Chương 12: Ta rất nhớ nhà

Anthony Brandon sẽ không bao giờ quên buổi tối hôm đó: hắn là huynh trưởng trẻ tuổi nhất của nhà Hufflepuff , là đứa con cả của gia đình Brandon có huyết thống thuần khiết, trong một lễ phân viện, lại vô sỉ- trúng tiếng sét ái tình với một cô bé 13 tuổi.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hắn giống như bị sét đánh trúng, tâm thần ngơ ngác, cả buổi tối chỉ biết nhìn chằm chằm cô, mãi cho đến khi cô bước lên phía trước chờ đợi phân viện, thần trí mới có chút thanh tỉnh : "Hy vọng là nhà Hufflepuff, như vậy ta có thể đi nhà chung tìm cô ấy..." Brandon nhìn Abigail ở phía trước âm thầm cầu nguyện. (tg: đừng có nằm mơ)

Giáo sư McGonagall đem chiếc mũ cũ kỹ kia để ở trên đầu Abigail, Abigail đột nhiên cảm thầy tất cả tầm mắt đều bị che lại.

"Cô bé, ta thật vui mừng khi được phân viện cho ngươi.". Mũ phân viện ngây ngô cười.

"Vì sao?" Abigail thấy kỳ quái.

"Bởi vì có rất nhiều ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm ta, ta sắp đỏ mặt rồi... Ha ha ha, việc này đều phải cảm ơn ngươi.", Mũ phân viện rung đùi đắc ý nói.(tg : ngươi có mặt sao? đỏ mặt cái gì?)

"Trước đây có một lần ta cũng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, là nam sinh năm nhất tên Rubeus Hagrid, hắn thật to lớn, vô cùng to lớn, thật là hoài niệm nha".

Abigail mặt đen lại, thì ra hiệu ứng của cô lại giống với lão Hagrid to lớn đó!!!

Đáng tiếc cô bị chiếc mũ che mất tầm mắt, cái gì cũng không thấy, nếu không cô sẽ thấy được khắp nơi đều là ánh mắt sáng quắc, xem ra cũng có không ít nam sinh chờ mong giống như Brandon vậy.

Trong những ánh mắt nóng bỏng, có mấy ánh mắt cháy rực dị thường, chính là Potter và Sirius, bọn họ ngồi ở bên dưới, cũng nhìn thấy Abigail - là người vừa mới PK một trận trên xe lửa.

"Thì ra là xếp lớp sinh." Potter cắn răng nói.

"Cậu nói xem cô ta sẽ bị phân đến nhà nào?" Lupin lo lắng hỏi "Nếu tới nhà của chúng ta mấy cậu cũng đừng đấu với cô ấy."

"Nếu vào nhà Gryffindor , xem mình có dạy dỗ cô ta thật tốt hay không" Sirius mặt mày lạnh lùng, mỗi lần nghĩ đến khi Abigail nói hắn "một tên mặt trắng lừa gạt nữ sinh" hắn liền tức giận.

"Ừ, ngươi là một đứa nhỏ thông minh, nhưng trong lòng lại ẩn dấu nhiều bí mật, rất có kế hoạch, có chủ ý, cũng rất chăm chỉ, còn rất thích những tri thức mới, phần lớn thời gian đều rất ít nói, rất lễ phép, nhưng đến thời khắc then chốt sẽ rất kích động, là một đứa nhỏ dũng cảm. Rất khó, vô cùng khó." Mũ phân viện bắt đầu nhiệm vụ, "Như vậy, ngươi muốn điều gì nhất?"

"Ta, ta không biết." Abigail trong lòng muốn nhất chính là trở lại thế giới của chính mình, cùng cha mẹ đoàn tụ, đáng tiếc không thể nói.

"Ngươi muốn nhất chính là trốn tránh, trốn tránh tất cả..."

Bị nó nói trúng tim đen, cô rất lúng túng, Abigail thật không nghĩ rằng tới nơi này, không nghĩ rằng sẽ tới Hogwarts , không muốn tới thế giới phù thủy, xem ra chiếc mũ này cũng có chút năng lực nha!! Abigail bội phục.

"Như vậy .." mũ phân viện quyết định "Cứ quyết như vậy đi."

Abigail nghe thấy một âm thanh vang lên tuyên bố: "Slytherin."

Abigail choáng váng, kỳ thật cô không có đặc biệt thích thú một nhà nào, nhưng được phân tới học viện rồi liền có chút là lạ, cảm giác giống như gắn một cái nhãn mác vậy.

