Chương 10: Ta đánh, ai sợ ai?

Eliza Brown kéo thật mạnh cánh cửa của một toa tàu trên xe lửa Hogwarts, tìm vị trí ngồi xuống, đây là lần đầu tiên cô nhập học và được đi xe lửa, cái gì cũng không biết. Cô là một cô bé có vóc dáng rất nhỏ, tóc nâu, sắc mặt xanh xao, hình dạng có chút khó coi. Bởi vì nhát gan nên có rất nhiều toa xe phía trước đông người cô không dám đi vào. Cô đã đi đến những toa gần cuối cùng rồi, không có toa xe nào mở cửa. Ở phía sau cô tìm thấy một toa xe có một người đang ngồi, vì thế liền mở cửa đi vào.

Đi vào liền nhìn thấy một cô gái lấy một bàn tay chống cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi ủ rũ ở trong đó. Cô gái kia trông rất đẹp, rất dễ thương: mái tóc màu bạc óng ánh, không một chút màu tạp chất, xoăn dài đến eo, nhìn bộ dáng có vẻ lớn hơn cô một hai tuổi, Eliza liền sinh ra hảo cảm.

"Xin chào, em tên là Eliza Brown, em... em có thể ngồi ở đây không?" Eliza lắp bắp nói.

Cô gái kia quay đầu lại, vẻ mặt không vui, hung dữ trừng mắt nhìn Eliza, không nói lời nào, Có nghĩa là -- Không!

Eliza chỉ có 11 tuổi, lại nhát gan, lập tức bị dọa liền òa khóc.

Cô gái kia liền dịu lại, thở dài nói: "Ngồi đi, ngồi chỗ nào cũng được, nhưng mà đừng có khóc. Bây giờ tôi nhìn thấy nước mắt là khó chịu!!!"

Eliza liền lau nước mắt, thút tha thút thít vài cái, ngồi xuống, cúi đầu không dám nói câu nào. Một lát sau, một bàn tay liền xuất hiện trước mặt, trên tay có một hộp kẹo hoa quả, vừa ngẩng đầu lên, cô liền thấy cô gái kia đang mỉm cười, giống như áy náy nói: "Nếm thử chút xem, cái này người nhà của tôi làm, ăn rất ngon."

"Cảm ơn!!" Eliza cẩn thận nhận lấy, kẹo trông rất ngon lại rất thơm.

"Chị tên là Abigail Green, có thể gọi là Abigail." . Abigail lười biếng nói, bộ dáng trông có vẻ ủ rũ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ nặng nề.

"Abigail, xin chào!! ..... chị thật xinh đẹp!!!" Eliza thiệt tình nói : "Em năm nay mới nhập học nên cái gì cũng không biết, xin đừng trách em nhé.".

"Chị cũng nhập học năm nay, lớn hơn em hai tuổi, nhưng cái gì cũng không biết, không sao cả!!", Abigail vung tay, đem hộp bánh bích quy khác đưa cho Eliza.

Cô gái này là Abigail năm nay đã 13 tuổi của chúng ta. Cô nhìn thấy vẻ mặt đầy thắc mắc của Eliza, cô bé muốn hỏi nhưng lại không dám, nở nụ cười dịu dàng : "Chị là xếp lớp sinh (học sinh chờ xếp lớp), bởi vì thân thể không khỏe, nên ở nhà điều dưỡng hai năm, năm nay là học sinh năm ba. Trước đây đã vượt qua hai kì thi lên lớp. Haizzzz, ăn đi!"

Eliza hiểu ra, thì ra chính là học tỷ, vì thế liền vui vẻ ăn hết đồ ăn vặt Abigail đưa.

Nhìn cô bé ăn giống như một con chuột, Abigail quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai năm nay cô chính là cự tuyệt không muốn đến trường học, dựa vào việc giả bệnh ở lại nhà, ông bà nội cũng không có cách nào khuyên bảo, mỗi lần thảo luận vấn đề này, Abigail đều chiến thắng, luôn đưa ra được một lý do chính đáng (thật ra chính là già mồm cãi cố), thật ra ở nhà cũng có thể học pháp thuật rất tốt mà.

Thực ra vợ chồng ông Green cũng rất không nỡ để Abigail rời xa bọn họ đi làm học sinh nội trú, vì thế trong việc này, hai năm qua bọn họ đều ậm ừ cho qua.

