- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đồng Nhân
- Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)
- Chương 111: Nhân phẩm của kẻ thối nát
Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)
Chương 111: Nhân phẩm của kẻ thối nát
Abigail không ngừng chìm xuống, chiếc váy dài bằng nhung tơ ngấm nước nặng như một khối sắt lớn, kéo cô xuống sâu hơn, nước biển điên cuồng tràn vào trong miệng và mũi cô, giống như cái chết đang kéo đến, Abigail căng thẳng, sao cô lại phải chết? trong lòng khẽ động, phải tháo nút buộc áo, may mắn là Daniel không biết tốn bao nhiêu tâm tư để tạo được một chiếc váy thẳng như cái ống, cho nên rất dễ dàng cởi ra.
Không còn trở ngại, kiểu bơi chó đáng khinh của Abigail cũng có đất dụng võ, rất nhanh liền nổi lên mặt nước, dùng sức há to quai hàm hút đầy không khí, gió biển lạnh thấu xương tạt qua khiến cô run rẩy, đáng thương thay cô không có quần áσ ɭóŧ, sau khi cởi váy ra liền sạch sẽ giống như cây củ cải, quay cuồng trong dòng nước biển xanh thẳm.
Có tiếng vang thật lớn vang lên trên đầu Abigail, cô lập tức quẫy đạp trong nước quay đầu, thấy một ngọn núi đen cao đến bất ngờ, từng ngọn sóng biển đánh mạnh vào lớp đá ngầm phía dưới, Abigail mừng rỡ, kiên định hướng phía đống đá ngầm kia bơi tới.
Cô ra sức bơi trong nước, chỉ chốc lát sau liền bơi đến được chỗ đá ngầm, muốn đi lên, nhưng vừa ngẩng đầu liền cứng ngắc tại chỗ. Trên tảng đá lớn đang có một người đàn ông không nhúc nhích dựa vào, tuy rằng cả người ướt đẫm nhưng vẫn đẹp trai muốn chết.
Abigail khiêm tốn, tự nhận nhân phẩm cũng không phải quá tốt, nhưng so thế nào thì cũng phải hơn cái người này chứ? Vì sao cùng nhau độn thổ, hắn lại dừng trên đất bằng, cô lại bị rơi xuống nước? chẳng lẽ tiêu chuẩn của phù thủy không giống với người thường?
Người đàn ông kia cười rất vui vẻ, hơi đưa tay ra vẫy Abigail:
"Chào bảo bối"
".....", Abigail
"Em bơi trong nước rất giống hà mã, rất đáng yêu", đôi mắt như bảo thạch của hắn lóe lên ý cười đáng chết, so với ánh sao còn sáng hơn.
"...."
"Vốn định đem em kéo lên đây, nhưng thấy em giống như rất thích bơi lội nên tôi không tiện quấy rầy", người kia liếc nhìn bả vai trắng muốt của Abigail, ánh mắt còn hạ lưu nhìn thẳng xuống dưới.
"...."
"Em còn chưa lên sao? bảo bối? nước rất lạnh!", ánh sáng ma quỷ trong mắt người kia càng ngày càng sáng.
"...."
Abigail chìm trong nước, chỉ lộ ra cái đầu, ngọn lửa tức giận trong mắt bừng bừng cháy, giống như muốn đem nước biển nấu sôi, răng nanh cô khẽ cọ với nhau vang lên kẽo kẹt, trầm giọng nói: "Vứt áo choàng của ngài lại đây!"
Người kia bất đắc dĩ khoát tay, vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ em không nhìn thấy sao? Tôi không thể cử động mạnh,... khi độn thổ tôi đã cưỡng ép phá tan kết giới của bản thân, lại trúng hai kích, hiện tại thân thể bị tê liệt không thể cử động"
Hắn trừng mắt nhìn, lông mi thật dài run run như tinh linh, cười nói: "Nếu không tôi nhắm mắt lại, em đến cởϊ áσ choàng của tôi, tôi cam đoan không mở mắt"
Abigail tức giận dựng cả lông mao, vẫn ánh mắt nóng cháy, đôi mắt xanh mở to trừng hắn, hận không thê cắn hắn một ngụm chết tươi, tin lời cam đoan của ngươi? Không bằng tin lợn mẹ có thể leo cây còn hơn.
