Chương 113: Tương lai của ai

"Mỗi lần đều là ngài nói trước, lần này đến lượt tôi nói", Abigail mở bàn tay ra, nhìn vân tay trong lòng bàn tay, lại nhìn người đàn ông cô yêu sâu đậm, cũng là người yêu cô nhất, đột nhiên tỉnh táo lại, cô muốn thuyết phục hắn. Bình tĩnh nói:

"Tôi vốn có một gia đình vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, một tương lai yên ổn sáng lạn, tôi có cuộc sống vô lo vô nghĩ, có bạn bè, có người yêu thương, có những kỳ thi, dựa theo ý muốn của bản thân mà có cuộc sống như ý. Nhưng, từ khi gặp ngài, tôi luôn làm những chuyện trái với lương tâm, nói dối, gạt người, mỗi ngày trôi qua đều sống trong sợ hãi"

Voldermort không nói được một lời, kiên nhẫn nghe Abigail nói xong, hắn giống như đang lo lắng cái gì: " Nói tiếp đi"

Abigail nắm hai tay lại với nhau, trông như hai cái bánh bao trắng trẻo:

"Lúc trước ... khi tôi nằm trên giường bệnh rất oán hận ngài, nhưng cúi đầu nghĩ lại mọi chuyện, cũng không thể hoàn toàn trách ngài được, lúc ấy tôi đâm ngài một đao, ngài sao còn có thể tin tưởng tôi được. Trừ khi óc ngài toàn bã đậu. Đổi lại là tôi, nếu thấy ngài động thủ với người nhà của tôi, cũng sẽ không chút do dự tấn công ngài. Đối với tương lai, chúng ta không có sự tin tưởng tuyệt đối, cho nên không có sự tin tưởng lẫn nhau.

..... Ngài bị vây trong một trận bão táp lớn, những người bên cạnh ngài, đều sẽ bị cuốn vào, tôi thì không muốn, tôi muốn có một cuộc sống yên ổn thoải mái. Tôi đối với ngài hoàn toàn không có chút hy vọng nào tới tương lai, bởi vì dù đi đến chỗ nào cũng đều sẽ phải vượt qua một biển máu. Con đường này rất khó đi, tôi không có dũng khí để đi, cũng không có ý muốn đi. Ở thời điểm mấu chốt đừng nói ngài không tin tưởng tôi, ngay cả tôi cũng không tin tưởng được chính mình.

Lần này là do vận khí tốt, vậy lần sau thì sao? Những lần sau nữa thì sao? Chúng ta sẽ gặp phải biết bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn, hoài nghi lẫn nhau, khi đó thì làm như thế nào? Có tôi trói buộc, con đường của ngài sẽ càng khó đi"

Voldermort nhìn Abigail cúi đầu nói chuyện, cái cổ gầy yếu giống như bị đυ.ng cái là gãy, ngón tay thon dài cách lớp áo rộng thùng thình vuốt ve lưng cô, đυ.ng phải một đống xương xẩu nhỏ bé, lại chậm rãi nắm lấy bả vai, cái khung xương mảnh khảnh này hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.

Abigail siết chặt nắm tay, mở ra, máu lưu thông, bàn tay trắng bệch dần hồng lại, nhìn hoa văn mơ hồ, cong cong giống như nói lên cuộc sống hai kiếp người của cô:

"Nếu ngài thực sự yêu tôi, xin ngài hãy để tôi đi, được không?"

"Không được", hắn quả quyết từ chối, ôm cô vào ngực của mình, giống như một vị thần giữ của ôm khư khư kho báu của mình, cọ cọ cái cổ mềm mại của cô.

"Đừng cố chấp nữa, như vậy đối với tôi và ngài đều tốt, tôi sẽ có cuộc sống của mình, mà con đường ngài đi sẽ càng dễ dàng hơn, như vậy không tốt sao?" Abigail nói theo góc nhìn của hắn.

"Không được"

"Ngài là đang cố chấp, không cần phải kiên trì cái suy nghĩ bảo thủ đó, hãy nghĩ đến một con đường khác, có lẽ đó mới càng thích hợp hơn con đường chúng ta đang đi, mọi người đều có xu hướng tránh hại tìm lợi, không cần phải... Sao lại cứ tìm con đường khó khăn để đi chứ?", Abigail bình tĩnh giảng đạo lý, tận tình khuyên bảo.