Mà lúc này, chỗ bàn của nhà Slytherin phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt chưa từng có, mấy nam sinh đều hú hét ầm ĩ (tg: mấy người là xà viện nha, chú ý hình tượng, hình tượng)

Đặc biệt hưng phấp chính là Eliza, cô đứng cả lên để vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay, Abigail hốt hoảng ngồi xuống chiếc ghế không bên bàn của nhà Slytherin.

Eliza thật hưng phấn đem ghế trống bên cạnh cho Abigail ngồi, nói: "Thật vui vì chị sẽ học ở nhà Slytherin như vậy em sẽ không cần sợ nữa.." vẫn chưa nói xong, một giọng nói nam sinh gấp gáp nói chen vào:

"Xin chào, hoan nghênh đến nhà Slytherin, chúng ta thật vui mừng khi có một bạn học mới". Một nam sinh khuôn mặt còn rất trẻ tóc màu nâu, vượt qua chỗ học sinh năm nhất, đi đến bên cạnh Abigail , háo hức nói: "Mình tên là Orlando Parkinson, cũng là học sinh nam ba, bạn sẽ thích nhà của chúng ta, nếu bạn cần giúp đỡ gì, nhất định phải đến hỏi mình, mình nguyện ý giúp đỡ bạn nhiệt tình..." Orlando Parkinson hai mắt sáng lên, vô cùng nhiệt tình nói.

"Thôi đi, Orlando, những học sinh năm nhất càng cần được giúp đỡ, sao ngươi không đi giúp bọn chúng nha?" Một nam sinh bên cạnh lập tức khinh bỉ: "chúng ta chưa bao giờ thấy ngươi yêu thương bạn học như vậy nha..."

"Bạn mang họ Parkinson?" Abigail có chút ngạc nhiên hỏi.

Orlando thấy Abigail mở miệng nói thì vô cùng vui mừng, vội vàng nói : "Đúng vậy, đúng vậy, mình rất vui khi bạn có nghe qua gia tộc của mình, cũng giống như Green gia của bạn, đều là gia tộc có huyết thống thuần khiết cao quý!!" càng ngày càng hưng phấn, Orlando chỉ chỗ đầu bàn ăn "Người có dáng cao , đeo kính ngồi ở kia chính là anh họ của ta Hecktor Parkinson, anh ấy học năm sáu..." nói năng có chút lộn xộn.

Abigail không nói gì, thầm nghĩ: Ta không có nghe qua tên gia tộc của ngươi, nhưng ta biết tương lai nhà ngươi sẽ có một bé gái "so với một người chấn động não còn ngu ngốc hơn" (theo Hermione) chúc mừng, chúc mừng.

"Bạn thích cái tên Pansy hay sao?"Abigail không có ý tốt hỏi.

"Bạn nói gì?" Orlando không có nghe rõ.

"Không có gì, không có gì..." Abigail chột dạ.

Lát sau, bàn ăn trước mặt hiện đầy đồ ăn, đủ loại mĩ vị - cũng hiếm khi trong nhà có một bữa tiệc lớn. Chân gà chiên ngào ngạt hương thơm, từng tảng thịt bò, đủ loại salat hoa quả, ... có rất nhiều đồ ăn, đều là những loại đồ ăn tây điển hình.

Eliza một bên miệng nhét thật nhiều rau, nói không nên lời.

Abigail khi đến thế giới này, không có thói quen lấy thịt làm món chính như thức ăn tây, cũng may còn có Bonnie. Sau này Abigail lén yêu cầu, Bonnie căn cứ theo Abigail miêu tả có thể làm ra nhiều loại đồ ăn khác nhau, tuy rằng không có cơm (Abigail: bởi vì mua gạo thì có chút kỳ quái. Miêu: Ở Châu Âu ăn thức ăn thường không ăn cơm, mà từ bé Abigail đã sống ở Châu Âu nên nếu ăn cơm như Châu Á sẽ khiến người khác chú ý) nhưng có bánh mì làm bằng bơ, ăn cũng rất được.

Nhưng mà, không có Bonnie ở đây, Abigail trong lòng ai oán, mà cô chỉ biết các món ăn Trung Quốc mà không biết nấu chúng. Abigail ăn một ít salat hoa quả và hai cái chân gà, ở xung quanh, mấy con ma bay loạn trên bàn ăn, cảm giác thật kinh khủng.

