Chương 21: Phong cách Slytherin 🐍🐍🐍

Sau khi nghe Sylvia nói chuyện cũ đầy huy hoàng của huynh trưởng Malfoy và học trưởng Parkinson, Abigail hiểu được một chút về suy nghĩ của Slytherin - quan trọng không phải là ngươi gây ra họa gì, mà là tai họa ngươi gây ra có giá trị gì hay không. Vấn đề không phải là ngươi đánh ai, mà là có đánh thắng người đó hay không.

Nếu như gây chuyện, bị tổn hại; hoặc là có đánh nhau nhưng không đánh thắng mà ngược lại còn bị quần ẩu, như vậy trong mắt những người Slytherin ngươi chính là một người hoàn toàn thất bại. Ngược lại, trong tình huống ngươi đi đánh người, gây họa bị trừ điểm thì Slytherin vẫn sẽ tha thứ cho ngươi, hoan nghênh ngươi.

Năm ấy, Lucius Malfoy trong lúc phần thắng của học viện cực thấp lại có thể chuyển bại thành thắng, lấy lại danh dự cho học viện. Sau đó hắn và người đồng phạm của mình được tất cả mọi người kính nể trở thành một trong những người có địa vị trong Slytherin, sau đó lại trở thành huynh trưởng.

Abigail than thầm: Âm mưu lại trở thành một loại nghệ thuật, thật là làm cho người ta không nói lên lời.

Nhóm con rắn nhỏ có thể "hợp tình hợp lý" nói: "Chỗ này có bẫy, ai kêu các ngươi tự mình nhảy vào!!!"

Loại phương thức "lấy thành bại luận anh hùng" này đã từng giúp cho những gia tộc huyết thống thuần khiết đứng vững trong một thời gian dài.

Lucius Malfoy cũng là một người tài giỏi, nếu không thì vì sao sau này khi gặp Voldemort gia tộc Malfoy lại không bị chút tổn hại nào!.

Khó trách vì sao Dumbledore lại bất công như vậy, bởi vì ông ấy đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của nhà Slytherin. Nếu không nghĩ biện pháp cho nhóm sư tử kia ra trường sớm, bọn họ còn không phải sẽ bị đùa giỡn đến chết hay sao???!!! Nhưng mà cho dù như thế thì đến thời điểm Harry Potter nhập học nhà Slytherin cũng đã liên tục 7 năm giành được cup nhà. -____-

Lợi hại, lợi hại

.......

Nhưng mà cho dù lợi hại như thế nào, thì cũng không thể miễn cho Abigail không bị phạt. Abigail và Snape vẫn phải đi mổ bụng Cóc Trường Giác.

Sau bữa cơm chiều, Abigail vừa buồn bực vừa chậm chạp đi đến văn phòng của giáo sư Horace, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một nữ sinh và tiếng nói tức giận của một nam sinh vang lên ở chỗ rẽ. A, có kịch vui để xem rồi!!!

Abigail lập tức động tác nhanh nhẹn đi tới, núp đằng sau góc tường nghe lén.

Là một Lolita và một tiểu chính thái gầy yếu đang đứng giằng co ở đó, mà lolita kia vẫn cứ khóc. Chẳng lẽ là "Kẻ đồϊ ҍạϊ đùa giỡn bé gái" phiên bản pháp thuật, chuyện này cũng có thể xảy ra, nhưng mà... hình như tuổi còn hơi nhỏ thì phải *__*. Abigail đang thất vọng, tự nhiên lại tập trung quay nhìn lại.... Cái người Lolita kia không phải là Eliza Brown hay sao?

Abigail lửa giận đột nhiên bốc lên: tên xấu xa này, lá gan thật lớn, ngay cả một cô bé 11 tuổi cũng dám đùa giỡn, không coi "vương pháp" ra gì sao?

Đang muốn tiến lên dạy dỗ cho nam sinh kia một trận, lại nghe thấy Eliza thút thít, nghẹn ngào nói: "Xin cậu, đừng đi, đừng đi,..... Mình .. mình không bị sao hết mà...."

Nam sinh kia không kiềm chế được tức giận: "Mình không thể không đi! Có gì không thể chứ ? Những tên khốn khϊếp đó bắt nạt bạn, mình nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận..."

-- @@ hình như có gì đó không đúng ???

Eliza cố nín khóc: "Mình không có bị sao cả, thật mà, cậu xem .... cậu xem đi, mình không có bị làm sao cả mà"

"Sao lại không có vấn đề gì chứ ? Bạn nghĩ rằng mình không biết hay sao? Bọn họ luôn ức hϊếp bạn... càng ngày càng quá đáng, lần này lại còn dám động tay động chân, mình tuyệt đối không tha cho bọn họ đâu!!!" nam sinh gầy yếu hét lên.