Abigail còn muốn nói một hai câu nữa, lại bị một bàn tay to lớn bịt miệng, đối diện với đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc đen hỗn độn trên trán, hắn bình tĩnh nhìn Abigail: "Em có nghĩ tới một vấn đề, vì sao chúng ta lại đi đến con con đường ngày hôm nay không?"

Abigail bị che miệng, nói không ra lời, trong lòng thầm mắng, ngươi không bỏ tay ra, ta nói thế nào?

Voldermort cũng không nghĩ đợi cô trả lời: "Không phải em đâm tôi một đao, cũng không phải tôi không chịu buông tha em. Xét đến cùng, đây đều là vận mệnh an bài, là ý nguyện của Merlin"

Abigail cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dùng sức kéo tay hắn ra, châm chọc nói:

"Không cần đem ý nghĩ chủ quan của ngài áp đặt lên một người chết ngay cả xương cốt cũng không còn như vậy, cái gì mà vận mệnh, đều là hư vô mờ mịt, bình thường những người nói như vậy đều phần lớn đều là những tên trung niên mê tín, sao vậy? chẳng lẽ ngài cũng muốn gia nhập hàng ngũ bọn họ?"

Voldermort nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận nhỏ nhắn của Abigail, không để ý đến ý khıêυ khí©h của cô, nói tiếp: "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ngay từ đầu em đã khiến tôi chú ý, em có biết vì sao không?"

"Bởi vì tôi xinh đẹp, ngài đương nhiên nảy sinh lòng tham", con heo nhỏ nào đó khuyên bảo không thành công liền ăn nói lung tung.

Đáp lại cô là một cái đập vào ót, Abigail ôm đầu ngã xuống, rêи ɾỉ:

"Là bởi vì tôi cũng nói xà ngữ"

"Đúng vậy", Voldermort đem mái tóc trắng của cô cuốn lại, khẽ nhíu mày, giống như rất bất mãn với độ dài của nó, chỉ có thể cuốn được hai vòng, may mắn là khi cuốn vào tay vẫn mềm mại như cũ.

"Nhưng, em nói được xà ngữ cũng không hợp với lẽ thường, tuy rằng tổ tiên cũng là người có liên quan đến Slytherine, nhưng máu đã bị pha tạp cho tới ngày nay, đã sớm không còn một phần vạn nữa rồi, dù là nhà Malfoy hay Black huyết thống Slytherine so với em còn đậm hơn, nhiều người có điều kiện so với em còn thích hợp hơn, vì sao lại cứ phải là em?"

Abigail cứng họng, vấn đề này thật đúng là cô chưa nghĩ tới.

"Tôi có trở về cẩn thận điều tra em, ngoại trừ năm sáu tuổi bị tập kích, cuộc sống của em cũng không có chỗ nào kỳ lạ cả, như vậy nguyên nhân vì suýt mất mạng mà biến đổi, em còn có thể nói được nguyên nhân khác không?"

Abigail có chút tiếc nuối, cô cho rằng cuộc sống của cô là kỳ lạ nhất trên thế giới này, cô đã thay đổi cả một cuộc đời cơ mà, nhưng đáng tiếc là cô không thể nói ra được điểm này.

"Chuyện đó và chuyện ngài không buông tha tôi có liên quan sao?", Abigail vẫn không nghĩ ra, chẳng lẽ cũng bởi vì cô nói xà ngữ? cô nhịn không được hỏi thêm một câu:

"Thật ra, hiệu trưởng Dumbledore cũng có thể nói được một hai câu xà ngữ, ngài có muốn nói chuyện với ông ý một chút không? Biết đâu ngài lại phát hiện, thật ra hai người mới là thích hợp nhất"

Lại là một cái đập ót đau đớn, Abigail rêи ɾỉ ngã xuống đất, lần này vừa vặn được Voldermort đón lấy, ôm vào trong ngực nhéo hai cái, con heo nhỏ né, lại bị người nào đó nhéo cho hai cái vào lưng.

"Tôi thích cách nói chuyện của em, cách em tự hỏi, tóc của em, ánh mắt của em, còn có bộ dạng ngu ngốc của em, thận chí ánh mắt tính kế, tôi cũng thích, không phải chỉ bởi vì là người nói xà ngữ, đây chẳng qua chỉ là một chiếc chìa khóa mà thôi. Có cái chìa khóa này, tôi mới có cơ hội quen biết em, hiểu em, yêu em".

Giọng nói của hắn rất tự nhiên, biểu tình thản nhiên không phù hợp chút nào tới nội dung lời nói.

