Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 22: Lấy danh nghĩa Hermione

« Chương TrướcChương Tiếp »
Abigail nhất thời không nói lên lời, cô là một học sinh mới dường như không có tư cách khua chân múa tay trong một học viện có ngàn năm lịch sử. Mà hiển nhiên là mọi người đều chấp nhận "phong cách Slytherin" này.

Snape kiên nhẫn xắn tay áo giúp Abigail , ngón tay hắn thon dài lại thô ráp, Abigail đột nhiên hỏi: "Lúc trước,... lúc trước, có phải cậu cũng bị bắt nạt như vậy?"

Động tác của Snape ngừng một chút, sau đó chậm rãi nói: "Đúng vậy.. mẹ mình là người của gia tộc Prince có huyết thống thuần khiết, bà lấy cha mình là một Muggle... Rất tệ, căn bản chính là một ác mộng ".

Abigail sờ chỗ tay áo đã được xắn lên gọn gàng, bắt đầu cùng Snape xử lý đống Cóc Trường Giác, chần chừ hỏi: "Bọn họ rất nhanh liền biết tất cả về cậu đúng không?"

"Đúng vậy, những tên kia cũng không thích mình, nhưng thế thì thế nào? Khi mình còn là năm nhất đã biết rất nhiều lời chú của năm bốn, điểm mình giành được cho học viện trong một tuần còn nhiều hơn điểm bọn họ giành trong một học kỳ, bọn họ dù không thích mình, cũng cần mình trợ giúp trong các cuộc thi và bài luận văn", vẻ châm chọc trên mặt Snape ngày càng đậm. "Sau đó huynh trưởng Malfoy đến tìm mình, khen mình tốt và hiểu chuyện, bọn họ liền hoàn toàn buông tha ... Không có cách nào khác, mỗi người đều phải dựa vào chính mình."

Sev, Sev, cậu đang nói chính bản thân mình sao?, Abigail đau lòng nghĩ.

Con cóc mềm nhũn trơn trượt thoát ra khỏi tay Abigail, chạy vòng quanh thùng. Nếu là bình thường Abigail nhất định sẽ thấy kinh tởm, buồn nôn, nhưng mà bây giờ làm cùng Snape cô lại không có cảm giác buồn nôn hay ghét bỏ gì cả. Snape múa dao như bay, rất nhanh giải quyết xong một thùng cóc, lại bắt đầu giúp Abigail xử lý thùng cóc của cô.

Abigail nhìn hắn, bình thường khi đi đường hắn thường cúi thấp người, động tác cũng cứng ngắc, nhưng mà khi đứng trước những dược liệu này, lại thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Động tác nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt, chưa bao giờ sai một giọt nước, cũng chưa bao giờ làm thừa một động tác.

Chỉ một lát sau, mọi việc đều xong, lúc này nhìn những con cóc nằm ở đó, tứ chi cứng ngắc, bụng bị phanh ra, Abigail mới thấy ghê tởm, trên tay lại có cảm giác dinh dính, bất giác lại cảm thấy buồn nôn.

Snape lập tức gạt chiếc thùng trước mặt Abigail đi, không biết lấy từ đâu ra một chiếc bình nhỏ, nhỏ vài giọt vào tay cô, sau đó nhẹ nhàng lau, rồi đem tay cô rửa sạch với nước.

Abigail ngạc nhiên phát hiện trên tay không có chút mùi nào, lại có cảm giác khô mát, rất thoải mái, vì vậy tò mò hỏi: "Đây là cái gì ?"

"Mình thường xuyên phải xử lý những nguyên liệu độc dược, luôn bị bám mùi nên đã điều chế cái này..." Snape không chút để ý nói.

"Vì sao không dùng lời chú vệ sinh? Không phải dễ hơn sao?"

"...Vậy bạn cả đời này đừng tắm nữa, dùng lời chú vệ sinh là được rồi!" Snape khinh bỉ nói.

....

Nói tới nói lui, Snape vẫn bận rộn không ngừng, dùng "Impervius" (lời chú khô ráo) làm cho tay và quần áo của Abigail khô ráo. Abigail nhìn nam sinh bận rộn trước mặt đột nhiên thấy cảm động, nhất thời choáng váng liền hỏi: "Sev, cậu đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?"

Snape ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Abigail : "Bạn nghĩ mình là bảo mẫu chắc?"

