Chương 115: Tam đường hội thẩm tại nhà(2)

Trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng va chạm nhẹ nhàng của đồ sứ, hai vợ chồng Green liếc nhìn nhau.

Khϊếp sợ qua đi, hai người bọn họ dù sao cũng đã sớm thành tinh, ánh mắt cũng tinh tường hơn người khác một chút, tuy rằng tiếp xúc không được bao lâu, nhưng bọn họ cũng nhìn ra được vị đại gia này không phải là người hay nói nhiều, hắn có thể nói một hồi lâu như vậy, cũng không phải chỉ để loại bỏ nghi ngờ mà thôi.

Quan trọng hơn là, thông qua cuộc nói chuyện này, hắn làm cho hai vợ chồng Green nhận thức được rõ ràng năng lực kinh người của hắn, ý chí kiên định cùng với tâm ý của hắn với Abigail.

Hắn khoe được những ưu điểm của mình một cách rất kín đáo.

Đáng tiếc, hai ông bà Green cũng không phải những người lớn chỉ nhìn bề ngoài mà thôi, mà là ông bà nội cưng chiều cháu gái vô điều kiện, hạnh phúc của cháu gái chính là nguyện vọng lớn nhất của họ, cho nên ưu điểm của Voldermort cũng bị trừ đi một ít điểm.

"Ừm, nói chuyện lâu như vậy, còn không biết hôm nay ngài tới đây là vì chuyện gì?", bà Green lấy lui làm tiến.

"Vì tương lai của Abigail"

Lời vừa nói ra, ông bà Green liền lập tức khẩn trương, dù chuyện này cũng nằm trong dự đoán của hai người, nhưng còn chưa từng luyện tập, cho nên ông nội Green run rẩy cầm chén trà, nói năng lộn xộn: "Abigail tuổi còn nhỏ..." vừa mở lời liền lấy cớ từ chối.

Nhưng hiển nhiên là Voldermort đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng cắt lời ông Green: "Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của ngài, cô ấy đúng là còn nhỏ"

"A?", hai vợ chồng Green tương đối ngạc nhiên, vẫn không hiểu được ý của hắn.

"Cho nên tôi hy vọng cô ấy có thể đến trường tiếp tục học", vẻ mặt của hắn rất chân thành giống như một vị thuyết gia của giáo dục.

Mọi người trong phòng choáng váng, đây là chuyện gì?

Voldermort nhíu mày, giọng nói thương tiếc:

"Thật đáng tiếc, bởi vì tôi mà khiến cô ấy phải gián đoạn việc học tập, cũng xa rời thế giới phép thuật hai năm trời, tôi vô cùng cảm thấy có lỗi. Thời điểm cô ấy rời đi hai năm trước là khi vừa mới bắt đầu năm thứ năm, nói cách khác cô ấy hiện tại còn chưa thi đỗ O.W.Ls (kỳ thi pháp thuật thường đẳng) (cuộc thi diễn ra cuối năm thứ năm) , cũng không thể đi thi N.E.W.T (kiểm tra pháp thuật tận sức) (diễn ra cuối năm thứ bảy). Cô ấy không có bằng chứng minh thực lực phép thuật, dù là đối với việc đi làm hay về tương lai lâu dài đều là vô cùng bất lợi. Cho nên, tôi cho rằng cô ấy nên tiếp tục đi học"

Abigail có chút há hốc mồm, lần đầu tiên cô biết mình ở xã hội phù thủy đang dùng bằng cấp giả, ngay cả bằng tốt nghiệp trung học cô cũng không có, lòng tự trọng nho nhỏ của cô có chút đả kích, nhưng cô sẽ tiếp tục đi học?

.... Chẳng phải là cô phải lưu ban sao? Lại còn lưu ban tận hai lớp, như vậy ông bà nội chắc sẽ khóc hết nước mắt mất.

"Abigail của chúng ta phải .... Lưu ban sao?" hiển nhiên điều này cũng đả kích đến lòng tự trọng của những người nhà Green, dòng họ Green trong lịch sử tám đời đều là tốt nghiệp loại giỏi nha.

