Chương 117: Gặp lại

"Thân gửi ông Green và phu nhân:

... Tôi tin rằng hai người đã nghe nói đến vòng chung kết Quidditch Wold Cup đang diễn ra tại sân vận động ở Scotland, mà trận chung kết sẽ diễn ra vào thứ hai tới, bạn của tôi đã gửi vé của trận đấu cho tôi, tôi thực sự vinh hạnh được mời mọi người cùng đến tham gia sự kiện này.

Không cần phải băn khoăn điều gì cả, tôi sẽ không mượn cơ hội này để yêu cầu gì hết, đây chỉ đơn giản là một lời mời thôi, mọi người có thể tự quyết định có đi hay không, nhưng tôi rất hy vọng mọi người có thể đến. Đây là cơ hội tốt nhất để Abigail có thể lộ diện trước mặt người khác, trong không khí đầy kích động ở sân bóng, mọi sự chú ý đều có thể bị phân tán, như vậy mọi người có thể lấy một lý do đơn giản để cho Abigail " chết đi sống lại"..."

Vừa đọc thư, ông Green vừa giơ tấm vé lên cho vợ và cháu gái xem.

Hơn một tháng qua, Lord Voldermort luôn liên tục đưa tới nhiều đồ. Điểm tâm Daniel mới sáng tạo ra, cùng với bánh kẹo từ quán Công Tước Mật. Chiếc váy do đích thân phu nhân Crow Dell của Pháp thiết kế, cùng với vô số tơ lụa, bảo thạch và vật phẩm trang sức đẹp mắt. Chiếc giày da dê được làm thủ công tỉ mỉ gắn từng sợi lông mềm mại, bên trên còn gắn những khối ngọc sáng lấp lánh. Còn có những tấm da dê chất lượng tốt nhất thơm mùi mực cùng với những chiếc bút làm từ lông phượng hoàng xinh đẹp, vân vân.

Phần lớn đều bị bà Green gửi trả lại, lấy lý do là: Chúng ta không quen nhau, không thể nhận quà tặng quý giá như vậy.

Voldermort lập tức thay đổi ý nghĩ, hắn tuy rằng không thể dụ dỗ được cô gái nhỏ kia, nhưng dụ dỗ người khác thì vẫn là sở trường của hắn, vì thế hắn tỏ vẻ mình rất hiểu quy củ, hắn gửi tặng ông Green một đống lớn sách quý từ xưa đã không còn được xuất bản nữa, tặng bà Green một cái gương "nịnh nọt", mỗi lần bà soi vào nó có thể che hết các nếp nhăn và tàn nhang một cách thần kỳ, còn có thể thường xuyên nói ra một số câu khen tặng buồn nôn, khiến cho Abigail rùng mình, nhưng bà nội thì lại rất thích thú.

"Hắn là đang sử dụng chiến thuật đạn bọc đường, chúng ta cần phải kiên quyết chống lại" Abigail nói lời đầy chính nghĩa.

"Không sao hết, chúng ta có thể đem vỏ bọc đường ăn hết sau đó đá viên đạn trở lại bên kia", hai ông bà rất nhanh đã thay đổi lập trường, "Đúng rồi, hắn lại đưa tới một số sách mới và tài liệu thi cử, con mau chóng học đi"

Đúng vậy, hắn đưa tới nhiều nhất vẫn là sách vở và tài liệu chất cao như núi, mỗi bài tập do thầy cô giao cho trong suốt hai năm trời, Abigail như chôn chân trong thư phòng, vô cùng hoài nghi người này có khi nào vì cầu thân không được, thẹn quá hóa giận, lên mới trả thù cô như vậy.

Mỗi khi Abigail học tập đến hoa mắt chóng mặt, não thiếu ô xy, là lại bắt đầu dao động - hay là không đi học nữa, trực tiếp lập gia đình đi! Học càng tốt, thì bằng (tốt nghiệp) càng tốt, mà bằng cấp cao quá cũng không phải là tốt mà.

"Abigail, Abigail ...."

Bà Green hô lớn làm cho Abigail tỉnh lại từ trong hỗn loạn, "Dạ? có chuyện gì ạ?"

"Cháu cảm thấy sao? Chúng ta có đi không? Quidditch World Cup đó", bà nội chần chừ nhìn cô.

