Chương 14: Đã ăn chưa?

Ngồi bên cạnh Abigail là một nam sinh mảnh mai, vàng vọt, giống như một cái cây trồng trong bóng tối. Mái tóc đen, rũ thẳng, đầy dầu mỡ, dài gần đến vai, chiếc mũi chim ưng lớn. Nam sinh này đang ngồi im ở bên cạnh Abigail , trên bàn có một quyển sách, hắn đang đọc quyển sách này, đầu cúi rất thấp, quá thấp đến nỗi chiếc mũi chim ưng của hắn cách quyển sách không đến nửa tấc Anh (1 tấc =2.54 cm).

Dấu hiệu nhận thấy rất rõ ràng: chiếc mũi khoằm, mái tóc bóng bẩy, diện mạo như vậy muốn người ta không nhận ra cũng không được, Abigail rất muốn than rằng: ông trời không muốn tha cho cô mà!.

Abigail hít sâu một hơi, xem ra đây chính là người được gọi là nhân vật phản diện có ấn tượng sâu sắc nhất, một pháp sư có tài hoa về độc dược, một người vô cùng si tình, "con dơi già"- hiên tại là con dơi nhỏ - Severus Snape

(Abigail : mời mọi người cùng nhau đứng dậy vỗ tay!!! Miêu: làm như diễn viên chính lên sàn vậy?@@)

Tiếng nói thầm và tiếng cười nhạo từ xung quanh vẫn truyền đến:

"....con sên...tên đó may mắn...bên cạnh.."

"......xem hắn như vậy mà....ghê tởm..."

"....thật đáng tiếc..."

...........

Abigail chậm rãi ngồi xuống ghế, phía trên giáo sư Horace còn nói dông dài những thứ linh tinh gì đó mà cô cũng không có tâm trạng để nghe, sau khi định thần lại, một lần nữa cô quay sang nhìn Snape, mái tóc đầy mỡ dính ở hai bên má, khuôn mặt gầy gò, một lòng một dạ ngồi đó đọc sách, mặt dường như muốn chôn luôn vào quyển sách, đối với những âm thanh cười nhạo xung quanh hắn không để ý đến, có lẽ là đang giả bộ không nghe thấy???

Nhưng mà, khi Abigail ngồi xuống, hàng lông mi của hắn lại run rẩy mãnh liệt. Xem ra Snape đối với việc bị cười nhạo vẫn rất thương tâm, Abigail thật là đồng tình.

(tg: ngươi sai rồi, hắn vốn bị cười nhạo đã thành thói quen rồi, phản ứng này là do ngươi nhìn hắn chằm chằm đó)

Abigail nhẹ nhàng quay đầu.

Trước kia cũng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt cho việc sẽ chạm mặt Snape khi tới Hogwarts. Bởi vì chắc chắn sau này sẽ có từng người một có liên quan đến Voldemort xuất hiện trước mặt cô. Ngày đầu tiên lên xe lửa không phải cũng cùng với nhóm bốn người Potter cùng "giao hữu" rồi hay sao?

Nhưng trong suy nghĩ của Abigail khi gặp Snape không phải như vậy, phải là lúc đang ăn cơm, hoặc là đang đi dạo, ngẫu nhiên gặp được, sau đó Abigail sẽ tự nhiên hỏi: "Xin chào, Snape hôm nay cậu gội đầu sao?"

Hoặc là "Snape , đã lâu không gặp, sắc mặt cậu không tồi, lúc nãy có bị bắt nạt không?"- như vậy mới đúng.

(tg: Không đúng đâu, ngươi nếu hỏi như vậy khẳng định sẽ bị ăn đánh)

"Bắt đầu khóa học năm nay, chúng ta sẽ học điều chế độc dược cấp cao, các con phải nhớ kỹ nhất định phải thật cẩn thận, bởi vì từ giờ trở đi độc dược chúng ta điều chế không giống với những thuốc mụn ghẻ, thuốc trị bỏng hay những loại thuốc nhẹ như vậy. Những độc dược đó nếu không điều chế đúng cách, thân thể căn bản là không có tổn thương gì lớn, cùng lắm chỉ cần đến chỗ bà Pomfrey hai ngày là khỏi, nhưng mà, độc dược cấp cao là loại độc dược có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đối với thân thể người khác, một khi điều chế không đúng, cho dù có một chút sơ sẩy thì không phải chỉ là da bị đỏ, nổi mụn linh tinh, mà hậu quả có thể rất nghiệm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, là tính mạng đó, có nghe rõ không?" giáo sư Horace giọng nói không còn nhẹ nhàng nữa mà đột nhiên rất nghiêm túc.

"Vì vậy, từ giờ trở đi, các con cứ hai người làm thành một tổ bắt đầu luyện tập thực tế, cho đến khi nhóm của các con hoàn thành được sản phẩm mới thôi" giáo sư Horace vác cái bụng bự, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn tất cả mọi người, làm cho tất cả học sinh trong phòng đều biết được việc này vô cùng nghiêm trọng.