"Không, hoàn toàn không cần", Voldermort mỉm cười tao nhã: "Hiện tại Hogwart đang nghỉ hè, đợi đến khi khai giảng, Abigail trực tiếp đi học năm bảy. Thời điểm kết thúc học kỳ đầu tiên, có thể đưa cô ấy đi bộ pháp thuật thi lại O.W.Ls, sau đó cuối học kỳ thứ hai có thể cùng bạn học thi tiếp N.E.W.T, như vậy cô ấy có thể tốt nghiệp bình thường giống như những người khác."

"Có thể thi lại sao?", bà nội Green ngạc nhiên, cuộc thi O.W.Ls không phải đều là do Hogwart tổ chức sao?

"Đương nhiên, cách đây không lâu bộ pháp thuật có ban hành một quy định, bởi vì những nguyên nhân đặc biệt mà những phù thủy nhỏ không thể thi các cuộc thi cấp bậc, cha mẹ có thể cùng nhà trường xin thi lại ở một thời điểm thích hợp khác"

Voldermort nói rõ ràng tiền căn hậu quả, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Hai vợ chồng ông bà Green và Snape đều có chút phản ứng không kịp.

"Như vậy cũng có thể? Bộ pháp thuật là nhà hắn mở hả?", Abigail chỉ vào gương lớn tiếng hỏi Lucius.

"Đề nghị này của chủ nhân vừa được đưa ra, lập tức được phần lớn cha mẹ học sinh nhất trí, cho rằng đây là nhân tính hóa cách quản lý, phá bỏ sự hành chính quan liêu cứng nhắc. Vì thế bộ pháp thuật và Hogwart đồng loạt nhất trí, toàn bộ phiếu đều thông qua", Lucius xác nhận tin tức.

" Hơn nữa, đề nghị này ngoại trừ giúp cho những phù thủy gặp khó khăn còn giúp cho những phù thủy nhỏ không ít lợi ích. Chỉ cho người ta thi một lần, dù sao cũng quá tàn nhẫn, nếu trong nhà người ta đúng lúc có chuyện thì sao? Bộ pháp thuật cũng chỉ là lo lắng đến lợi ích của chính con cháu họ mà thôi"

Vị "cựu" huynh trưởng thuyết giảng một phen, sau khi nói xong cùng Abigail mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Đãi ngộ này thực sự chỉ có những người có quyền mới có thể có, vì xử lý vấn đề tình cảm - bạn gái của Voldermort đại nhân giả chết trốn học mà phải ban hành một quy định mới, quyền lực thật là tốt nha.

"Nhưng mà, Abigail không phải là đã "qua đời" sao?", bà nội Green nhắc nhở.

"... toàn bộ Hogwart đều biết tin Abigail đã chết"

"Tìm một cái cớ thật tốt là được, ví dụ như vết thương quá nặng, phải ra nước ngoài chữa trị, bị chết chỉ là tin đồn. Việc này có thể nhờ hiệu trưởng Dumbledore giải thích giúp"

"... chẳng lẽ dễ như vậy sao?"

"Đương nhiên. Tôi vẫn luôn cho rằng hiệu trưởng Dumbledore là một người tốt luôn thấu tình đạt lý, hòa ái dễ gần", ánh mắt hắn vô cùng chân thành, thuần khiết.

Trong phòng nhất thời im lặng, một lát sau, bà nội nhìn Voldermort như có điều suy nghĩ: "Lần tới chơi này chắc chắn là để hoàn thành nốt những việc cuối cùng, cũng là hợp lý hóa mọi việc của ngài, phải không?"

"Đâu có, chúng ta đều là Slytherin, hẳn là nên thông cảm cho nhau", hắn im lặng đan ngón tay vào nhau, để lên đầu gối, ánh mắt bình tĩnh.

Lại nói, Voldermort là người hiểu lòng người và có nghệ thuật ngôn ngữ kiệt xuất, đối với hai vợ chồng ông bà Green, là loại người không hỏi đến sự thuần khiết của gia tộc, bọn họ cũng không giống Lucius nóng lòng muốn phát tài, các gia tộc tranh đấu cũng chỉ là mây bay gió thổi mà thôi. Cái mà bọn họ quan tâm nhất chính là việc truyền thừa của gia tộc và hạnh phúc của cháu gái mình.