Quidditch World Cup năm năm diễn ra một lần, so với thế vận hội Olimpic còn hiếm gặp hơn, hơn nữa đối với xã hội phù thủy xa cách Muggle mà nói thì bộ môn này là loại hoạt động được hoan nghênh nhất. Ngoại trừ Snape có tính cách bất bình thường, luôn u buồn, trên cơ bản phù thủy thì đều thích xem Quidditch, ông bà Green cũng không ngoại lệ, trên thực tế, bọn họ vẫn là fan hâm mộ của pháo thủ Hungary, bất luận là xem tiếp sóng qua "gương nước" hay nghe radio, đều không bỏ một trận nào.

Nhưng mà, hai năm nay...

"Đi, đương nhiên đi, Quidditch World Cup, giá vé vào cửa cũng tăng cao gấp mấy lần, có đặt trước mấy tháng cũng không thể mua được chứ đừng nói đến việc đi xem. Hơn nữa con cũng là tầm thủ xinh đẹp nhất của Syltherine từ trước đến nay, nếu như không phải gặp sự cố, con cũng sớm đã được làm đội trưởng, hiện tại hắn đưa tiền tới tận cửa, chúng ta có thể hợp tình hợp lý mà nhận lấy!"

Abigail vừa ôm ông bà, vừa mặt mày hớn hở nói:

"... Hơn nữa, chúng ta cũng có thể giải thích cho việc con chết đi sống lại mà, nếu không cứ như vậy đến trường, sẽ hù chết người đó"

Cuối tuần, ông nội đã làm xong thủ tục nhập học trở lại, cái lão Dumbledore đáng chết kia còn ân cần đưa tới bộ sách giáo khoa mới của kỳ này cùng với đồ dùng học tập mới cứng, Green gia liền thành thật nhận lấy không hề khách khí.

Bà nội Green bởi vì cháu gái học tập miệt mài mà mắt thâm quầng, gật đầu đồng ý.

***

Cứ điểm cuối cùng, bãi đất Scotland xinh đẹp, cuồng dã và hoang vắng, nơi này không có những ngọn núi cao ngất, cũng không có rừng rậm sâu thẳm, khắp núi đồi đều là màu tím của cây thạch nam, bao trùm cả màu xanh thẫm của thảm cỏ, những ngọn núi non phập phồng uốn lượn như bóng lưng của người thiếu nữ, bằng phẳng, đường cong mềm mại. Mà nước ở đây là nước sạch, mang trong mình sự tinh khiết nguyên thủy, vô cùng trong lành.

Nhân khẩu nơi này rất thưa thớt, dù cả một đám phù thủy mặc quần áo lố lăng đi lại nghênh ngang buổi sáng cũng chưa chắc đã có thể gặp được một tên Muggle nào, cho nên bộ pháp thuật lựa chọn nơi này làm nơi thi đấu, có thể tiết kiệm được tối đa tài chính và nhân thủ bảo vệ cho trận đấu.

Nhưng nơi này lại có thời tiết giống như đàn bà thời kỳ mãn kinh của Châu Âu, Abigail đi bộ chỉ nửa giờ mà đã trải qua liền bốn loại thời tiết: nắng to - mưa to - gió to - nhiều mây.

Sân vận động Quidditch World Cup ẩn trong một sơn cốc, cần phải đi xuyên qua một rừng cây xanh kín mít mới tới, những phù thủy phải dùng "thuật độn thổ" hoặc "khóa cảng" mới tới được đây.

Vừa tiến vào doanh địa ( khu đất bên ngoài sân bóng, nơi cho những phù thủy có thể cắm trại, hoạt động, ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng kết giới), Abigail đã bị không khí chấn động ở đây bao phủ, nơi này náo nhiệt giống như cái chợ, âm thanh người tới người đi, tiếng cười, cùng với tiếng cha mẹ bất an hét lớn quyệt vào nhau.

"Xin chào, ông bạn già của tôi, chúng ta lâu rồi mới gặp..."

" Ha ha ha, cái đồ tồi này, tới cũng không nói với tôi một tiếng..."

" XX, đừng có chạy lung tung, mẹ không nhìn thấy con..."

...

Chỉ một câu thần chú "lá chắn", sẽ tách rời nơi này với thảo nguyên im lặng bên ngoài.

Buổi tối chính là trận chung kết, cho nên phần lớn những người mê bóng đều đã tới, đáng thương thay ngành khách sạn ở thế giới phù thủy không phát triển nên không có khách sạn, mọi người chỉ có thể dựng lều trại.

