Bởi vì đã đuổi đi được người mua tranh, trận đấu lại sắp bắt đầu, cái sạp bán kính viễn vọng kia lập tức trở nên trống trải, Sylvia và Melisa dùng ba tấc lưỡi đạt được giá giảm bất ngờ, từ ba ngàn thành hai ngàn.
"Ông ta có thể bị lỗ vốn hay không?", Abigail nhìn chủ cửa hàng kính.
"Mua bán là chuyện ngươi tình ta nguyện, mình cũng không phải ép mua ép bán, về chuyện lỗ vốn thì chính là chuyện của hắn", Sylvia ôn hòa nói, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
"Các cậu vừa mới nói thời buổi này người ta buôn bán cũng không phải dễ dàng gì. Còn tỏ ra rất thương cảm người ta"
"Đó là bọn mình cố tình nói vậy, để trêu tức đám người kia thôi"
...
Sân vận động to lớn hình trứng ồn ào, những chiếc ghế dựa thoải mái tùy theo những tỷ lệ nhất định được sắp xếp theo phương thẳng đứng từ dưới lên, mỗi tầng đều được trải những chiếc thảm màu tím xa hoa. Abigail men theo cầu thang chật chội đi lên trên, trước mắt đều là đầu người, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy xung quanh là tiếng nói của hàng vạn người. Tiếng cười, tiếng hát, tiếng la hét, cho dù Abigail không phải người ham mê bóng cũng bị bầu không khí cuồng nhiệt này cuốn hút.
Gần mười vạn chỗ ngồi cho phù thủy, toàn bộ sân vận động tràn ngập một màu vàng sáng chói, trên sân bóng dựng thẳng sáu cái gôn, chung quanh là tốp năm, tốp ba những trọng tài. Ở giữa không trung hiện lên một cái khối kính trong suốt, phía trên thỉnh thoảng hiện lên các dòng chữ, nội dung là quảng cáo cho người xem hiểu.
"Mình phải đi tìm chỗ ông bà nội ngồi, nhưng đông thế này thì làm sao qua đó được", Abigail khó khăn thở dốc.
"Bạn đừng vội, cứ đứng đây trước đã, đợi đến khi trận đấu bắt đầu mọi người đều ngồi xuống hết, khi đó đi lại sẽ dễ dàng hơn" Orlando dùng sức bả vai chặn đường, giúp mở cho mấy bạn nữ một con đường đi bên cạnh.
"Chúng ta tới quá muộn, hẳn là tới tìm chỗ ngồi sớm một chút", Melisa ảo não, ánh mắt quét qua khắp nơi, giống như muốn tìm người nào đó.
"Bạn cũng đừng gấp, chúng ta sẽ cùng nhau giúp bạn tìm được "người thương" cam đoan hắn sẽ không chạy mất đâu", Sylvia không vội, không nóng nảy, cười nói.
"Bạn..." Melisa đang muốn cãi lại, đột nhiên giữa không trung nổ tung một loạt pháo hoa cực kỳ đẹp đẽ, tiếng nổ vang lập tức lấn áp mọi tiếng ồn.
Tất cả mọi người dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía từng đóa hoa không ngừng biến hóa kia, giống như hoa tử kim sáng rọi trong bóng đêm, bầu trời đêm cứ thế bị biến thành lẳиɠ ɭơ diễm lệ.
"Kính thưa các quý ông, quý bà, nam thanh nữ tú, các vị bằng hữu từ xa mà đến, chúc mọi người một buổi tối tốt lành", một giọng nói trầm thô đột nhiên vang lên, mọi người vội vàng nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, chính giữa lô ghế của bộ trưởng.
Một người đàn ông thân hình to lớn đang dùng đũa phép chỉ thẳng vào mình, dùng lời nguyền Amplifying Charm( thần chú khuếch đại âm thanh.), ông ta tiếp tục nói: "Vô cùng vinh hạnh được ở đây đêm nay, được cùng mọi người cùng nhau xem được trận đấu vô cùng phấn khích này..."
"Đây là thần thánh phương nào vậy?", Abigail nghĩ trái nghĩ phải vẫn không nhớ ra hắn là ai.
"Bạn đương nhiên không biết rồi", Orlando nhiệt tình giải thích: "Hắn là tân bộ trưởng bộ pháp thuật mới được bầu, ngài..."
