Chương 30: Khách đến thăm nhà (tt)

Sau bữa tối, Abigail nhiệt tình đề cử Bonnie đáng yêu dẫn khách đi phòng khách nghỉ ngơi. Sau đó trở về phòng ngủ. Sau khi đóng cửa phòng, cô lập tức ngã ngồi ngay xuống tấm thảm trong phòng, vén chân váy lên, cởi đôi tất trắng ra, xoa xoa đôi chân trắng nõn, bên trên đầy những "chiến tích huy hoàng" của cuộc chiến, cả đôi chân đều bị bầm tím, nhất thời đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Abigail tức giận: tên khốn khϊếp, thù này ta sẽ nhớ!

Mà bên phòng khách bên kia, Regulus ngồi trên giường tốt bụng hỏi:

"Anh, chân có đau không? Sao anh cứ ngồi chỗ đó xoa lấy xoa để vậy?"

Sirius nghe vậy, lập tức thu hồi lại bàn tay xoa nắn kia, ngẩng cao đầu, nói: "Không đau, tuyệt đối không đau.... Móng vuốt như mèo của con bé kia, đối với anh mà nói chỉ như muỗi đốt thủy tinh thôi"

Trong lòng lại thầm mắng: con bé chết tiệt, ra chân thật ác, chân ta đều bị tê rần hết cả...

*** *** *** ***

Hôm sau, thời tiết thật đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt đất, bởi vì tháng mười hai cũng đã qua hơn một nửa, nên thời tiết cũng không còn quá lạnh nữa. Green gia tổ chức ăn bữa cơm dã ngoại ở trong hoa viên, như vậy không khí cũng sẽ không quá nghiêm túc, bọn trẻ cũng được tự do hoạt động.

Vợ chồng ông bà Green và vợ chồng Black ngồi trên mấy chiếc ghế gỗ bạch dương trạm khắc hoa văn tinh tế, ngồi quanh một chiếc bàn cũng làm bằng gỗ bạch dương. Trên bàn là một bộ dụng cụ pha trà bằng bạc, bọn họ đang vui vẻ nói về chuyện lịch sử của dòng họ phù thủy.

Khi Abigail đi ngang qua chỗ bọn họ ngồi, bọn họ vừa mới nói đến đoạn ông Ollivander lần đầu tiên tranh chấp khi bán đũa phép. Ông Black cho rằng quyết định lúc đó cực kỳ không hợp lý, dù sao cũng có thể nhận được bồi thường năm ba ngàn đồng Galleons

Abigail nhanh chóng đi qua chỗ Regulus đang nướng thịt:

"Xin chào Regulus, thật là ngại quá, em là khách nhưng lại nhờ em giúp như vậy", Abigail là một người có nguy cơ gây hỏa hoạn rất cao, cho nên bị cấm đến gần lò nướng thịt.

Nam sinh gầy gò ngượng ngùng nở nụ cười: "Không sao cả, lúc em còn ở nhà cũng thường giúp Kreacher nấu ăn, cho nên cũng biết một chút"

"Cậu biết không, Bonnie nhà chị rất thích em đó"

"Em cũng rất thích Bonnie, nó làm đồ ăn còn ngon hơn cả Kreacher nữa"

"Em đừng nói như vậy, nếu để Kreacher biết lại ghen tị, sau này không để ý đến em nữa"

"Sẽ không như vậy đâu, Kreacher rất tốt..."

Hôm nay trời vừa sáng, Bonnie đã lon ton chạy đến nói với Abigail "Cậu chủ nhỏ nhà Black là một chủ nhân rất tốt, hắn rất thân thiện với Bonnie", vừa nói vừa mở to cặp mắt ngập nước nhìn cô.

Abigail vẫn cảm thấy bên trong nam sinh quật cường này ẩn dấu một tinh thần trọng nghĩa, hắn luôn sẽ không tự chủ mà đi bảo vệ những sinh vật yếu đuối, hắn đối xử rất tốt với Bonnie, Kreacher và cả Eliza nữa.