Biểu hiện trên bàn ăn cũng thể hiện văn hóa của từng nhà, nếu Gryffindor và Hufflepuff là không khí náo nhiệt, thì Ravenclaw và Slytherin không khí im lặng, nhã nhặn hơn. Cho dù vừa rồi Abigail vẫn ngồi cùng Orlando, nhưng từ lúc ăn cơm, cũng không có nói chuyện (Miêu: Nhưng anh chàng này vẫn cứ nói một mình).

"Anh họ của mình và huynh trưởng là bạn thân, chính là người tóc vàng hơi gầy ngồi bên cạnh anh ấy. Người kia tên là Lucius Malfoy... hắn..." Orlando vừa dùng khăn lau miệng vừa nói tiếp.

Abigail nhìn về phía hai người ngồi ở đầu bàn những nam sinh lớn tuổi, cha của "con rắn con" nhìn qua là một bộ dạng cao quý, ngồi bên cạnh có thể là cha của Pansy Parkinson, vẻ mặt nịnh nọt. Cô nghĩ thầm: "Như vậy có tính là hai ông thông gia cùng ăn tối hay không?"

Lucius và Hecktor giống như chú ý tới ánh mắt của Abigail, bọn họ tao nhã cầm cái chén hướng Abigail ở xa kính một chút tỏ vẻ lịch sự. Abigail cũng lễ phép mỉm cười, cũng cầm chén lên kính lại một chút.

Sau khi mọi người đã ăn xong, Dumbledore bắt đầu nói về những việc học sinh năm nhất cần chú ý: "Năm nhất học sinh mới xin chú ý, trong sân trường có một khu rừng là khu rừng cấm học sinh. Một số học sinh lớp trên cũng nên nhớ kĩ điều ấy. Ta cũng được ông Filch giám thị yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào tuần thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch."

Lão Dumbledore lừa ai vậy cứ? Abigail oán thầm.

Quy củ này đối với những học sinh của nhà Gryffindor chẳng có chút tác dụng nào cả, hơn nữa còn giống như lời mời, đừng nói đến lão cha ngốc của Harry chưa từng tuân thủ, mà ngay cả bọn người Harry cũng coi như gió thoảng bên tai.

Cuối cùng cũng không dạy cho bọn họ một bài học, mà hằng năm còn cho bọn họ Cup nhà, ngươi là một lão già bất công, khinh bỉ ngươi.

"Bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.", Dumbledore lớn tiếng nói, dùng đũa phép vung lên, từ đầu đũa tuôn ra những chuỗi dây ruy băng vang, uốn lượng như rắn, kết thành chữ phía bên trên các dãy bàn. "Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào chúng ta bắt đầu."

Abigail chọn bài "Hai con hổ" là tông chính để hát.

Cuối cùng giáo sư Dumbledore có phần vui sướиɠ nói :"Âm nhạc thật tuyệt vời, được rồi, bây giờ là giờ đi ngủ, mọi người quay về ký túc xá thôi."

Từng học sinh theo từng cấp học, có trật tự đi theo cửa bên ra ngoài.

Những tân học sinh Slytherin dưới sự hướng dẫn của huỷnh trưởng Lucius đi xuống dưới hầm. Tiếp theo chính là những học sinh cấp trên. Ở phía trước một bức tường đá đổ nát, Lucius niệm một câu bùa chú, tường đá liền mở ra.

"Đây chính là phòng nghỉ chung của của nhà Slytherin." Lucius chỉ vào huy hiệu lớn màu bạc và màu xanh trên tường nói với học sinh mới : "Mật khẩu là Bolw satire, hãy nhớ kĩ.".

Căn phòng này làm cho Abigail nhớ đến kiếp trước có xem phòng hội nghị quốc hội nước Anh trên TV, vừa cao vừa rộng rãi, nhưng có chút lạnh lùng và cao ngạo.

Đi qua phòng nghỉ chung, các học sinh đều đi về phòng ngủ của mình. Abigail hướng Eliza vẫy tay chào xong liền tách nhau ra. Abigail bị một nữ sinh đưa tới một bức họa có chút cũ kỹ, trong bức tranh có một bà lão có vẻ gượng ép mặc quần áo châu Âu.

Cô gái niệm chú ngữ : "Portrait open" bức tranh liền mở ra, Abigail cùng bốn nữ sinh khác đi vào, may mắn khẩu lệnh không phải là "Lace ribbon", nếu không Abigail sẽ có chút sợ hãi.