Abigail ngây ngẩn cả người, trong lòng nổi lên một cảm giác vô cùng khác lạ, cô muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại nói chẳng lên lời.
Lập tức, Melisa phát huy ngay giá trị của người chuyên buôn chuyện bát quái, vô cùng thần bí tiến hành giải thích, mấy người cùng nhau vây lại lắng nghe: "Mình nghe nói, hắn được bầu cũng rất đặc biệt nha, Hắn xuất thân là Ouro phản đối pháp thuật hắc ám, lại ủng hộ huyết thống thuần khiết, ai cũng không biết rốt cuộc hắn đứng ở phe nào. Cuối cùng mọi người mới thỏa hiệp bầu hắn.."
"Hắn không bị ai phản đối sao? Cứ như vậy liền được lên?", Lucy trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Chính là do trận đấu này", Sylvia lập tức cống hiến những thông tin mình có được: "Theo mình được biết, vốn bộ pháp thuật của nước Anh xin tổ chức lần World Cup này nhưng lại bị từ chối. Nhưng Gambia bộ trưởng giống như tìm được một người ủng hộ vô cùng lợi hại, vận dụng thế lực thuyết phục từng người một, sau đó đoạt được quyền tổ chức"
"Thuyết phục như thế nào? Không phải là uy hϊếp bức bách người khác chứ?", trực giác Abigail lập tức nổi lên.
"Không phải vậy, nghe nói những người phản đối này là tâm phục khẩu phục mà thay đổi ý kiến, còn tỏ ra vô cùng tán thành"
"Lợi hại như vậy?"
Đợi cho đến khi đám bạn nhỏ này bàn tán xong, lại ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tân bộ trưởng nói lời sau cùng: "... Vinh hạnh lớn nhất cho chúng ta ngày hôm này là đích thân người ủng hộ lớn nhất cho trận đấu lần này, xin mời ngài ... Thomas Marvolo Gaunt lên đọc diễn văn"
Sau một lát, một người đàn ông cao lớn tự nhiên từ chỗ tối đi ra phía trước, cách một khoảng rất xa, mọi người chỉ thấy hắn khoác một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền, ở trên đài cao gió thổi phấp phới, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc áo màu đỏ ở bên trong.
Bốn phía sân vận động tỏa ra ánh sáng màu vàng, sáng ngời chiếu vào người đàn ông đó, khuôn mặt trắng trẻo, hoàn mĩ, ánh mắt sâu thẳm, cái trán trơn bóng lạnh lùng, phản chiếu ánh đèn vàng tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh, chiếc lưng thẳng tắp, bả vai rộng, thân người cao lớn đứng ở nơi đó, giống như một bức tượng Hy Lạp rung động lòng người, tỏa ra sức hút đầy ma mị.
Nơi hắn đứng là ghế lô của chủ tịch, hai bên là những hàng ghế tối đen, giây phút này, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một người là hắn, hắn mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ, hắn ôn hòa, tao nhã, giống như đang nói chuyện với những người bạn.
"Từ thời thiếu niên, tôi cũng rất tò mò, vì sao lại có nhiều người yêu môn thể thao này đến vậy, nó không thể làm tăng pháp lực của bản thân, cũng không liên quan đến kỹ xảo pháp thuật, chẳng qua chỉ là một phong trào thể dục thể thao mà thôi. Nhưng có một ngày, tôi chính mắt được xem một trận đấu Quidditch đầy phấn khích...
Ở thời khắc đó, tất cả mọi người nín thở, tập trung, chuyên tâm nhìn về cùng một mục tiêu, hy vọng, thắng lợi, vinh quang, đều ở trong nháy mắt đó hội tụ. Làm cho người ta kích động, cuồng nhiệt, hoan hô, rơi lệ; Trí tuệ của chúng ta, những gian khổ luyện tập, những kỹ thuật hoàn mỹ, đều phơi bày hết trong thời khắc đó. Giống như sinh mệnh này trong một thoáng tỏa hào quang ra bốn phía, lúc đó, tôi đã hiểu được, thì ra, khoảnh khắc cũng có thể trở thành vĩnh hằng..."
