Không khí bữa sáng rõ ràng khác hẳn mọi ngày, nào trang điểm, son môi, sơn móng tay, tóc tai cẩn thận, những biểu hiện đó rõ ràng chứng minh sự chờ mong của các thiếu nữ. Đáng tiếc, đối tượng mục tiêu của các nàng, giáo sư mới nhậm chức lại không xuất hiện ở hàng ghế giáo viên, vì thế những thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo bắt đầu chụm đầu bàn tán.
Nào là ra vẻ quan tâm giáo sư Gaunt thân thể có phải không khỏe không, cô kia còn nhỏ giọng lẩm bẩm có phải giáo sư không hợp khí hậu không, còn có một cô có ý nghĩ đi đưa bữa sáng cho giáo sư Gaunt.
Abigail cúi đầu ăn món cháo yến mạch mới mẻ vô cùng ngon miệng, cười khổ không thôi.
Thân thể không thoải mái? Cho xin, người ta ở trong hoàn cảnh ác liệt như rừng rậm Albania còn có thể sống thoải mái, Hogwarts có hơn trăm gia tinh phục vụ, hắn có gì không thoải mái.
Không hợp khí hậu? Hắn còn học ở trường này đến tận bảy năm đấy, trừ cô nhi viện, đây chính là nơi hắn quen thuộc nhất, hắn đến đây khác nào về nhà đâu.
Đưa bữa sáng? Abigail gần như vỗ tay tán thưởng, đúng là có sáng tạo. Thật muốn nhìn thấy cảnh nữ sinh kia đưa đồ ăn sáng, hy vọng cô ấy sẽ nhận được đãi ngộ nhân đạo nhất.
Hắn vốn căn bản là không ăn bữa sáng mà, đến tận năm đó khi ở lại biệt thự Riddle, hắn mới hình thành thói quen này, nhưng nếu không phải là cùng ngồi ăn với Abigail, hắn sẽ chỉ uống một chén trà, ăn chút bánh ngọt hoặc sandwich, còn chưa đủ năm phút đồng hồ.
Về phần việc ngồi ở phía trên đại sảnh, bị một đống lớn người nhìn hắn ăn, vậy thì cũng không nói trước được, biết đâu hắn nể tình mà xuất hiện trong bữa cơm chiều.
Hắn thường nói, hắn thích mọi người đợi.
Abigail cắn cắn muỗng, xem xét đủ loại thói quen quái gở của hắn, có thể nói hắn tuyệt đối không phải là đối tượng chung sống tốt gì, đáng tiếc hắn am hiểu nhất chính là đóng kịch, do đó một đống lớn người đều bị hắn lừa.
Quên đi, không thèm nghĩ nữa, quay đầu nhìn về bàn giáo sư, chỉ thấy lão Dumbledore ánh mắt lóe sáng sau cái kính bán nguyệt, cười tủm tỉm nhìn cô, một nụ cười vô cùng hiền lành.
Abigail cảm thấy muốn gϊếŧ người, dùng sức vỗ lên cái bản, - cái lão già đáng chết này.
-
Khi còn học tiểu học, Abigail ngồi thứ nhất ở lớp, vì vóc người nhỏ bé.
Đến khi học trung học, cô vẫn ngồi thứ nhất, vì thầy cô đều thích cô.
Đến khi học đại học, cô vẫn như cũ ngồi đầu tiên, bởi vì vị trí đó không ai ngồi, mà cô là một học sinh chăm ngoan, cho đến bây giờ vẫn luôn nhường nhịn người khác.
Ở đây, vì theo thói quen, thậm chí cô khi cô ngồi cùng bàn với Snape, cô đều kéo hắn ngồi cùng cô đầu tiên. Nhưng lúc này, cô không thể làm gì được, bởi vì cô có tận hai người ngồi cùng bàn.
