Chương 19: Tên ta là Severus

Hôm nay tâm trạng của Abigail rất tốt.

Đầu tiên bởi vì đêm qua Abigail giả chết thành công, nên ngủ rất say, không mộng mị. Ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, vì thế hôm nay cô rất vui vẻ đến nhà ăn dùng bữa sáng.

Kế tiếp là chiến dịch "đạn bọc đường" của cô rất thành công.

Khi cô đang ăn một đĩa sa lát hoa quả, phát hiện Snape do dự đi đến mép bàn, bước từng bước một rụt rè, cuối cùng cũng đến được chỗ Abigail, ngồi xuống bên cạnh cô. Snape cúi đầu, đỏ mặt, cắn môi, nhìn Abigail, bộ dáng muốn nói lại thôi, vô cùng đáng yêu. Do dự hồi lâu cuối cùng cũng nhỏ giọng nói được một câu :

"Cảm ơn bạn.... ăn rất ngon..."

Abigail mừng rỡ hỏi lại : "Ăn ngon thật sao ? Là điểm tâm ăn ngon ? hay là kẹo ăn ngon ? hay là hai thứ đó đều ăn ngon ?"

Snape im lặng một lúc, cuối cùng nói : "Đều ăn ngon, ... dù sao thì trước kia mình đều chưa từng được ăn qua..."

Abigail không cười được nữa, cô biết Snape có một tuổi thơ bất hạnh, nên chuyển đề tài.

"....Yên tâm, chỉ cần cậu vẫn học cùng lớp độc dược với mình thì điểm tâm của mình chính là của cậu, kẹo của mình chính là kẹo của cậu, tiền của mình.... A...vẫn là tiền của mình. Nhưng có thể cho cậu vay với lãi thấp"

Snape trong lòng vui mừng, lại cố ý kìm nén : "Ai muốn vay tiền bạn? cái kẻ tham tiền này. Nếu sau này dám thu tiền lãi của mình, thì đừng mong mình giúp đỡ học môn độc dược"

"... Ha ha, sao có thể như vậy chứ, mình chỉ nói vậy thôi mà, sao có thể thu tiền lời của cậu chứ ? bạn bè nói đến chuyện tiền bạc không được hay", Abigail lập tức thỏa hiệp, tránh sự tức giận của pháp sư độc dược tương lai.

Snape cười tươi, hắn rất thích cô gái này, không phải bởi vì cô xinh đẹp, mà bởi vì cô xua tan đi sự tăm tối, u ám của hắn.

Hơn nữa, hắn rất vui khi Abigail nói bọn họ chính là " Bạn bè"

**** **** **** ****

Ở tiết học bùa chú, Snape vui vẻ chiếm cho hắn và Abigail hai chỗ ngồi thật tốt, còn vui vẻ giới thiệu cho Abigail về giáo sư hắn yêu thích nhât - giáo sư Flitwick

"Giáo sư Flitwick có huyết thống yêu tinh, cho nên sự hiểu biết về bùa chú và lời nguyền là vô cùng sâu sắc. Hơn nữa ông ấy có tính kiên nhẫn rất lớn..."

"Ông ấy có cộng thêm điểm cho học sinh xuất sắc không ? bình thường cộng thêm bao nhiêu điểm ?"

"Ở trong lớp những biểu hiện xuất sắc, mỗi lần sẽ cộng 5 điểm. Nhưng mà có một lần ông ấy cộng cho một học sinh nọ 15 điểm, bởi vì học sinh kia trong bài văn có viết chiều cao của ông ấy tăng lên 2 cm." Snape nhỏ giọng nói.

.........

Hôm nay nội dung tiết học bùa chú là bùa chú : "Incendio" (Tạo ngọn lửa). Giáo sư Flitwick cho mỗi người một cây nến, yêu cầu dùng đũa phép làm cho nó cháy, quan trọng là có thể khống chế ngọn lửa, không được phóng hỏa lung tung.

Kết quả, hôm nay Abigail tích cực thể hiện bản lĩnh của bản thân, cô chẳng những là người đầu tiên đốt cháy được ngọn nến, lại còn giúp một số học sinh khác hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí cô còn muốn đốt luôn ngọn nến trên bàn của giáo sư Flitwick.

Có một số học sinh dùng sức quá lớn, đốt ngọn nến cháy sạch sành sanh, Abigail lại nhẹ nhàng vẩy đũa phép dùng "Reparo" (sửa chữa lại như lúc ban đầu), tránh cho Slytherin bị trừ điểm.