Nghe đến đó, Snape hơi nghiêng đầu, liếc trộm Abigail một cái, kết quả nhìn thấy sắc mặt Abigail đột nhiên rạng rỡ, như nghĩ đến điều gì đó lại nhìn hắn chằm chằm, cậu bé liền đỏ mặt, luống cuống quay đầu lại, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Abigail mừng rỡ -- vận khí cô thật là tốt, cùng hắn một tổ, sau này kết quả môn Độc dược muốn kém cũng khó nha!

Nghĩ đến đây, Abigail cảm thấy cần phải nhanh chóng cùng người bạn này chào hỏi một chút, cùng hắn nói hai ba câu làm dịu đi bầu không khí cứng ngắc nãy giờ. Quan hệ tốt với bạn học có liên quan rất lớn đối với thành tích học tập trong tương lai, bất luận về sau có chuyện gì xảy ra, quan hệ tốt một chút cũng không có sai đi!.

Nhưng mà, phải nói cái gì đây? Abigail khổ công suy nghĩ.

Ví dụ như :

"Xin chào, ta tên là Abigail Green !"-ngu ngốc, vừa rồi giáo sư cũng đã nói tên của cô, chẳng lẽ cô lại coi Snape giống như mình là một học sinh trốn học ngu ngốc hay sao?

"..Cùng cậu hợp tác học độc dược ta rất vui mừng" - không, không, không, vừa nghe đã cảm thấy không đúng.

".... cậu trông rất đẹp trai..." nịnh nọt kiểu này sẽ làm cho người ta rất tức giận, hậu quả rất tệ.

"...Kiểu tóc của cậu rất đẹp..." không cần nói đùa như vậy, sẽ xảy ra án mạng.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra sẽ nói gì với Snape , Abigail rất đau khổ.

Phía bên kia, Snape lại nhìn trộm cô, có chút không hiểu nổi người bạn cùng bàn này, vì sao lại có vẻ đau khổ như vậy, lúc này vừa vặn ánh mắt của Abigail cũng nhìn lại hắn. vì thế Abigail liền choáng váng một hồi, miệng liền mở nói một câu không kịp thông qua đại não xem xét: "việc kia... Cậu hôm nay đã ăn chưa????????@@@@"

-AAAA! Cô đang nói cái gì vậy? Abigail trong lòng thầm kêu khổ, rất hối hận, những lới này rất mất mặt.

Trong lúc nhất thời, Snape vẻ mặt liền dại ra, không biết trả lời như thế nào: "...Hình như...Chắc là.... Có lẽ...ăn một ít!!"

Nói xong, hai người cùng trợn tròn mắt nhìn nhau, một lát sau, Abigail và Snape cùng bật cười. Đây là việc gì xảy ra nha!

Tiếng cười khẽ của hai người truyền đến làm cho những người xung quanh chú ý - là học sinh của nhà Slytherin và nhà Gryffindor .

Orlando Parkinson không để ý đến nữ sinh bên cạnh có ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn hắn, chịu đựng cánh tay bị tra tấn không ngừng, liên tục quay đầu lại nhìn Abigail, thấy Abigail tự nhiên lại cùng cái kẻ không được hoan nghênh kia nói nói cười cười, tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt , hận không thể chạy đến đó đổi chỗ với hắn ta.

Sirius và Potter vồn đang dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Snape , còn bày ra bộ mặt thương hại với Abigail, như muốn nói rằng - nhìn xem, ngươi xứng đáng ở cùng một chỗ với con sên ghê tởm đó - hơn nữa cũng vô cùng chờ mong Abigail không thể chịu được Snape mà yêu cầu đổi chỗ.

Đáng tiếc chẳng những việc đó không xảy ra, mà thoạt nhìn hai người đó ngồi cùng một chỗ rất tốt, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Abigail để ý thấy ở bên nhà Gryffindor có một cô gái có mái tóc màu hồng có nhìn về phía mình vài lần, còn cười với Snape .

"Cô ấy là ai? Chính là cô gái có mái tóc màu đỏ đó ?" thật ra Abigail cũng đoán được một chút.

"Cô ấy là Lily Evans"Snape đỏ mặt nói.

Abigail thương hại lắc lắc đầu, cô rất muốn nói cho hắn biết, cô bé này chính là nguyên nhân của mọi rắc rối của hắn sau này, trên cơ bản, cả đời này hắn và cô ấy không thể nói rõ.

