Chương 28: Di truyền qua nhiều đời

Thật ra từ khi Lily Evans nghe nói đến cuộc chiến trên xe lửa kia cũng rất muốn làm quen với Abigail, nhưng đáng tiếc là không cùng học viện, lại không có cơ hội nào thích hợp cả. Nhưng mà, không chờ cô tìm được cơ hội, thì Abigail đã ở cùng Snape, hơn nữa nhìn qua thấy bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ.

Lúc đầu, Lily rất vui khi Snape có thêm một người bạn, hắn không cần phải cả ngày đều cô đơn một mình, bị người khác xa lánh. Nhưng khi Snape đối với Abigail càng ngày càng tốt, thậm chí còn tốt hơn cả đối với cô, thì Lily cảm thấy có chút ghen tị. Cô cảm giác như người bạn tốt nhất của mình bị cướp đi vậy.

Nhất là khi Snape lại hồ đồ mà quên đem vở ghi cho cô, nguyên nhân là hắn đã cứng rắn đưa vở đó cho Abigail, Lily nhất thời cảm thấy mất mát, lại càng thêm đau lòng. Thì ra là dù cô muốn thứ gì, thì người đầu tiên Snape nghĩ đến muốn cho cũng không phải là cô!

Lily cũng cố gắng nói với bản thân rằng như vậy là không nên. Không phải cô luôn hy vọng Snape sẽ tìm được một người bạn tốt ở Slytherin hay sao? Hiện tại hắn có rồi, cô sao có thể ghe tị được chứ? Cô như vậy là rất xấu xa rồi.

Bình tĩnh mà xem xét lại thì, Abigail Green kia cũng không có điều gì không đúng. Cô ấy đối xử với Snape rất thân thiết, tự nhiên, không có ý nghĩ thương hại nào, cũng không coi thường hắn. Hành vi thì "quang minh lỗi lạc", hoàn toàn không giống như vẻ âm hiểm xưa nay của người nhà Slytherin, một cô gái như vậy, thật sự rất khó làm cho người ta chán ghét.

Nhất là khi lên xe được một lúc, Lily nhìn Abigail từ đầu xuống chân, đúng là không có gì đâu, nhưng sao trong lòng vẫn còn có chút ghen tị kỳ lạ. Lúc đầu, trong xe chỉ có ba người Lily, Abigail và Mary McDonnell, sau đó lại có thêm Sylvia, Melisa cũng tới nữa.

Sylvia nhìn thì giống như tiểu thư nhà lành, thật ra là một người có tính buôn chuyện rất cao, Melisa thì nhìn như một người cực kỳ đáng yêu, thực ra là một người cực kỳ mê trai @@, lại có thêm một Mary hóng chuyện, ba người hợp lại vừa vặn trở thành một tổ hợp kỳ quái nhưng hài hòa.

Một toa xe có năm nữ sinh ở cùng nhau cười đùa vui vẻ, hơn nữa đều là những người xinh đẹp. Vì vậy không bao lâu sau, có mấy nam sinh bắt đầu đi đến làm quen. Lily đang muốn làm "thần giữ cửa" lại bị Abigail ngăn cản. Sau đó nhìn thấy Abigail vẫy đũa vài cái, ở ngoài toa xe xuất hiện một tấm bảng gỗ, sau đó cười thật thần bí, mọi người vội đến xem thử, thì ra là:

"Nam sinh và chó, không được vào!"

*** **** **** ***

Vừa đến sân ga 9 ¾, những đứa trẻ đều giống như những chú chim non chạy thật nhanh về phía người thân của mình. Abigail cũng nhìn thấy hai vợ chồng ông bà Green, vừa nhìn thấy bọn họ cô mới nhận ra, thì ra bản thân đã nhớ họ đến nhường nào, không nhịn được khóc rống lên. Bà nội Green ôm lấy Abigail không buông, ông nội Green lúc đầu còn muốn giữ hình tượng, nhưng sau đó cũng không nhịn được, kéo lấy một lớn một nhỏ cùng sử dụng thuật độn thổ để trở về.

Vừa đến cửa nhà, Abigail liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang đứng ở trên bệ cửa nhà, Abigail liền hô to: "Bonnie!"