"Cậu... cậu ăn cơm chưa?", Abigail đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Snape có chút ngẩn người, sao lại hỏi chuyện này rồi: "Không ... không có... chưa ăn"

Abigail giống như có ảo thuật lấy từ trong tay áo ra một cái bọc, sau đó vẫy đũa, nhỏ giọng đọc lời chú, lát sau cái bọc liền biến thành lớn. Snape đang muốn hỏi thì thấy cô lấy từ trong bọc ra một đĩa rau, một đĩa thịt chân giò hun khói, một cốc nước ngọt, còn có cả một ít ngô nướng.

Abigail đắc ý nói: "Xem đi, mình biết cậu chưa ăn cơm nên đem những thứ này theo. Sao? Không tồi phải không? Bạn bè như mình có đốt đèn l*иg cũng không tìm thấy đâu"

Vừa tự biên tự diễn, Abigail vừa kéo Snape ngồi lên một chiếc ghế dài, cô cũng ngồi xuống bên cạnh, đem đồ ăn nhét vào trong tay hắn, nói: "Ăn, ăn nhanh đi, những thức ăn này là bạn Melisa đáng yêu lấy giúp đó. Mình định chính mình lấy một ít, nhưng động tác của mình lại không linh hoạt, luôn làm đổ đồ ăn. May mắn có Melisa giúp đỡ. Động tác của cô ấy nha... Chậc chậc, khẳng định là ở nhà luyện tập không ít lần!!!"

Abigail lại lấy từ trong bọc ra một cái cốc tròn, mở nắp ra, bên trong còn bốc lên hơi nóng, cô phóng to cái cốc để trước mặt Snape : "Nhìn đi, đây chính là Hồng trà Anh Quốc chính tông, là trưởng phòng ngủ của mình: Sylvia cung cấp đó. Cô ấy định uống sau bữa tối nhưng bị mình giành được, lấy mất."

Snape vừa kinh ngạc vừa cảm động lại vô cùng vui mừng, nói không lên lời - Đây là lần đầu tiên có người để ý đến việc ăn uống của hắn, lo lắng hắn bị đói.

Đối mặt với loại tình cảm xa lạ này, Snape không biết nói gì cho phải, lẩm bẩm một tiếng : "Cảm ơn" rồi cúi đầu ăn.

Abigail nhìn hắn ăn ngon, trong lòng cũng rất vui, sau khi thấy hắn ăn cũng được kha khá, cô quyết định vẫn phải nói ra những lời trong lòng: "Chuyện cậu vừa nói với mình, về "phong cách của Slytherin" , mình có thể hiểu được, nhưng mình tuyệt đối không chấp nhận"

Snape muốn mở miệng nói, Abigail đã tranh nói trước: "Đừng nói với mình cái gì huyết thống, cái gì mà thực lực, chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi! Một người có thể dùng những cớ này để bắt nạt những đứa trẻ không có sức phản kháng là một kẻ đê tiện. Nếu bọn họ thật sự giống như những lời khoe khoang về gia tộc mình, cái gì mà huyết thống thuần khiết, cái gì mà cao quý, quý tộc, nếu đúng như vậy trước tiên bọn họ phải biết rõ được cái gì mới chính là cao quý. Chẳng lẽ bắt nạt một cô bé 11 tuổi chính là cao quý? Muggle gọi những người này là "Vô lại", "Kẻ nhu nhược", bởi vì bọn họ chỉ dám bắt nạt những người yếu ớt, dễ bắt nạt, như vậy thực sự là quá ghê tởm!"

Cô càng nói càng cảm thấy tức giận:

"Chuyện này, mình không thể cho qua như vậy được. Ngày mai mình sẽ đi tìm Eliza và nam sinh kia, tốt nhất là họ nói cho mình biết ai là người đã bắt nạt bọn họ, nếu bọn họ không chịu nói ra, mình sẽ đem tất cả học sinh năm nhất đều đánh một lượt. Như vậy sẽ có được vài cái tên, bọn chúng sẽ nhận sai và nói cho mình biết ai hay đi bắt nạt bạn học, như vậy là tốt nhất. Nếu không mình sẽ đánh đến khi bọn họ chịu nhận sai mới thôi.

Bọn họ không phải thích nhất là dùng thức lực nói chuyện hay sao? Mình đây chính là dùng thực lực để nói chuyện với bọn họ, xem bọn họ ai có thể đánh lại mình. Bọn họ không phải khoe khoang huyết thống thuần khiết hay sao? Hừ Hừ, mình cũng là một người có huyết thống thuần khiết cao quý đây, Green gia có hơn một trăm năm lịch sử đều là huyết thống thuần khiết, khi đó xem bọn họ còn dám đem hai cái cớ này ra nói nữa không!".

Abigail nhớ tới Hermione - một nữ sinh xuất thân từ Muggle, Abigail vẫn đặc biệt thích cô ấy, cảm thấy cô sở hữu những ưu điểm mà những phù thủy xuất thân bình thường không có.