"Hoặc là em lại đây, hoặc là chờ tôi có thể cử động, em nghĩ rồi làm đi!"
Tranh cãi một hồi Abigail liền hụt hơi.
Voldermort lắc đầu nhìn Abigail cười cười, giống như cưng chiều một đứa trẻ, sau đó gian nan nghiêng người, cánh tay cử động đem áo choàng kéo xuống, ném về phía Abigail.
Abigail khoác áo, run run đi lên từ dưới nước, gió biển thổi qua càng thêm lạnh thấu xương, Abigail dựa vào tảng đá run rẩy, nói với cái tên đang tươi cười hớn hở:
"Đừng có cười, mau nghĩ biện pháp đi! cứ như vậy cho dù không chết đuối chúng ta cũng bị lạnh chết!"
Voldermort chậm rãi cử động thân mình, hướng vách núi đen chỉ chỉ, nói: "Bên kia có cái hang, chúng ta đi chỗ đó!"
"Được rồi, chúng ta đi!", Abigail đứng lên.
"Không được, tôi đi lại không tiện, em phải giúp tôi!", Voldermort mỉm cười, còn xê dịch cái thân mình vô lực.
Abigail trừng mắt nhìn, tính toán phần trăm hắn đang diễn kịch, đang định cò kè mặc cả, ai ngờ hắn bổ sung một câu:
"Nếu không ... em cứ đi trước! một mình tôi ở đây chờ khi nào cử động được thì đi!"
Hắn nói rất chân thành, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, quần áo ướt đẫm, chật vật tiều tụy. Abigail lập tức nhụt chí.
Ngón tay của hắn so với nước biển còn lạnh hơn, Abigail cắn răng đem hắn dựng dậy khoát lên vai, cắn răng chịu áp lực như trái núi lớn đè lên, cơ thể mập mạp của cô quả thực không có chút liên quan đến sức lực. Tuy rằng Voldermort cũng có dùng chút sức, nhưng càng đi cả người càng trầm xuống.
Dọc đường đi Abigail thường chọn những nơi cao gập ghềnh, còn thường tuột tay đánh rơi hắn vài ba lần, tuy vậy Voldermort vẫn rất hiểu ý, dù cho xương cốt có kêu "rắc" một tiếng hắn cũng đều giữ im lặng, vẫn cười cười như cũ, còn thường sờ soạng Abigail một phen, tranh thủ ăn chút đậu hũ.
Abigail thở hổn hển kéo cánh tay của Voldermort, ngẩng đầu nhìn cái hang động lớn trước mặt, cửa hang đã bị nước dâng lên một phần ba, phía ngoài còn có một tảng đá lớn che khuất nên nhìn từ ngoài vào không phát hiện ra cái hang này.
"Đây là nơi nào?", Abigail đem Voldermort đặt trên tảng đá, dùng sức xoa bả vai, nghỉ ngơi một chút.
"Tôi trước đây có đến đây chơi một lần", Voldermort nhìn cái chân bị trật của mình nói, "bên trên vách núi đen có một cái thôn nhỏ, cô nhi viện thường mang những đứa trẻ đến đó chơi"
Abigail như có điều suy nghĩ "A" một tiếng.
Trên vách động tối đen như mực, trong lỗ mũi đều là mùi muối biển, chỗ đường từ cửa động vào có chút ánh sáng phát ra, Abigail có thể cảm nhận được dao động của pháp thuật, cô quay đầu đang định hỏi Voldermort, lại phát hiện hắn đang đánh giá cô.
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Abigail được bọc trong cái áo choàng dài đến mặt đất, dáng người nhỏ bé tự nhiên mặc áo sẽ bị rộng ra rất nhiều, Voldermort tuy rằng tay chân không thể hoạt động nhưng đôi mắt lại vô cùng linh hoạt, mang theo chút tâm tư nhìn qua nhìn lại.
"Ngài nhìn cái gì? Chưa từng nhìn thấy con gái hay sao?", mặt Abigail đỏ lên.