Vốn sau khi Snape chuyển trường, dựa theo nguyên lý số lẻ, Abigail sẽ không có bạn cùng bàn, cô cùng không lo lắng nhiều, năm thứ bảy tất cả việc học đều độc lập, không hợp tác cũng có thể hoàn thành.
Nhưng Lucy nhiệt tình, cho rằng sau hai năm Abigail trở về sẽ không thể thích ứng, cho nên vô cùng nghĩa khí ngồi cùng bàn với Abigail, Orlando nhất thời sợ hãi, nhưng với phong độ huynh trưởng của mình, lập tức hạ mình, tỏ vẻ quan tâm chu đáo, không muốn phải ngồi một mình, do vậy, hai người ngồi không bằng ba người cùng ngồi đi.
Vì thế, một tổ hợp ba người mới lập lóe sáng ở hàng cuối cùng, Lucy ngồi giữa.
Đi học không đến năm phút đồng hồ, Abigail liền biết ngồi bên một đôi tình nhân là chuyện khổ sở cỡ nào.
Nếu đó là một đôi tình cảm thắm thiết, như vậy cô sẽ được nghe những lời thoại như truyền Quỳnh Dao, nếu như là đôi tình cảm giận dỗi, cô sẽ bị bắt xem một trận võ mồm. Lucy tính tình không tốt, không thích những điều vô nghĩa, bình thường một hai câu không hợp là liền động thủ.
"Anh thích nhìn bộ dáng em khi giở sách, nhìn một vạn năm cũng không chán!" Orlando liếc mắt đưa tình.
"Cách xa ta một chút, được không?" Lucy bị ghê tởm không nhẹ.
"Bộ dáng lúc em ghi chép thật là đẹp mắt, giống như đang múa vậy" Orlando buồn nôn chết người không đền mạng.
"Cút ngay"
"Môi của em so với cánh hoa hồng ban sớm còn mềm hơn!"
"Nếu không im miệng ta sẽ đánh đó"
"Em yêu, anh...AAA!" lời thoại của hắn biến thành một tràng hét đầy thảm thiết.
...
Ánh sáng trắng hiện lên, Lucy đứng bên cạnh cầm đũa phép, trên mặt đất là một mớ tóc đang cháy xèo xèo.
"....Cô Steele , làm tốt lắm, ta nghĩ giáo sư McGonnagal sẽ rất vui mừng, nhưng buổi học hôm nay là bùa chú khóa. Slytherin bị trừ năm điểm", giáo sư Flitwick đứng trên bục giảng, khuôn mặt tức giận, phát run.
Abigail thở dài, lấy sách che mặt, cần phải tránh xa đôi oan gia này một chút.
Bạn Lucy thân yêu ơi, bạn đừng mạnh miệng, căn cứ vào sự tiên tri của cô, chuyện kết hôn của hai người tuyệt đối không còn xa nữa, đến lúc đó cô sẽ đến uống rượu mừng, hơn nữa, sẽ quyết không mang theo phong bì.
Về phần căn cứ sao? Những tác phẩm tình yêu kiểu "bạn gái tôi thật dã man" mọi việc đều như thế, chẳng qua hai người không nhận thấy mà thôi.
Môn học tiếp theo nhất định là vô cùng phấn khích.
Tên môn: Phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Học sinh: thiên địch - Gryffindor và Slytherin.
Giáo sư: Lord Voldemort, tục danh Tom Riddle, hiện tên là Thomas Gaunt.
Trước giờ học, một đám học sinh Gryffindor tụ tập bên đường, trong đó Potter nước miếng tung bay bốn phía.
"...Hắn không dám đối xử với chúng ta như thế đâu. Hiệu trưởng Dumbledore còn ở đây, hắn có thể có công việc này tất cả là vì hiệu trưởng khoan dung, nếu hắn gây bất lợi cho chúng ta, lập tức sẽ bị ngăn cản, đến lúc đó tất cả giáo viên trong trường sẽ đánh hắn, hắn ...."
Bài diễn thuyết bị một tiếng cười lạnh đánh gãy, một nam sinh cao gầy nhà Slytherin đứng bên cạnh, trên mặt lọ rõ vẻ khinh thường.
