Kiêu ngạo là như thế nào?
Thích khoe khoang, thích người khác chú ý đến mình, thích biến mình thành kẻ khác người, giống như con công đang tìm bạn tình, lúc nào cũng thích xòe lông, trong ánh mắt coi thường của người khác còn có thể dương dương tự đăc, đó chính là kiêu ngạo.
Nếu là trên nghĩa đen thì Abigail cho rằng bản thân còn cách cái định nghĩa kia rất xa. Bởi vì cho đến bây giờ cô đều duy trì quy tắc khiêm tốn. Đáng tiếc là hôm nay cô phải cứng rắn kiêu ngạo một phen. Kiêu ngạo dù đang đứng trên địa bàn của người khác, kiêu ngạo muốn mọi người chú ý đến, kiêu ngạo khiến trời đất đổi màu.... Sau đó vào bệnh xá nằm.
Trở lại sân luyện tập môn bay lúc đó, sau lệnh của bà Hooch, Abigail liền dùng một dáng vẻ duyên dáng nhất bay thẳng lên trời, sau đó bắt đầu biểu diễn động tác đã luyện tập trước: bay xéo, lao xuống, lộn nhào, bay vòng tròn, động tác hoàn mĩ không chút sai sót. Làm cho mấy đứa trẻ trên trời, dưới đất nhìn thấy đều hét chói tai. Sau đó, mỗi động tác cô làm đều được mọi người hoan hô một tiếng.
Abigail biết được cách làm thế nào để bay một cách duyên dáng tự nhiên nhất, làm thế nào áo choàng mới chuyển động đẹp nhất, làm thế nào vừa bay vừa làm cho người xem cảm thấy cô bay có tiết tấu, vân vân...., tất cả những điều này đều do hai ông bà già nhà cô dạy dỗ mà thành.
Theo như lẽ thường mà nói, Abigail vốn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ bà Hooch đưa cho là được rồi, nhưng mà trong trường hợp càng ngày càng trở nên phấn khích như vậy, ngay cả người xem cũng bắt đầu cầm chổi muốn bay theo cô. Vì vậy cô cũng bắt đầu nóng mặt, ở trên bầu trời càng có ý khoe khoang, trong lòng vô cùng khoái trí. Cô hôm nay cuối cùng cũng có thể trở thành ngôi sao một lần, khó trách nhiều người muốn trở thành ngôi sao như vậy.
Snape vốn muốn ở cạnh chờ đợi, nhìn thấy Abigail bộ dáng kiêu ngạo khoe khoang thì không thể nhìn thêm được nữa. Quyết định về đọc sách còn có lợi hơn về tinh thần lẫn thể xác, vì vậy quay đầu bước đi.
Ai biết được, hắn vừa đi khỏi thì ...
Một nam sinh bởi vì không khống chế được chổi mà té xuống, Abigail bay bên cạnh tự nhiên không thể đứng yên, nhanh chóng bay qua tóm lấy, bắt được nam sinh đó.
Còn chưa đắc ý được chút nào, lại có một nam sinh cũng thét chói tai rồi rơi xuống, Abigail quýnh lên, vội vàng bay qua, cũng bắt được nam sinh kia.
Đang muốn thở một hơi, kết quả lại một nam sinh nữa ở bên cạnh rơi xuống. Abigail càng luống cuống, hai tay của cô đều có hai người, làm sao bây giờ?
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Abigail cắn răng một cái, tay phải đem nam sinh kia đặt lên trên chổi của mình, sau đó đem hết sức lực từ lúc sinh ra mà kéo nam sinh thứ ba lại.
Toàn bộ quá trình đều vô cùng dứt khoát, đẹp mắt, phía dưới đều vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Abigail vô cùng thích ý, đáng tiếc kỹ năng của cô có tốt, nhưng cô không nghĩ đến một vấn đề: một chiếc chổi như vậy thì trọng tải nó có thể chở là bao nhiêu? Abigail đương nhiên không biết. Cô chỉ biết thang máy có thể chứa tối đa là 13 người, một chiếc tắc xi có thể ngồi tối đa 5 người, một chiếc máy bay ước chừng có thể chứa khoảng nghìn người, nhưng mà ... một cái chổi, thì cô đúng là không biết.