Hắn không cố ý nói lớn tiếng, nhưng mỗi người đều nghe rõ ràng từng câu, giọng nói hay như đàn vi-ô-lông từng mê hoặc vô số người vang lên bên tai, cái cảm giác thật tuyệt diệu. Sân vận động chứa hơn mười vạn người, giờ khắc này lại lặng ngắt như tờ, mỗi người đều lẳng lặng lắng nghe,giống như những giáo đồ nhìn lên nghe cha sứ giảng đạo.
"Thế giới này rất phồn hoa, cũng rất hoang vu, chúng ta những phù thủy, là bí ẩn ở trong đó, chúng ta là quần thể số ít, chúng ta là hậu duệ của thánh thần, dù đến từ nơi nào, dù là những nền văn hóa khác nhau, hay khác biệt ngôn ngữ, nhưng, chính giờ khắc này, chúng ta đều bình đẳng giống nhau, dùng sức mạnh mà Merlin ban tặng để thi đấu. Thưa các quý vị, các bạn thanh niên, đây là trận đấu của chúng ta, là Quidditch của chúng ta, đây là ... buổi tối của chúng ta"
Sau khi nói ngắn gọn, người đàn ông đó hơi khom người chào, lưu loát ẩn mình vào bóng tối, nhưng phía ngoài khán đài lại nổ ra một trận vỗ tay vang dội, tiếng hoan hô điên cuồng vang lên, cả khán phòng cờ hoa và mũ bay đầy trời, trên bầu trời là những màn pháo hoa diêm dúa.
"Trời ạ! Mình chưa từng nhìn thấy người đàn ông này đẹp trai đến vậy. Trời ơi! Mình muốn xỉu, muốn xỉu..." Lucy điên cuồng nghểnh cổ, sắc mặt đỏ bừng đầy phấn khích.
"Bạn yên tâm, bạn rất khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ không ngất được đâu.." Orlando vừa ra sức vỗ tay vừa châm chọc.
"Hắn họ Gaunt sao? Đây chính là hậu duệ trực hệ của Syltherin? Nhưng mình nghe nói gia tộc kia đã đoạn tuyệt rồi mà?", Sylvia liền phát huy hệ thống tìm tòi dữ liệu.
"Cần gì biết hắn thuộc gia tộc nào. Nếu hắn là bộ trưởng bộ pháp thuật, mình sẽ lập tức ghi danh là nhân viên công vụ. Đối mặt với mĩ nam, ăn cơm cũng ăn thêm được hai bát", Melisa mê trai nói chuyện rất trực tiếp.
Tương phản với bốn phía náo nhiệt ồn ào, Elisa và Regulus trầm mặc không lên tiếng, rất ăn ý liếc nhìn Abigail một cái, sau đó liền giống như không có chuyện gì xảy ra quay đầu nhìn hai đội bóng đã chính thức lên sân.
Abigail cười khổ. Dù ở nơi nào, hoàn cảnh nào, dù không có đám thuộc hạ tung hôm hay ở trên địa bàn của hắn, nhưng hắn vẫn nổi bật như vậy.
Hắc đạo sở dĩ là hắc đạo, bởi vì chính là ở phía sau màn, không thể hoạt động dưới ánh sáng. Nếu hắc đạo quang minh chính đại đứng ở phía trước, thì chỉ có thể có hai trường hợp, một là "bạch đạo" đã bị diệt sạch sẽ, hai là hắc đạo muốn "tẩy trắng". Dù là muốn "tẩy trắng" hay chỉ làm bộ, thì hình tượng của người này tuyệt đối đã được nâng cao.
Tuy rằng hắn không mê hoặc được Abigail, nhưng để mê hoặc đám đông quần chúng thì không thành vấn đề.
Sau một tiếng pháp chào mừng, trận đấu bắt đầu, mọi người đều ngồi xuống tập trung tinh thần xem trận đấu, lúc này khán phòng cũng không còn hỗn loạn, chật chội như vừa rồi, Abigail vội vàng chào mọi người, bước thấp bước cao đi tìm ông bà nội.