Vốn cháu rể lý tưởng của họ chính là Sirius, là một quý công tử xuất thân danh gia, lại tuổi trẻ, nhưng cháu gái rõ ràng không thích, bọn họ cũng là những trưởng bối biết ứng biến, vì thế lại bắt đầu quan sát Snape.

Dù Snape là một hỗn huyết, nhưng dù sao cũng là hậu duệ của gia tộc Prince, hơn nữa xét xuống, thế hệ tiếp theo của họ không phải là một phù thủy thuần huyết hàng thật giá thật hay sao? Mà Snape có tố chất cá nhân rất tốt, nhân hậu lại trung thành, cứng cỏi, cho nên một năm nay họ vẫn một mực chờ mong Snape xuất hiện.

Đổi góc độ để xem xét, nếu ma vương đại nhân chỉ nhìn ở góc độ cá nhân đơn thuần thì quả là quá tốt, luận năng lực hay dung mạo cũng đều là vạn người chọn một.

Đáng tiếc dù sao hắn tuổi cũng đã lớn lại kiêm chức vụ lão đại "tà phái", hơn nữa biến số rất cao.

"Trong suy nghĩ của chúng tôi, an toàn của Abigail là quan trọng nhất", bà nội suy tư thật lâu, giọng nói hàm chứa ẩn ý, "Có một số việc, phải phải cứ mạnh mẽ là có thể giải quyết được"

Voldermort tinh tế vuốt phẳng cổ tay áo, giọng nói trầm ấm, thậm chí mang theo chút bất đắc dĩ:

"... Ở trong mắt ngài có lẽ Abigail chỉ là một đứa trẻ, nhưng ý chí của cô ấy còn kiên định hơn những phù thủy trưởng thành khác mà tôi đã từng gặp. Cô ấy thông minh, bình tĩnh, đầu óc sáng suốt, chưa bao giờ làm việc gì bất lợi cho bản thân, cũng chưa bao giờ khinh suất với những người thân của cô ấy, cô ấy... so với tưởng tượng của hai người còn nhẫn tâm hơn"

Hắn thở một hơi thật dài, nhìn hai vị đang tức giận một cái, giọng nói thật sự chua sót:

"Cô ấy có đôi khi thật sự tàn nhẫn, tàn nhẫn đến làm cho tôi, người chưa từng chịu thiệt cũng phải ăn chút đau khổ, sự đau đớn cô ấy mang lại cho tôi so với bất kỳ ai cũng đều lớn hơn.

....Sự việc hai năm trước, không phải là cô ấy không có cách giải quyết khác, nhưng cô ấy lại lựa chọn phương án có lợi nhất. Nếu lúc ấy tôi không động thủ với cô ấy, thì kế hoạch của cô ấy chắc chắn sẽ vô cùng hoàn mĩ. Nhưng, lúc ấy Abigail không nghĩ rằng tôi sẽ tàn nhẫn như vậy, trong kế hoạch của cô ấy, hiển nhiên là không quan tâm đến phản ứng của tôi. Quan trọng chính là kết quả, là các người, vĩnh viễn không phải tôi. Khi cô ấy tàn nhẫn thì không hề thua kém bất kỳ ai..."

Ở bên kia gương Abigail không lên tiếng, Lucius nhìn cô, cẩn thận tránh xa một chút.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai vợ chồng Green, Voldermort cuối cùng cũng có cơ hội chứng minh luận điểm:

"Vốn tôi cũng nghĩ cô ấy là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nhưng các người nghĩ lại xem, nếu cô ấy là một người u mê thì sao có thể tồn tại đến hôm nay được?.... Cho nên hai người cứ yên tâm đi"

Đối với phụ huynh thì người có thể nói những lời này chỉ có giáo viên mà thôi, Voldermort không phải giáo viên chủ nhiệm, nhưng hắn là người tới cướp dâu, phụ huynh tự nhiên sẽ nghe theo.