"Cười cái gì? Muốn đánh nhau sao?", Potter lập tức phát hỏa.
"A, không, không, không, ta cũng không muốn đánh nhau a, ta chỉ thấy lời ngươi vừa nói có chút khó hiểu mà thôi!", nam sinh Slytherin cười không để ý, là hình tượng điển hình của Slytherine ánh mắt dưới cặp kính lóe lên sự hiểm ác.
"Ở đây có hai vấn đề nho nhỏ. Đầu tiên, lấy chỉ số thông minh của giáo sư, nếu hắn muốn gây bất lợi cho ai đó, chẳng lẽ sẽ làm cho ai ai đều biết hay sao? Thứ hai, lấy năng lực pháp thuật của hắn hiện nay, nếu hắn muốn thu thập ai đó, chỉ sợ đến khi các giáo sư khác tới nơi, chúng ta cũng nên đi mua quan tài là vừa... Đương nhiên, nếu ngươi lấy tiêu chuẩn của mình đi đánh giá người khác thì cũng không lạ gì"
Vừa nói xong, bốn phía lập tức vang lên một trận cười vang. Orlando và Lucy còn cười lớn hơn nữa. Mặt Potter đỏ bừng, "Ngươi! " chưa nói xong đã vung nắm tay, mới vừa vọt lên được một nửa, đã bị Lupin ngăn lại, gắt gao kéo tới một bên.
Hai năm không gặp, Lupin hiển nhiên trầm ổn hơn rất nhiều, hắn cuối cùng cũng ý thức được - huynh trưởng Gryffindor = đội viên đội cứu hỏa, công thức này đúng là hợp tình hợp lý.
Abigail cũng ở bên cạnh cười, thình lình bị một bàn tay bắt được, kéo tới một chỗ bên cạnh ngồi xuống, ngẩng đầu lên, thì ra là cái tên to gan lớn mật Sirius.
"Ngươi muốn làm gì?" Abigail nói xong liền đứng lên.
"Chúng ta cùng nhau ngồi chung!" Sirius vô cùng thân thiện giữ chặt Abigail, không phát hiện người anh em của hắn đang bị chế nhạo, " Ha ha... Bạn đã không có người ngồi cùng, không bằng cho tôi ngồi cùng đi"
Không biết có phải bản thân có tật hay không, những lời này lại giống như đang nói: "Em đã không có chồng, không bằng chúng ta thân mật chút đi!", những lời nói đùa giỡn như vậy. Abigail híp mắt, không hờn giận nói: "Không cần! Ta cùng người học viện mình ngồi, ngươi cùng Potter ngồi chung đi!"
"Tôi đã sớm không còn ngồi cùng Potter, hiện tại Lily đang ngồi cùng bàn với hắn, tôi sao lại có thể đi quấy rầy bọn họ được", Sirius vẻ mặt vô cùng hiểu biết, "Hơn nữa, pháp thuật hắc ám tôi rất thành thạo, cả nhà ta đều là hắc phù thủy"
Abigail nguýt dài, pháp thuật hắc ám ngươi thành thục có thể hơn được Hắc ma vương chắc? chị đây đang cùng hắn nói chuyện yêu đương đấy. Muốn học gì chả được, còn cần ngươi cái loại gà mờ này?
Cô quả quyết từ chối: "Không cần ngươi dạy, ngươi tránh ra"
Chắc là Sirius lĩnh hội tinh túy từ chuyện tình Lily Potter "liệt nữ sợ triền lang", mắt thấy sự nghiệp tiến triển, cho là việc lớn không nên kéo dài, cái tên ghê tởm hắn ghét nhất đã đi Dumstrang, trước sau đều không có địch, đây chính là thời cơ tiến công, lúc này còn kéo dài sự tình, tương lai sẽ binh bại như núi đổ, hối cũng không kịp.