Lát sau, giáo sư Horace lớn tiếng tuyên bố: "Hôm nay chúng ta điều chế Thuốc bổ máu"

Vừa nghe đến đây, khuôn mặt tái nhợt của Snape liền sáng bừng, hắn nhanh chóng lấy từ trong túi sách ra một quyển vở vô cùng cũ kỹ, bìa sách dường như không còn một chút nguyên vẹn nào. Tay hắn giở nhanh quyển sách, sau đó ngừng lại, lấy tay chỉ loạn một hồi trên trang sách đó, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Abigail nhíu mày, nếu cô đoán không sai, thì quyển sách này chính là quyển sách của hoàng tử lai mà Harry nhặt được vào năm học thứ sáu, dựa vào quyển sách này của Snape mà được giáo sư Horace coi trọng.

Nghĩ đến đây, Abigail liền có chút thèm thuồng quyển sách này, liếc mắt nhìn lại, thì thấy quyển sách này có vẻ còn nhiều chỗ trống, cũng đúng thôi, hiện tại hắn mới học năm ba, nhưng mà về sau chắc chắn quyển sách sẽ được viết kín hết toàn bộ.

Snape cẩn thận lén nhìn nữ sinh xinh đẹp bên cạnh, phát hiện cô ấy đang nhìn chằm chằm quyển sách trên tay hắn, nghĩ rằng ngày đầu tiên đi học chắc cô ấy không mang sách giáo khoa, suy nghĩ một chút liền đem quyển sách của mình để ở giữa, giống như mấy đứa trẻ tiểu học xem chung sách.

Abigail cảm thấy bất ngờ, xem ra Snape khi còn 13 tuổi không có khắt khe như trong truyện, cô rất cảm động, tuy trong túi sách của cô có sách nhưng cô cũng không nói ra, mà hướng Snape bày tỏ cảm ơn.

Giáo sư Horace lại dặn dò vài câu, đem những việc cần chuẩn bị và những vật dụng cần thiết bày lên trên bàn, sau đó mới cho phép học sinh điều chế, còn ông ấy thì đi lại khắp nơi xem xét, kiểm tra mọi người điều chế có đúng cách hay không.

Khi còn ở Green gia, gia tinh Bonnie từng chứng kiến cảnh tượng Abigail ở trong phòng bếp trộn mấy loại cây, hơn nữa nó còn dũng cảm nếm thử sản phẩm, kết quả nó bị bệnh mất hai ngày, về sau, Bonnie vô cùng lo lắng nói với hai vợ chồng ông bà Green rằng Abigail không thích hợp để học môn điều chế độc dược.

Bonnie không thể hiểu được, cũng là muối, đường, rượu và những gia vị như vậy, những thứ hoàn toàn vô hại như thịt bò, bột mì, cá, thế mà vào tay Abigail lại có thể so sánh ngang với độc dược như vậy.

Nếu Abigail dùng "tài năng" như vậy đi điều chế độc dược, không biết lực sát thương sẽ lớn đến mức nào.

Trên thực tế, Bonnie như vậy là lo bò trắng răng.

Kiếp trước Abigail đặc biệt thích học môn hóa học. Bởi vì khi cô còn nhỏ có ước mơ không giống những đứa trẻ khác "làm quan to, làm người giàu" mà là muốn làm nhà khoa học, đặc biệt là được làm trong phòng thí nghiệm, cầm ống nghiệm lắc lắc, cảm giác đó rất là thích thú, nhìn rất là thần bí.

Khi cô chậm rãi quấy cái vạc nấu thuốc, nhìn bên trong phát ra những tiếng ùng ục và khói trắng chậm rãi bay lên, Abigail có cảm giác vô cùng thỏa mãn như được làm một nhà khoa học đích thực. Cho nên ngay từ đầu cô rất có hứng thú với môn điều chế độc dược, hơn nữa, theo như lý thuyết, nếu hoàn toàn dựa theo sách giáo khoa điều phối dược liệu, lại làm theo đúng hướng dẫn những cách điều chế cơ bản, mà điều kiện tiên quyết là phải hết sức tập trung, không được suy nghĩ linh tinh, thì sẽ làm được thôi.

Cô liền nói với Snape rằng cô sẽ coi chừng cái nồi quặng, những việc khác Snape có thể phụ trách, Snape ngây người một chút rồi đồng ý, hơn nữa rất nhanh đã chuẩn bị xong mọi dược liệu cùng vật dụng cần thiết. Vừa tán thưởng, Abigail vừa bắt đầu trông coi nồi quặng, Abigail quấy đảo một trận, rất có tinh thần, chờ đợi Snape phân phó.

Abigail rất muốn trước mặt một đại pháp sư độc dược tương lai thể hiện chút bản lĩnh.

Nhưng mà kết quả không như mong muốn.

Khoảng mười phút sau, khi Abigail đem dược liệu ban đầu biến thành thuốc Nam đen sì, Snape rốt cuộc không nhịn được nữa, uyển chuyển nói với Abigail "vì lợi ích chung của hai người, chúng ta nên đổi công việc một chút đi!!!"