Tiểu gia tinh Bonnie chạy như bay về phía Abigail, vừa ôm vừa khóc lóc ầm ĩ, Abigail cũng khó chịu, lại khóc một trận. Có trời mới biết cô nhớ nhà đến nhường nào. Cô nhớ Green gia, nhớ chòm râu của ông nội, nhớ chiếc áo lông của bà nội, nhớ cả Bonnie nữa!...

Cả nhà ôn chuyện một lúc lâu, sau khi bình tĩnh lại, Abigail lập tức hỏi đến vấn đề an toàn của mọi người.

Nhắc đến chuyện này ông Green lại thấy tức giận. Miệng mắng to cái gia đình Beckmann ở nước Đức kia, cảm thấy người nhà này đúng là ngu ngốc, lại có thêm ba cái đầu heo kia nữa, trang viên lâu đời như vậy mà lại cho người khác đến làm loạn thành một đống, sao bọn họ không sử dụng đến cái "pháp thuật Hắc ám Drumstrang" ngày thường vẫn hay khoác lác đi?

Nếu biết nhà mình không an toàn, sao còn không gia tăng pháp thuật phòng ngự, giống như Green gia bọn họ trong ngoài đều có mấy tầng kết giới bảo vệ vậy. Nhà bị chiếm còn chưa tính, trong nhà có đồ vật gì quan trọng thì phải cất đi chứ, sao lại dễ dàng cho người khác lấy được như vậy? Đi ra ngoài sau này cũng đừng có nói rằng là thông gia với Green gia bọn họ.

(tg: cuối cùng ông cũng thừa nhận bọn họ là thông gia?)

Abigail mặc dù ngoài miệng khuyên bảo ông nội Green bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ba người kia thật là quá ngu ngốc, nhất là anh cả, tự nhiên lại để những bức thư quan trọng như vậy ở trong hộp đựng thư làm gì, chẳng lẽ muốn thường xuyên lấy ra đọc lại? (tg: bọn họ nghĩ như vậy thật đấy!)

Abigail từ nhỏ xem rất nhiều phim cách mạng, vì vậy cô luôn cho rằng, thư quan trọng như vậy chính là xem xong thì phải tiêu hủy ngay, đây là chuyện mà những binh lính bình thường nhất cũng biết. Cô chưa có vào đảng mà còn biết điều đó, vậy mà ba người anh họ kia luôn miệng nói bản thân là "tập hợp trí tuệ và sắc đẹp" cũng không nghĩ ra, đúng là đồ ngốc.

Làm em họ của bọn họ thật sự rất mất mặt!

Phê bình thì phê bình, nhưng Abigail cũng quan tâm đến gia đình Beckmann kia, ông nội Green liền nói cho cô biết bọn họ đều an toàn, ngoại trừ việc mỗi lần giao đấu với nhóm Tử Thần Thực Tử đều phải đổi chỗ ở một lần, thì không còn vấn đề gì khác.

Lát sau, bà nội Green và Bonnie bê một mâm đầy đồ ăn và trà tới, để đồ xuống bàn, bà nội bế đứa cháu gái đang ngồi trên ghế lên đùi. Yêu thương nhìn cô từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, nhìn xem sau khi cô đến Hogwarts có mất miếng thịt nào hay không

Ông nội Green nhìn thấy như vậy cả người liền không được tự nhiên, bảo bà Green đừng có sờ mó nữa, bà Green liền trừng mắt nhìn qua, sau đó không thèm để ý đến ông ấy.

Abigail từng nghe Bonnie nói rằng, bà nội lúc còn trẻ chính là một cô gái mạnh mẽ, nói một không nói hai, một tay cầm đũa phép làm từ cây Tử Kinh xuất thần nhập hóa, có thể nói là "người cản gϊếŧ người, phật cản gϊếŧ phật"

Đáng tiếc là khi về già, thanh danh cả đời của bà lại bị hủy hoại không còn một mống, vừa nhìn thấy cháu gái nhỏ liền hóa thành một người mềm yếu, hận không thể cả ngày bao bọc lấy cô bé.

Trong nhà trở lại những tháng ngày bình an trước kia, Abigail sống thoải mái vài ngày liền nhớ đến người u ám đang ở trong trường - Snape, vì vậy liền viết một bức thư, kèm theo một đống bánh kẹo, còn có, bà nội Green sau khi nghe nói đến cậu bé đáng thương lại kiên cường này thì bản năng làm mẹ của bà lại phát huy, vài ngày sau liền đan một chiếc khăn quàng cổ cho hắn, bên trên còn đan mấy chữ "SS", gửi qua cho Snape làm quà Giáng Sinh.