Nếu không tính chuyện ân oán thăng cấp ngoài ý muốn của "sư viện" và "xà viện" thì lần tản bộ này của Abigail trên cơ bản là hoàn thành nhiệm vụ. Những bạn học thân thiết của cô đều đã chấp nhận chuyện cô "chết đi sống lại", nếu bọn họ biết, thì sẽ càng thêm nhiều người biết, hơn nữa bọn họ cũng sẽ giải thích hộ cô với những người khác, như vậy thời điểm khi Abigail nhập học, cũng không đưa tới sự kinh hoảng. Nhưng không biết hai ông bà Green đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?
Abigail gian nan bước đi, cố gắng đi lên thêm một tầng, vừa mới đi vào một chỗ rẽ, muốn hướng lên lầu trên, đột nhiên một bàn tay vươn ra, mạnh mẽ túm lấy Abigail lôi đi, một hình bóng cao lớn bao cô gái bé nhỏ trong cái áo khoác rộng, ôm vào trong ngực, đi nhanh vài bước liền tới một hàng ghế.
"Bảo bối, em đã đến rồi, tôi rất vui", hai má lạnh như băng của hắn cọ cọ lên mặt Abigail.
Cách lôi kéo quen thuộc, xưng hô buồn nôn như thế, dù không nhìn thấy mặt, hai kiếp người cũng chỉ có một người, dù nhắm mắt Abigail cũng có thể đoán được là ai.
Cô chậm chạp đẩy hắn ra: " Ngài buông ra trước đã, bị người khác nhìn thấy thì làm sao giờ?"
"Yên tâm, hàng ghế này tôi đã hạ lời chú ẩn hình, từ bên ngoài không nhìn được chúng ta, chúng ta làm gì cũng không sao hết."
Hay lắm, ngay cả kịch bản cũng nghe giống như đôi nam nữ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
"Ngài không cần phải ngồi ở hàng ghế đặc biệt sao? Đi ra đây làm gì?", Abigail cuối cùng cũng đẩy người nào đó lui ra một ít, muốn nhắc nhở hắn đừng nên làm việc không đàng hoàng.
"Đương nhiên là đến tìm em, chẳng lẽ đi ra tản bộ?"
"Không phải trong thư ngài đã nói, sẽ không có yêu cầu nào khác hay sao?", Abigail liếc mắc người nào đó không giữ chữ tín, người này hiện tại đang làm gì? Chẳng lẽ nhà tài trợ đang tiến hành điều tra mức độ hài lòng của người xem?
"Thư là viết cho ông bà nội của em, bên trong tất cả chủ ngữ đều là chỉ bọn họ", người nào đó lưu loát trả lời.
"..."
Abigail động não vài lần mới hiểu được cách dùng từ của hắn, cô thầm hận tại sao chính mình không học qua một khóa học đấu khẩu nhỉ.
Voldemort thấy Abigail không nói gì, liền nắm lấy cằm của cô, cảm nhận thấy cảm giác không đúng, nhất thời nhíu mày, kéo cô đến chỗ sáng nhìn xem.
Mái tóc ngắn mềm mại xoăn xoăn từng lớp, có chút trẻ con, nhưng hai má từng mập mạp nay lại hơi gầy yếu, cằm nhô ra không ít, ánh mắt màu xanh thẫm hơn, làn da trắng trẻo lại không có chút máu nào, phía dưới cặp mắt xanh là một quầng thâm rõ ràng. Chiếc cần cổ gầy yếu mềm mại cũng nhìn thấy rõ từng mạch máu xanh xanh, từ cổ đi xuống ở chỗ xương quai xanh rõ ràng lộ ra hai chỗ lõm.
Cái loại gầy yếu này biến thành một loại hấp dẫn cấm kị, ngón trỏ của hắn khẽ động, trong lòng tự nhiên có chút khô nóng, sự tinh tế, đơn bạc của cô làm cho hắn muốn ôm lấy, vò nát, bẻ gãy, đem cô nhét vào trong lòng, vĩnh viễn không cho người khác nhìn thấy, cánh tay nâng lên, lại buông lỏng.
Không được, hiện tại không được, chuyện hai năm trước vẫn chưa tính toán hết toàn bộ, dùng cách nói của học sinh Hogwart mà nói, tình huống của hắn phải quan sát kỹ càng, không được phá hư tương lai sáng lạn, hắn phải cẩn thận một chút, từ từ sẽ thành công, không nên dọa cô chạy mất.