Hermione rất trung thành với bạn bè, trung thủy với người yêu, vì những gia tinh bị đối xử không công bằng mà cảm thấy bất bình, cho dù bị người khác chế nhạo là xen vào việc của người khác. Cô ấy học rất giỏi, có năng lực hơn người, thông minh lại kiên cường, trong trận chiến cuối cùng, dù đối mặt với nguy hiểm nhưng cũng không lùi bước, cùng Harry Potter vào sinh ra tử, thậm chí để đảm bảo an toàn cho cha mẹ mà không tiếc loại bỏ trí nhớ của họ. Cho dù bị lời nguyền tra tấn toàn thân đau đớn đến hấp hối, dù sắp chết vẫn dám nói dối bọn Tử Thần Thực Tử , chết cũng không khuất phục.

Trong khi không ai dám phản kháng lại Chúa tể hắc ám, cô gái dũng cảm này lại dám vạch cổ áo, để lộ ra những vết thương bị tra tấn, cao giọng kêu gọi: "Chúng ta phải phản kháng... Chúng ta bị đuổi bắt.... tôi là máu bùn, tôi tự hào vì điều đó!".

Lúc đó, Hermione quả thực là vô cùng chói mắt.

So sánh với cô ấy, đa số những phù thủy trên thế giới này đều phải xấu hổ. Mà cô ấy lại có quan hệ gì với huyết thống thuần khiết ? (Miêu: Không có!!!)

Quan trọng hơn là... Abigail tin tưởng "vương tử phạm pháp cùng tội như thứ dân", ngay cả tên ăn mày cũng có thế làm vua nữa cơ mà (Miêu : Chu Nguyên Chương)

Hít một hơi thật sâu, Abigail tiếp tục nói : "Đem sự việc này làm cho lớn lên, mình sẽ đi tìm giáo sư Horace. Nếu ông ấy cũng không xử lý được mình sẽ đi tìm hiệu trưởng Dumbledore, mình muốn hỏi ông ấy một chút, mục đích ban đầu khi bốn pháp sư vĩ đại thành lập trường là gì ? Không phải là muốn tạo ra một nơi để cho những tiểu pháp sư, phù thủy có thể lớn lên tốt hơn hay sao ? Chẳng lẽ không phải vì an toàn của những đứa trẻ không có năng lực bảo vệ này hay sao ? Chẳng lẽ họ tạo ra chỗ học tốt đẹp này chính là để cho những kẻ kia lấy những lý do này nọ để bắt nạt kẻ khác ? Mình muốn hỏi hiệu trưởng: ông ấy rốt cuộc có muốn giải quyết việc này hay là mặc kệ?"

Snape bị nói đến á khẩu đứng ở đó. Khi hắn bị bắt nạt trước kia, không phải không nghĩ đến chuyện này, nhưng bởi vì hắn rất nhanh có thể chứng minh thực lực của bản thân nên không cũng có nghĩ đến nữa. Nhưng mà, nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt xanh hừng hực lửa nhiệt tình trước mắt, hắn lại có chút rung động...

"Nơi này là trường học, là Hogwarts , không phải là nơi "cá lớn nuốt cá bé". Đứa trẻ không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, vì vậy nó cũng không phải chịu trách nhiệm vì xuất thân của mình, cũng không phải vì như vậy mà bị bắt nạt, ức hϊếp", Abigail cố gắng bình tĩnh lại, "Nếu hiệu trưởng Dumbledore không quản việc này, mình sẽ mời Tổng biên tập tờ "Nhật báo tiên tri" - ngài Shake Goshawk đem việc này viết lên báo, để cho Bộ pháp thuật đến phân xử. Không đúng chính là không đúng, mình sẽ không bởi vì tất cả mọi người đều tiếp nhận "phong cách học viện" gì đó mà thành thành thật thật tiếp nhận những điều như vậy. Tuyệt đối không !"

Abigail dùng sức đập vào thành của chiếc ghế dựa, cắn răng nói : "Cái gì mà "phong cách Slytherin"? Đây là suy nghĩ sai lầm. Mình chưa từng thấy trong lịch sử hay người lớn tuổi nói về "phong cách Slytherin" này !!!.