Đáng thương chiếc chổi cũ kỹ bị bốn người ép phía trên bắt đầu phát ra những tiếng kêu "Kẽo kẹt, kẽo kẹt", giống như ngay lập tức có thể gãy được, bà Hooch đang đứng trên mặt đất, muốn bay tới cũng không kịp, mấy người nam sinh kia đều bị dọa đến phát khóc, Abigail cũng bị dọa đến mức hồn vía lên mây, mắt thấy có nguy cơ thương vong rất lớn.
Cũng may là lúc ấy mỗi tay cô đều có một đứa trẻ, vô tình tạo thành một thế cân bằng, vì vậy, Abigail liều mạng bình tĩnh khống chế phương hướng, bốn người trên chổi lập tức bay càng ngày càng thấp, cuối cùng khi còn cách mặt đất ba thước, bọn họ mới bị rơi xuống.
Lại nói, Abigail cuối cùng cũng vẫn là một cô gái tốt bụng, cô cảm thấy dùng mấy nam sinh này làm đệm thịt cho mình có chút không đành lòng, vì vậy ở một phút cuối cùng cô liền ném ba nam sinh kia qua một bên, chính mình hành tráng lao xuống mặt đất một cái, toàn thân đều bị thương, mà ba nam sinh kia chỉ bị mấy vết thương nhỏ.
Hành động anh hùng này của Abigail lập tức được tất cả học sinh trầm trồ khen ngợi, bà Hooch lập tức cộng thêm cho nghĩa cử cứu người của cô 15 điểm, mỗi mạng thêm 5 điểm, đây cũng quá có lợi đi. Abigail cảm thấy vậy.
Kì thật "thương binh" Abigail bây giờ nghĩ tới vẫn còn thấy sợ, nếu lại xảy ra thêm một lần nữa khẳng định cô sẽ không thể anh dũng giống như vậy. Đây chính là lời nói thật, cô tin tưởng lý luận của Quách Tĩnh: anh hùng đều bị bắt buộc mà ra.
Sau khi được đưa đến bệnh xá, ba đứa ngốc kia cũng theo tới, tổ hợp vô cùng đồng đều: vừa vặn một tên Gryffindor, một Hufflepuff, một Ravenclaw.Vốn Abigail đang cả người đều đau đớn, rất cay cú, muốn đem ba tên ngốc này ra mắng một trận, nhưng mà ba tên kia cũng thực là thức thời, vừa vào phòng liền khen cô rối rít, lại cảm ơn cô, nói đền mức gần như phát khóc.
Bà Pomfrey cầm một lọ thuốc đứng trước mặt cô thở dài: "Bị thương cũng không nặng, chỉ là một ít ngoài da, nhưng mà mặt của trò... chỉ sợ mấy ngày sau..."
Cô bé này khi đưa đến đây, cánh tay, khuỷu tay đều bị thương, hơn nữa khuôn mặt cũng đầy máu. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại bị thương thành như này. Bà Pomfrey có chút đau lòng.
"Không sao đâu", Abigail vô cùng kiên cường nói, "một chút thương tích thì có sao đâu"
Ba nam sinh kia vừa nghe Abigail nói vậy, cực kỳ cảm động:
"Green, thực sự cảm ơn chị, nếu như không có chị, em nhất định phải vào nằm viện rồi...", trong đó cậu bé nhà Hufflepuff nước mắt rưng rưng nhìn cô.
"Đúng vậy, em lúc đó còn tưởng mình chết chắc rồi", một nam sinh khác nhà Ravenclaw cũng nói.
Cuối cùng là nam sinh nhà Gryffindor, hắn vỗ ngực, bộ dạng khí phách nói: "Chị Green , nói thế nào thì hôm nay chị cũng cứu em một mạng, về sau chị có việc gì thì cứ nói một tiếng, em nếu nhăn mặt nhăn mày thì sẽ bị cá trong Hồ nước Đen ăn thịt"
Abigail dũng cảm vung tay lên: "Làm chị của mấy em, cứu giúp mọi người cũng là điều nên làm, chẳng lẽ chị có thể nhìn mấy em ngã từ trên trời xuống hay sao?"