"Nhưng mà, nhưng mà... Regulus, cậu không đánh lại bọn họ đâu. Bọn họ nhiều người như vậy, cậu không đánh lại đâu, cậu sẽ bị họ đánh đó! ..... Mình không muốn cậu đi..... Xin cậu... đừng đi..."

Nhìn kỹ lại, người tên là Regulus kia trên mặt đúng là có ít vết thương.

"Như vậy thì làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ để bọn họ ăn hϊếp bạn như vậy?", Regulus mặt đỏ lên.

Eliza ôm lấy cánh tay của nam sinh kia, cố gắng không khóc: "rồi sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi, chúng ta nhịn, nhịn bọn họ.... mình không muốn cậu lại bị thương nữa.... Regulus, cậu nghe lời mình đi!!! Xin cậu đó!!"

Nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của Eliza, nhìn thân hình nhỏ bé của cô run rẩy lại không ngừng cầu xin, mắt Abigail không nhịn được cũng đỏ lên. Đang muốn tiến đến hỏi một chút xem bọn khốn khϊếp nào dám ức hϊếp người khác như vậy ?

Đột nhiên một bàn tay từ đằng sau vươn ra, tóm lấy Abigail, giữ cô lại. Abigail tức giận, quay đầu lại ... thì ra là người từ bữa cơm chiều đã không nhìn thấy : Snape!

Abigail đang muốn mở miệng nói, lại bị Snape nhanh tay bịt lại, hắn nhỏ giọng nói: "Bây giờ đừng đi ra ngoài, xem tình hình trước đã !"

Nam sinh tên Regulua kia khó khăn lắm mới kìm nén được tức giận xuống.

Tiếng khóc đứt quãng của Eliza lại truyền đến: "Regulus, mình biết cậu rất tốt với mình, .... bọn họ cũng không để ý đến mình, chỉ có cậu đối tốt với mình... mình chỉ có một người bạn là cậu, mình không muốn cậu lại bị thương..."

Regulus không nói tiếng nào, kéo Eliza lại gần, lau nước mắt cho cô, một lát sau hắn mới cắn răng nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không đắc ý lâu nữa đâu, chúng ta cũng sẽ trưởng thành... chúng ta sẽ trở nên thật mạnh mẽ, một ngày nào đó.... một ngày nào đó, không ai có thể ức hϊếp cậu được nữa!!! Mình tuyệt đối không cho kẻ nào ức hϊếp bạn nữa đâu!!!"

Nam sinh gầy yếu kia lặp lại một lần lại một lần... Giống như đọc một lời thề.

Snape buông lỏng tay, nhưng Abigail cũng biết lúc nào đi ra ngoài cũng không được hay lắm .... nam sinh quật cường kia cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối vô dụng của bản thân.

Khi hai người kia còn đang nhỏ giọng nói chuyện, Abigail đã bị Snape túm lấy lôi đi. Dọc đường đi, trong đầu Abigail đều là tiếng khóc của Eliza và sự tức giận của Regulus, đến phòng độc dược lúc nào cũng không biết.

Snape kéo Abigail vào bên trong phòng độc dược đang mở cửa, trong đó ánh sáng mờ ảo, trên tường có rất nhiều giá đựng lọ thủy tinh, bên trong đựng những thứ làm cho người ta thấy ghê tởm, ở giữa phòng có một cái bàn gỗ, trên bàn để hai cái thùng gỗ lớn.

Snape chỉ hai cái thùng gỗ kia nói với Abigail : "Lúc ăn cơm, giáo sư Horace có tìm mình, ông ấy nói có việc phải đi ra ngoài, bảo chúng ta tự đến đây hoàn thành công việc, mình đã đến phòng dược liệu đem mọi thứ đến đây cả rồi!!!"

Thì ra đó chính là hai thùng đầy Cóc Trường Giác.

Bầy giờ Abigail không có tâm tư mà để ý đến việc mình ghét nhất là động vào những động vật thân mềm, cô chỉ lo chuyện của Eliza. Túm lấy tay áo của Snape , tuôn ra một loạt câu hỏi: "Cô bé kia, cô bé kia.... Eliza Brown, cậu có quen không? Cô bé vì sao mà bị bắt nạt ? trong trường học này cũng sẽ xảy ra những việc như vậy sao? Vì sao mình lại không biết ?"

Snape lấy mấy con dao nhỏ trong ngăn kéo ra, thản nhiên nói: "mình không biết cô bé kia, nhưng mà mình biết anh trai của nam sinh đó, người đó bạn cũng biết - chính là Sirius Black !!"

A, vậy hắn chính là người sau này sẽ trở thành Tử Thần Thực Tử, lại sớm bị toi mạng Regulus Black ????

Abigail cảm thấy Snape nói không đúng trọng tâm : " Sao? Hắn là em trai của Sirius ? Trông hình dạng bọn họ cũng không giống nhau !!! Không, không đúng, nói đi đâu vậy chứ ? Mình muốn nói chính là: cậu có biết cô bé kia không ? cậu không cảm thấy chuyện lúc nãy có chút kỳ quái hay sao? Cậu có biết chuyện gì không ? Nói cho mình đi!!!"