Khi sắc trời tối, trên bãi cỏ khắp nơi đều là lều trại, có cái rất bình thường, cũng có những cái khác thường, có cái mộc mạc, chỉ dùng vải tùy tiện dựng lên; có cái lại rất hoành tráng, xanh vàng rực rỡ như cung điện, những lá cờ tung bay mang theo đủ loại tộc huy. Trên đỉnh trại đều lắp một chiếc ống khói từ từ thả khói theo làn gió dịu dàng.

Chỉ trong chốc lát, lều trại liền dựng được, một nhà Green liền nối đuôi nhau đi vào; Abigail đã sớm chuẩn bị loại lều "mở rộng không gian" chỗ ngồi trong trại đều do ông bà Green đặc biệt chế tạo, bên trong giống hệt như ở Green gia.

Lều trại trên thế giới đều có thương hiệu như nhau, nhưng khác ở chỗ quý giá, lúc trước ông Weasley vẫn lấy lều từ chỗ đồng nghiệp ở bộ tới, bởi vậy có thể thấy được tình trạng kinh tế của Weasley gia.

Nếu muốn giàu, thì sinh ít con thôi, khó trách sao Malfoy gia lại tiền bạc như nước, Weasley thì một đồng không có. Bất quá cũng phải xem lại, nhiều người thì nhiều lực, nhà Weasley có bảy đứa con, tính cả vợ và con dâu là chừng "một tá" nếu thi hát rong với Malfoy gia thì phần thắng nhất định rất lớn! Haizzz, khó trách Syltherin càng ngày càng đê tiện, bởi vì ít trẻ con, nếu đánh giáp lá cà thì có thể thất bại, cho nên phải dùng âm mưu.

Bonnie rất ít khi được ra ngoài, chợt thấy trường hợp náo nhiệt như vậy, cũng rất hưng phấn, làm một bàn lớn đồ ăn, những món ăn nhẹ nhàng, ngon miệng, bánh Pudding và hồng trà, cộng thêm ba con cá, salat trộn, Abigail ăn rất tận hứng.

Bởi vì buổi tối chính là trận chung kết, cho nên cơm chiều ăn sớm, sau khi ăn xong, ông bà Green nhanh chóng đi ra ngoài, từ mấy ngày trước hai người bọn họ đã soạn sẵn lời kịch, để có thể giải thích thật tốt vấn đề cháu gái "sống lại" với đám thân bằng cố hữu. Abigail chân thành hy vọng bọn họ có thể "đóng kịch" thành công.

Thật ra trước khi Abigail ẩn cư, hơn phân nửa đám bạn bè của Green gia cũng không quen Abigail, dù quen biết cũng chỉ là mấy lời chào hỏi qua lại mà thôi. Giải thích với họ lý do Abigail vì sao lại không chết kỳ thật cũng không khó.

Chỉ cần nói lúc đó Abigail bị thương nặng, phải chữa trị, vì tránh bị cuốn vào cuộc chiến lúc cháu gái đang điều trị nên mới tung tin đồn như vậy, đi ẩn cư tha hương. Hiện tại cháu gái hết bệnh rồi, cho nên phải trở lại, làm cho mọi người lo lắng sốt ruột thật sự rất là ngượng ngùng, vân vân, chỉ đối đáp xã giao như vậy là đủ.

Vầ phần những người bạn thân tri kỷ, có thể đem tình hình thực tế tiết lộ một chút, có thể tìm kiếm được sự giúp đỡ gì hay không. Giúp cái gì? Vậy cũng cần phải nói hay sao? Chính là giúp đánh đuổi cái tên đang theo đuổi cháu gái mình kia kìa.

Abigail cũng có nhiệm vụ của mình, thật ra cô chỉ cần ăn cho no căng bụng, sau đó đi ra ngoài tản bộ, trong quá trình tản bộ, "thuận tiện" giải thích với những người cô quen biết giải thích một chút về sự tồn tại của cô.

Chạng vạng, doanh địa càng náo nhiệt hơn ban ngày, gần như tất cả những phù thủy đều đi ra khỏi lều trại, Abigail mua ít kem socola đậu, vừa đi vừa ăn. Kiếp trước biên giới xa nhất Abigail đi tới chính là Nhật Bản, người ngoại quốc đầu tiên gặp được là người châu âu, râu quai nón, trông đáng khinh như một tên tội phạm.