Giáo sư cũng hết sức vui mừng, nhất là khi Abigail dùng vẻ mặt chân thành tán thưởng hắn là "người có hình dáng khôi ngô", giáo sư mặt mày rạng rỡ cho Slytherin thêm 20 điểm, để cổ vũ cho cô học sinh hiền lành lại trung thực. Đồng thời tạo ra một trang sử mới trong lịch sử thưởng phạt của ông.

Sau tiết học đầu tiên, Abigail vô cùng hãnh diện, tinh thần phấn chấn, ngay cả khi đi đường đầu cũng đặc biệt ngẩng cao hơn mọi ngày.

Đây là tiết học đầu tiên mà Abigail cảm thấy thoải mái, giáo sư đáng yêu, bùa chú và lời nguyền là môn học mà cô am hiểu nhất. Nhà Ravenclaw cũng rất lịch sự, không có cười nhạo hay hỏi thăm linh tinh, nếu tất cả các môn đều như vậy thì tốt rồi.

Ở bữa tối, bàn ăn của Slytherin rất sôi nổi, những học sinh trong nhà đều chúc mừng Abigail lấy được rất nhiều điểm về cho nhà mình. Huynh trưởng Malfoy tao nhã còn ngẫu hứng làm một bài thơ ngay trên bàn ăn-"Xương cốt của ngươi, máu của ta" @@ tỏ vẻ vì những người huyết thống thuần khiết mà kiêu ngạo, vì nhà mình có thêm thật nhiều nhân tài mà vui mừng.

Orlando Parkinson có chút ai oán, vốn dĩ hắn cũng muốn giả bộ không thể đốt cháy ngọn nến để Abigail đến dạy hắn, nhưng mà Lucy ở bên cạnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền lấy đũa phép chỉ vào đầu hắn uy hϊếp, nếu hắn không lập tức đốt cây nến của mình thì cô ta sẽ đốt trụi tóc của hắn làm cho hắn trở thành một tên hói. Vì vậy hắn phải từ bỏ ý niệm đó.

Mà Snape ngồi bên cạnh Abigail cũng có chút buồn bực. Vốn dĩ hắn đã sớm hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng mà từ xưa đến giờ hắn đều không có thói quen đi giúp đỡ người khác, cho nên hắn như cũ cầm lấy quyển sách ngồi đọc. Kết quả lại bị Abigail đoạt mất, hơn nữa còn đuổi hắn sang bàn bên cạnh, bảo hắn đi dạy cho Sylvia và Melisa cách đốt nến. Còn muốn bọn họ phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ, nếu không cô sẽ tịch thu sách vở của hắn. Snape đành bất lực sờ sờ chiếc mũi to của mình, đi giúp đỡ những người khác.

Cho nên hôm nay trên lớp, giáo sư Flitwick còn khen ngợi hắn "bạn học tốt, vui vẻ giúp đỡ bạn bè". Thậm chí còn nhắc đến Salazar Slytherin cũng thường thường giúp đỡ bà nội quá cố của hắn như vậy, khiến Snape đỏ bừng cả mặt đón nhận ánh mắt quỷ dị của những nam sinh trong lớp - người này cũng sẽ lấy việc giúp người làm niềm vui ???

"Buổi tối hôm nay bạn đi tới thư viện không?", Snape dùng cái chén lớn che khuất mặt nhỏ giọng nói với Abigail .

"Mình không thể đi được, tối nay mình có tiết thiên văn học !", Abigail rất chờ mong tiết học thiên văn này.

Snape không biết vì sao Abigail lại chọn học môn thiên văn. Theo cảm nhận của hắn, hắn và Abigail rất hợp nhau. Hai người bọn họ đều lựa chọn môn học theo tiêu chí : thứ nhất là hữu dụng, thứ hai là sở thích. Theo hắn nghĩ, học thiên văn chỉ là việc một lũ ngốc ngồi trên tháp ngắm trăng sao mò mẫn linh tinh mà thôi.

Cho dù có hiểu được quỹ đạo chuyển động của Mặt trăng và các vì sao thì có thể làm cho việc sử dụng đũa phép càng thêm chính xác hay sao ? Cho dù có thể biết vị trí và tên gọi của những ngôi sao thì có thể giúp cho việc chế tạo độc dược càng thêm tốt hay sao ?

Snape nói ra suy nghĩ của mình, kết quả lại nhận lại vẻ mặt đầy thương hại của Abigail .