Bĩnh tĩnh và lý trí như Slytherin thường sẽ nghe theo những sự so sánh giữa thực tế với điều họ đang lo lắng, hiện tại đối với Green gia, cứng rắn hiển nhiên là không thể thực hiện được, như vậy phải đi đường vòng.

Hogwarts dù sao cũng là một nơi an toàn, tuy rằng lão Dumbledore có chút không đáng tin cậy, nhưng nếu sự tình tiến triển đến bước này, hắn vẫn sẽ chọn bảo vệ học sinh của mình - Abigail, nếu không hắn cũng không cần lăn lộn ở trường làm gì nữa. Hơn nữa hai vị phụ huynh này đúng là hy vọng Abigail có thể làm một học sinh bình thường, có được một thành tích học tập thật tốt.

Vì thế, bọn họ quyết định rời khỏi, đi thảo luận một chút.

.....

Trong phòng chỉ còn lại ma vương đại nhân và Snape.

Một người đàn ông trưởng thành và một thiếu niên nhìn nhau, ánh mắt thiếu niên tràn ngập địch ý, người đàn ông vẫn ung dung, nhàn nhã uống một ngụm trà.

Trà đã lạnh, đây là hớp trà đầu tiên hắn uống khi vào phòng.

Lucius chuẩn bị tinh thần, mở to hai mắt, hắn biết trò hay còn chưa hết, hắn diễn giống hệt Abigail lúc trước: "Ha ha, việc này... ách, hôm nay thời tiết thật đẹp, thích hợp để nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm"

Abigail liếc hắn một cái, quay đầu tiếp tục nhìn gương:

"Abigail thường cùng ta nói tới ngươi, cô ấy nói ngươi chính là bạn tốt nhất của cô ấy", người đàn ông chậm rãi đặt chén trà xuống, khóe miệng mỉm cười, động tác đẹp như đang trên võ đài.

Gạt người! ta chưa bao giờ nói về hắn với ngươi! Abigail bĩu môi.

"Cô ấy nói tuy ngươi là một người hèn mọn lại keo kiệt, nhưng cũng rất có tài hoa", người đàn ông quan sát kỹ phản ứng của đối phương.

"Xuất thân hèn mọn, rất có tài hoa,... giống ngươi sao?", thiếu niên miệng cũng thực độc, quật cường nhìn người đàn ông kia, " hơn nữa, Abigail sẽ không nói như vậy"

"A, ngươi nắm chắc?"

"Đúng vậy, bởi vì cô ấy căn bản sẽ không nói chuyện của ta với ngươi", khuôn mặt nam hài đầy kiên định, thậm chí còn có kiêu ngạo.

Ánh mắt người đàn ông nháy mắt đóng băng, một giây sau lại lập tức khôi phục bộ dạng tao nhã.

Lucius kêu to trong lòng, vị học đệ này chọc đến đúng chỗ đau của lão đại, Abigail không có đối xử công bằng giữa hai người, đối với Voldermort cô chỉ còn kém mỗi ngày cầu nguyện sao cho hắn biến mất, đối với Snape lại là cẩn thận, sợ làm liên lụy đến hắn, thật sự là mẹ đẻ với mẹ kế nha.

"Ngươi đúng là rất tin tưởng cô ấy, nhưng, cô ấy cũng tin tưởng ngươi sao?", người kia hơi nghiêng thân, nhìn Snape mỉm cười.

"Ngươi có ý gì?"

"Ta chỉ là rất ngạc nhiên, lúc ấy ngươi có biết Abigail đang giấu ngươi làm rất nhiều chuyện nguy hiểm hay không?"

Thiếu niên trừng mắt nhìn, không nói được chữ nào.

"A, xem ra là ngươi không biết. Cậu Snape, ta không thể không thừa nhận ngươi là một người đàn ông rất may mắn", ngươi kia nở nụ cười vang dội, giống như đang đùa cợt, "... thật sự may mắn vì đã không biết"

"Thế thì sao ? So với những tổn thương ngươi mang đến cho cô ấy, không biết vẫn còn hơn điên cuồng", thiếu niên không chịu lùi bước.

