (nội gián thường cải trang).

Lúc này cô cũng đã bình tĩnh trở lại. Có cái gì đáng sợ chứ, đến ngay cả Voldemort cô không phải cũng đã gặp rồi, còn có cái gì đáng sợ hơn nữa?

Đây không phải lần đầu tiên Abigail đến Hẻm Xéo, nhưng là lần đầu tiên đi một mình đến đây. Lúc đầu vợ chồng ông bà Green cũng muốn tới, nhưng Abigail cho rằng ba người thì mục tiêu quá lớn, cho nên kiên trì muốn đi một mình. Bởi vì không thể trở lại nhà cũ ở Razor Hill, nên gia đình Green và Bonnie đã chuyển đến một chỗ ở khác.

Hẻm Xéo vẫn cổ kính như vậy, những ngã tư đường chật hẹp, những cửa hàng mọc lên san sát, những người qua đường kỳ quái. Bà nội Green đưa cho Abigail một túi đựng không ít tiền, nên Abigail không cần phải đi Gringotts lấy tiền, vậy thì nhanh chóng đi đến hiệu sách "phú quý và cơ hàn" thôi!!!!

Abigail cảm thấy cái hiệu sách này nên chỉnh đốn lại một lần cho tốt. Không nói đến những nhân viên của cửa hàng khuôn mặt đều lạnh tanh. Phiền toái nhất chính là ở chỗ tất cả các giá sách đều để loạn, vắt ngang, vắt dọc, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, che cả cửa ra vào, tóm lại là có chỗ nào để thì cứ tùy tiện đặt ở đấy. Sách vở lại để mỗi chỗ một ít. Những quyển sách nhà trường yêu cầu mua chuyên dành cho học sinh, thì để ở một chỗ dễ thấy cho học sinh lựa chọn. Còn những quyển sách khác thì để khắp nơi, không phải ở trên mặt đất thì chính là trên nóc nhà, phủ đầy bụi bặm, có sách tàng hình, có sách lại cắn người, nếu không cẩn thận thì sẽ bị mấy quyển sách đó đớp cho một miếng. Nhìn qua không giống một cửa hàng sách chút nào, rất giống một cửa hàng bán ám khí nguy hiểm.

Hơn nữa, thẩm mĩ của cửa hàng lại cực kỳ kém, ở trên mấy cây cột trụ còn trang trí những vật phẩm in hình sư tử, rắn, lửng và chim ưng (biểu tượng bốn học viện/nhà của Hogwarts).

Khi cô đi đến, hình như có nghe thấy giọng nói vang lên bên tai: "Giầy của ngươi đang tan ra". Abigail vội nhấc áo choàng lên, cúi nhìn đôi giầy của mình, giầy vẫn còn nguyên, xem ra không phải đang nói với cô. (các bạn nhớ cái chi tiết này nhé)

Abigail vừa kéo theo cái áo choàng lụp xụp, vượt qua đám người, từng bước đi qua đống sách dưới chân, vừa nhớ tới sự sạch sẽ và ân cần của các cửa hàng sách thời hiện đại. Theo lời hẹn với Snape, cô đi tới giá sách bên trái trên tầng hai. Abigail mở to mắt tìm kiếm, quả nhiên cô tìm thấy Snape đang vùi đầu vào một quyển sách đọc chăm chú. Lập tức hô to: "Sev, Sev, cậu...".

Snape ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái béo ú đang vẫy tay với hắn, khép quyển sách trong tay lại, sắc mặt không đổi, bình tĩnh hỏi: "Ngươi là ai? Không ăn tết năm nay?".

"Muốn ăn sẽ ăn thịt kho tàu đầu sư tử!!! Sev, là mình nè! Không cần nói ám hiệu, ám hiệu lúc ấy mình chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi!", Abigail đen mặt.

Snape lúc này mới vui vẻ đứng lên, đánh giá Abigail từ trên xuống dưới: "Không tổi, không tồi, thuốc "đa dịch" của mình quả nhiên là không tồi. Một chút cũng nhìn... A nha, đừng vuốt đầu của mình. Bạn hiện tại ục ịch như vậy, không với tới đâu!".

Bọn họ đã lâu không gặp nhau, đương nhiên rất vui vẻ, Abigail và Snape vui vẻ đùa giỡn, đi xuống tầng một lựa chọn những sách vở dùng cho năm học mới.

Phiên nhất chính là, cả tầng một đều chật ních đám học sinh Hogwarts đến mua sách. Có không ít người nhận ra Snape, thế nên, thỉnh thoảng sẽ có chuyện như vậy xảy ra:

"A, Snape, đây là bạn gái của cậu sao? một người béo tròn, một người cao gầy, nhìn hai người rất xứng với nhau đó!", một nam sinh cười lớn.