Nghĩ đến đây, Abigail liền hỏi: "Cha mẹ của em có biết quan hệ của em và Eliza không?"

Regulus lắc đầu: "Em chưa nói gì cả, em lo lắng bọn họ sẽ nói cô ấy là người mang huyết thống kẻ phản bội"

"Vậy còn em? em có để ý đến cô ấy là huyết thống của kẻ phản bội không?"

"Đương nhiên là không. Em rất thích Eliza, bọn em chính là bạn tốt của nhau", cậu bé kiên quyết phủ nhận.

"Nhưng mà, nếu cha mẹ của em biết thì sao ? Nếu bọn họ biết, thì bọn họ sẽ không cho em làm bạn với Eliza đâu", Abigail tiếp tục lại gần.

"Không thể nào....", Regulus có chút chần chừ.

"Sao lại không thể ? Chị nghĩ chuyện này có thể xảy ra. Em nghĩ lại đi, cô ấy được bà ngoại là Muggle nuôi lớn, sống ở thế giới Muggle được 11 năm. Nhà em lại là gia tộc phù thủy có lịch sử hơn hai trăm năm đều là huyết thống thuần khiết. Nhưng gia đình Eliza xét hai đời lại đây, chỉ là Muggle" , Abigail dùng con số thực tế làm ví dụ chứng minh.

Regulus ngây dại, cúi đầu suy nghĩ một lát :

"Em cũng vẫn tiếp tục làm bạn với cô ấy ! Nếu cha mẹ có phản đối, em sẽ nói cho bọn họ biết, Eliza là một cô gái tốt, cô ấy tốt lắm, tốt lắm, thực sự tốt lắm..."

Abigail vốn muốn nghe hắn sẽ dùng lý do gì để thuyết phục cha mẹ hắn, kết quả lại nghe hắn nói một tràng "tốt lắm, tốt lắm", vừa buồn cười lại cảm động.

Lúc trước Quách Tĩnh cúng là một người ngơ ngác thanh minh cho Hoàng Dung trước mấy vị sư phụ của hắn, bây giờ cô mới biết vì sao lúc đó Hoàng Dung lại một mực yêu thương Quách Tĩnh, có lẽ, cả đời của một cô gái chỉ hy vọng có một chàng trai vô điều kiện tin tưởng chính mình, vì mình mà cãi lại " cô ấy là một người tốt lắm, tốt lắm !"

Lát sau, Bonnie đem một đống nguyên liệu tươi ngon tới, Regulus vui vẻ cất chỗ thịt nướng chạy tới giúp đỡ. Abigail mỉm cười đi tới, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng cười quen thuộc :

"Yo, đáng tiếc người hầu Snivellus kia của cô không có ở đây, nếu không hắn sẽ làm hết những việc trong nhà cho cô rồi"

Abigail thở dài, đứa trẻ này thật là hiếu chiến ! Hôm nay cô vẫn tránh hắn, cũng lười tranh cãi với hắn, vậy mà hắn vẫn chạy đến để chịu ăn mắng.

"Như vậy cũng không thể so sánh với cậu được, cậu Black, tôi chỉ có một người hầu, còn cậu có tận ba người nha !"

Sirius không thể chịu được, tức giận : "Bọn họ là bạn của tôi, không phải người hầu !"

"Vẫn là tôi không so được với cậu, có thể coi bằng hữu như người hầu, đánh nhau, gây họa, học tập, nhiều tác dụng như vậy !",Abigail cố tình hiểu sai ý.

"Cô không nên nói bậy, tôi chưa bao giờ sai khiến bọn họ !", Sirius gân cổ lên quát

"Vậy lại càng không thể so với cậu được. Ngay cả sai khiến cũng không cần làm, lại có thể làm cho bọn họ nghe lời cậu, Snape thì không làm cho tôi một việc gì cả, tôi không thể giỏi như cậu được !"

