Snape lớn như vậy rồi nhưng tổng cộng mới chỉ có được 2 người bạn duy nhất: một người có mái tóc đỏ là Lily và ánh mắt màu xanh là Abigail .
Lily là một người nhiệt tình, yêu hận rõ ràng, dám nói dám làm, có tư tưởng mạnh mẽ, trong quan niệm của cô luôn trắng đen rõ ràng, phù thủy chia làm hai loại: phù thủy tốt và phù thủy xấu.
Nhưng Abigail lại khác, Snape có chút không giải thích được.
Mấy ngày nay quen biết cô, hắn cảm thấy cô giống như một người ngang bướng, cô nói mấy câu là đã chọc hắn tức giận đến mức nhảy lên, hận không thể bóp chết cô ngay lập tức; nhưng mà lại có thể nói mấy câu có thể làm cho hắn quên hết giận dữ, vui cười vui vẻ.
Snape cho rằng cô sẽ không có những giới hạn rõ ràng, bởi vì cô vẫn nói thế giới này rất phức tạp, con người luôn có hai mặt. Bên trong một phù thủy tốt cũng có kẻ bại hoại, mà bên trong những phù thủy xấu cũng có những anh hùng. Gryffindor cũng có thể có những người nhát gan, Slytherin cũng có thể có người xuất thân Muggle, trên đời không có việc gì có thể phân rõ ràng trắng đen.
Nhưng mà, hôm qua, qua lời nói tức giận của Abigail, Snape hiểu được, cô là một người biết rất nhiều đạo lý, sâu thẳm bên trong cô có một ngọn lửa kiên định mãnh liệt, Muggle gọi là "tinh thần trọng nghĩa".
Chính vì vậy cô mới có thể vì hành vi bắt nạt một đứa trẻ yếu đuối mà căm ghét như vậy, không xử lý không yên lòng.
Trong buổi học biến hình hôm nay, mọi người đều cảm thấy sự tức giận của Abigail, cô biến một con phượng hoàng lửa thành bốn con ếch, sau đó lại biến bốn con ếch đó trở lại thành phượng hoàng lửa. Giáo sư McGonagall vô cùng vui vẻ, cộng cho cô 5 điểm, mà sau đó Abigail vẫn nghiến răng nghiến lợi trở về chỗ của mình, không nói một câu cho đến khi tan học.
Lúc tan học, có mấy nữ sinh Hufflepuff cười nhạo Abigail và Snape, kết quả Abigail lấy đũa phép ra biến sách vở trên bàn của họ thành một đám cóc to xù xì, miệng há to ngáp ngáp, không chờ bọn họ thét chói tai, cô liền biến mấy con cóc đó lại thành sách vở. Lần này không ai dám chê cười cô nữa.
Cả ngày hôm nay, Snape đều có ý định thuyết phục Abigail từ bỏ kế hoạch A: chính là đem từng người từng người từng bắt nạt Eliza ra đánh một trận, đánh cho tới khi bọn họ tâm phục khẩu phục mới thôi.
Snape không đồng ý với ý kế hoạch bạo lực này. Hắn cương quyết đề nghị một kế hoạch tương đối ôn hòa hơn.
Có ba lý do: Thứ nhất, nếu không phân biệt tốt xấu mà đem tất cả những học sinh năm nhất đều đánh một lần, sẽ làm khó cho những người tốt, nếu làm không tốt thì sẽ làm cho những người vốn có thiện cảm với Eliza hoặc là những người không có lỗi với Eliza thay đổi thái độ.
Thứ hai là, nam sinh Black kia vừa nhìn là biết là một người kiên cường, nếu có học tỷ năm ba vì bọn họ mà ra mặt, nói không chừng hắn sẽ cho rằng bản thân bị sỉ nhục, những đứa nhỏ này đều có tâm lý rất mạnh mẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của người khác.
Thứ ba, không gặp khó khăn thì sẽ không thể trưởng thành, nếu rắc rối của một đứa trẻ đều do người lớn giải quyết, vậy bọn trẻ sẽ lớn lên mà không suy nghĩ đến hậu quả.
