Chương 114: Tam đường hội thẩm tại nhà

Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai dẫn theo một cô gái xinh đẹp đi đến trước cửa Green gia, nhất thời từ trong ra ngoài mấy chục ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú, giống như những chiếc đèn pha chiếu lên người bọn họ, nếu trên mặt đất có thảm đỏ thì rất giống lễ trao giải Oscar. Nhất là khi quần áo cô gái không chỉnh tề, mái tóc hỗn độn, nhìn bộ dạng đó, máu bát quái trong tất cả mọi người đều lập tức sôi trào.

Lucius mừng rỡ: Chẳng lẽ chủ nhân đã xuống tay rồi? Xuống tay nhanh, chuẩn, dứt khoát, thật sự là ta cũng phải học hỏi nhiều.

Dolohov liếc mắt nhìn hắn vẻ kỳ quái: Không phải là ngươi đã kết hôn rồi hay sao? Còn cần phải học tập cái gì nữa?

Hai vợ chồng ông bà Green giận không kiềm chế được: Cái tên da^ʍ tặc đáng chết, tới đây!!!!

Snape thì đóng băng tại chỗ, mờ mịt không biết phải làm sao.

Abigail vung tay đánh gãy mọi sự suy đoán của mọi người, "Tôi dùng animagi biến thân nên mất hết quần áo, không phát sinh chuyện gì hết"

"Thế sao cháu lại mang hắn về làm gì?", bà nội Green nhỏ giọng hỏi.

"Bởi vì hắn nói hắn luyến tiếc cháu", Abigail vô cùng bình tĩnh nói, dù sao cô cũng đã chết lặng rồi.

"Cháu nói gì?", ông nội gần như rống lên.

"Nếu cháu không mang hắn đến chẳng lẽ hắn không biết đường tự đến sao?", Abigail buông tay.

Hai vợ chồng ông bà Green đồng loạt thở dài.

Snape vội vàng muốn đi qua chỗ Abigail, lại bị Lucius ngáng chân ngã xuống đất, sau đó đè lại - người anh em, đây đều là vì tính mạng của ngươi thôi, ngươi nên cảm kích ta mới phải.

"Xin chào ông Green, bà Green, nhìn sắc mặt của hai người tốt lắm, không biết mọi người đã dùng cơm trưa chưa?", Voldermort không coi mình là người ngoài, ăn nói rất tự nhiên.

"Chúng ta không chào đón người lạ", ông nội Green trừng mắt, vẻ mặt quật cường.

Voldermort lập tức quay đầu nói với những tử thần thực tử ở bốn phía, giọng nói vô cùng dễ nghe: "Nghe thấy không? Chủ nhà người ta đã lên tiếng rồi, các ngươi mau trở về đi"

Ông nội Green đờ đẫn quay đầu nhìn vợ mình, bà nội Green quay đầu nhìn cháu gái, Abigail trừng mắt lên nhìn trời.

Dolohov và những người kia khom người chào, mọi người hô lên một tiếng, một luồng ánh sáng trắng lớn xuất hiện, tất cả giáo đồ đều độn thổ dời đi, chỉ có duy nhất Lucius lưu lại, hắn tự nhận mình là đã giới thiệu nên không tính là người ngoài.

"Không biết nên xưng hô với vị này thế nào? Là ngài Riddle? Lort Voldermort hay vẫn là ngài Thomas G?", lần này là bà nội Green ra mặt, bà chọn một câu hỏi rất có thâm ý.

Nếu là người khác hỏi vấn đề này thì giây tiếp theo chắc chắn sẽ bị Avada, Abigail thực sự vì sự can đảm của bà nội mà tán dương, cô mang tâm lý xấu xa quay đầu nhìn sắc mặt của đương sự. Không ngờ ngay cả mắt hắn cũng chưa nháy một cái, trả lời lại rất trôi chảy:

"Ta hiện tại lấy họ Gaunt, kế thừa gia tộc của mẹ ta, là gia tộc từ xa xưa hẳn là mọi người biết, bởi vì không có sự kế thừa nên rất nhiều gia tộc thuần huyết bị đoạn tuyệt, vì vậy các gia tộc còn sót lại hẳn là nên chiếu cố nhau mới phải"

Hắn nói rất thành khẩn, giống như những lo lắng này là rất bình thường, còn như có điều suy nghĩ nhìn Abigail, lại nhìn nhìn Lucius-

Ông bà Green liếc nhìn nhau, ánh mắt vừa giao nhau đã hiểu được ý của đối phương.