Bất luận Abigail nói gì, hắn sống chết không nhường đường, cứng rắn ấn cô ngồi xuống.
Đột nhiên: "Gryffindor và Slytherin bị trừ năm điểm, tranh cãi ầm ĩ trong lớp học"
Từ ngoài cửa phòng học vang lên một giọng đàn ông trầm thấp, uy nghiêm, nghe như rất xa, mà lại giống như gần ở bên tai.
Mọi người lập tức im lặng, giải tán, nhảy như bay về phía chỗ ngồi.
Đợi đến khi ngồi xong, Lucy và Orlando mới phát hiện Abigail bị Sirius ngăn lại ở chỗ kia, nhất thời oán hận trừng mắt nhìn hắn, Sirius lại đắc ý, hương bọn người Potter mỉm cười, tỏ vẻ đã thành công.
"Ngươi không nên ngồi cùng một chỗ với ta, hậu quả hãy tự chịu lấy", Abigail cắn răng, nhỏ giọng cảnh cáo.
Giáo sư Gaunt vừa nhậm chức sải bước lên bục giảng, hành động lưu loát, áo choàng rộng thùng thình hoa lệ được thêu bửa những hoa văn bằng bạc nhỏ li ti, từng vạt áo lướt qua sàn nhà bóng loáng, bả vai dày rộng và thân người cao gầy, giống như một tướng quân cổ la mã đang chuẩn bị lên thuyết giảng.
"Tin rằng mọi người cũng đã biết ta là ai, các ngươi cũng đã là năm bảy, vậy nên ta nói thẳng - hiện tại, trước mặt các ngươi không chỉ có cuộc thi kiểm tra pháp thuật tận sức, mà là cuộc sống sau này của các ngươi, nếu như không có sự phòng vệ tốt nhất cho bản thân và gia đình, vậy tất cả đều chỉ là lời nói suông"
Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp động lòng người vang lên trong phòng học, giống như tiếng đàn violong chậm rãi vang lên, chạm vào đáy lòng mỗi người.
Mọi người ngồi thẳng tắp, thắt lưng cũng thẳng, nín thở ngưng thần lắng nghe - đây là tư thế của những tân sinh mới vào học.
"Phòng chống nghệ thuật hắc ám - không biết pháp thuật hắc ám, sao biết cách phòng ngự? Ta có thể nói một câu, hiệu trưởng Dumbledore của các ngươi biết pháp thuật hắc ám không ít hơn ta, cho nên, không cần phải nói pháp thuật hắc ám là tà ác hay gì đó, pháp thuật căn bản không phân chính hay tà, chân chính tà ác chính là lòng người, chỉ cần khống chế tốt lòng mình là được. Tâm bất chính, kiếm tắc tà"
Kết luận quyết đoán, tiếng nói vang lên trong lòng mỗi người, cho dù có thành kiến với hắn là nhà Gryffindor cũng không thể nói lên lời phản bác.
Đây là năng lực của đàn ông, mạnh mẽ mà thẳng thắn, cứng rắn mà trực tiếp, mãnh liệt chạm vào lòng của những người trẻ tuổi. Năng lực này không giống như Dumbledore, hắn chính là hiền lành hòa ái, a, còn có bí hiểm.
Voldemort điểm danh bắt đầu buổi học đầu tiên, đầu tiên là Gryffindor, giọng nói khi điểm danh lạnh lão, nhất là khi đến tên Sirius, lại nhìn thấy bên cạnh hắn chính là Abigail, ánh mắt liền đông lạnh, tạm dừng một chút:
"Con trai cả nhà Black, là danh nhân nha, vì bạn bè mà rời xa gia đình, rất giỏi. Nhưng sao không triệt để một chút, ngay cả họ cùng máu cũng đổi luôn đi?"
Vài người Slytherin che miệng cười trộm.
Sirius dại ra vài giây đồng hồ, Abigail cúi đầu, đã nói tự gánh hậu quả mà, đây chỉ là mở màn mà thôi.