Lúc đầu, Abigail cũng không đồng ý, cô cho rằng dùng phương pháp mạnh mẽ mới có khí phách, cô còn đang đầy một bụng tức giận.
Nhưng mà Snape là một người có kinh nghiệm chịu đựng, kiên nhẫn, hắn bắt đầu từ lúc cùng cô ăn sáng nói, đi học cũng nói, tan học cũng nói, lúc ăn cơm trưa cũng nói, chỉ còn mỗi không có ngăn cô ở trước của nhà vệ sinh nữ nữa thôi.
Abigail không chịu được sự quấy nhiễu này, cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch thứ hai.
Vì vậy, Snape liền dạy cho nam sinh kia một chút lời chú đơn giản nhưng hiệu quả, ứng phó khi bị người khác bắt nạt. Còn Abigail đi dạy dỗ cho hai người kia một buổi "tư tưởng chính trị", nói cho bọn họ biết "cách mạng còn dài", không nên có tư tưởng lùi bước, phải nhìn về tương lai tương sáng....
Lúc đó, Abigail từng đưa ra kháng nghị: vì sao không phải là cô đi dạy lời chú còn Snape đi làm công tác tư tưởng?
Snape trả lời rằng: bởi vì cô có vẻ đạo mạo, nghiêm trang hơn! -__-
Hừ! nói thẳng ra chính là hắn có bộ dáng không giống người tốt. Abigail oán thầm.
Trong quá trình dạy học lại vô cùng vui vẻ, Eliza gặp Abigail liền giống như dân chúng bị giặc bắt lâu ngày nhìn thấy quân giải phóng vậy, vừa khóc vừa kể lể. Abigail vội vàng vội vàng làm công tác trấn an. Hiệu quả vô cùng tốt.
Mà nam sinh Black kia lúc đầu cũng không phục Snape, dùng nửa con mắt nhìn hắn, làm cho Snape nổi giận đùng đùng, vì thế liền vung tay: làm một quả táo nổ tung bằng "Blasting Curse"(lời nguyền nổ tung), sau đó biến mỗi quả táo trở thành mấy con chim sẻ, trong lúc mấy con chim sẻ đó bay lượn liền làm cho chúng đứng yên trong không trung, sau đó lại biến những con chim đó trở lại thành những quả táo, hơn nữa mấy quả táo kia có thể ăn được.
(Đều là lừa gạt trẻ nhỏ, Abigail vô cùng khinh bỉ)
Nam sinh kia xem đến mức trượn mắt há mồm, lập tức thay đổi thái độ, trở nên cực kỳ khiêm tốn và lễ phép, ánh mắt nhìn Snape cũng không giống trước, làm cho em trai của kẻ thù bội phục, Snape trong lòng thầm kêu thích thú.
Hôm đó dạy đến lúc hoàng hôn, lúc đến giờ ăn tối, mọi người mới giải tán.
Abigail hỏi "thầy giáo nhỏ" Snape dạy học ra sao, Snape lập tức lộ ra hàm răng trắng bóng với hai cái răng nanh dài, gian ác cười nói: "Từ giờ trở đi, bạn có thể cầu nguyện cho những đứa trẻ kia được rồi. Hy vọng bọn họ vẫn còn dũng khí để sống sót".
Thật ra, sống trong bóng ma thời thơ ấu và hai năm đầu bị cô lập ở Hogwarts, Snape cũng là một người sống an phận thủ thường, nghe những cái nên nghe, làm những việc nên làm, không có vụиɠ ŧяộʍ làm hỏng việc gì, đó cũng chính là một cách sinh tồn. Nhưng từ khi hắn gặp Abigail thì không giống như trước nữa, vì Abigail đôi khi làm việc có chút hơi quá tay.
Snape lo lắng tinh thần Slytherin "gây rắc rối không bị bắt, phạm quy không bị phạt" sẽ làm cho Abigail chịu thiệt, vì vậy liền đảm nhận vị trí "quân sư quạt mo" tận tình khuyên bảo và nhắc nhở cô. Nghĩ đến đây, Snape vừa cảm thấy tức giận, vừa thấy buồn cười.