Thật ra thì gia tộc Malfoy cũng không phải là rất lâu đời, ít nhất khi so sánh với Green gia và Black gia, nhưng gia tộc này lại rất có ý tứ, những trưởng tộc của bọn họ vô cùng giảo hoạt lại thông minh, qua nhiều năm, bọn họ vẫn rất để tâm đến hôn nhân của con cái, chỉ có hơn chứ không kém, thế cho nên mỗi người kế thừa của bọn họ đều có huyết thống cao quý hơn so với cha mình.

Bảo trì huyết thống là một kỹ thuật sống, cần trí tuệ và kiên nhẫn, vợ chồng ông bà Green dù sao cũng đều xuất thân là Slytherine, bình tĩnh lại lý trí, không thể vì nhất thời xúc động mà chặt đứt hậu duệ, nếu không tổ tiên sẽ rất tức giận.

Vì thế, bọn họ tạm thời thu lại tức giận, quyết định đánh du kích.

"Mời vào bên trong ngồi, chúng ta nói chuyện đoàng hoàng"

Bà Green ra quyết định trong nháy mắt, giống như lúc trước quyết định cho Abigail giả chết, rất dứt khoát. Ông nội Green cũng lập tức phụ họa, dù không lên tiếng nhưng lại đi về hướng phòng khách.

"Abigail, em vẫn nên đi đổi lại quần áo trước đi. Dọc đường đi không phải em vẫn luôn kêu lạnh hay sao? Thay quần áo đi, đừng để bị cảm"

Mắt thấy cục diện như vậy, Abigail đã muốn phát điên, thình lình bị tên kia nói một câu, lúc này không biết phải nói sao.

Những lời nói này tràn đầy quan tâm, lại biểu lộ sự thân mật, Snape nghe mà đỏ mắt. Ông bà Green trợn mắt nhìn, sau đó ông nội lên tiếng: "Abigail, lên lầu... Severus, cháu cũng đi cùng đi" (Ý là gọi Snape đi cùng với ông bà chứ không phải với Abigail đâu nhé)

Abigail chuyển mắt thật nhanh, lập tức thành thật lên lầu, tên rắn nhỏ giảo hoạt (Lucius) lợi dụng lúc không ai nhìn thấy lủi nhanh vào góc, chờ khi mấy người kia đi vào phòng khách, hắn thông minh chọn cách nhanh chóng đi lên tầng hai

.....

"Không ai dạy anh là phòng con gái không được tùy tiện đi vào hay sao? Cẩn thận em nói với chị Narcissa, chị ấy sẽ lột da của anh!", Abigail cắn răng chất vấn, hai tay chống nạnh.

Lucius bất đắc dĩ vén tay áo, cho Abigail nhìn một cái vòng tay sáng lòe trên cổ tay hắn:

"Đây là Narcissa làm cho anh đeo khi ra ngoài, đã bị ếm lời nguyền độc ác, chỉ cần tiếp xúc chân tay với con gái quá năm giây, sẽ sinh ra loại điện áp cực cao, hơn nữa Narcissa ở nước Anh cũng sẽ biết. Tin anh đi, Abigail, anh rất trân trọng sức khỏe và gia đình của mình"

"Lợi hại như vậy?", Abigail líu lưỡi, kinh ngạc khi thấy Narcissa lại có cách giữ chồng như vậy, năm giây chỉ kịp bắt tay một cái, "Anh mà cũng ngoan ngoãn như vậy sao? Nhìn không ra anh lại là người chồng biết nghe lời như vậy đấy!"

"Gia đình mỹ mãn là sự cam đoan cho sự nghiệp sẽ thành công. Đây là câu cửa miệng của ông nội anh", Lucius nói hợp tình hợp lý.

"A, thì ra là thế, thất kính, thất kính, vậy thì, người chồng tốt Malfoy, ngài lên đây làm gì?"

Lucius vô cùng đứng đắn nghiêm túc trả lời: "Thân là người từng là huynh trưởng cũng là đội trưởng, anh cho rằng anh có trách nhiệm chỉ đạo đàn em về phương hướng nhân sinh, em cần phải nắm chắc vấn đề này"

"Quá phức tạp, trưởng bối, mời ngài nói tiếng người được không?"