Snape trừng mắt, rút từ giá sách bên cạnh ra quyển "Quái Thư về Quái vật" (The Monster Book of Monsters), sau đó cởi cái dây thắt trên thân sách ra, ném qua chỗ nam sinh kia. Quyển sách kia vừa vặn đáp lên trên mặt hắn ta, chỉ nghe thấy nam sinh kia kêu to "Oa oa", lập tức bị quyển sách kia cắn cho một cái, lăn lộn trên đất. Vừa khóc vừa trốn tránh:

"Oa, ánh mắt của ngươi thật là kỳ lạ. Đừng để cho tiểu thư Abigail Green ghen tị đó! Ha ha ha..." lại một tên nam sinh khác lên tiếng.

Abigail sao lại tha cho hắn chứ, cô lôi Snape đứng sang một bên, sau đó dùng chân đá một cái vào giá sách bên cạnh, giá sách rất cao, nhưng không chắc chắn, Abigail chỉ dùng đủ lực để mấy quyển sách trên cao rơi xuống. Những quyển sách này "rầm rập" rơi xuống như mưa, nện lên người tên nam sinh kia. Hắn ôm đầu kêu lớn, vừa thét chói tai vừa chạy trốn.

Nhìn bộ dáng thê thảm của hai cái tên lắm miệng kia, Abigail và Snape liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng nở ra nụ cười tà ác, sau đó hiểu ý, dùng sức đập tay "ba" một cái vào tay đối phương. Cuộc sống thật tốt đẹp.

Hai tên bại hoại bị đánh tan tác.

Khi ra khỏi cửa, Abigail lại nghe thấy âm thanh bên tai: "Sách của ngươi rơi kìa...".(chú ý chỗ này nữa.)

Abigail vội vàng nhìn những quyển sách nhỏ của mình, không thiếu quyển nào. Xem ra không phải nói với cô.

Abigail cảm thấy kỳ lạ, hỏi Snape: "Cậu kiểm tra một chút, xem có bị rơi quyển nào không. A, cậu có nghe thấy có người nói sách cửa ngươi rơi không?".

"Không. Làm sao vậy?... Bạn nghe thấy gì sao?", Snape cúi đầu kiểm tra sách.

Abigail biết bản thân quá nhạy cảm, chắc là cha mẹ của mấy đứa trẻ xung quanh đang nói chuyện, vừa vặn bị cô nghe thấy. Nên phe phẩy tay ý bảo Snape không có gì cả.

Mua đủ sách, Snape và Abigail đi vào cửa hàng bên cạnh hiệu sách, chính là cửa hàng áo choàng của phu nhân Malkin .

"Bạn thực sự không làm áo choàng sao?", Snape nhẹ nhàng hỏi Abigail, hắn đang đứng ở trên một cái bàn bóng loáng, mở hai cánh tay để cho một cái cuộn thước dài lấy số đo của hắn.

"Cậu cho rằng với bộ dạng hiện tại bọn họ có thể lấy được số đo chính xác của mình sao?", Abigail chỉ chỉ vào thân hình của cô, có chút bất đắc dĩ. Snape cũng cười khổ.

Severus lớn rất nhanh, chỉ hai tháng không gặp mà Abigail lại thấy hắn cao thêm vài tấc Anh (inches đơn vị đo lường của Anh) đáng tiếc là thân hình vẫn không có tí thịt nào, vẫn gầy gò như cũ. Abigail không chỉ một lần yêu cầu Snape ăn nhiều một chút.

"Nếu cậu còn gầy đi nữa, sẽ không khác gì một cái xác ướp đâu. Đến lúc đó mình cũng không cần phải đến Ai Cập, trực tiếp nhìn cậu là được rồi!".

Abigail cảm thấy cô rất có tư cách nói hắn như vậy, bởi vì hình dáng của cô rất tốt, Abigail có một khung xương nhỏ nhắn, nhưng lại cân đối, cả người đều được bao bọc bởi một lớp thịt dày, nhưng nhìn vẫn rất xinh xắn, thanh tú. Một chút cũng không thấy béo. Gen di truyền của Green gia đúng là rất tốt.

"Mình là dùng lý luận "rèn đao", chất dinh dưỡng phải dùng để duy trì vóc dáng cần thiết. Lại nói, phải làm cho cơ thể cao lên, chứ béo lên để làm gì?", Snape cố ý đánh giá vóc dáng béo tròn bây giờ của Abigail.