Thấy Voldemort đột nhiên không nói lời nào, Abigail ngược lại không được tự nhiên, người đàn ông này kỳ cổ quái, miệng không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm cô, nhìn rất cố chấp, giống như không nhìn chằm chằm như vậy, cô sẽ biến mất. Trong đôi mắt nâu của hắn cất chứa một loại cảm xúc không rõ ràng, giống như hơi tức giận, giống như ... mê muội.
Abigail không tự giác rụt lui thân mình, hắn là một người đàn ông vô cùng đẹp trai lại giàu mị lực đàn ông, nhất là thời điểm im lặng, tản ra khí thế không giận tự uy, cho nên mỗi lần hắn không nói tiếng nào, Abigail giống như phát điên.
"Sao lại gầy như vậy?", Voldemort hờn giận lên tiếng, giống như một người chăn nuôi phát hiện con heo nhà mình không có phát triển giống như kế hoạch vỗ béo mình đã đặt ra.
"Ngài gửi đến tài liệu mỗi ngày đều rất phong phú, có thể không gầy sao?", Abigail bất đắc dĩ.
Voldemort kéo Abigail vào trong lòng, ôm vào ngực, cảm giác vòng tay không vừa, không khỏi nhíu mày, hắn trực tiếp bỏ qua nửa câu đầu của cô:
"Đừng học vất vả như vậy, vì mấy cuộc thi mà mất nhiều thịt như vậy không đáng, không cần lo không thi qua, có ta ở đây"
Abigail mắt sáng lên, hay là hắn muốn giúp cô làm bừa? lúc này trên sân bóng vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, những âm thanh truyền đến giải thích: "... vừa mới bắt đầu thi đấu năm phút đồng hồ, quả cầu đầu tiên đã vào gôn, phải..."
Abigail vội vàng tránh hắn ra, bổ nhào ra lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình ảo não, vừa lấy ra cái kính viễn vọng kia vừa nén giận nói: "Đều tại ngài, tôi còn chưa thấy rõ quả cầu kia vào gôn thế nào"
"Em thích Quidditch như vậy sao?"
"Vốn là không thích, sau lại đánh đánh nên cũng thích, đúng là rất kí©h thí©ɧ... Ách, ngài không thích sao?", Abigail cũng không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm quả bóng bay tới bay lui ở sân, thuận miệng hỏi.
"Không thích"
Abigail có chút ngạc nhiên, quay đầu hỏi: "Vì sao? Mười nam hài có chín đứa sẽ thích"
Nhưng Snape, hắn từng bởi vì Potter mà chán ghét Quidditch, nhưng sau khi Abigail chơi thì cũng vui vẻ mà xem. Nhưng nghĩ lại thì thấy trong bản ghi chép thời đại huy hoàng khi Voldemort còn là học sinh, duy chỉ có Quidditch là không có chút nào. Chẳng lẽ ngài Riddle toàn năng lại không biết cưỡi chổi?
"Một cô nhi sao lại có thể mua nổi cái chổi?" giọng nói của Voldemort không phải không có chút buồn, sau đó ánh mắt lòe lòe nhìn Abigail mong ngóng sự đồng tình.
Không ngờ Abigail hoàn toàn không có chút đồng tình nào, ngược lại lại lắc đầu: "Không phải, từ nhỏ đến lớn, phàm là những thứ ngài thích, kiểu gì cũng sẽ thu vào tay", hơn nữa lúc hắn còn đi học cũng không nghèo.
Voldemort rất có hứng thú, nhướng mày hỏi: "A, vậy em cho là vì sao?"
Abigail nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: "Chỉ sợ là bởi vì Quidditch là hoạt động tập thể đi. Bất luận là luyện tập hay là thi đấu, đều phải cùng mọi người ở chung một chỗ trong thời gian dài, phải đoàn kết hợp tác, phối hợp với nhau, điều quan trọng nhất còn phải thường xuyên hiểu ý của nhau, cho nên ngài ở trong một đội như vậy, nhất định sẽ phát điên"
"Ha ha, bảo bối, em rất hiểu tôi, tôi đã nói chúng ta là một đôi trời sinh mà. Chúng ta nếu không ở cạnh nhau, Merlin sẽ tức giận"
Voldemort hơi nghiêng thân thể, đem thân thể cao lớn dựa vào lan can, che miệng mà cười, ánh mắt lóe sáng, nhu tình như nước, cười đến mặt mày nở hoa, khóe miệng cũng cong lên, khiến cho những ngọn đèn cùng bầu trời diễm lệ cũng ảm đạm thất sắc.