"Em nhất định có biện pháp nghe lén bọn họ nói chuyện phải không? Chúng ta cùng nhau xem đi", Lucius giảo hoạt cười làm lành.

Abigail nheo mắt lại, trừng mắt nửa ngày, cuối cùng cũng buông tha cho cái tên khôn khéo này.

Cô sờ soạng hồi lâu trong tử quần áo ở đầu giường, lấy ra một cái đũa phép thật lâu không được dùng đến, và một cái gương.

"Đây là câu chú Daniel dạy em, là cách dùng để quan sát phòng ăn từ trong nhà bếp, em đã đem cái khác để ở trong phòng khách", Abigail dùng đũa phép gõ lên gương mấy cái, trên gương lập tức hiện lên hình ảnh, đúng là phòng khách của Green gia.

Lúc trước Abigail lo lắng ông bà Green sẽ đưa ra những quyết định cô không biết, cho nên mới làm ra chiêu này, nhưng hai năm qua lại không dùng đến, không nghĩ rằng lúc này lại có hiệu quả.

Lucius rất thông minh đi đến bên cạnh bên kia của chiếc gương nhìn, đồng thời cẩn thận bảo trì khoảng cách để không đυ.ng tới Abigail.

Bonnie nơm nớp lo sợ bưng khay trà đi vào, đôi mắt to như bóng đèn chứa đầy một tầng nước mắt, dùng khóe mắt nhìn cái tên độc ác muốn trộm tiểu thư nhà nó đi, để đủ chén xuống liền nhanh chân lủi ra ngoài.

"Ngài làm sao lại biết được chuyện Abigail chưa chết?"

Bà nội Green đảo chén trà lần thứ tư liền làm bộ như lơ đãng hỏi. Nói thật, vấn đề này Abigail cũng rất ngạc nhiên, theo lý mà nói, tất cả đều rất bí mật, ngoài ông bà Green và bác sĩ DuPont thì ai cũng không biết.

Ngón tay trắng trẻo của Voldermort dụng vào chén trà, phát ra âm thanh nhẹ nhàng của đồ sứ, hắn nói chuyện giọng có chút trầm, giống như không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, hắn chậm rãi nói:

"Ngài bố trí vô cùng hoàn hảo, từ bệnh xá đến y tá, thậm chí những phù thủy thực hiện hỏa táng đều có đầy đủ trí nhớ có thể cung cấp chứng cứ chứng minh tử vong, nơi sơ hở duy nhất chính là phần mộ"

Nhìn nét mặt nghi vấn của ông bà Green, hắn hạ giọng, có vẻ hơi tối tăm nói:

".... Lúc trước, khi ta nghĩ cô ấy đã chết, cảm thấy mọi thứ đều đã hết, uể oải một chút. Nhưng cuộc sống vẫn nên được tiếp tục, ta quyết định quên cô ấy đi, cùng với những điều liên quan đến cô ấy, tất cả mọi thứ, cho nên căn bản là ta không xem qua mộ phần. Nhưng có một ngày, bởi vì lý do cá nhân, ta lại nhớ tới cô ấy, ta lúc ấy liền phát điên, suốt đêm vọt với mộ phần... Lúc ấy nhất định là ma quỷ đã chiếm giữ linh hồn của ta, ta phá hủy hết cả phần mộ, đào quan tài từ dưới đất lên, hủy đi tro cốt của Abigail, đến bia mộ cũng nghiền thành bột, cảm thấy rằng như vậy thì cô ấy không tính là đã chết"

Bên kia, Abigail hơi nhếch miệng, có chút không nề hà, người đàn ông này có khả năng vô ý nhưng lại ảnh hưởng được cảm xúc của người khác, loại năng lực mạnh mẽ này cô đã quá rõ ràng...

Hắn biểu hiện tốt lắm, giọng nói đau thương lại vô cùng chân thành tha thiết, vô cùng động lòng người, càng làm cho người ta cảm động lây, ai cũng sẽ không hoài nghi tâm trạng lúc đó của hắn. Không khí trong phòng khách trở nên ủ dột, giống như đang quay trở về đoạn thời gian kia, tuyệt vọng, cô độc, điên cuồng bao phủ người đàn ông không ai bì nổi này, ai cũng không nói chuyện.