Lần này chết đi, những điều Abigail tiếc nuối đều được bồi thường đủ, cô gặp được gần hết những loại người trên thế giới, ở trong đám đó có thể thấy phù thủy nước Mỹ, bọn họ phần lớn đều tính tình hào sảng, lớn tiếng cười đùa, uống bia ngụm lớn, ở nơi nào là nơi đó nước miếng bay tứ tung, đáng thương cho người đồng nghiệp Anh quốc đứng cạnh, phải im lặng dùng nước miếng của hắn rửa mặt.

Trung Âu và Đông Âu phù thủy cũng có khác biệt, nơi đó có truyền thuyết Vampire và người sói, cho nên bọn họ dùng hồng ngọc và nước cà chua, hơn nữa còn dính một chút ở khóe miệng, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.

Sắc trời tối sầm, những phù thủy Châu Phi thị lực không tốt, đi không cẩn thận sẽ bị đυ.ng vào, Abigail liên tục giải thích, cũng may những vị phù thủy da đen này tốt tính, miệng nói thứ ngôn ngữ không hiểu được, a a cười cười, Abigail cũng vô cùng hợp thời "bô lô ba la" bịa đặt vài câu.

Trong số phù thủy thì người châu Á là ít nhất, nguyên nhân thì ông nội đã từng giải thích, nền văn minh sông nước của Phương Đông sớm tan rã, cho nên sớm hình thành hệ thống văn hóa hiện đại, bọn họ thường tự thành lập những môn phái lý luận pháp thuật, giống như đạo âm dương của Nhật Bản, đạo tiên thuật của Trung Quốc, cho nên ngược lại lại có ngăng cách với thế giới phù thủy thế giới.

Đêm mùa hè bầu trời đầy sao, trong không khí tràn ngập mùi vủa các loại đồ ăn đồ uống, những miếng thịt dê nướng vàng, giòn giòn, mềm mềm, bên trên có rưới nước sốt ngon lành, mùi thơm ngào ngạt, lại có nước bí đỏ ướp lạnh và bia tự sản xuất theo cách cổ điển, hiện tại Abigail cũng tính là người trưởng thành, cô cho là mình đã có quyền uống rượu, đang muốn đi đến quán thịt nướng kia, lại nghe thấy một trận gào thét quen thuộc, quang quác, quang quác, giống như cãi nhau. Ách... không đúng, chính là cãi nhau!

Abigail bước gần vài bước. Oa, thật sự là đời người ở đâu cũng có thể gặp được nha!.

"... Ngươi muốn chết thì cứ nói một tiếng, anh em ta tuyệt đôi không nói hai lời!", hai năm không gặp, Potter đã cao lớn hơn, mái tóc màu đen càng thêm rối loạn, nhìn rất giống cái đuôi của sao chổi.

"Mua phải đồ của ngươi cũng không phải là ý muốn của ta, vị chủ quán này đồng ý bán cho chúng ta, chúng ta hẳn là nên tôn trọng ý muốn của người ta", khuôn mặt búp bê của Orlando cuối cùng cũng có chút nam tính, Amen, nếu không thể Man được thì hắn chỉ có thể trở thành "Thiên sơn đồng lão" (nhân vật trong thiên long bát bộ)

"Ít nói nhảm thôi, rõ ràng là chúng ta nhìn thấy trước, các ngươi lại đến cướp", Lily gắt gao bám theo Potter, đúng bộ dáng "phu xướng phụ tùy" mái tóc đỏ như lửa đã dài quá bả vai, xinh đẹp như một ngọn lửa cháy bỏng.

Abigail có chút hậm hực sờ sờ mái tóc ngắn của mình, cô rất đau lòng vì phải cắt đi mái tóc dài của cô.

Ở cửa hàng bán một cái kính viễn vọng bằng đồng thau liền diễn ra một trận giằng co, hai đội nhân mã, một bên là tổ "bốn người Potter" thiếu mất Pettigrew, LiLy, thiếu mất Mary tàn nhang; bên kia là vợ chồng son Orlando, vợ chồng son Regulus, cộng thêm hai nhân khẩu là Melisa và Sylvia.

Bốn chọi sáu, khó trách Potter chịu thua, chậm chạp không hề động thủ. Không tồi, không tồi. Đúng là càng lớn đầu óc cũng tốt hơn.