Nhìn kỹ một chút, Abigail liền nhận ra, ba người này chính là ba tên khốn đã cướp lời kịch của cô lúc trước, vốn muốn thù mới hận cũ tính luôn một lượt, nhưng mà nhìn thấy ba tên này đã thành ra như vậy, cô cũng không có muốn tính toán chi li làm gì, liền giả bộ hào phóng.
Vì thế mấy người kia lại liều mạng khen cô một phen, Abigail thì liều mạng khiêm tốn một phen. Đang lúc Abigail khiêm tốn đến đoạn : "Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến", thì cửa của bệnh xá "ầm" một tiếng bị mở tung. A! là Snape!
Abigail đang muốn chào hỏi hắn một câu, thì lại bị người đang nổi giận đùng đùng kia trừng mắt một cái, liền nuốt trở về, hắn làm sao vậy? sao lại tức giận như vậy?
Snape cảm thấy vô cùng bực mình, hắn vừa mới rời khỏi sân còn chưa đến mười phút, thậm chí còn chưa đi được đến thư viện, thì nghe tin nơi đó xảy ra chuyện, hình như là một nữ sinh vì cứu ba nam sinh mà phải vào bệnh xá.
Dọc đường đi hắn cũng nghe thấy tam sao thất bản của quá trình phát sinh sự việc, nên càng thêm bực mình, chạy như bay đến bệnh xá.
Snape không để ý đến Abigail đang nằm trên giường, lập tức đi đến trước mặt ba nam sinh kia: "Các ngươi chính là ba tên bị ngã từ trên chổi xuống?", giọng nói ẩn ẩn tức giận.
Ba tên nhóc gật gật đầu.
Snape nghe xong, ánh mắt híp lại, trên người tỏa ra cảm giác nguy hiểm, giống như ma quỷ, sắc mặt xanh mét, tóc dường như dựng đứng cả lên. Áp suất trong phòng đội ngột giảm mạnh, làm cho mọi người đều không dám nói tiếp câu nào.
"Người nào là Gryffindor?", Snape giọng nói bình tĩnh.
Một tên nhóc sợ hãi giơ tay lên.
Snape cười lạnh một tiếng: "Học viện anh hùng? học sinh anh dũng?, một ngàn năm trước pháp sư vĩ đại Godric Gryffindor chắc chắn sẽ không nghĩ rằng học viện của hắn sẽ có ngày có một học sinh có thể từ trên chổi ngã xuống được. Thật sự là làm cho người khác mở rộng tầm mắt. Ngươi có thể cho ta biết, khi ngươi ở trên chổi thể hiện bản thân, ngươi chắc hẳn không quên thành tích cuộc thi hoàn thành môn bay lần trước đi? Nếu trí nhớ của ngươi kém như vậy, ta không ngại đem phiếu thành tích đến trước mặt ngươi, nhắc cho ngươi nhớ một chút."
Nhóc Gryffindor mặt đỏ bừng: "Em,... em...", ấp úng mãi vẫn không nói ra lời.
"Người nào là Hufflepuff?", Snape lạnh lùng hỏi.
Một nam sinh béo trong đám dùng giọng nói yếu xìu nói: "Là... em"
Snape ánh mắt sắc như dao, liếc qua một cái, khiến nam sinh béo kia rụt cổ lại :"A ha! Đây chính là chính trực, thành thực, không sợ gian khổ học sinh nhà Hufflepuff đây sao? Ta rất ngạc nhiên, khi ngươi thi trượt cuộc thi bay lần trước, sao ngươi còn không đi luyện tập kỹ thuật của mình cho tốt? Hay ngươi đã quên quy tắc xưa nay của học viện mình rồi? Quên mất bản thân là một Hufflepuff luôn luôn cần phải khổ công luyện tập?"
"Không... không... không...", cậu nhóc kia sợ đến mức nói lắp luôn.