Sau khi Abigail oanh oanh liệt liệt chấm dứt cuộc chiến với đống Cóc Trường Giác, cô muốn nhân ngày chủ nhật cuối tuần này đến làng Hogsmeade đi dạo, nhưng mà bị Snape nghiêm khắc ngăn cản. Hắn cho rằng bọn họ đã lãng phí mất ba buổi tối mà đi xử lý đống động vật thân mềm kia, bọn họ nên học bù lại cho thật tốt, ôn tập một chút bài học, mở mang tri thức. Hơn nữa, nhà Abigail đã gửi cho cô một đống bánh kẹo và quần áo rồi, cần gì phải đi dạo phố mua sắm nữa.
Abigail bĩu môi: một ông cụ non như ngươi suốt ngày chỉ phòng học, phòng ngủ, thư viện, nhà ăn, bốn địa điểm buồn chán như vậy, căn bản ngươi không hiểu được vì sao con gái lại thích đi dạo phố mua sắm.
Cô rất muốn nói: tốt lắm, cậu cứ ở nhà mà học tập, mình đi shopping...
Kết quả bị Snape lấy thành tích môn độc dược ra uy hϊếp, Abigail chỉ phải bỏ cuộc, thành thành thật thật đi học. Oa Oa Oa, vì sao ngươi muốn học còn phải lôi ta học cùng.
Snape lại có thái độ nghiên cứu học vấn vô cùng nghiêm túc, cùng một vấn đề, Abigail chỉ cần tìm hiểu để biết về cách dùng và bản chất là được, nhưng mà Snape lại nghiên cứu lặp đi lặp lại, hơn nữa còn dùng thực tế để nghiên cứu: ở những hoàn cảnh khác nhau thì những lời chú, lời nguyền có những hiệu quả khác nhau hay không, ở những người khác nhau thì những độc dược này có những hiệu quả khác nhau hay không....
Đứng ở lập trường những người đứng xem, Abigail rất muốn nói rằng "cậu thực sự có tinh thần nghiên cứu"..., nếu hắn có thể thoải mái đem bài tập độc dược đưa cho cô thì cô sẽ không ngại mà khen hắn thêm hai ba câu kiểu "cậu là vinh dự của Hogwarts chúng ta"... Đáng tiếc là Snape khăng khăng là sau khi Abigail làm xong bài tập của cô rồi mới cho cô xem qua bài tập của hắn.
Vì thế tâm trạng của Abigail rất xấu, nếu tâm trạng xấu thì lời nói cũng không thể tốt được --
Cô thẳng thắn nói cho Snape biết, hắn là đầu quá to rồi, ăn quá nhiều không có việc gì làm nên mới tìm phiền toái cho mình, cô cho rằng ở trong thế giới phù thủy này quan trọng nhất chính là: đũa phép dùng phải thật tự nhiên phóng khoáng, lời chú, lời nguyền thì phải niệm đúng chỗ, đúng lúc và đọc phải chuẩn, thuốc phải chữa được hết bệnh, các cuộc thi nhất định phải vượt qua...
Về phần mấy vấn đề cao thâm này vẫn nên để dành cho những người cao tuổi có kinh nghiệm đi. Làm nhiều như vậy để làm gì chứ, pháp thuật vốn dĩ là sâu sa, làm sao có thể nghiên cứu trong ngày một ngày hai được....
Những lời nói này lại bị Snape hoàn toàn khinh bỉ, làm cho Abigail lại thêm khó chịu.
Cảm giác xa lạ ban đầu giữa hai người cũng dần không còn nữa, hai người dần trở nên quen thuộc hơn, Snape không còn hễ thấy Abigail liền đỏ mặt nữa, mà Abigail càng thêm thấu hiểu Snape, cô càng ngày càng cảm thấy Snape là một người cực kỳ cứng nhắc và vô cùng mâu thuẫn.
Hắn là một người bạn trung thành nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ ủng hộ những việc làm của ngươi vô điều kiện.