"Không, không, không ! bạn Snape thân ái, suy nghĩ của cậu thật là hạn hẹp", Abigail lắc lắc ngón tay, ý vị thâm trường nói : "Phải biết rằng, từ xưa đến nay, những người vĩ đại đều không phải chỉ biểu hiện thật tốt ở lĩnh vực mà mình am hiểu... mà quan trọng hơn là bọn học đều có những sở thích và những hứng thú khác bên cạnh"

"Không thể có chuyện như vậy, sao tôi lại không biết chứ ?" Snape cho rằng Abigail đang nói vớ vẩn.

" Ha ha..., bạn Snape thân mến, bạn quá lạc hậu thông tin rồi", Abigail quyết định xóa nạn mù chữ cho hắn : "Godric Gryffindor ngoài thích pháp thuật còn thích đấu kiếm, tiếng hát của Ravenclaw còn hay như đại dương, Helga Hufflepuff là một nhà làm vườn vĩ đại, Salaza Slytherin nghe nói rất yêu thích hội họa. Còn có hiệu trưởng tài giỏi của chúng ta giáo sư Dumbledore rất thích đồ ngọt. Đúng vậy... hắn thích trong thời gian rảnh ăn đồ ngọt"

"Những điều đó và việc bạn học thiên văn có liên quan gì ?" Snape oán thầm, ăn đồ ngọt cũng là một loại hứng thú ?

"Việc này chứng minh, bồi dưỡng một loại hứng thú là rất quan trọng, nó không những có thể mở rộng tầm nhìn của chúng ta, bồi dưỡng tình cảm của chúng ta, tránh cho chúng ta trở thành một con người khô khan nữa", Abigail ân cần hướng dẫn : "Đúng rồi, sau khi học xong cậu có đặc biệt thích làm việc gì không ?"

Snape suy nghĩ một chút : "Mình thích nhìn nước thuốc sủi bọt trắng xóa, phát ra tiếng nước sôi sục..."

"A ? cái này không tính, còn gì nữa không ?"

"MÌnh còn thích lột da ếch, lấy nọc rắn, lấy máu của thú sừng có độc"

....... Toàn những thú vui kinh khủng

"Có sở thích nào không có liên quan đến độc dược không ?", Abigail cắn răng nhẫn nại hỏi.

"Có, mình còn thích sáng tạo một số câu bùa chú, ví dụ như treo ngược người lên trần..."

"Có sở thích nào không có liên quan đến pháp thuật không ?", Abigail cố gắng đấu tranh.

"Có, xem có ai trong trận đấu Quidditch ngã từ cái chổi xuống không....", Snape cầm cốc nước bí đỏ cố gắng suy nghĩ.

Abigail hoàn toàn không biết nói gì nữa, cô hiện tại hiểu được vì sao Snape lại yêu Lily lâu như vậy, bởi vì hắn là một người nhàm chán đến mức khiến người ta phát bực. Thời gian sau giờ học của hắn không phải có liên quan đến pháp thuật, độc dược thì chính là chờ xem nhóm người Potter bị bẽ mặt. Trong tình trạng như vậy thì hắn không thích Lily thì còn có thể làm gì nữa ?

Snape nhìn Abigail bất lực không nói gì nữa thì vừa giận vừa xấu hổ : "Mình chính là một người khô khan nhàm chán, thế thì làm sao ?"

Abigail thở dài một hơi : "Không sao cả... Cậu bây giờ bắt đầu bổi dưỡng một loại ham mê vẫn còn kịp. Có hứng thú cùng mình đi học thiên văn học tối nay không ? cậu có thể đi nghe giảng...", Abigail quyết định cố gắng cứu vớt con người đơn điệu tối tăm này.

"Không thích, mình không đi !", Snape dứt khoát từ chối, cho dù phải bồi dưỡng hứng thú thì hắn cũng không đi nghe bà già kia nói linh tinh đâu. Hắn thà rằng đi đến Hồ nước Đen (hồ nước của Hogwarts được dùng trong cuộc thi tam pháp thuật trong truyện Harry Potter) nhìn cá chết mắt trợn tròn còn hơn. " Nhưng mà, mình có thể cùng bạn đi lên tháp thiên văn..."

"Vì sao ? mình biết đường đi rồi mà ?" Abigail khó hiểu hỏi lại.

" Tháp thiên văn là ở trên tầng tám, nhìn sức lực của bạn, mình sợ chưa đi đến tầng sáu đã tắc thở, đến lúc đó mình có thể cõng bạn lên, miễn cho mặt mũi Slytherin bị bạn làm cho mất hết.", lời nói ác độc như vậy đúng là phong cách của Snape ...