Đây là một phòng ngủ cho năm người, mỗi người có một chiếc giường, trong đó 4 chiếc đã có người nằm, Abigail đi về phía chiếc giường trống còn lại. Đối với phòng ở của Slytherin Abigail không có chút chờ mong nào, không có cửa sổ, không có chăn màn đẹp đẽ, không cảm thấy chút ấm áp, ngược lại có chút lạnh lẽo.

Nhưng phòng này đã là phòng tốt lắm rồi : lấy màu bạc và màu xanh làm chủ đạo, tường và mặt đất đều trải một tấm thảm lông và nhung tơ thật dày, đúng là phong cách Baroque cổ xưa, có chút hoa lệ cổ kính, Abigail khẽ cười, cũng không tệ lắm.

Lúc này, nữ sinh dẫn Abigail vào phòng mỉm cười nói : "Xin chào, mình tên là Sylvia Moore thật vui khi bạn là bạn cùng phòng của chúng mình, mình là trưởng phòng." Sylvia lại gần một nữ sinh nhìn rất xinh xắn, "Đây là Melisa Aden."

"Xin chào, rất hân hạnh được biết các bạn.". Abigail làm đúng với kết quả huấn luyện của bà Green, nhẹ nhàng đáp lễ đúng tiêu chuẩn.

"Được quen biết bạn, chúng ta cũng rất vui mừng." Sylvia cùng Melisa cũng đồng thời đáp lễ.

"Xin hỏi, bạn là người Đức sao?" Abigail cảm giác Melisa trong giọng nói có âm địa của nước Đức, hơn nữa cái họ Aden cũng giống họ của nước Đức,"Mẹ của mình là người Đức, cả nhà bên ngoại của mình cũng đều ở Đức."

Melisa vừa nghe liền vui mừng : "Đúng vậy, cha mình là người Đức, mẹ mình là người Anh, ngược lại với bạn. Bọn họ bàn với nhau sau khi kết hôn thì đến Anh sinh sống.". Gặp được một người là nửa đồng bào với mình, Melisa lập tức hưng phấn, đối với Abigail sinh ra cảm giác thân thuộc, khuôn mặt tròn tròn của cô cười đến vô cùng đáng yêu.

Abigail cũng mỉm cười tỏ vẻ thân thiện.

"Mình đã sớm nghe nói từ trước có một cô gái ở Green gia cùng tuổi với mình, lúc đó mình còn tưởng năm nhất sẽ được gặp bạn. Nhưng mà bây giờ có thể ở cùng một chỗ cũng tốt lắm.". Sylvia nhẹ nhàng nói, cô giống như một tiểu thư quý tộc điển hình vậy, biết phải nói những gì.

Nếu so sánh kỹ năng giao tiếp, Abigail cũng không kém, kiếp trước Abigail cũng trải qua ba bốn bậc học, tiếp xúc với không biết bao nhiêu loại người, nên rất giỏi ứng phó. Khuôn mặt liền có chút buồn bã nói :"Bởi vì thân thể của mình không được khỏe, nên ở nhà tĩnh dưỡng hai năm, được học pháp thuật từ ông bà nội. Cám ơn bạn đã quan tâm.".

........

Tạo lập mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng là rất quan trọng. Abigail biết rất rõ việc này, trong 5 năm sắp tới, đều phải sống chung với mấy cô ấy, sự hòa thuận chính là việc rất tốt để làm cho tinh thần và thể xác cùng được thư giãn.

Abigail rất thích Sylvia và Melisa, các cô là người không kiêu ngạo, ở chung cũng rất tốt, mà có hai người khác lỗ mũi hướng lên trời kia thì Abigail liền mặc kệ, gật đầu mỉm cười theo đúng lễ nghĩa là được rồi.

Abigail thở dài một hơi, hôm nay thực sự là quá mệt mỏi rồi, liền nhanh chóng dọn dẹp rồi đi ngủ.

Cô dùng đũa phép chạm vào hành lý, đem quần áo, đồ dùng hằng ngày và đồ dùng học tập cất kỹ, mặc vào chiếc áo ngủ hình con heo, rửa mặt chải đầu xong liền nằm ở trên giường không muốn làm gì nữa.

Thật nhớ chiếc giường ở nhà, Bonnie sẽ đem chiếc chăn ấm áp thơm mùi nắng trải ra, không giống ở đây, chăn đều dùng pháp thuật xử lý, không có mùi vị nắng mới.

"Cha mẹ ngủ ngon! Bonnie ngủ ngon! và .... Ông nội bà nội cũng ngủ ngon!".