"Tốt lắm, cậu Black, ngồi về bên Gryffindor bên kia đi! Ta là dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám, không phải cho ngươi đến phát triển chuyện tình cảm"
Giọng nói vừa chuyển, âm thanh lạnh lùng, không chút khách khí hạ lệnh.
Mọi người đang thấp giọng cười trộm liền cười to hơn nữa, ai nấy đối với dụng tâm của Sirius đều biết hết. Nhưng trong lớp, giáo viên mới có quyền, Sirius cắn môi, đỏ mặt ôm lấy túi sách, chạy tới chỗ đám Potter.
Abigail không để ý tới sự cười nhạo xung quanh, cúi đầu mặc niệm - ta không biết hắn, ta không quen hắn - ta thực sự không biết hắn....
Nhưng dù cũng là Gryffindor, cũng có những đãi ngộ tốt, khi Voldemort điểm đến tên Lily, lập tức trời rét chuyển xuân, giọng nói ôn hòa khích lệ: "Giáo sư Merrythought có nhắc ngươi với ta, nói ngươi là phù thủy có tài, hơn nữa, còn rất có ánh mắt"
Hắn sâu kín nói một câu cuối, ánh mắt vừa chuyển, còn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với Lily, trong không khí vang lên tiếng hút khí, một đống nữ sinh trong lớp bị khuynh đảo.
Lily toàn thân nâng nâng, như lọt vào làn sương, cô sờ sờ mặt - nhưng mà, ánh mắt? có ý gì?
Lực hấp dẫn của ái đó vừa khai hỏa liền đạt kết quả, khi tiết học vừa kết thúc, nửa trường đều nói giáo sư Gaunt coi trọng một người nhà Gryffindor tên là Lily, làm cho Lily bị vô số ánh mắt ghen tị đánh tới, Potter thì cả người đều là dấm chua, hun chết nửa học viện.
Tiếp theo là đến nhà Slytherin, ngữ khí hắn rõ ràng nhẹ nhàng thân thiết, hắn cười và gật đầu với học sinh, thái độ dịu dàng như trưởng bối với con cháu mình vậy, chỉ vài ba lời nói đã không dấu vết lung lạc được lòng người, đám Slytherin mỗi người đều lộ vẻ mặt vui mừng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Điểm đến tên Abigail, hắn lại tạm dừng, giọng nói đột nhiên cao vυ"t, vô cùng tao nhã, hắn hé miệng cười: "...Tiểu thư Green? Học sinh duy nhất không qua được O.W.Ls (kỳ thi pháp thuật thường đẳng).A, ngoài mong đợi của tôi"
Nói xong còn hờn giận hừ nhẹ
Abigail vốn đang cúi đầu mỉm cười, nghe được lời ấy đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn - hắn, hắn, hắn dám nói cô như vậy?
"Giáo sư Gaunt, ta là bởi vì bị bệnh mới lưu lại hai năm, không phải vì thi trượt không qua O.W.Ls. Mấy tháng sau đó ta đã thi qua" Abigail đỏ mặt, nhỏ giọng biện giải.
"Phải không? Nhưng mà, ta nghe nói tiểu thư Green đây là năm ba mới tới Hogwarts học, trước đó cũng bởi vì sinh bệnh, mà hai năm không đi học. Nói thiệt, ta vận động bộ giáo dục thông qua luật thi lại, chủ yếu là vì cho những học sinh có những nguyên nhân bất khả kháng không thể tham gia cuộc thi, không phải là cho những học sinh yếu đuối lấy cớ không đi học"
Voldemort nâng ngón tay trắng nõn hất ngọn tóc trên trán, vẻ mặt tao nhã, tự nhiên tỏ vẻ khinh miệt giống như Abigail là một học sinh bị nuông chiều mà trốn học, còn nhẹ giọng thở dài
"Nếu thân thể không tốt, cần gì đi học nữa? Ha ha, nhưng mà.... xem ra có ông bà có quan hệ thân thiết với hiệu trưởng, đúng là rất tốt"
Lần này nói hơi quá đáng, quả thực là phủ định giá trị của Abigail, trước mắt bao nhiêu người, Abigail xấu hổ và tức giận không chịu nổi, thật giống như người khác thì đều dựa vào bản thân lấy thành tích, còn cô thì đi cửa sau vậy.