Lẩm bẩm, cùng ta đấu võ mồm, dù đầu thai tám lần ngươi cũng không đấu lại. Nhìn Sirius tức đến mức nói không lên lời, Abigail vô cùng thích ý.

Bên kia, hội đồng đàm luận chuyện lịch sử đang vui vẻ, tiếng của ông Green đột nhiên cao vυ"t, ông Black nhìn như vô cùng tức giận, chụp lấy cái bàn. Tiếng nói chuyện của bọn họ thỉnh thoảng còn truyền đến. Thì ra bọn họ đã nói đến việc "Săn lùng phù thủy" thời Trung Cổ.

Nghe đến việc "Săn đuổi phù thủy" này. Abigail và Sirius đều ngừng lại, lắng nghe

Abigail đối với chuyện "Săn lùng phù thủy" cũng không phải không biết, từ truyện Mật mã Davinci và một số tư liệu lịch sử cô đọc, thì trận chiến săn lùng phù thủy này diễn ra khoảng chừng vài thế kỷ. Bắt đầu xảy ra từ khi Giáo hội tuyên bố bắt gϊếŧ nữ phù thủy và pháp sư, trong mấy trăm năm sau đó, có hàng trăm vạn người bị gán tội này bị tàn sát, thật sự là một đoạn lịch sử vô cùng khủng khϊếp.

Trong đó, đại đa số những người bị gϊếŧ hại chính là nữ phù thủy.

Từ góc nhìn của những người Trung Quốc mà nói, bọn họ cùng lắm chỉ là những người biết được nhiều "phương thuốc cổ truyền" ở nông thôn mà thôi. Nhưng ở thời kỳ Trung cổ, cho dù hoàn toàn không có chứng cứ gì, thì cũng có thể phán xét một người có phải nữ phù thủy hay không. Ví dụ như, đem một phụ nữ dìm vào trong nước, nếu có thể nổi lên thì chính là nữ phù thủy, mà nếu không có di chuyển hay đứng dậy thì không phải là nữ phù thủy, nhưng như vậy thì cũng bị chết. Đợi cho đến khi nổi lên mặt nước thì cũng đã trở thành một thi thể. Còn có một số biện pháp không thể tưởng tượng khác chính là "Xét xử" qua thẩm phán, hay dùng lửa thiêu xem có bị chết cháy hay không, dùng bàn là thử xem có bị bỏng hay không, dùng kim đâm xem có sẹo hay chảy máu hay không, .... Còn rất nhiều phương pháp khác nữa.

Mà những phương pháp xử tử cũng cực kỳ tàn ác, chém chết, thiêu chết hoặc dìm xuống sông có thể xem là từ bi. Còn có một số loại khổ hình khủng bố khác như, dùng sắt nung đỏ cắm vào thân thể của họ, sau khi tra tấn còn bị bắt đi qua lửa...

Abigail tuy rằng biết những hình ảnh trong phim kinh dị là giả, nhưng có thể tưởng tượng nếu tứ chi bị đốt cháy chính là bị hành hạ đến chết đi sống lại, đó là máu và lửa trộn lẫn, là tiếng kêu thê lương trong giai đoạn lịch sử thảm thiết đó.

Mãi cho đến khi, có Hogwarts thống nhất cơ cấu và cách quản lý thế giới phù thủy, tình cảnh mới tốt hơn một chút.

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, "săn đuổi phù thủy" đối với phù thủy mà nói chính là một hồi ác mộng bi thảm, giống như bị thảm sát Nam Kinh Trung Quốc, hay người Do Thái lập trại tập trung, đều là đầy nước mắt và đau đớn, hỗn loạn áp bức và lăng nhục, đầy thù hận, trở thành ấn tượng ma quỷ vĩnh viễn trong lòng của mọi người.

Abigail và Sirius nghe thấy người lớn tức giận thảo luận, cũng không nói gì nữa cùng nhau trầm mặc. Bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng tức giận và tiếng tranh luận kịch liệt....