Snape nhìn Abigail vội vàng hỏi, chỉ có thể ngừng tay lại nói: "Cô bé kia chính là con của "người phản bội gia tộc"!!"

Abigail ngây người: "Là sao? "người phản bội gia tộc" là gì ? Mình không biết !"

"Người phản bội gia tộc", chính là người mang huyết thống thuần khiết, nhưng lại phản bội gia tộc, thích gần gũi với Muggle hoặc là "máu bùn"!!!!", Snape giọng có chút chua xót, hắn nhớ tới mẹ mình, "Bạn có quen biết cô bé kia ? bạn có biết gia đình cô bé đó không ?"

Abigail gật đầu lại lắc đầu: "Mình chỉ biết cha mẹ của cô bé đều là phù thủy, cô bé là huyết thồng thuần khiết !"

"... Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu... Trong ngày đầu tiên cô ấy đến, Lestrange đem chuyện của cô ấy nói ra ngay trong phòng ngủ, sự việc rất ồn ào...", Snape thở dài: "Cha cô bé là người có huyết thống thuần khiết, gia giáo nghiêm khắc, sau đó hắn lại kết hôn với một người phụ nữ có cha mẹ đều là Muggle, chính là những người gọi là "máu bùn". Cuộc hôn sự này bị gia đình Brown phản đối, cho rằng hắn làm mất hết thể diện gia tộc, gạch tên hắn ra khỏi gia phả. Sau đó mẹ cô ấy mất, cha cũng bỏ nhà ra đi, cô bé là được bà ngoại là Muggle nuôi lớn"

"Chuyện đó thì có sao đâu, loại hôn sự này trong thế giới phù thủy cũng có nhiều mà. Có cái gì khác nhau đâu?", Abigail thấy khó hiểu, cô nhớ tới gia đình Weasley, bọn họ cũng bị gọi là "người phản bội gia tộc", nhưng mà mấy đứa con của họ cũng không bị kỳ thị như vậy.

Snape lắc đầu nói: "Bạn không biết thôi, mọi người căm ghét "những người phản bội gia tộc" còn hơn cả Muggle. Mà cô bé kia lại không được gia tộc và gia đình bảo vệ"

Abigail rốt cục cũng hiểu ra, trong lòng càng thêm tức giận, lại nói không nên lời.

Snape nhìn thấy cô như vậy, nói tiếp: "Thực ra điều này cũng không có gì cả, bắt nạt một chút cũng không có vấn đề gì, vấn đề chính là ở chỗ nam sinh kia"

"Em trai của Sirius ? Hắn làm sao ? Không phải là hắn đang bảo vệ Eliza sao?"

"Vấn đề chính là bởi vì hắn bảo vệ cô bé đó. Gia tộc Black là gia tộc huyết thống thuần khiết có danh vọng rất lớn, nhưng mà đứa con trưởng của nhà họ lại vào nhà Gryffindor, đây chính là một sự sỉ nhục của gia tộc Black. Sirius lại có chút bản lĩnh, không kẻ nào dám tìm hắn gây sự, vì thế có người đem sự tức giận trút lên người em trai hắn - mà cô bé kia chính là cái cớ tốt nhất cho bọn họ!!", trên mặt Snape có chút châm chọc.

"Mình hiểu, đáng lẽ có chuyện như vậy xảy ra, phải có huynh trưởng hay người cấp trên đứng ra can thiệp, nhưng bởi vì quan hệ của cha mẹ hoặc anh em trong gia tộc mà bọn họ coi như không biết !", Abigail trong lòng thấy lạnh lẽo, nói nhỏ: "Nhưng mà, như vậy rất không công bằng, sao có thể vì chuyện của người khác mà đối xử với bọn họ như vậy chứ? Bọn họ vẫn còn quá nhỏ !!"

Snape đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, xắn tay áo lên, chuẩn bị làm việc, thấy Abigail còn đang đứng ngẩn ngươi ở đó, vừa buồn cười lại vừa tức.

Hắn kéo cô lại gần, cúi người giúp cô xắn tay áo lên, nói: " Bạn không cần quá lo lắng, việc này cũng chỉ là tạm thời thôi. Slytherin từ trước đến nay đều thích bao che khuyết điểm, nếu đã là người của nhà mình, thì cũng sẽ không quá đáng quá. Nếu bọn họ có thể chứng minh thực lực của bản thân, thì sẽ được mọi người chấp nhận"

"Nhưng mà nếu không có thực lực vào tài năng thì sao? Bọn họ sẽ bị bắt nạt sao?"

"Đúng vậy, đây chính là "Phong cách Slytherin" !"

Nhìn khuôn mặt gầy yếu của Snape , Abigail cảm thấy giống như cô vừa mới chính thức hiểu được con người này, vừa mới chính thức hiểu được nhà Slytherin.