"Vậy cái phần mộ kia rốt cuộc là có vấn đề gì?", vẫn là ông nội Green phá vỡ im lặng, là ông phụ trách làm mộ giả, ông tự hỏi là không hề có sơ hở mới đúng chứ.

"Vấn đề nằm ở bia mộ", Voldermort ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, "Khi ta đánh nát bia mộ, đột nhiên phát hiện bia mộ rất tinh tế này là tấm bia đá được sản xuất từ xưởng Boba Dayton nổi tiếng, kỹ thuật điêu khắc chỗ họ là số một số hai trong thế giới phù thủy"

"Vậy thì sao?", ông nội Green càng ngạc nhiên, những gia đình như Green gia tự nhiên phải dùng những tinh phẩm như vậy mới xứng với thân phận của mình.

Ở một đầu gương khác Abigail và Lucius cũng ngạc nhiên, đây không phải là rất bình thường sao? Lúc trước lúc ông nội Lucius chết, bia mộ của ông cũng là được vận chuyển từ dãy Albus về còn có một đống tượng thiên sứ nữa.

"... lúc ấy không biết vì sao, ta đột nhiên nhớ lại lúc đi học, bạn học của ta có người thân mất, bọn họ cũng lấy bia mộ từ xưởng Boba Dayton, bạn học ta từng thuận miệng oán giận một câu: cái xưởng này cái gì cũng tốt, chỉ có điều thời gian điêu khắc lại chậm chạp"

Khóe miệng Voldermort kéo lên một nụ cười không rõ ràng:

"Vì thế ta liền lập tức chạy đến xưởng Boba Dayton, tra hỏi chủ xưởng, cách nửa năm, hắn đã không nhớ nổi thời điểm ngài đặt bia, nhưng khi ta miêu tả tấm bia kia, hắn liền ngắt lời ta, nói loại bia mộ này tuy rằng đơn giản, nhưng dù đẩy nhanh tiến độ cũng mất ít nhất là mười ngày"

Nói tới đây, hắn đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói nửa câu tiếp:

"Theo ta được biết, Abigail được đưa đến bệnh viện thánh Mungo ngày 5 tháng 9, tang lễ là 15 tháng 9, ông Green, trên đời này không có ông bà nội nào lại ở thời điểm mới vừa đưa đứa nhỏ vào bệnh viện còn chưa hoàn toàn mất hết hy vọng cứu liền vội vàng đi đặt bia mộ cho nó cả. Khi đó hẳn là các người đang bận rộn cứu chữa cho Abigail mới đúng chứ, sao lại có thể nghĩ tới chuyện tang lễ được? Trừ phi... đây là kế hoạch nào đó của các người"

Toàn bộ phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của ông nội Green, tiếng nước trà sóng sánh trong chén của bà Green, Snape và Bonnie trừng mắt giống nhau.

Lucius lòng tràn đầy thán phục, cố ý phát ra âm thanh "chậc chậc" nhìn Abigail, con heo nào đó thở dài lắc đầu.

Ông bà Green đều là những đại nhân vật làm việc dứt khoát, khi đưa Abigail vào bệnh viện, họ liền lập tức chất vấn Dumbledore, sau khi biết hết mọi việc liền quyết định thật nhanh kế hoạch giả chết, lại lập tức nhanh chóng tiến hành. Không nghĩ tới cái ưu điểm nhanh gọn như vậy lại trở thành chỗ sơ hở, chắc là ông bà nội sẽ đau cả ruột để sám hối mất thôi.

Bà Green cố gắng nuốt xuống sự không cam lòng, nhìn thoáng qua chồng mình đã không nói gì được nữa, liều mạng trấn định, tiếp tục câu chuyện phiếm: "Không thể không thừa nhận, ngài là một nhân vật rất giỏi, điểm đáng ngờ nhỏ như vậy, lại bị phát hiện, lại tiện đà suy đoán được kết quả cuối cùng"

"Hoài nghi chỉ là ý niệm rất nhỏ trong như vậy, rất nhỏ bé, rất nhỏ bé, giống như một tia chớp thoáng qua, nhưng lại là tia hy vọng duy nhất cho một người đang chết đuối, do vậy ta không thể buông tha", cái người rất giỏi kia tự thuật.

"Nói cách khác, một năm rưỡi kia ngài đã biết Abigail có thể không chết, vậy tại sao lại không lập tức tìm đến? Sao lại kéo dài đến bây giờ?", đây chính là điểm kỳ lạ.