"Không? Không cái gì? chẳng lẽ chổi bay của trường học chúng ta kém đến như vậy? cho nên không thể chịu được thể trọng của ngươi, nên ngươi mới bị ngã? Vậy có phải ta nên đề nghị với nhà trường đổi một đám chổi mới hay không?"
Nhóc Ravenclaw đáng thương hoàn toàn bị đánh bại. Ngồi trên mặt đất run rẩy.
Snape sau khi giải quyết hai người kia, ánh mắt lại một lần nữa quét về phía tên còn lại, lại tức giận.
Tên Ravenclaw kia vừa thấy vậy, thông minh hơn một chút, không đợi Snape mở miệng, liền lập tức ôm đầu, run rẩy nói:
"Em sai rồi, Em sai rồi... hu hu ... em không nên buông cán chổi, không nên ngã xuống dưới, em nên chăm chỉ luyện tập, ngày ngày luyện tập... hu hu em không dám nữa... không dám nữa... hu hu"
Snape nhìn ba người đang run rẩy trước mặt, lại lạnh giọng nói:
"Ta hy vọng các ngươi nhớ kỹ sự việc hôm nay, không nên nghĩ bản thân mình vẫn còn như lúc ở nhà. Phải biết rằng các ngươi là phù thủy, là pháp sư tương lai, không cần làm cho người ta nghĩ rằng bản thân ngươi cũng giống như những tên Muggle bình thường. Nhớ chưa?"
"Hu hu.. hiểu rồi ạ..." ba tên nhóc nức nở nói nhỏ.
"Nói lớn lên. Các ngươi chưa ăn cơm sao?"
"Hiểu rồi.. Thực sự hiểu rồi ạ. Em sẽ học tập cho thật tốt ạ...", mấy tên nhóc vội vàng nói lớn.
"Nếu các ngươi không luyện tập cho thật tốt, ta sẽ thực hiện nghĩa vụ, mang các ngươi đi Azkaban nhìn xem bọn giám ngục bọn họ bay như thế nào, có lẽ bọn họ rất vui vẻ khi có thể dạy cho các ngươi biết một chút.", giọng nói vô cùng khủng bố, môi mỏng của Snape mím thành một đường thẳng.
Ba tên nhóc kia cuối cùng bị dọa đến mức "oa" một tiếng khóc lớn, cố gắng dìu nhau cho khỏi ngã... oa oa oa, ta không muốn đi Azkaban, không muốn gặp giám ngục đâu.
Nhìn bọn hắn khóc thành như vậy, Snape rốt cục hài lòng, vung tay lên: "Được rồi, đi đi"
Ba tên kia giống như được đại xá, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói với Abigail, lập tức chạy nhanh như chớp. Sau khi bọn họ chạy đi, Abigail còn nghe thấy tiếng bọn họ vừa đi vừa khóc vọng lại.
Abigail biết, Snape chỉ là hù dọa bọn họ mà thôi, Azkaban cũng không phải dễ dàng đi vào như vậy, lại còn muốn mang theo trẻ con? Nhưng mà nói sao thì hù dọa trẻ con thì đúng là rất có hiệu quả.
Rất nhiều năm về sau, ba nam sinh này trở thành những cầu thủ Quidditch vô cùng ưu tú, gồm thủ quân, tấn thủ, truy thủ xuất sắc nhất, cùng với tầm thủ kiệt xuất xà viện lúc đó là Regulus Black nổi danh. Được gọi là "năm 73 tứ phi hiệp"
(bọn họ đều nhập học năm 1973)
Khi phóng viên hỏi ba người bọn họ: hình như lúc trước năm nhất thành tích bay của ba người không được tốt cho lắm, hơn nữa còn không thích học môn bay. Nhưng mà sau đó ba người đột nhiên cực khổ luyện tập kỹ thuật bay, cuối cùng trở thành những cầu thủ vĩ đại, xin hỏi: vì sao các bạn lại có sự thay đổi lớn đến như vậy?
Người nhà Gryffindor trả lời: Là vì một lần học bù môn bay
Người nhà Hufflepuff trả lời: là vì một lần nói chuyện ở bệnh xá.
Người nhà Ravenclaw trả lời: Là vì Azkaban và giám ngục.