Abigail chán nản, quyết định không cần cùng cái "cây trúc" này tranh chấp.

Đo xong quần áo, hai người đi lên con đường đá cuội nhỏ, Snape cầm lấy túi tiền nhỏ của hắn tung lên vài cái, phát ra âm thanh "loảng xoảng". Snape rất vui vẻ nói: "Đi, mình mời bạn đi ăn kem, mùa hè này mình buôn bán được không ít tiền nha".

Abigail cũng rất mừng cho hắn, hắn có thể thông qua sự cố gắng của bản thân mà lấy được tôm nghiêm cho mình, đây chính là sự an ủi không gì sánh bẳng. Vì vậy cô cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn cho Snape "tỉnh táo", vui vẻ nhận lời.

Có một người bạn cùng mình chia sẻ thành công là một chuyện vui vẻ đến mức nào. Snape khoái trí mua hai cây kem đặc biệt vị xoài và quả phỉ nổi tiếng cho hắn và Abigail.

Abigail lo lắng nhìn cây kem vô cùng lớn kia, mấy quả phỉ hiếm có bên trên như sắp rơi xuống vậy, cô hoài nghi bản thân sẽ không ăn xong nó trước khi cái quả kia rơi xuống. Snape dường như biết được suy nghĩ của Abigail, cười một cái, nhét cây kem vào tay cô: " Yên tâm, kem của cửa hàng này đều sử dụng pháp thuật, nó sẽ không tan trước khi bạn ăn hết đâu!".

Abigail liền yên tâm nhận lấy, vì vậy hai người vui vẻ vừa ăn kem vừa dạo phố, quan sát những tủ kính trưng bày đồ hai bên đường.

Một đám nhỏ phù thủy đứng trước tủ kính của cửa hàng "chuyên cung cấp trang thiết bị Quidditch chất lượng cao", vừa nhìn thấy một cán chổi mới tinh, vừa phát ra từng phen tán thưởng.

"Học kỳ này bạn sẽ bắt đầu phải chơi bóng, có muốn mua chổi không?", Snape đoán mình có đủ tiền để mua cho cô một cái chổi mới. Hắn hận không thể đem hết số tiền mình kiếm được trong kỳ nghỉ hè đều sài hết trên người Abigail.

"Không cần mua. Ông nội mình khi vừa mới biết mình bị tuyển làm cầu thủ Slytherin, vui sướиɠ mà viết thư suốt đêm gửi cho nhà ngoại ở bên Đức khoe khoang (Abigail: chủ yếu là khoe khoang huyết thống Green gia bọn hắn tốt đẹp ra sao), vì thế bọn họ đã tặng mình một cán chổi 1500 mới nhất rồi. Còn có trọn bộ đồ dùng Quiddith nữa."

Snape buồn bực, người này sao lại có nhiều họ hàng đến vậy? Không đúng, phải là, họ hàng của cô sao lại đều là người có tiền như vậy? sao không nghèo khổ một tí? hắn lại không giúp được gì rồi.

Tới cửa hàng bán da dê và lọ mực, Snape mua rất nhiều da dê và một lọ mực nước mới, Abigail đứng bên cạnh bĩu môi. Cô ghét phải cả ngày phải ôm cái đống da dê và lọ mực đó chạy tới chạy lui khắp nơi. Cô cảm thấy bút máy, bút bi và giấy vở của Muggle dùng tốt hơn nhiều, cũng tiện lợi hơn.

Khi trả tiền, Abigail nhanh mắt liền phát hiện ra người đang đi tới hóa ra lại là Regilus và Elisa - hai người bọn họ đang cầm tay nhau, thân thiết đi tới. Abigail nhanh chóng cúi đầu, lôi kéo Snape lúc này vừa trả xong tiền chạy ra khỏi cửa hàng. Hai người vừa đi vừa quay lại nhìn, thấy Regulus kiên nhẫn giải thích những loại da dê và loại mực tốt trong cửa hàng cho Elisa biết.

Thực sự là, người trẻ tuổi thì càng nhiệt tình. Thời gian trôi qua thật là nhanh. Abigail cảm thán.

Đang cảm thán, đột nhiên cảm thấy tay bị kéo, cúi đầu nhìn, hóa ra là Snape đang cầm tay mình. Abigail ngẩng đầu, nhìn thấy Snape mặt không chút thay đổi đang quay đầu, làm bộ bình tĩnh. Tên này đang giả bộ cái gì?

Ở cửa của một cửa hàng pháp thuật đùa giỡn, bọn họ nhìn thấy Potter và Pettigrew vui vẻ lựa chọn đồ. Bên cạnh là Sirius và một nhân viên bán hàng đang nói gì đó.