"Các ngươi chỉ là nhìn trúng thôi, vừa rồi còn chưa mua, vì sao lại bá đạo không cho người khác tham gia như vậy chứ? Ông chủ muốn bán cho người nào ra giá cao hơn, điều này cũng rất bình thường. Trời tối rồi, ai không muốn nghỉ ngơi một chút chứ, người ta buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng gì, nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền cũng có thể hiểu được. Vì tính khí nhất thời của chúng ta mà ảnh hưởng đến người ta là không tốt đâu"

Elisa tức giận, nhỏ giọng nói, cô bé giờ đã trở thành một thiếu nữ, ôn hòa giảng đạo lý, nói cho đối thủ không nói ra lời:

"..." Potter nghẹn lời, quay đầu nhìn những người anh em của mình.

Sirius đã trở thành một "đại soái ca", một mái tóc đen cuồng dã còn vô cùng tao nhã, hắn trầm giọng: "Regilus, nói bạn của ngươi câm miệng, đàn ông nói chuyện không có việc của nó"

"Nhị thiếu gia" của Black gia vẫn trầm mặc, vẫn gầy tong teo như cũ, nghe xong những lời này ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng: "A? phải không? ta vẫn cho rằng chị Evans cũng là con gái, hay là ngươi không nghĩ như vậy?"

"Đây là giọng điệu ngươi nói với anh trai như vậy hả? nhóc con, quy củ của ngươi đi đâu rồi hả?", Sirius giận dữ.

Regulus chậm chạp đáp trả: "Quy củ của ta? Nó đã đi ra ngoài cùng với ngươi vào năm ngoái rồi. Ngươi không biết sao? Hơn nữa khi đó ngươi không phải đã nói sẽ không bao giờ làm .... Thành viên của Black gia nữa hay sao?"

"Được lắm, được lắm, đừng nháo nữa, chúng ta đến chỗ khác mua đồ, cũng không phải chỉ có hàng này mới bán kính viễn vọng", Lupin đến hòa giải, hắn thoạt nhìn gầy vô cùng, khi nói chuyện hơi cũng không đủ.

"Chuyện nhỏ như vậy sao lại nháo lên làm gì? Người mua chính là người đúng, cùng bọn họ phí lời làm gì? Ban đêm chỗ nào cũng náo nhiệt? lãng phí thời gian ở đây làm gì?", Từng là nữ vương nóng nảy Lucy tiểu thư nghiễm nhiên trở thành một thế hệ "khốc nữ"

Orlando bên cạnh vẻ mặt "chân chó" lấy lòng cười cười. Melisa và Sylvia từng ở chung rất tốt với Lily, lại không nói được một lời, lạnh lùng đứng một bên.

Đứng cách đó không xa, Abigail đột nhiên hốc mắt nóng bỏng, kem trên tay chảy hết cũng không biết, chính là hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn những bạn học của mình: Chính cô cũng không biết chính mình lại có thể nhớ cái cảm giác oan gia gặp nhau đỏ mặt tía tai cãi nhau sắc sảo như vậy.

Cô cúi đầu, xoa xoa mắt, cười đi qua chào hỏi: "Xin chào, mọi người khỏe không? Đã lâu không gặp"

Hai đội nhân mã đang giằng co kịch liệt quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy bạn học Abigail vốn đã "chết" của bọn họ đang êm đẹp đứng đó mỉm cười.

"AAAAAAAAAA" không biết là ai hét ầm lên, thê lương giống như người chết, kinh động cả một khoảng trời.

Người chết sống lại chính là sự kiện vô cùng kinh khủng, nhưng ở thế giới phù thủy, những phù thủy này thần kinh cũng tương đối kiên cường, dẻo dai. Hơn nữa mấy người này cũng không tận mắt trông thấy Abigail chết đi, cũng không giữ lại tờ báo tang của Abigail, càng không có cơ hội tham gia tang lễ của Abigail, mà đợi đến khi bọn họ qua thời kỳ giới nghiêm, bọn họ đến tảo mộ Abigail thì phát hiện mộ phần đã bị quật mất.

Xét thấy đủ mọi tình huống, bọn họ đối với "lý do" của Abigail vẫn có thể chấp nhận được, trong tiếng thét chói tai, hét lớn, phát điên, cùng với nước mắt nước mũi ròng ròng hơn một tiếng đồng hồ, mọi người cũng dần bình tĩnh lại.

Đoàn người Syltherine tụ tập ở một cái lều dựng tạm chúc mừng sự kiện Abigail "sống lại", xa cách hai năm gặp lại bình thường đều là ôm ấp và nói chuyện phiếm.