"Nhưng, ngươi có nghĩ tới một vấn đề này hay không, làm một học sinh trọng yếu của Hogwart, ngươi không phải là rất may mắn hay sao ?", người đàn ông vịn vào ghế sô pha, nhẹ nhàng nói.

Thiếu niên ngạc nhiên.

Người kia tiếp tục nói : "Chính là việc từ đầu tới giờ ngươi đều không có một chút tổn thương nào cả.

Ngươi là bạn của Abigail, nhưng một năm đó, ngươi chưa bao giờ phát hiện ra sự tồn tại của ta, và những hành động khác thường của Abigail. Ngươi là học sinh lớn tuổi của Slytherin, nhưng trong trận hỗn chiến khi tân sinh nhập học lại không lan đến ngươi.

Học sinh Gryffindor liên lụy ít nhất hơn một nửa, Ravenclaw và Hufflupuff một nửa, thậm chí ngay cả Slytherin luôn bo bo giữ mình cũng thua thiệt không ít, nhưng ngươi, là một vị đàn anh lớn tuổi, khi bạn bè của ngươi ít hay nhiều đều bị thương, ngươi lại bình an vô sự. Đây không phải là rất kỳ lạ sao ?"

Thiếu niên mấp máy miệng hai cái, quật cường dùng ánh mắt phản kích.

"Đúng vậy, ngươi có lý do rất chính đáng. Không có phát hiện hành tung của Abigail bởi vì ngươi rất vội, ngươi phải tham dự nghiên cứu cùng giáo sư Horace ở Dumstrang, mà không đi tham gia hỗn chiến là bởi vì trước đấy một ngày ngươi phải cùng giáo sư quay trở về trường học từ Dumsrang. Nhưng mà.... ngươi có nghĩ tới hay không, trong đó không phải là có vấn đề hay sao ?"

"Nhưng người lớn tuổi thường nghĩ nhiều hơn người khác, mọi việc vô sự thì có vấn đề gì chứ ?", thiêu niên nói lời độc ác.

Người kia lại không hề tức giận, mỉm cười lắc đầu :

"Những người trẻ tuổi thường không lịch sự chút nào. Đúng vậy, ngươi thực sự rất vĩ đại, nhưng, giáo sư Horace là một phù thủy rất chú trọng danh dự, vì thế hắn chưa bao giờ tìm những học sinh chưa tốt nghiệp tham gia nghiên cứu, vốn hắn đã liên lạc với một vị phù thủy trẻ tuổi làm trợ thủ, nhưng không biết tại sao vị phù thủy kia đột nhiên có việc khác, không thể tham gia, vì thế giáo sư Horace dưới sự vội vàng mới cần nhờ đến ngươi làm trợ thủ của ông ấy"

Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên đỏ lên không bình thường. Một lúc sau, hắn mới lạnh giọng : " Vậy thì sao ? Đây chỉ là trùng hợp"

"Vị pháp sư trẻ tuổi kia là một người cuồng nhiệt nghiên cứu thực vật, sau khi hắn nhận được thư mời của giáo sư Horace đột nhiên có người nhờ hắn giúp tìm thực vật phép thuật ở rừng rậm Châu Âu, vì thế hắn mới từ chối giáo sư Horace."

"Ngươi nói là.... Là hiệu trưởng Dumbledore ?", thiếu niên không tin.

"Ngươi cứ đoán đi. Nếu cậu Snape có hứng thú thì có thể đi điều tra", người kia cười khẽ, thật thật giả giả.

Thiếu niên trầm mặc, sự đè nén tràn ngập căn phòng.

....

"Khinh người quá đáng, Severus vốn xuất sắc, không nên để hắn bên cạnh một người bẩn thỉu như vậy", Abigail giận dữ muốn đi xuống lầu, kết quả bị Lucius gắt gao đè lại, hắn chỉ dám tóm lấy tay áo cô.

"Nếu em muốn Snape chết nhanh hơn thì xuống đi !", vị cựu huynh trưởng tận tình khuyên bảo, "Hai năm nay, chủ nhân đã sớm điều tra hết chuyện của Snape, lần nói chuyện này nếu em không biết thì hắn lại càng an toàn. Em nên biết, chủ nhân đã sớm muốn gϊếŧ hắn, em ngàn vạn lần đừng hồ đồ"

Abigail dừng lại.