Abigail nhìn chàng trai bên cạnh nghĩ thầm: nếu như Black gia thật sự giống như bọn họ nói, đã có lịch sử lâu đời, thì trong thời Trung Cổ, có phải cũng có những người của Black gia bị chịu kiếp nạn "Săn lùng phù thủy" mà bị sát hại, hành hạ đến chết?

Đối với những gia tộc có nhiều thế hệ truyền thừa từ xa xưa mà nói, thù hận là không thể quên, bởi vậy, những gia tộc này đem những thù hận và khuất nhục này truyền miệng hoặc viết vào trong sổ sách để truyền lại cho con cháu. Còn có thể đem thù hận đẫm máu này viết vào lịch sử và gia phả trong gia tộc.

Abigail thường nghĩ, vị Chúa tể Hắc Ám có phải chính là bắt được điểm này, cho nên có thể dùng khẩu hiệu "huyết thống thuần khiết và bài trừ Muggle" lôi kéo được nhiều gia tộc huyết thống thuần khiết. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, thù hận này cũng không phải ngày một ngày hai, mà đã tồn tại hơn một ngàn năm. Mà Chúa tể Hắc Ám lại vừa vặn tìm được cơ hội mà thôi.

Kết quả sau đó? tất nhiên là bọn họ đầu quân cho Chúa tể Hắc Ám, mà Voldemort cũng không mang đến cho bọn họ vinh quang mà ngược lại chính là sự diệt vong.

Abigail còn đang nhìn vợ chồng Black đang lớn tiếng bàn luận. Bọn họ hiện tại nhìn qua có vẻ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, nhưng mà ở tương lai, khi lần lượt mất đi những đứa con của mình, bọn họ chính là chết trong tuyệt vọng và cô độc.

Regulus đang giúp Bonnie nướng thịt, dưới ánh mặt trời ấm áp, hắn cười trong thật đáng yêu, nhưng mà sau này hắn lại trở thành Tử Thần Thực Tử, mà sau này vì lương tâm và đạo nghĩa, hắn cãi lại mệnh lệnh của Voldemort, trộm lấy linh hồn của hắn ta, sau khi uống thuốc độc, bị cương thi kéo xuống đáy hồ.

Như vậy thì Eliza đâu? Regulus đã chết, cô ấy có biết không? vẫn đau khổ chờ đợi hắn, hay đi tìm hắn?

Còn có chàng trai cao lớn tài năng xuất chúng đang đứng cạnh cô. Hắn bị oan khuất mà bị bắt giam vào ngục Azkaban, một mình bị giam cầm 12 năm trong ngục tối, 12 năm đẹp nhất của cuộc đời con người. Khi ra ngoài, đã trở thành tiều tụy không chịu nổi, là một người trung niên gầy trơ cả xương. Không lâu sau, hắn lại chết trên tay chị họ mình, gia tộc Black cuối cùng đều chết hết.

Có lẽ, hiện tại mới là thời điểm bọn họ vủi vẻ nhất.

Như vậy thì Green gia thì sao? Còn có nhiều người khác bị cuốn vào chiến tranh gia đình thì sao?

Bọn họ có thể sống sót không?

Abigail rất muốn biết: con bướm nhỏ nhoi như cô có thể thổi lên một chút gió, có thể thay đổi một chút gì hay không? Ít nhất là ngăn cản được những bi kịch này có thể xảy ra cũng được.

Sirius rất ngạc nhiên nhìn Abigail, cô bé này tự nhiên lại mang vẻ mặt đau buồn, đôi mắt to xanh biếc sáng ngời. Sirius rất không tình nguyện thừa nhận rằng, con bé chết tiệt này nếu không hung dữ cãi nhau với hắn, nhìn cũng rất xinh đẹp!

Hắn cảm thấy mặt trời hôm nay rất chói mắt, làm cho hắn có chút choáng váng....