"Tôi vốn cho là đã gặp qua, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của em, đối với dấu hiệu đặc thù của phụ nữ lại có chút nghi hoặc", Voldermort vô cùng thành thực lắc đầu.
Abigail đầu óc vòng vo mười ba lần mới hiểu ra. Cái tên thối tha này đang chê bai thân thể của cô?
Abigail mặt lại đỏ, không tự giác kéo kéo áo choàng, đem ngực che lại, thật ra cô cũng không kém như vậy, cũng đủ chỗ lồi chỗ lõm, nhưng xương nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy gầy, có vẻ có chút không đủ dinh dưỡng, thật có lỗi với bà nội và Bonnie đã vất vả nuôi vài năm nay.
"Yên tâm, bảo bối, tôi sẽ không kỳ thị em", Voldermort còn tỏ vẻ săn sóc bổ sung một câu.
Abigail hung ác trừng mắt nhìn, khóe miệng còn cố kéo ra một nụ cười:
"Những người của thời đại này vốn có xu hướng ưa chuộng nét thanh tú xinh đẹp, đương nhiên, vài chục năm trước mấy ông chú lớn tuổi chắc là không có hiểu biết, bởi vì vật chất thiếu thốn thẩm mĩ của bọn họ chỉ có loại "bò sữa" tục tằng mà thôi. Tôi nghĩ chắc đây chính là sự khác biệt tuổi tác, nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ không kỳ thị ngài!"
"Đâu có, đâu có", ánh mắt Voldermort lóe sáng, khóe miệng mỉm cười, không có dấu hiệu kích động.
Cuộc đấu súng chỉ diễn ra ngắn ngủi như vậy, Abigail sau đó không hề khách khí kéo Voldermort một đường nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong hang động, dọc theo một đường mòn uốn lượn tối đen, đi tới một chỗ sâu trong động, đen tối ẩm ướt.
Đi lên một cái bậc thang được tạo thành từ nham thạch lên một bãi đá màu trắng bên trên, bãi đá rất bằng phẳng, bốn phía bị nước bao vây, chỉ có cầu thang kia để đi ra bên ngoài, nhưng chắc là không lâu nữa khi thủy triều lên cái cầu thang kia cũng sẽ bị chìm xuống nước.
Bãi đá khá lớn, đủ để mười mấy người cùng nằm, Abigail sau khi thả Voldermort xuống liền nhìn mặt nước, lòng thầm nghĩ - trong nước có Âm binh sao?
Lại ngẩng đầu nhìn xem bên trong hang động, đỉnh hang và vách tường đều phủ kín màu xanh của rêu và tảo, nhưng không khí nơi này lại vô cùng trong lành mát mẻ, không có mùi nước biển hay chút ẩm ướt nào, chắc là bị những cơn gió cuốn đi theo đường thông gió trong hang.
Abigail ngồi xếp bằng trên mặt đất, vừa lạnh vừa đói, nhìn Voldermort nằm bên cạnh không còn chút sức, vì thế lại tiếp tục công kích:
"Tôi nói này, ngài sao lại thảm như vậy hả? lấy địa vị hiện tại của ngài mà còn bị người ta truy sát?Có đạo lý nào như thế chứ ? Tôi đã sớm nói với ngài rồi mà, làm người phải có nhân phẩm tốt một chút, xem đi, hiện tại biến thành như vậy, thật là vô cùng xứng đáng"
"Bố trí một cái kết giới hạn chế thuật độn thổ rất khó, ở lâu đài Hogwart là do bốn vị pháp sư vĩ đại nhất của giới phù thủy cùng nhau làm nên, hơn nữa, phá bỏ kết giới so với thiết lập lại càng khó hơn, cần có thời gian và kiên nhẫn, tôi lúc ấy là mạnh mẽ đột phá, đương nhiên là bị phản hệ. Nhưng chỉ bị tê liệt trong chốc lát, kể ra cũng không tồi"
Người kia thế mà lại vô cùng bình tĩnh, còn mỉm cười đắc ý, nụ cười kia Abigail nhìn thấy cảm thấy rất khıêυ khí©h.