Mà Snape, sau khi nhận được liền gửi thư lại, đem những bài tập hắn làm được trong kỳ nghỉ gửi cho Abigail, Abigail liền mừng rỡ vô cùng. Đáng tiếc là, đây không phải là bản chính, mà chỉ là bản nháp mà thôi. Tên xấu xa này đúng là không sảng khoái chút nào, lại còn không mở hết cả tấm lòng ra chứ!

Một hôm, trời trong nắng ấm, ánh nắng rực rỡ, Abigail ăn uống no say, liền đến ngồi ngây người trên chiếc ghế xích đu nhà mình, nhìn ngắm hai chú ốc sên đang chậm rãi bò trong bãi cỏ. Ở phía sau cô bỗng truyền đến âm thanh kêu cứu yếu ớt: "Cứu, cứu ta với!!!"

Abigail hoảng sợ, vội vàng nhìn xuống chân, hóa ra là một chú rắn nhỏ màu xanh, vừa bé nhỏ lại có bộ dạng như sắp chết đến nơi. Không biết làm sao, cô liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Vừa mở miệng nói, chính cô cũng sững sờ. Cô đang nói cái gì????

Ai ngờ, con rắn nhỏ kia lại có thể nghe hiểu được, cái đuôi vẫy vẫy nói: "Ta đói, ta đói.."

Abigail lại nghe hiểu được, cô là một người nói xà ngữ!!! Đúng vậy, nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được?

Abigail liền bế con rắn nhỏ gầy yếu lên tay, chạy vọt vào trong phòng khách, hoang mang kêu toáng lên: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? AAAAAAAAAA"

Hôm đó, mọi người cũng bình tĩnh lại sau tiếng hét của Abigail, con rắn nhỏ ăn no liền nằm trên tay Abigail ngủ khì.

Ông nội Green đẩy cặp kính cực dày trên mũi tra cứu gia phả, trịnh trọng nói với cháu gái đừng lo lắng:

Trước đây rất lâu, gia tộc đúng là có từng liên hôn với chi nhánh trực hệ của gia tộc Slytherin, nhưng không phải là huyết thống dòng chính, mà là em trai, chị gái đằng ngoại của nhà họ, cho nên năng lực nói Xà ngữ cũng không rõ ràng. Về sau cũng không có thế hệ có năng lực này. Nhưng mà, cách mấy thế hệ lại ngẫu nhiên xuất hiện một người có thể nói được Xà ngữ.

Nhưng mà, nói được Xà ngữ thì cũng không có cái gì quá đặc biệt, ngoại trừ việc có thể nói chuyện cùng mấy chú rắn nhỏ thì cũng không biểu hiện những năng lực đặc biệt nào khác. Qua nhiều đời, dần dần mọi người cũng không quan tâm nữa.

Mười đời gần đây cũng không có xuất hiện thêm một người nói Xà ngữ nào. Hiển nhiên là Abigail vô cùng vinh hạnh trở thành người Green nói được Xà ngữ sau hai trăm năm.

Vừa nói, ông nội Green vừa cầm bút lông chim viết thư cho Dumbledore, Abigail căng thẳng, không biết vì sao lại tiến đến ngăn tay ông nội: "Hay là thôi đi ông nội, chuyện này chỉ nên cho những người trong nhà biết thôi..."

Người luôn cưng chiều cháu gái như ông Green hôm nay lại phá lệ không đồng ý với cô, gạt tay của Abigail ra một bên, nghiêm túc nói: "Ta biết suy nghĩ của con. Học sinh Slytherin đều có ít nhiều kiêng kị hiệu trưởng Dumbledore, điều này không có gì đáng trách cả! Nhưng mà, chúng ta phải biết rằng, ông ấy không thể luôn bảo vệ chúng ta, nhưng cũng sẽ không làm hại chúng ta..."

Abigail cúi đầu, lẩm bẩm: "Con cũng biết như vậy... Nhưng mà, nhưng mà... nếu như có chuyện gì xảy ra? Con đã có không ít phiền toái rồi, nếu có việc xảy ra trốn còn không kịp, nên không muốn nói cho người khác biết. Nếu như... Nếu như...."