Abigail nhìn có chút thất thần, vội vàng trấn định lại, quay đầu tiếp tục nhìn trận đấu; trấn định, trấn định, sắc tức là không, trên đầu chữ sắc có con dao, trên đầu chữ sắc có con dao,...
"Em thích là tốt rồi, sau khi về tôi sẽ mua cho em chiếc chổi tốt nhất, chờ đến sau khi về trường học khi thi đấu thì dùng", Nhìn bộ dáng cô tập trung tinh thần, Voldemort cưng chiều xoa mái tóc quăn của cô.
Abigail lập tức im lặng, đột nhiên cô cảm thấy toàn thân rét run:
"Không có lần sau", cô đột nhiên mở miệng, "tôi đã quên nói cho ngài biết, cột sống của tôi tổn thương nghiêm trọng, trong đó có mất đốt bị dập nát, tuy rằng đã điều trị, nhưng lại để lại di chứng, tôi, không bao giờ... có thể... chơi Quidditch nữa"
Lời vừa nói ra, cô đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, lại có chút sảng khoái nhìn người gây tai họa.
Những ngọn đèn bên ngoài lòe lòe chiếu sáng, chiếu lên khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, sắc mặt hắn chỉ trong nửa khắc đọng lại thành nhăn nham thạch, giống như ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại...
"Là bị thương ... lần đó sao?"
Abigail gật gật đầu.
Voldemort bắt được cô, chậm rãi kéo vào trong ngực, lần này Abigail không giãy dụa chút nào, thuận theo để cho hắn sờ lưng của cô. Bàn tay của hắn nhanh chóng tìm được cột sống của cô, cách một lớp vài mỏng manh, vuốt ve theo hình dáng của cô, ngón tay linh mẫn thậm chí có chút phát run, từ cổ bắt đầu, theo cột sống từng chút đi xuống, ngón tay tinh tế dò xét.
Làn da cô mềm mại, cho dù cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được, đi nhanh tới phần eo, dừng lại, ở chỗ hắn đặt tay, có mấy đốt sống đáng thương gầy yếu, hơi vặn vẹo, biến hình.
"Đau không? Khi đó", giọng hắn rất nhỏ.
"Cực kỳ đau, có đôi khi buổi tối đau quá mà tỉnh lại"
Abigail nhớ tới đoạn thời gian khổ sở kia, bất tri bất giác hốc mắt ẩm ướt, giống như nhớ lại thời gian cuộc sống chỉ lấy thuốc làm cơm, khi đó, miệng của cô phát khổ, ngay cả vị giác cũng chết lặng, khi đi đường đều phải thật cẩn thận, ngay cả quay một vòng cũng không dám, bổi tối nằm trên giường, ngay cả khi trở mình đều có thể nghe thấy xương cốt kêu khanh khách.
Khổ sở ở trong lòng ngày càng tăng, mũi cay cay, nước mắt liền thuận tiện chảy xuống, ướt đầy hai má.
Hai người im lặng trong chốc lát, chỉ nghe tiếng Abigail khụt khịt, cô ngẩng đầu lên nhìn cái người gây ra họa kia, người đàn ông vĩnh viễn đẹp trai, phong độ, giờ phút này lại có chút cứng ngắc, khuôn mặt tuấn mĩ không có chút biểu tình nào, như là một khối nham thạch được đẽo gọt; hắn là ác ma, hắn là thiên sứ, hắn mạnh mẽ, cao quý, không sợ hãi điều gì.
Nhưng mà, lúc này hắn giống như một người thường, sợ sệt, thất thố, cánh tay hơi run rẩy. Hắn đời này gϊếŧ người nhiều không đếm xuể, tạo ra không ít sự kiện oanh động, đầy máu tanh. Thậm chí là tự tay gϊếŧ chết người thân cùng huyết thống với mình, ngay cả mày hắn còn chưa nhăn một cái, hắn không hối hận.