"Cậu... cậu mới bị tắc thở, cả nhà cậu đều bị tắc thở". Kiếp trước Abigail quả thật là không qua được môn thể dục ở đại học, nhưng đã rất lâu rồi không có ai đem việc này đến đả kích cô, tuy biết rằng hắn chỉ là quan tâm cô, nhưng Abigail vẫn không kìm được mà tức giận.

Snape nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô, trong lòng bỗng nhớ đến một việc, vì thế lại tiến lại gần : "Này, Green , Green ??"

"Chuyện gì ?" Abigail vẫn còn tức giận.

"Mình, tên mình là Severus...", Snape ngập ngừng nói.

"Mình biết. Làm sao ?" Nói thừa, ai chả biết tên ngươi.

"...Bạn không cần gọi mình là Snape , bạn.... bạn.. có thể gọi tên của mình" Snape xấu hổ né tránh.

"Không cần !", Abigail quay mặt đi không để ý đến hắn. "cậu và mình rất thân hay sao ? cậu lại không đồng tình việc mình học môn thiên văn, việc này nói lên quan hệ giữa chúng ta vẫn chỉ là bình thường thôi !!!"

Đến tận bây giờ Abigail vẫn gọi hắn là "Snape", Snape trong lòng cảm thấy khó chịu.

Hắn hy vọng Abigail có thể kêu tên của hắn, những người bạn thân đều kêu tên của nhau, thậm chí là nick name, Lily vẫn gọi hắn là Severus. Hắn rất vui vì Abigail không chê hắn tối tăm, không giống mọi người, còn có thể coi hắn như bạn bè, hắn hy vọng Abigail có thể gọi tên hắn, giống như một người bạn thực sự vậy. Tất nhiên hắn cũng muốn gọi cô là Abigail.

"Tối nay mình đi cùng bạn, bạn gọi mình là Severus..."Snape cắn răng nói.

Mắt Abigail lập tức sáng lấp lánh, lập tức cười nói : "Như vậy cũng được, bạn tốt là phải như vậy, gọi Severus vẫn khách khí quá, mình có thể gọi cậu là "Sev", được không ?", Snape còn chưa kịp vui mừng thì Abigail lại nói thêm một câu : "Nhưng mà một năm học này cậu đều phải cùng mình lên học môn thiên văn, được không ?"

Snape lập tức sụ mặt xuống : "Không được, chỉ hai ngày cuối tuần thôi"

"Một học kỳ, không thể ít hơn"

"Một tháng !!!"

"Một học kỳ, cậu có thể trực tiếp gọi mình là Abigail , như thế nào ?", Abigail tiếp tục trả giá.

"Hai tháng, bạn tưởng tên bạn làm bằng vàng hả ?"

"Ha, thì ra cậu nghĩ là không đặc biệt, thế còn nói là bạn bè ? thôi quên đi "

"Ba tháng !!" ,Snape đầu cũng bắt đầu nóng lên, bất cứ giá nào cũng được.

"Thành giao"

Abigail thực hiện được ý đồ, một học kỳ có bốn thàng, một tháng cuối cùng về cơ bản là viết luận văn, ba tháng trước đó đều mới là thời gian học.

Snape nghĩ tới mỗi ngày cuối tuần đều phải lên tháp thiên văn hóng mát thì liền buồn bực. Hơn nữa hắn cảm thấy có chút bị lỗ -- Abigail kiếp trước chính là trải qua bốn năm đại học đều bồi dưỡng khả năng cò kè mặc cả, Snape làm sao có thể là đối thủ của cô.

"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, mọi người đều nói bạn bè giúp nhau là không tiếc cả mạng sống của mình, hơn nữa mình đâu có gọi cậu là "Sáp đao" đâu", Abigail tự cho mình là tốt bụng. "Cậu phải đi nghe giáo sư Sinistra nói một chút, nếu như thật sự không có hứng thú, cậu có thể ngồi đó đọc sách, coi như chuyển từ thư viện lên tháp thiên văn thôi. Giáo sư là một người cận thị rất nặng, bà ấy sẽ không phát hiện ra đâu, mà có phát hiện ra thì cũng không nói cậu!"

Snape trán đầy vạch đen, xoay người lại không để ý đến Abigail , giáo sư Sinistra nổi tiếng là người ba phải, đương nhiên sẽ không nói gì hắn, bởi vì bà ấy không thể nói nổi người nào.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu đi, đang muốn nói thêm hai câu, đột nhiên lại thấy Abigail lại đang cười hì hì nhìn hắn. Ở trong ánh nến lung linh, Snape chỉ thấy cô mặt mày như hoa, đôi mắt long lanh nước, cười đến đáng yêu giống như một chú hồ ly.

--Không khỏi sợ run.