Ông Green vuốt đầu cháu gái, nhẹ nhàng nói: "Trên đời này làm gì có nhiều "nếu như" xảy ra như vậy? Abigail, con biết không? Ông cho rằng, làm người, chúng ta không nên quá tính toán chi ly làm gì"

Nhìn Abigail mở to hai mắt ngạc nhiên, ông Green tiếp tục nói: "Hơn ngàn năm qua, gia tộc Green đã có không biết bao nhiêu cuộc hôn nhân với các gia tộc khác. Mỗi lần gia tộc trực hệ đoạn tuyệt hay phát sinh rắc rối, vốn dĩ chúng ta cũng có ít nhiều ảnh hưởng. Nhưng chúng ta lại không có. Chúng ta căn bản không có liên hệ quá mật thiết đến những gia tộc khác. Tuy rằng như vậy thì chúng ta mất đi nhiều cơ hội tốt, nhưng mà chúng ta lại có được một cuộc sống bình an. Con xem, trước kia có nhiều gia tộc huyết thống thuần khiết như vậy, bây giờ lại chỉ còn lại có vài nhà. Có nhiều gia tộc huyết thống thuần khiết có danh vọng cũng không tránh khỏi bị tuyệt hậu, nhưng mà Green gia ta còn tồn tại. Nếu như chúng ta là những phù thủy có tính toán, chuyện gì cũng không chịu thiệt, thì làm sao có thể tồn tại đến ngày nay?"

Nói một hơi dài dòng như vậy, nếu là ngày thường chắc chắn Abigail cũng không thèm nghe, nhưng lúc này, mỗi tiếng nói nhấn mạnh của ông nội, lại lọt được vào tai Abigail. Lần đầu tiên Abigail cảm nhận được ông nội Green là một con người sâu sắc như vậy. Loại đau thương này là theo năm tháng tích lũy mà thành, Abigail không thể hiểu hết được. Đây là một bài học về cuộc đời.

Ông Green nhìn cháu gái không nói gì, liền nắm lấy bả vai cô, lời nói thấm thía: "Con người nha, cả đời này, nếu chuyện gì cũng đều tính toán thì sẽ rất mệt mỏi. Chuyện con nói được Xà ngữ, cũng không cần quá lo lắng. Con phải tin tưởng rằng, đây là ý của Merlin. Merlin nhất định có suy nghĩ của ông ấy. Mà việc chúng ta phải làm là không cần thẹn với lương tâm, vui vẻ thoải mái sống tiếp. Chúng ta không nên nghĩ rằng sẽ có bao nhiêu bất lợi đến với mình, mà phải nghĩ rằng làm cách nào, sau khi mọi người biết bí mật của chúng ta, sẽ có nhiều người đến giúp đỡ. Con nói có phải không?"

Abigail trong lòng biết rằng ông nội nói rất đúng. Hiện tại trước mắt cô cũng có một ví dụ. Chính là sau khi mọi người phát hiện ra Lupin là người sói, hắn cũng không bị mọi người xa lánh và khinh bỉ, mà có mấy người bạn tốt đến giúp đỡ và giải thích giúp hắn. Đôi khi, thế giới này cũng không phải tràn ngập điều xấu xa.

Abigail ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sáng suốt của ông nội, trong lòng cảm xúc dạt dào. Đây là sự dạy dỗ của một người trưởng bối với con cháu của mình. Cũng là mong đợi cuộc sống tương lai của thế hệ sau. Abigail nói từ sau trong nội tâm mình:

"Ông nội, ông nói đúng. Con nghe lời ông!"

Ông Green thật vui vẻ khi thấy cháu gái có thể hiểu hết lời của mình. Vì vậy lại nói cho Abigail nghe một tin tức tốt:

"Con biết không? Kì nghỉ lần này, nhà chúng ta sẽ rất náo nhiệt, có một nhà muốn đến nhà ta làm khách. Bọn họ cũng là một gia tộc huyết thống thuần khiết có danh tiếng. Rất nhiều năm trước, ông nội ta là bạn tốt của gia đình bọn họ. Hơn nữa, con trai của bọn họ cũng học ở Hogwarts"

"..... Là nhà nào ạ?", Abigail có dự cảm không lành.

"Con đoán đi !!!", ông lão quyết định thừa nước đυ.c thả câu.