Nhưng, lúc này đây, hắn thật sự hối hận, hối hận thật sự.
Cô gái này giống như một phần thân thể của hắn, một mảnh nhỏ trong linh hồn của hắn, mỗi lần nhìn thấy cô, hắn đều không hiểu sao mà vui vẻ, giống như lúc trước hắn còn nhỏ nhận được chiếc đũa phép vậy, chỉ cần nhẹ nhàng chuyển động, chỉ một thoáng, hắn có thể biến một cái đồi rách nát thành một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ.
Hắn sao lại làm tổn thương cô được?
Voldemort vươn cánh tay ôm lấy bả vai cô, ngón tay phát run mơn trớn mặt cô, nước mắt chảy đầy mặt hắn, nhìn có chút ngốc.
"Cô gái nhỏ, chúng ta làm quen một chút được không?"
"Tôi trước kia tên là Tom Riddle, nhưng tôi không thích tên này, tên hiện tại của tôi là Thomas Marvolo Gaunt, mọi người gọi tôi là Lord Voldemort..."
"Tôi có lâu đài và biệt thự, xây rất lâu còn rất mới, nếu em không thích trang trí bên trong, có thể bố trí lại lần nữa, muốn làm sao cũng được..."
"Tôi không có người thân, cho nên em không cần lo lắng phải ứng phó các mối quan hệ, những người bên cạnh tôi em muốn thì để ý, không muốn cũng không cần quan tâm đến bọn họ..."
"Tôi có rất nhiều tiền, có bao nhiêu cất trong kho tôi cũng không rõ, tôi đem chìa khóa giao hết cho em, em muốn mua cái gì cũng được, không mua được tôi cũng có thể lấy về cho em, cái gì tôi cũng có thể cho em..."
"Tôi sẽ thu liễm cách làm việc, không liều lĩnh giống trước kia, tôi sẽ chiếu cố em, chiếu cố người nhà của em, bạn bè của em, tôi sẽ cho em cuộc sống yên ổn và tĩnh lặng..."
...
Bên ngoài là tiếng hoan hô điên cuồng chưa từng có, giống như những người điên hò hét, âm thanh ồn ào chấn động màng nhĩ, cờ hoa bay đầy trời, mọi người đều rời khỏi chỗ ngồi của mình tiến về phía trước, câu nói tiếp theo nghe không rõ nữa.
Hình như là Golden Snitch đã bị bắt. Nhưng hai người bọn họ chưa từng đi để ý trận đấu đó.
Mắt Abigail ướt đẫm, cái gì cũng không thấy, nước mắt dâng lên ào ào, đem hết sức lực mà ôm lấy hắn, cánh tay ôm lấy lưng hắn, theo đường cong duyên dáng có thể thấy được dáng người cao lớn, hữu lực, nghe hắn nói khép lép như vậy, cảm thấy an tâm, lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Cô giống như một đứa trẻ, cố gắng dùng gỗ xếp thành một căn phòng an toàn, vì bản thân mà tạo ra một thế giới bình bình an an; tiếp theo, hắn đến đây, giống như cướp biển, mạnh mẽ lôi đình xâm nhập thế giới của cô, hủy diệt hết những thứ cô quý trọng, những niềm vui trong cuộc sống.
Khi căn phòng gỗ bị hủy, hắn nói không sao cả, hắn có thể cho cô một căn phòng hấp dẫn hơn, cái phòng của cô thật yếu ớt, một kích là vỡ, nhưng cũng giấc mộng đầy vất vả, nhưng an toàn hạnh phúc.
Mỗi lần đều như vậy, hắn giống như cơn lốc, dễ dàng phá hủy những an bình cô khổ tâm duy trì, bướng bỉnh muốn trở thành thứ sinh mệnh duy nhất còn tồn tại của cô.
Abigail giống như một đứa trẻ làm sai, đem mặt chôn trong ngực của hắn, khóc lóc không ngừng, chân tay luống cuống.
Nhìn thấy cô khóc đến như vậy, hắn thấy cô đáng thương quá, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của cô, cảm xúc mềm mại ở đầu ngón tay, làm lòng hắn yên bình trở lại. Bên ngoài ồn ào náo động, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
"Xin lỗi... nhưng tôi yêu em"
Đối với cô, hắn sớm đã nhận mệnh.