Remus đang đứng bên cạnh Sirius Black ngạc nhiên hỏi: "Sirius, cậu thực sự muốn mua cái này sao?".

"Sao lại không thể?", Sirius cố gắng tỏ ra phụng phịu nói.

"Nhưng, nhưng cái này là trang sức cài áo ngọc trai bảy màu phát sáng mà?".

"Cậu Black, ánh mắt của cậu thật sự rất tốt, mấy cô gái thích nhất thứ này, cửa hàng của chúng tôi cũng sắp cháy hàng rồi!", nhân viên bán hàng đứng bên cạnh ra sức giới thiệu.

"Cậu muốn tặng cho bạn gái sao? Ai vậy? chúng ta có quen không ?", Lupin càng thêm ngạc nhiên.

"Là bạn của Lily, cái cô Mary kia sao?... Cô ta nhất định sẽ rất vui mừng, cô ta vẫn luôn thích cậu mà", Pettigrew không nhịn được xen mồm vào, Sirius ở Gryffindor là người vừa cao lớn, đẹp trai lại xuất thân quý tộc, hắn rất được nữ sinh yêu quý.

"Đừng đùa chứ! Cái cô tàn nhang đầy mặt Mary kia? Trên mặt cô ta có thể có đủ tọa độ của tất cả các ngôi sao của thiên hà ấy chứ", Potter vẫn kiêu ngạo như cũ.

"Sirius sẽ không để ý cái người kia đâu. Cô gái xinh đẹp đáng để anh em của mình để ý, phải giống như cái người xấu tính kia: Abigail Green. Cậu nói có đúng không, Sirius?", Potter trêu chọc, ám chỉ nói.

Sirius giống như bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận: "Ai nói mình mua cho con gái chứ? Mình...mình...mình...là mua cho các cậu!" @@ @@!!!!

Lời vừa nói ra, tất cả đều ngây ngốc, cả nhân viên cửa hàng cũng đứng yên. Potter không thể tin được hỏi : "Cậu... cậu... nói... cái cài áo ngọc trai đó là mua cho bọn mình ? Nhưng....nhưng cái này là trang sức dành cho con gái mà !"

"Ai nói chỉ có con gái mới có thể dùng ? Ai nói con trai không thể đeo trang sức cài áo ? Đây là mua cho chúng ta. Nhân viên cửa hàng, mau lấy cho ta bốn cái cài áo này đi !", Sirius vung tay lên, cực kỳ hảo sảng, nhưng trên mặt lại nhăn nhó.

Ở ngoài cửa nghe lén, Snape thấy Sirius khó xử như vậy suýt cười ra tiếng, bị Abigail vội vàng kéo đi. Hiện tại không nên gây ra chuyện gì ở đây

Ánh mắt Sirius chợt lóe, hắn cảm thấy được cái cô gái vừa rồi có chút quen thuộc, nhưng cũng không để trong lòng, quay đầu lại cùng Potter và Pettigrew lựa đồ.

Snape bị Abigail túm lấy chạy vài bước, đi vào một cửa hàng bán trang sức phù thủy, nhìn thấy Melisa và Sylvia và một số nữ sinh khác cũng đang có mặt ở đấy, các cô ấy đang thử một số loại trang sức. Snape và Abigail cũng không dám gọi bọn họ.

Nhưng mà, Abigail bị mất tủ kính trang sức trước mặt hấp dẫn, không thể bước đi. Trong đó có rất nhiều trang sức cài tóc, cài áo bằng ngọc, mấy chiếc hoa tai làm bằng hồng ngọc phát ra âm thanh leng keng của đá, những chiếc vòng tay phát ánh sáng bạc. Abigail bị đủ mọi trang sức đủ loại màu sắc là cho hoa hết cả mắt, nhất thời liền đứng yên tại chỗ, kiếp trước cô thích nhất là ngắm mấy thứ đồ trang điểm này.

"Đừng nhìn nữa, phần lớn đồ ở đây đều là giả !" Snape cố gắng xoay đầu Abigail sang chỗ khác, "Chỗ cửa hàng kia mới mà châu báu thật. Bạn nhìn xem, nhìn xem..."

Ánh mắt Abigail theo ngón tay Snape chỉ nhìn qua bên kia ngã tư. Có một cửa hàng rất sang trọng ở đó. Tủ kính lóe sáng, trang sức tinh xảo, vừa nhìn đã biết rất quý.