....

Người kia chậm rãi khôi phục nét mặt lạnh lùng, hạ giọng, thừa thắng xông lên :

"Nếu ngươi có đầu óc, thì hãy nhớ lại.... Dù không muốn nhưng ngươi không ngừng vì những nguyên nhân khác nhau mà không ở Hogwart, dù ở trường học ngươi cũng luôn có rất nhiều việc phải vội vàng. Dumbledore đối với học sinh có lẽ quản lý còn rời rạc, nhưng sao ông ấy lại có thể cho học sinh rời Hogwart để tới Dumstrang - nơi nổi tiếng với phép thuật hắc ám trong thời gian dài như vậy ? Ngươi có thể xem lại ghi chép của trường, có mấy người được như ngươi ?

Ngươi làm học sinh trao đổi đi Dumstrang là phải cần qua sự đồng ý của hiệu trưởng, lão già kia nổi tiếng là phản đối phép thuật hắc ám, vì sao lại đồng ý ?"

Thiếu niên nuốt nước bọt vài cái, hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh đầy trán.

Người kia lại bất động như núi, khí thế bức người, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, hơi cúi người về phía trước, ánh mắt sâu không thấy đáy khóa chặt thiếu niên, như diều hâu nhìn con mồi của mình :

"Ngươi có thể nói đây là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp như vậy xuất hiện cùng nhau, thì phải là âm mưu ! Dumbledore đã sớm biết ngươi và Abigail là bạn thân, cả ngày như hình với bóng. Nếu ngươi ở bên cạnh cô ấy, rất nhiều chuyện có thể hỏng, cho nên hắn cố ý ly gián ngươi, tạo cơ hội cho Abigail, cho ta thuận lợi gặp cô ấy. Đương nhiên, khách quan mà nói, như vậy ngươi cũng sẽ rời xa nguy hiểm, ha ha, có lẽ ngươi nên cảm ơn hắn mới đúng"

Snape cứng ngắc dựng lưng vào ghế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thào nói : "Những việc đó, ... tôi không biết, không nghĩ tới..."

Voldemort đột nhiên đứng lên, dáng người cao gầy đứng bên cửa sổ, thân hình cao lớn như núi che lại như một bóng ma, giọng nói lạnh lùng khinh miệt :

"Hừ, đồ vô dụng ! Bị người khác tính kế mà không biết, bị người khác che giấu mà không biết. Ngay cả cô gái mình yêu quý xảy ra chuyện ngươi cũng không biết, phải để cho Abigail cẩn thận bảo vệ ngươi, ngươi có biết hay không hả ? Ngươi cũng xứng đáng làm đàn ông sao ? .... Đúng vậy, ta bị cô ấy lừa thật lâu, thậm chí ngay từ đầu ta cũng không biết cô ấy là người như thế nào. Nhưng, ngươi đã sớm biết tình cảnh của cô ấy, tính cách của cô ấy, như vậy ngươi nên gắt gao bảo vệ cô ấy, không cho cô ấy làm chuyện nguy hiểm mới đúng !"

Trên mặt Snape đã hoàn toàn không còn chút máu nào, trắng bệch, cắn chặt môi, bả vai xương xẩu cũng hơi run rẩy, bàn tay gầy yếu tóm chặt lấy ghế như phao cứu mạng.

Voldermort cẩn thận quan sát biểu tình của Snape, hắn rất vừa lòng, khóe miệng tao nhã kéo lên hình vòng cung, nhưng trong mắt không có chút ý cười, ngược lại có chút tàn nhẫn và ngoan độc, hắn hoàn hảo khống chế được tâm trạng của bản thân, không lộ ra nửa phần tức giận, giọng nói nhẹ nhàng như tơ, lại lạnh như băng :

"Một vấn đề cuối cùng, cậu Snape, nếu lúc ấy ngươi biết Abigail vì bảo vệ ngươi mà giấu diếm tất cả, ngươi sẽ làm gì ? Ngươi có thể làm gì ?"