"Vậy ngài cũng phải đi đến nơi nào đó tương đối một chút chứ. Không phải là ngài có một lâu đài vừa lớn vừa xa hoa hay sao? Sao lại không đến đó ở?", Abigail đối với vấn đề này rất băn khoăn, nếu không hiện tại cô đã có một tách trà ấm áp và đồ ăn rồi.
Voldermort đột nhiên trầm mặc, chậm rãi nhắm mắt trong chốc lát:
"....Ở thời điểm tôi bị thương, cần một nơi tuyệt đối an toàn, biệt thự Riddle và nhà Gaunt đã bị tôi đốt rồi, cái hang này là nơi duy nhất lúc ấy tôi nghĩ đến"
"Còn lâu đài kia không phải là nhà của ngài hay sao? chắc là an toàn chứ?", Abigail có chút khó hiểu, bình thường ở nhà không phải là an toàn hơn sao?
"Chỗ đó tôi chưa bố trí pháp thuật phòng hộ", Voldermort nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên mở to mắt nhìn Abigail, "Đấy không phải là nhà của tôi, không có em ở đó"
Giọng nói không chút cảm xúc, giống như đang trần thuật.
Abigail nhìn đôi mắt màu nâu của hắn, có chút ngây người. Tiếng nước liên tiếp đánh lên đá ngầm, bọt nước bắn tung tóe, ánh mắt Voldermort đưa tình, và Abigail đang ngồi ngẩn người.
Abigail lấy lại thần trí, lập tức kéo Voldermort đến nơi cao hơn ở trung tâm bãi đá, ở đây sẽ không bị ướt.
Những lời này thật cảm động, nhưng chuyện này lại không quan trọng hơn đồ ăn ấm ấp, Abigail chỉ thất thần trong chốc lát liền bị đói khát và rét lạnh lay tỉnh.
Abigail đứng lên, đi ra ngoài.
"Em đi đâu?" Voldermort có chút ngạc nhiên.
"Đi ra ngoài bắt mấy con cá về, đồ ăn không phải cứ thế hiện ra được"
"Em dùng gì bắt?"
Abigail buông tay, đũa phép cô để ở nhà, định lấy tay bắt cá.
Voldermort thầm mắng một câu "ngu ngốc", thong thả rút đũa phép từ tay áo ra, đưa cho Abigail: "Cầm lấy! cá biển dữ hơn cá sông, đừng để bị nó ăn mất"
Abigail nhận đũa phép, cầm trong tay nhìn kỹ, 13 phân rưỡi, gỗ thủy tùng, lông đuôi chim phượng hoàng.
Những tên tử thần thực tử lấy nó làm biểu tượng của sự vĩnh hằng, đũa phép này rốt cuộc đã gϊếŧ qua bao nhiêu người, đã làm bao nhiêu chuyện động trời? Abigail ướm thử, có thể cảm giác được lực lượng mạnh mẽ bên trong, ... cùng với mùi máu tanh thoang thoảng.
Cái này là vũ khí bảo vệ mạng sống của hắn, sao lại dễ dàng đưa cho cô như vậy? chỉ dùng để bắt cá?
Abigail trong lòng có chút khó chịu.
Cô thử vung tay lên, nhất thời "ầm" một tiếng nổ vang lên.
Abigail ôm tai nhìn chỗ cô vừa chỉ đũa, núi đã bên đó sụp đổ.
Abigail ngốc, dùng vũ khí có lực sát thương như vậy để đi bắt cá, quả thực giống cầm dao mổ trâu đi gϊếŧ gà, cô do dự nhìn Voldermort, ai ngờ hắn không thèm để ý khoát tay, cười tà ác nói:
"Đi đi, bảo bối à, nơi này là vách đá, bình thường không có người đến. Ngay cả con tôm cũng rất kiêu ngạo, để em đi giáo huấn bọn chúng một chút cũng tốt"
Cái tên khốn khϊếp này, bọn tôm cá sống thoải mái một chút mà ngươi cũng không vừa mắt? có phải có tật xấu hay không hả?
Tạo cho cái tên xấu xa này một đống lửa sưởi ấm, Abigail hùng hổ cầm vũ khí có tính sát thương vô địch đi .... bắt cá.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đồng Nhân
- Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)
- Chương 111: Nhân phẩm của kẻ thối nát