Voldermort chậm rãi thả lỏng thân thể, khuôn mặt đột nhiên trở nên nhu hòa, giống như phía trước chính là viễn cảnh tốt đẹp nào đó, tự tin, cao ngạo, thần thái sáng sủa:

"Ta nhất định có thể tìm thấy Abigail, tuy rằng các người có thể trốn được trong biển người mù mịt, đến thế giới Muggle. Nhưng chỉ cần cô ấy còn sống, ta nhất định có thể tìm thấy. Trên đời này, chỗ ta không đến được chỉ có chỗ của thần chết... có thể cướp được cô ấy từ tay ta cũng chỉ có tử thần mà thôi"

Khi nói đến nửa câu sau, hắn rõ ràng là ý chỉ ông bà Green, nhưng giống như không thèm để ý hơi liếc mắt nhìn về hướng Snape đứng. Snape cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, giống như người chết.

"Chuyện kế tiếp liền đơn giản, quan trọng là những chuyện sau khi tìm được cô ấy, cho nên..."

Voldermort hơi bĩu môi, giống như có chút bất mãn:

"Ta không thể tổn thương người thân, bạn bè, trưởng bối của cô ấy, không thể bức bách, tra khảo, như vậy thủ đoạn được dùng cũng hạn chế..... chuyện duy nhất ta có thể xác định là, cuộc sống sinh hoạt cả đời này của hai vị tại thế giới phù thủy, nhất định là hai vị không quen cuộc sống của thế giới Muggle. Đợi đến khi gió yên biển lặng, các người nhất định sẽ dần dần liên lạc với những người bạn bè cũ, hoặc là vất vả thu thập tin tức từ thế giới phù thủy. Cho nên, ta phải kiên nhẫn chờ đợi, cẩn thận điều tra, chậm rãi chờ tin tức từ các người từ từ trồi lên mặt nước...."

"Mấy tháng trước ta dần thu hẹp phạm vi đến khu vực phía nam nước Pháp, tuy rằng nơi này có rất nhiều thị trấn nhỏ, ta chỉ chọn nững nơi hẻo lánh, phong cảnh đẹp, người dân lại chất phác. Không lâu sau, phạm vi càng nhỏ, ta bắt đầu tự mình đi đến những nơi này xem xét, đương nhiên, vì không để đánh rắn động cỏ, ta không nói cho bất kỳ kẻ nào mục đích ta tới đây.

Thật may mắn là, một trợ thủ của ta ở trên đường đυ.ng phải Abigail, hắn tưởng hắn hoa mắt, nhưng ta biết hắn đúng đã nhìn thấy người đó, vì thế lập tức triệu tập người tới chỗ này. Đơn giản chính là vận khí không tồi chút nào"

Tự thuật xong, năm người ở trong hai phòng cùng nhau than thở trong lòng: Cái này mà là vận khí không tồi hả?

Trong biển người mờ mịt, hơn mười triệu dân, không cần thủ đoạn gì phức tạp đã tìm tấy Abigail, đây là trí nhớ, trí lực, ý chí cùng hành động kết hợp lại đưa ra kết quả.

Hắn trí nhớ siêu việt, trong khi điên cuồng phá hủy bia mộ, lại có thể "đột nhiên" nhớ tới lời nói trong lúc vô tình của một vị bạn học từ vài chục năm trước.

Hắn vô cùng thông minh lại cảnh giác, mới có thể từ những lời nói và tình huống trước mắt liên hệ với nhau đưa ra được kết luận.

Hắn còn có kiên nhẫn vô cùng và tính kiềm chế tuyệt vời, rõ ràng muốn tìm Abigail đến phát điên, nhưng lại khắc chế được chính mình, nếu lúc ấy hắn lục tìm lung tung làm cho gà bay chó sủa, đem người thân và bạn bè của Abigail đều bắt lấy, nghiêm hình tra tấn, không chừng khi tìm được người rồi, Abigail sẽ hận chết hắn, những chuyện sau này cũng không thể nói tiếp được nữa.

Cuối cùng, -

Kết luận của Snape: Cái tên già đời này tâm cơ thật nặng

Kết luận của Lucius: Lão đại, đi theo ngài, có thịt ăn.

Kết luận của Abigail: Hắn có phải người không?

Kết luận của ông bà Green : ...............