Snape mờ mịt ngẩng đầu, hô hấp đứt quãng, ngực đau tức, môi bị cắn chảy máu.

"Tìm ta liều mạng ? Gia nhập Hội Phượng Hoàng ? Hay là cùng chết với Abigail ? Hừ, cái gì ngươi cũng không làm được !"

Voldermort thong thả đập nát kiêu ngạo và tự tin của thiếu niên kia, tàn nhẫn hài lòng nhìn hắn u mê, không cam lòng, từng cảm xúc chảy qua gương mặt, hắn không thể buông tha cho thiếu niên kia, hắn đánh một quyền cuối cùng, đưa thiếu niên vào chỗ chết, tại đây, trong trận chiến tình yêu này, hắn phải làm cho người này vĩnh viễn không thể xoay người được :

"Ngươi, không có tư cách để khiêu chiến với ta"

....

Abigail che miệng, nhìn tất cả mọi việc ở trong gương, nhìn Snape bị đánh cho thương tích đầy mình, cô cũng không dám ra ngoài hét lên, đến khi Snape điên cuồng chạy ra khỏi Green gia, đạp cửa mà đi, không hề quay đầu lại, cô cuối cùng cũng không nhịn được nhảy dựng lên, Lucius đè cô lại :

"Em không được đi ! Cứ như vậy là tốt rồi, dù sao hai người cũng không có kết quả gì, như vậy thì mọi người đều tốt."

Abigail nóng nảy, giữ yên lặng, phản chiến, bắt lấy tay áo của hắn, dùng sức vén tay áo lên, trên cánh tay lộ ra cô dùng sức nắm chặt. Năm giây sau...

Lucius cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép ngã về sau.

Abigail chạy vội xuống lầu, nhìn cánh cửa vì lực đạp thật mạnh mà lung lay, ngẩn người, dừng lại.

"Sao vậy ? Đau lòng ?" Voldermort dựa vào cửa, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khung cửa gỗ thô ráp, như không thèm để ý hỏi

Abigail nhìn người đàn ông giành chiến thắng này, bình tĩnh trả lời :

"Bắt nạt một người chỉ bằng một phần ba tuổi của ngài, ngài cảm thấy rất có thành tựu sao ? Nhưng, vì sao ngài không gϊếŧ hắn đi ? như vậy không phải là bớt việc sao ?"

"Nếu hắn chết, hắn sẽ trở nên hoàn mĩ, sẽ vĩnh viễn ở trong lòng em. Đạo lý đó tôi vẫn còn hiểu được"

Abigail âm thầm thở dài, sớm biết hắn giác ngộ như vậy, cô cũng không cần cả ngày lo lắng cho mạng sống của Snape rồi.

"Em thực sự thích hắn sao ?", giọng nói lộ ra nguy hiểm.

Abigail đờ đẫn nhìn hắn, lắc đầu, suy tư đến thất thần :

"Cũng ... không có. Bởi vì ngài xuất hiện quá sớm, lúc đó tôi với hắn cũng chưa có phát sinh cái gì, sau đó lại đem tất cả suy tính chặt đứt, cho nên.... Không thích đến như vậy. Nếu không tin, ngài có thể dùng chiết tâm bí thuật hoặc thuốc nói thật"

Voldermort hơi suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của cô, sau đó thực khoái trá nở nụ cười :

"Nhưng tôi vẫn không hiểu em coi trọng tên tiểu tử này ở điểm gì ? Hắn có điểm nào mạnh hơn tôi sao ?", giọng nói thong dong lạnh nhạt, nhưng Abigail vẫn có thể dễ dàng ngửi được sự toan tính bên trong.

"Có đôi khi, một người đàn ông yếu thế càng dễ đánh động bản tính làm mẹ của phụ nữ, người đàn ông hoàn mĩ, mạnh mẽ không có lực tương tác, sẽ có khoảng cách"

Voldermort cười như gió xuân, nhẹ nhàng sát lại bên Abigail, ngọt ngào khıêυ khí©h nói : " Tôi nghe nói, đàn ông sau khi kết hôn sẽ tăng cao sự tương tác, có lẽ chúng ta nên thử xem"