Hắn sẽ đối xử với ngươi rất tốt, tốt đến mức ngươi cảm thấy ấm ức, nhưng cũng không phải là hắn sẽ cho ngươi mượn vở bài tập của hắn.
Cho dù trong lòng hắn đánh giá ngươi rất cao nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thường xuyên tạt cho ngươi một gáo nước lạnh khi ngươi hưng phấn nhất.
Mỗi lần Abigail mơ màng ngồi ngẩn người, Snape sẽ không khách khí nói với cô rằng: "trời vẫn sáng, bạn không cần phải nằm mơ giữa ban ngày đâu..."
Ở cùng Snape một ngày cuối tuần vô cùng khó chịu, cuối cùng Abigail cũng vượt qua được ngày chủ nhật đó và đón chào một ngày thứ hai mới.
Hôm đó, Abigail đang ăn cơm trưa, Snape đang ngồi bên uống nước bí đỏ, đọc quyển "Những loại thuốc tăng sức mạnh", thì một nam sinh mập mạp đến đưa cho Abigail một bức thư da dê, bảo rằng là do hiệu trưởng Dumbledore đưa cho cô.
Abigail sợ hãi, vị hiệu trưởng hiền lành kia từ sau nghi thức phân viện hôm đó dường như không thấy bóng dáng, có người nói rằng ông có việc bên ngoài trường, không ngờ sau khi trở về lại liên lạc với cô.
Abigail vội vàng mở tấm da dê ra, Snape cũng lại gần để xem, trong thư có viết:
Abigail Green thân mến!
Ta hy vọng 8 giờ tối nay con đến phòng làm việc của ta. Chúc con có một ngày thứ hai vui vẻ.
Chân trọng mời!
Albus Dumbledore
Tái bút: ta thích socola hình con ếch.
Abigail và Snape bốn mắt nhìn nhau, một lát sau Snape hỏi cô: "Bạn lại gây ra họa gì à?"
Abigail tức giận: "Phần lớn thời gian trong ngày mình đều ở cùng một chỗ với cậu, mình làm những việc gì mà cậu lại không biết chứ ? nếu quả thực mình có gây ra họa gì thì cậu cũng không tránh khỏi trách nhiệm đâu!", Snape đáng ghét, nghĩ rằng ta thực sự chỉ biết ngày ngày đi gây họa hay sao?
"Vậy ông ấy tìm bạn làm gì? Bình thường ông ấy cũng tìm mấy người Gryffindor để nói chuyện phiếm nhưng chưa bao giờ tìm nhà Slytherin cả !" Snape rất khó hiểu.
"Có lẽ ông ấy có quen ông nội mình, ông ấy cũng rất ngưỡng mộ Green gia, nên ông ấy muốn thể hiện một ít quan tâm", Abigail lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Snape liếc mắt khinh bỉ cô một cái:
"Vậy bạn nói đi, ông ấy muốn làm gì?", Abigail cũng biết rằng chắc chắn không phải uống trà nói chuyện phiếm bình thường. Thật ra cô cũng không có ghét Dumbledore, là một người tài giỏi số một ở đây, ông ấy vẫn là một người đáng kính, nhưng chỉ là đối với những người khác thôi!
Hiện tại cô là một người nhà Slytherin, nói cô tâm địa nhỏ nhen cũng được, nói cô lo bò trắng răng cũng được, dù sao cô cũng có cảm giác đây không phải chuyện tốt.
"Buổi tối mình sẽ cùng đi với bạn!", Snape khẽ cắn môi nói.
Abigail khó hiểu: "Hiệu trưởng gọi mình, cậu đi làm gì?"
"Mình có thể ở bên ngoài chờ"
Abigail xúc động nói: "Nếu mình có việc thì cậu sẽ xông tới cứu?"
"Tất nhiên là không, mình sao có thể đánh thắng được hiệu trưởng Dumbledore chứ ?" , Snape lại liếc nhìn Abigail : "Nhưng mình có thể viết thư cho ông bà nội bạn nói bọn họ hãy nén bi thương"
-- Những lời này chỉ có thể là Snape mà thôi. Abigail bực mình quay đầu đi.