Abigail ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt là một mảnh hồng hồng khả nghi, ngượng quá, cô rất ghét cái cảm xúc thẹn thùng này, nhưng lại lập tức an ủi mình, da mặt và tuổi tác có quan hệ mật thiết, người đàn ông này da mặt đương nhiên là dày hơn cô rồi.

"Cho nên, kết luận chính là: chúng ta chính là trời sinh một cặp, đây đều là ý trời", Voldermort kết án.

Abigail thở dài, rầu rĩ nói: "Mọi chuyện đều là do ngài quyết định, trời quyết định, lại còn có biết bao nhân tố gì đó quyết định, đây mà là cuộc sống của tôi sao? Đối với cuộc sống của mình, chẳng lẽ tôi không có quyền lên tiếng sao? Quyết định của tôi không quan trọng à? Dù sao đó cũng là cuộc sống của tôi mà"

"Em hy vọng cuộc sống của em sẽ thế nào?"

"Rời xa ngài", Abigail nhìn thấy Voldermort tức giận, vội vàng bổ sung, "Không phải tôi có ý kiến với ngài, thật sự là tôi rất sợ hãi, cũng sợ đến mệt rồi, ngài cho tôi tự sinh tự diệt đi"

Voldermort nhìn ánh mắt chân thành của Abigail trong chốc lát, trong mắt cô đều là vẻ cầu xin, hắn vùi đầu vào bả vai cô, giọng buồn bã, " Em đã nói, em yêu tôi"

Abigail có chút lúng túng, bất đắc dĩ lắc đầu, đêm đầu hắn dùng sức nâng lên, nhìn hắn nói: "Đúng vậy, tôi nói rồi, nếu là lúc ấy, tôi sẽ nghĩ như vậy, chính là dùng tình yêu có thể giúp tôi vượt qua tất cả, nhưng lại không được!"

Nói xong liền đứng lên muốn rời khỏi ngực hắn.

Người đàn ông kia lại gắt gao giữ chặt cô lại, bướng bỉnh lặp lại: "Nhưng em đã nói yêu tôi rồi!".

"Ngài hãy nhìn theo góc nhìn của người khác đi, như vậy đối với chúng ta đều có lợi", Abigail tận tình khuyên bảo.

"Nhưng, em đã nói, em yêu tôi, gióng như cuộc sống không thể thiếu thức ăn, mặt đất không thể thiếu mưa, ... tôi đều nhớ rõ..." Ngón tay tái nhợt của hắn nắm chặt lấy ống tay áo của cô.

Abigail vững tâm, liền gỡ ra: "Không có thức ăn có thể uống nước qua ngày, không có mưa có thể dùng phân hóa học, ngài cũng có sự nghiệp vĩ đại của ngài, tôi có tương lai của tôi, không cần dây dưa nữa, đừng làm cho kiêu ngạo của ngài trở thành không đáng giá một đồng như vậy!"

Abigail vừa nhấc chân muốn đi, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trong hang động im lặng, tiếng đất đá rạn nứt, trên đầu những hòn đá rơi xuống, vách tường cũng nứt toác, rơi ầm ầm.

Cô chậm rãi quay đầu lại, người đàn ông kia đã cầm đũa phép, đứng thẳng người, một bàn tay khác giống như tơ nhẹn bám lên cổ Abigail, năm ngón tay nắm lại, cầm lấy cái cổ mảnh khảnh, giọng nói mềm mại lại lạnh lẽo vang lên:

"Tương lai của em có ai? Severus Snape? Sirius Black? Orlando Parkinson? Hay là Anthony Brandon? Hay là ai khác... hả?"

Cổ Abigail cứng ngắc, chậm rãi nhìn hắn điểm danh từng cái tên một, từ những bạn học ở Hogwart, cho đến hàng xóm ở Razor Hill thậm chí những người theo đuổi cô ở nông thôn nước Pháp hai năm nay, hắn cũng nhớ rõ ràng.

Cô đột nhiên cảm thấy một trận lạnh thấu xương, hắn, hắn đều biết?

"Không cần nói với tôi vì sao sẽ không yêu người khác, cũng đừng nghĩ muốn lừa gạt tôi, tôi không phải trẻ con, sẽ không thật sự bị em tươi cười lừa gạt."