"A, bảo bối Abigail, những ngày không có bạn ở đó, tám chuyện cũng không hăng say được", Melisa dùng sức hôn lên má Abigail, hai mắt đẫm lệ.

"Chúng ta lớn rồi, tám chuyện cũng phải nâng cao chất lượng. Mà sản nghiệp tăng cấp đó mới chỉ một thời gian ngắn, sau khi điều chỉnh lại, chờ mình trở về chúng ta sẽ cộng lại trả đủ nha", Abigail cười tủm tỉm an ủi, trong lòng cũng vô cùng chua xót.

"Abigail, đồ tồi, vô thanh vô thức liền chuồn mất, bạn có biết đoạn thời gian đó đội bóng Syltherin khó khăn thế nào không?", Lucy mắt xanh lè mạnh mẽ bắt lẫy lỗ tai của Abigail, " Thật muốn dùng quả bóng lớn đánh cho bạn một trận"

"Đừng đừng, ôi, bà nội của tôi ơi, tha cho mình di! Những ngày tháng trong hai năm qua mình sống cũng không tốt đẹp gì, luôn phải dưỡng bệnh, vừa quay lại đã muốn phạt mình rồi!", Abigail xoa cái lỗ tai.

"Abigail, bạn đừng nghe Lucy nói bậy, người này chỉ mạnh miệng thôi, cô ấy nha, lúc trước khi nghe tin bạn chết, mỗi ngày đều khóc ướt hết cả gối", Orlando vui cười hớn hở.

"A? Sao cậu biết những chuyện xảy ra ở trong phòng ngủ của nữ sinh hả?", Abigail rất nghi ngờ.

"Mình nói cho hắn biết", Sylvia phối hợp giơ tay lên.

"Cái tên phản đồ này", Lucy tức giận.

"Không phải phản đồ, vì công tác quản lý của Syltherin, nam sinh, nữ sinh lớn tuổi đều phải có trách nhiệm liên lạc với nhau", Orlando nghiêm trang nói.

"Thôi đi, học trưởng", Elisa và Regulus đang dùng lời chú làm ra mấy cái ghế, nghe được câu này, nhịn không được xen mồm: "Em rõ ràng thấy anh đau khổ cầu xin chị Sylvia khoảng hai tuần, cuốn đến mức chị ấy điên lên, chị ấy mới nói"

"A, anh" Orlando của chúng ta sao lại có thể chuyên nghiệp như vậy? Thật sự là thất kính, thất kính", Abigail nhướng mày, " Nhưng mà, không biết hắn có đối xử tận tâm với những học sinh của học viện mình như vậy hay không? Hay chỉ nhằm vào một người thôi?"

"Chị Abigail, em không thể không thừa nhận cách nhìn của chị rất có chiều sâu", Regulus ý vị thâm trường trả lời, sau đó nhìn thoáng qua Orlando đỏ mặt tía tai, cà Lucy, mỉm cười, "Chị có thể tự mình quan sát"

"Nhóc con nhà ngươi trận bóng lần trước phạm quy thiếu chút nữa bị cấm thi đấu, chính là do ông đây ra mặt cho, vậy mà ngươi lại dám trêu chọc ông đây à?", Orlando thẹn quá hóa giận.

Từ một năm trước, Abigail liền từ chỗ Snape biết được, sau khi cô đột nhiên "tử vong", tầm thủ Syltherine bị trống, Orlando và Lucy đành phải khẩn cấp công khai chọn lựa người mới, bởi vì những biểu hiện tốt bụng của Regulus mà hắn được chọn.

"Đừng nói nữa, thằng ranh hai mặt, ở đây thì nhìn thành thành thật thật như vậy, ai biết vừa lên sân là còn ngoan tuyệt hơn cả Lucy, mỗi trận đấu đều xử lý hai tên, hiện tại bà Hoock mỗi lần nhìn thấy hắn mắt đều xanh lét", Orlando líu lưỡi.

"Em trai, tuy rằng anh rất tán thưởng động cơ của cậu, nhưng cậu cứ như thế nữa là sẽ bị cấm thi đấu. Cho nên lần này anh bắt cậu tới xem trận đấu, để cậu biết rằng cao thủ chân chính không nhất định là phải phạm quy mới có thể giải quyết đối thủ, có thể thông qua bay vòng và chuyển hướng cấp tốc khiến cho đối phương đập vào cột cờ, cột sân hoặc là khán đài", Orlando ân cần dạy bảo, nghiễm nhiên là bộ dạng của huynh trưởng, tuy rằng còn cách cánh cửa của giáo dục xa lắm.