Vinh quanh chân chính của Slytherin chính là : rắc rối của bản thân phải tự mình giải quyết, chưa bao giờ chờ mong một thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu vớt. Bọn họ khoe khoang gia thế, khoe khoang lực lượng, bọn họ đều hết lòng tin cái "Dòng máu thuần khiết", nhưng bọn họ dùng năng lực và kết quả của bản thân để chứng minh huyết thống, cho dù là bị hiểu lầm bọn họ cũng chưa bao giờ muốn đi giải thích"

Abigail càng nói càng kích động :

"Slytherin chân chính cao quý là phải mạnh mẽ, kiên định, có khát vọng, bọn họ khát vọng quyền lực, không tiếc dùng mọi thủ đoạn, để đạt được mục đích của bản thân, có dã tâm to lớn và nghị lực phi thường. Nhưng mà, bắt đầu từ lúc nào mà "cá lớn nuốt cá bé" lại trở thành "phong cách Slytherin" ? Hừ, quả thật là vô cùng vớ vẩn !"

Abigail đứng lên, khuôn mặt tràn ngập chính nghĩa : "Mình không nói mình tài giỏi ra sao, phải thay đổi điều gì, nhưng mà nếu mình đã được phân đến học viện này, mình sẽ sống theo phương thức của chính mình, tuyệt đối không bị cái thói quen thối nát đó lôi kéo. Nếu có người thấy mình không vừa mắt, thì đến tìm mình mà gây rắc rối. Hừ, mình thật muốn xem cái tên to gan lớn mật, đầu heo nào dám đến. Nếu không có gan thì đi tìm mũ phân viện mà nói. Ai bảo nó phân mình đến đây."

Abigail hết sức tức giận, cô cho rằng chính bởi vì suy nghĩ "Kẻ mạnh làm vua" này của Slytherin mà có nhiều đứa trẻ Slytherin ham muốn quyền lực mà đi theo Voldemort.

Xét theo khía cạnh nào đó thì loại suy nghĩ này cũng đã duy trì được sự hưng thịnh của Slytherin. Nhưng mà theo khía cạnh khác lại cổ vũ cho những người ỷ vào gia thế hoặc thực lực mà ức hϊếp kẻ khác. Lại nói về Snape và em trai Sirius, bởi vì trước đây bị người khác ức hϊếp không thể phản kháng mà hình thành một loại khát vọng cực độ với sức mạnh và quyền lực mà đi theo Voldemort.

Vì hòa bình thế giới và thế hệ tiếp theo lớn lên khỏe mạnh, ngày mai cô phải dạy dỗ những tên khốn kia thật tốt. Con bà nó, không đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, cô sẽ không mang họ Green.

(tg : ngươi vốn không phải họ Green mà)

Snape vẫn im lặng lắng nghe cô nói chuyện, cảm thấy như hắn vừa mới quen biết cô gái này. Cô đứng ở đó mà lên án mọi người, thật là rực rỡ lóa mắt, vô cùng kiên cường dũng cảm, nghe những lời nói này, hắn giống như là vừa giác ngộ được điều gì đó.

Hắn dường như tự hỏi, một lát sau hắn bình tĩnh mở miệng : "Chỉ sợ sẽ không dễ dàng."

"Chỉ cần không thẹn với lương tâm !", Abigail quyết liệt nói như đinh đóng cột.

Abigail tuy không phải là người "trung can nghĩa đảm" gì, nhưng mà nhiệt huyết đầy người. Từ nhỏ đến giờ cô chịu ảnh hương của phim và tiểu thuyết kiếm hiệp , nếu cô không có năng lực gì thì thôi, có thể không can thiệp vào chuyện gì cả ; Nhưng mà hiện tại cô lại có gia thế, có bối cảnh hùng hậu, có năng lực hơn người. Nếu còn sợ hãi những thứ kia, không thể làm những việc mình cho là đúng thì thật là không xứng làm người rồi.

Hơn nữa, lúc trước Hermione còn không có thế lực giống như Abigail, Hermione có thể làm được, vì sao cô lại không thể làm chứ ? Không cần lý do gì mà "Lấy đại cục làm trọng", không đúng chính là không đúng, cô tuyệt đối không thể chấp nhận việc những đứa trẻ vô tội bị ức hϊếp là đúng như vậy được.

"Vậy thì, coi như mình tham gia một phần đi"

Snape bình tĩnh nhìn cô gái giật mình sững sờ trước mặt, nói : "Nếu bạn bị đánh, vẫn nên có một người mang bạn đi bệnh xá chữa trị mà"

Ở trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, Abigail cảm thấy nam sinh trước mắt mặt mày thanh tú, ánh mắt trong suốt sáng ngời, bên trong tràn ngập kiên định, tin tưởng, giống như đột nhiên trưởng thành lên...

Nhưng mà, hai người đều không biết rằng, lúc này có một người đứng bên cạnh cửa, không biết hắn đã đứng đấy nghe bao lâu....
« Chương TrướcChương Tiếp »