Voldermort nheo mắt lại, khóe miệng hồng hồng hơi hé ra hàm răng trắng tinh hung ác, trong lúc nhất thời trong hang động đều là sự lãnh lẽo chết chóc, người đàn ông kia gằn từng tiếng nói:

"Tôi không có năng lực làm cho em nhớ tôi cả đời, hơn nữa đứa trẻ duy nhất của Green gia, em khẳng định sẽ phải kết hôn sinh con, như vậy, bảo bối à, hiện tại em hãy ngẫm nghĩ thật tốt cho tương lai của em đi. Bởi vì điều này liên quan rất lớn với tương lai của những người khác nữa. Không sao cả, em có thể chậm rãi suy nghĩ, chúng ta có rất nhiều thời gian"

Abigail ngồi chồm hỗm trên mặt đất, xa cách hai năm, cô gần như đã quên mất hắn là cái người buồn vui thất thường như nào, một phút đồng hồ trước hắn có thể thảm thiết cầu xin, một khi không đạt được mục đích của mình, một phút đồng hồ sau hắn sẽ ngay lập tức nổi giận lôi đình.

Cho dù là một người đã chết một lần, vẫn sẽ sợ chết. Mà quan trọng hơn là, cho dù cô không sợ chết thì cô cũng sợ người khác phải chết. Mỗi lần đều là như vậy, đến thời khắc mấu chốt muốn ngả bài, hắn sẽ dùng thực lực để nói chuyện, mà cô thì sẽ không có cơ hội thỏa hiệp, bời vì cô không có con bài nào chưa lật.

Abigail rất hận cảm giác bất lực này, cô hận chính bản thân mình không thể bất chấp bất cứ giá nào, gì có chết cũng phải ương ngạnh một hồi.

"Nhưng mà, tôi đã không muốn thương ngài nữa... A!"

Cô bị bóp cổ nằm dài trên đất, ánh mắt màu nâu của người kia đã tràn đầy tơ máu, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ của dã thú, Abigail cảm thấy sợ hãi.

"Abigail, bảo bối của ta, lúc này ta thực sự rất tức giận", giọng nói nhẹ nhàng như lại lạnh lẽo nhu lang sói, "Em đã nói yêu ta, em là một đứa trẻ ngoan, em nói thì sẽ giữ lời"

Ánh mắt sâu và đen, thâm thúy khảm lên gò má cao lạnh lùng, con ngươi như bảo thạch lóa mắt, lại lạnh như băng, vô tình, hắn nhẹ nhàng giữ chặt tay Abigail, mỉm cười nói:

"Hiện tại tôi đã đổi ý, tôi nghĩ hẳn là nên cùng người nhà của em thương lượng một chút chuyện tương lai của em. Được rồi, bây giờ đứng lên đi"

Abigail lui trên mặt đất, nhìn tấm lưng thẳng tắp trước mặt cô, mặt thì đang mỉm cười như lại phát ra hơi thở nguy hiểm, dọa cho cô hồn vía lên mây, cổ họng liền phát ra tiếng: "Ngài, ngài muốn làm gì?"

" Em đừng vội, tôi và em đã bắt đầu lâu như vậy, cũng nên đi gặp người lớn trong nhà em rồi, nếu không sẽ không lễ phép chút nào, không đúng sao? Chỉ là nói chuyện thôi, cũng không làm gì khác", hắn đột nhiên trở nên tao nhã, giống như con dã thú vừa rồi còn gào rít không phải là hắn.

"Có gì đâu mà nói, dù cho ngài nói cái gì, bọn họ cũng sẽ không nghe, bọn họ đã lớn tuổi, lại là người cố chấp, thà rằng chúng ta chết hết cả nhà, cũng sẽ không chịu uy hϊếp của ngài", Abigail sắp phát điên.

Một bàn tay lớn vươn tới, xoa xoa cái cổ yếu ớt của Abigail, lại kéo cô lên, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho cô, sau đó nhìn thẳng mặt cô, hắn thu lại cảm xúc, vô cùng nghiêm túc nói:

"Tôi muốn đi nói cho bọn họ biết, không cần lo lắng cho tương lai của em. Bởi vì - tôi chính là tương lai của em"

Abigail há hốc mồm, đại ca à, nếu ngài nói như vậy há chẳng phải tôi không có tương lai hay sao ?

Cô vừa há miệng đã bị bịt lại, Voldermort lẳng lặng nhìn, trong mắt thế nhưng lại có chút khẩn cần: "Tôi biết em ghét tôi, không cần tôi, nhưng mà.... Tôi lại luyến tiếc em, làm sao bây giờ?"

Abigail ngẩn ra, cái gì cũng không nói lên lời.