"Đúng vậy, em sẽ cố gắng học tập, quyết không làm cho mọi người thất vọng", Regulus vậy mà cũng thực chân thành trả lời.

"Có ai dạy hậu bối như ngươi không?", Lucy trừng mắt.

"Làm chuyện xấu mà không bị xử phạt chính là truyền thống của Syltherine chúng ta, nhưng điều này cần hàm lượng kỹ thuật rất cao, không thay đổi khẩu quyết dạy bọn nhỏ sao được? Thân là anh lớn nên trách nhiệm của tôi rất lớn ...", Orlando nhìn lên trời, vẻ mặt cao thượng.

Nhóm bạn trẻ nhà Syltherine đều hừ hừ tỏ vẻ ghê tởm, tiện đà cười to, đêm hè trong trẻo tràn ngập sự vui vẻ của ngày gặp lại.

"Abigail, bạn trở lại thật là tốt, chúng ta lâu rồi chưa được vui vẻ như vậy", Sylvia kéo tay Abigail, ánh mắt ướŧ áŧ, "bạn biết không, chúng mình..."

Lời nói đột nhiên ngừng lại, bởi vì những người Gryffindore kia đi vào trong lều.

Ngoài Lily bưng thịt nướng và hoa quả thịt nguội, ba người thanh niên khác cũng cầm theo nước trái cây ướp đá và bia; bọn họ biến ra một cái bàn tròn màu trắng; hai đội nhân mã tràn ngập địch ý nhìn nhau, không nói được một lời, đứng trung gian chính là Abigail không biết phải làm sao.

Nếu nói đám con trai nhìn đối phương không vừa mắt thì cô còn có thể hiểu được, nhưng cô nhớ rõ Lily và và mấy người Sylvia không phải là rất tốt hay sao? Nhưng mà, hiện tại sao lại...?

"Lily, xin chào, đã lâu không gặp!", Abigail thật sự không chịu nổi không khí trầm mặc này, nhanh chóng cầm lấy tay cô gái tóc đỏ kia, "Bạn cũng không nên trách mình không nói chuyện với các bạn, mình cũng vừa mới nói chuyện xong với bọn họ thôi"

Cô gái tóc đỏ vẫn quật cường ngẩng cao đầu, nghe vậy hốc mắt không khỏi đỏ lên, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Abigail, bộ dạng lã chã chực khóc; Sirius không dấu vết lại gần bên người Abigail, há mồm ra lại không biết nói gì cho phải.

"Vậy... chúng tôi đã mua chút đồ ăn, cùng nhau nếm thử đi", Lupin ngượng ngùng nói.

Nhóm Syltherin không nói lời nào, Lucy thậm chí còn lộ vẻ châm chọc khẽ hừ một tiếng.

"Cô hừ cái gì? Chúng ta mời các người ăn có gì sai hả?" Potter tai thính bắt đầu nổi bão, Abigail thần than một tiếng, sao người này không thể giả ngốc một chút nhỉ.

Orlando đè lại Lucy sắp nổi điên, nở nụ cười âm hiểm giống hệt như con rắn nhỏ, "Đám tiểu nhị Gryffindore đã khẳng khái như vậy, mọi người sao lại không động viên bọn họ một chút? Nhìn xem, bọn họ tức giận rồi kìa"

"tức giận thì tức giận, có gì đặc biệt hơn người chứ? Có người Gryffindor nào không tức giận? đây chính là dấu hiệu tình cảm của người ta, anh à, anh lại thấy lạ sao?" Regulus ngạc nhiên.

"Em trai, cậu cũng không biết, hiện tại bọn họ tức giận, mà khi Gryffindor tức giận chính là sẽ xảy ra tai nạn chết người đó. Sao? Các em quên sự kiện xe lửa hai năm trước rồi sao? Các em không sợ chết à?"

Orlando bày ra bộ dạng của một người anh dạy dỗ trẻ nhỏ.

Elisa lập tức vô cùng phối hợp, dùng hai bàn tay bụm mặt, ánh mắt đáng thương, "vô cùng" kinh sợ, nhỏ giọng nói: "Anh à, em cũng sợ mà. Vậy làm sao bây giờ? Em không muốn chết !"