Cô hận không thể giấu luôn mặt vào bàn, mặt đỏ lừ, Sylvia và Melisa đồng tình nhìn sang, khóe miệng giật giật, lại không nói được gì, Orlando gắt gao kéo lại Lucy không cho cô xúc động lỗ mãng
Abigail nắm chặt tay, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, cô không thể phản bác, bạn bè cô cũng không thể phản bác, nếu như vậy, những lên án của hắn cũng có thể thành lập, nhưng mà - hắn biết lý do chân chính mà
Tên khốn! cuộc đời cô từ trước đến giờ còn chưa bao giờ nhục nhã như vậy, được, được lắm, ngươi giỏi lắm, bà đây kết thù với ngươi từ giờ!
Kết hôn? Ha ha, giấc mơ của ngươi hay là bỏ đi thôi, bà đây dù kết hôn với cái tên tù Azkaban cũng không để ý tới ngươi. Cứ chờ xem!
Kế tiếp là vào học, Abigail giống như con trai ngậm ngọc, không hé miệng, dù sao hôm nay luyện tập cũng là bùa chú không cần tiếng, cô quyết chí mạnh mẽ, vung đũa phép ra sức vô cùng, lần thứ nhất liền thực hiện "lời chú quật ngã"; cô phẫn hận ngẩng đầu nhìn cái tên quỷ hẹp hòi kia, ai ngờ tên kia chỉ khẽ cười một tiếng, trầm giọng nói:
"Green tiểu thư, ta nghĩ ngươi nóng lòng cầu toàn, ngươi hoàn toàn không để ý tới cách sử dụng lực chính xác của lời chú này, nếu giống như ngươi làm, mỗi cái lời chú liền không cần luyện tập nữa rồi. Bảy giờ tối nay đến phòng làm việc của ta, cấm túc"
Mọi người im lặng, đều cảm thấy hắn có chút nghiêm khắc.
Voldemort chậm rãi đứng ra giữa lớp, tự nhiên đi lại, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Abigail một cái, giọng nói hắn tao nhã trầm thấp như thường:
"Ta hy vọng các ngươi hiểu được, các ngươi hiện tại luyện tập không phải là một đòn liền dồn được địch nhân vào tử địa, lời chú này là làm giảm lực công kích của đối phương, kẻ địch của người thường sẽ không phải một lần là giải quyết được, cho nên trong khi chiến đấu, ngươi phải liên tục tích lực, để có thể đối phó với những tình huống tiếp theo! Nếu giống như Green tiểu thư, một lần là dùng hết lực lượng mình có, là vô cùng không lý trí, sẽ gây bất lợi cho bản thân"
Nói chuyện có lý, giọng nói uy nghiêm, lại không che lấp thái độ bình thản, nhẹ nhàng, đám học sinh gật đầu, không hổ là hắc ma vương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú!
Chỉ có Abigail cứng họng, hận không thể dùng răng nanh cắn người, đời này cô chưa từng ghét một giáo viên nào như hắn, không khỏi không tiếng động ngửa mặt nhìn trời rơi lệ-
Harry, ta nghĩ oan ngươi rồi, ta cuối cùng cũng biết vì sao ngươi hận Snape như vậy, đối mặt với một tên chanh chua không nói lý lẽ, ngươi không chém hắn mười tám đao, tạt hắn một chậu axit đã là phi thường kiềm chế rồi!
Snape chẳng qua là thầm mến mẹ ngươi mà thôi, hắn không tốt ngươi có thể oán hận, bà đây cùng người trước mắt nào có ân oán gì, hắn lại dám đối với ta như vậy?