"A !!! Đó không phải là huynh trưởng Malfoy sao ? Cô gái bên cạnh hắn là ai vậy ?", Abigail ngạc nhiên hỏi. Cô nhìn thấy Lucius Malfoy đang cùng một cô gái nũng nịu tóc vàng lựa chọn trang sức. Nhân viên cửa hàng đứng bên canh đang gia sức nịnh nọt.

"Đó là Narcissa Black. Bạn có biết không ? Cô ta ở nhà Slytherin, là vị hôn thê từ nhỏ của huynh trưởng Malfoy, bọn họ đính hôn rất sớm, đây là cuộc hôn nhân rất nổi tiếng, bởi vì bọn họ đều xuất thân từ những gia tộc huyết thống thuần khiết nổi tiếng. Cô ta chính là chị họ của Sirius".

Snape nói xong, giọng nói liền nhỏ lại, hắn nghĩ đến việc Abigail cũng là người có xuất thân từ gia tộc huyết thống thuần khiết, có phải cô cũng sẽ đính hôn với một người cũng xuất thân từ gia tộc thuần khiết ? Trong lòng rất không thoải mái.

"Oa, là sự thật nha !", Abigail rất hưng phấn, cuối cùng cũng nhìn thấy cha mẹ trong truyền thuyết của "con rắn nhỏ" rồi (Draco Malfoy). Bọn họ không biết khi nào thì "chế tạo" con rắn nhỏ nhỉ ? Nhìn bề ngoài bọn họ đều là những người rất đẹp, rất xứng đôi.

Tuy vậy cô vẫn nói : "Sev, cậu biết không? Xét trong gia phả thì hai người bọn họ có quan hệ huyết thống trong vòng bảy đời đó. Cho nên, bọn họ là họ hàng gần kết hôn, hy vọng thế hệ tiếp theo của bọn họ không to đầu hay tay chân dài .... ha ha ..."

Snape bị cô chọc cười. Abigail nhìn cũng không giồng như những tiểu thư gia đình thuần khiết ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ.

Bọn họ cũng đi gần hết Hẻm Xéo rồi, mặc dù có một số cửa hàng không thể vào do tránh chạm mặt những bạn học, nhưng hai người vẫn rất vui vẻ. Đến chỗ phu nhân Malkin để lấy áo choàng của Snape, sau đó phải trở về rồi. Khi tạm biệt, hai người bọn họ đều vui vẻ, bởi vì rất nhanh sẽ đến lễ khai giảng, lại có thể gặp mặt.

Nhìn Snape dùng "bột Floo đi theo đường lò sưởi để trở về Hogwarts, Abigail khum tay thành cái loa, dùng sức hô to "Tạm biệt". Sau đó cô định tìm một góc nào đó, sử dụng "thuật độn thổ" để quay trở lại Green gia.

Vừa bước đi được vài bước, phía sau cô vang lên giọng nói tinh tế : "Tiểu thư, cô rơi đồ kìa !".

Abigail phản ứng lại, nhìn lại trên mặt đất : "A, không có rơi mà !" Là ai trêu đùa cô ?

Abigail tức giận quay đầu lại nhìn xem là ai trêu cô.

Xoay người liền thấy một nam nhân(vốn mình muốn dịch thành người đàn ông, nhưng thấy như vậy thì già quá nên để nam nhân cho trẻ, dù Voldemort hơn Abigail ba mấy tuổi, cơ mà hắn là nam chính -_-) cao lớn đang dựa vào vách tường, mỉm cười nhìn cô.

Lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, tim cũng ngừng đập vài giây. Ôi mẹ ơi, tại sao lại là tên gϊếŧ người này ?

Abigail nắm chặt nắm đấm, sợ tới mức mặt tái mét, cố gắng trấn tĩnh, bộ dáng hiện tại của mình không phải là Abigail, không phải là Abigail, hắn sẽ không nhận ra. Chỗ thuốc "đa dịch" này là Snape chế ra, chính là đồ tốt.

Kết quả cái tên nam nhân kia đứng trước mặt cô, còn thản nhiên nói một câu liền vạch trần tất cả :

"Abigail, xin chào, đã lâu không gặp. Nghỉ hè có vui không ?"

Sự trấn định vừa rồi của Abigail liền biến mất không còn chút dấu vết nào. Ngây cả người ra. Lần này cô bị dọa không nhẹ, cảm giác tóc gáy đều dựng thẳng hết cả lên rồi. Nên tiếp tục chống chế hay là thừa nhận ? Có thể là người kia chỉ thử cô thôi !

Nhưng mà, nhưng mà, hắn làm thế nào nhận ra cô chứ ?

Cô chắc là không có sơ hở gì đâu ha ? (chương tới sẽ giải thích việc vì sao Abigail bị lộ dễ như vậy)