"Làm sao giờ? Rất đơn giản, cứ làm giống như người ta nói đó, nhanh đi ăn cái gì đó, tuyệt đối không được để thừa một chút nào, tốt nhất ngay cả bát cũng phải liếʍ sạch sẽ, người ta nói không chừng sẽ tha cho em một con đường sống đó ~" Orlando kéo dài âm cuối.

Nhóm người Gryffindor nghẹn lời.

Abigail ngẩng đầu nhìn đỉnh lều lạnh lẽo, vốn cô vẫn cảm thấy Orlando ngây ngô đầu óc cũng không được tốt lắm, sẽ không tính kế người khác. Cho nên lo lắng sau khi huynh trưởng Lucius tốt nghiệp, Syltherin chỉ sợ sẽ ngày một suy thoái.

Bất quá, trên đời nơi nào chả có nhân tài, trường giang sóng sau xô sóng trước, mới có hai năm, Orlando đã từ một tên sứt sẹo thầm mếm biến thành một huynh trưởng, đội trưởng có thủ đoạn của Syltherin, chẳng những che chở những em khóa dưới, còn có thể sử dụng ám chiêu.

Abigail nhìn Regulus mặt mày không chút thay đổi nào, trên khuôn mặt gầy gò ngẫu nhiên ẩn giấu nét lạnh lùng kiêu căng của nhà Malfoy, phong thủy của Syltherin không tồi nha, người có kế hoạch bồi dưỡng người nối nghiệp vô cùng chặt chẽ.

Nhiệt độ trong lều nghỉ đột nhiên hạ xuống không chỉ mười độ. Abigail nhịn không được kéo kéo vạt áo. Sắc mặt Lily có chút ảm đạm, kéo Potter đang muốn phát tác lại, vội vàng nói mấy câu từ biệt rồi bước đi; Sirius rất muốn nói vài câu với Abigail, nhưng hiển nhiên là không khí hiện tại không thích hợp, không tình nguyện bị Lupin kéo thẳng ra ngoài.

Abigail nhanh tay nhanh mắt, tiến lên vài bước, đi tới phía sau lều, kéo hắn tới một bên, ghé vào tai hắn hỏi nhỏ: "Đây là có chuyện gì? Mọi người có gì bất hòa sao? Ý của mình là - mấy bạn nữ ý"

Lupin vô lực thở dài: "Còn không phải bởi vì bạn sao?"

"Mình? Mình đi mất hai năm, điều này sao có thể trách mình được? Cậu không thể đùa vậy chứ"

"Thật sự là như vậy. Chính bởi vì bạn đã biến mất hai năm, tất cả mọi người đều nghĩ bạn đã chết, vô cùng khổ sở, bọn cùng phòng của bạn rất đau lòng, các cô ấy đều trách chúng mình lỗ mãng nên làm bạn mất mạng"

"Cái chết của mình thì liên quan gì đến sự lỗ mãng của các cậu?"

"Không phải bạn bởi vì tại nạn xe lửa lần trước mới bị "chết" sao?", vẻ mặt Lupin kỳ quái, sao lại có người không biết đến nguyên nhân cái chết của chính mình nữa vậy?

Abigail giống như bị đánh mạnh một cái vào đầu. Mọi việc rất đơn giản, lão Dumbledore cũng không thể nói mình dùng học sinh làm mồi nhử hơn nữa còn âm hiểm thiết kế một cái bẫy khủng bố như vậy, do vậy mới làm cho học sinh mất mạng, cho nên hắn chỉ có thể nói vết thương của Abigail là do lần đại chiến xe lửa đó, dù sao lúc đó nhiều người hỗn loạn, ai cũng không để ý tới chi tiết.

"Từ đó về sau, mấy người đó không nói chuyện với Lily nữa, bởi vì... cô ấy lúc đó cũng xung phong đi đầu, thuộc hàng ngũ những người gây họa, các cô ấy cho rằng Lily cũng là một trong những hung thủ gϊếŧ chết bạn", Lupin rất bất đắc dĩ.

Abigail đột nhiên cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, cô ở bên ngoài vui vẻ hai năm, thì hai năm đó đám bạn bè của cô lại nước sôi lửa bỏng, đau lòng, áy náy, chuyển trường.

Từ chuyện này chúng ta có thể kết luận: Không được tùy tiện giả chết.