Nhưng mà, mấy tháng trước, hai vợ chồng họ lại thay đổi thái độ, bắt Abigail phải đi Hogwarts học, Abigail tất nhiên là liều chết chống đối. Vì vậy mấy tháng này Green gia liền xảy ra biết bao cuộc khẩu chiến lớn nhỏ, bên tấn công là ông Green cương quyết yêu cầu Abigail đi Hogwarts, mà bên phòng thủ chính là Abigail, cũng kiên quyết phản đối quyết định của ông bà nội.

Vì thế, một nhà ba người, mỗi ngày đều tranh cãi, một ngày từ khi mặt trời mọc đến khi tối đến sương giăng đầy trời. Kéo dài từ đầu tháng ba mùa xuân đến cuối tháng tám mùa hè chói chang, làm cho tất cả mọi người đều trong tình trạng mệt mỏi.

Mà gia tinh Bonnie không thể khuyên giải cũng không thể can thiệp vào, nhìn thấy hai bên tranh chấp đến đỏ cả mặt cũng chỉ có thể đứng ở một bên không ngừng lau nước mắt.

Cuối cùng Abigail cũng phải đầu hàng chịu thua bởi vì Catherine tuyên bố, nếu Abigail không đi Hogwarts học, bà sẽ tự tử, ngay cả độc dược cũng chuẩn bị đầy đủ. Đây là thủ đoạn dọa chết điển hình nhất mọi thời đại, Abigail đành phải đầu hàng. Nếu không muốn nói rằng vẫn là bà nội Green mạnh mẽ nhất....

Ngày tiếp theo, Abigail vẫn dỗi ông bà nội, vẫn không chịu nói chuyện cùng bọn họ, đến tận lúc lên xe lửa cũng không chịu quay đầu nói câu chào tạm biệt, nhìn hai bóng dáng già nua kia, Abigail cảm thấy mình thật là một đứa trẻ hư hỏng.

Thật ra là lời nói đến bên miệng rồi nhưng thế nào cũng không nói ra thành lời được. Thế nên cô rất tức giận, đối với mỗi người muốn tiến vào ngồi trong toa cùng cô, cô đều trừng mắt giận dữ đuổi ra.

Thành ra cũng là một chuyện tốt, có mấy nam sinh nhìn thấy Abigail xinh đẹp như vậy liền muốn ngồi cùng, đều bị biểu tình hung dữ của cô dọa sợ, chạy trối chết. Mãi cho đến lúc Eliza xuất hiện, đối với một cô bé đáng thương như vậy, Abigail thật là không thể xuống tay được.

Abigail cảm thấy trong lòng cô có chút thành kiến là điều đương nhiên, dù sao chính cô từ lúc đến thế giới này đều tìm mọi cách để tránh đi đến ngôi trường này cùng đám học sinh kia. Vì mục tiêu này, cô mỗi ngày đều khổ cực học tập, còn thực sự đi nghiên cứu pháp thuật, chứng minh rằng cho dù không đến trường học cũng có thể học giỏi pháp thuật. Không cho ông nội đem lý do này ra để bắt cô đi Hogwarts.

Có nhiều lần, Abigail luyện tập pháp thuật cấp cao, bị chính lời nguyền của mình phản hệ, đau đến chết đi sống lại, Bonnie khóc lóc, liên tục cầu xin Abigail đừng luyện tập nữa, nhưng mà Abigail vẫn cắn răng kiên trì như cũ. Nhiều cố gắng cực khổ như vậy, chính là muốn đạt được mục tiêu ban đầu, kết quả vẫn bị bà nội đưa đi, thật là uất ức.

"Nghe nói ở đây có một cô bé xinh đẹp lại hung dữ, mấy anh em chúng ta muốn đến xem thử..." Ngoài cửa toa xe truyền đến âm thanh của một đám nam sinh. "Bọn thằng Mark từ lúc lên xe đều nhắc đến mãi, mình thấy phiền, muốn đến nhìn một chút".

"Thôi nào, Potter , nơi nào náo nhiệt, nơi đó nhất định có cậu" . Một giọng nói dễ nghe vang lên.

Sau đó, cửa toa xe mở ra, bốn nam sinh tiến vào, bọn họ đi vào trong toa, trong toa liền trở nên chật chội. Trong đó, đi đầu chính là một người đeo kính, tóc đen, cao gầy, mái tóc rối bù, bộ dáng kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống, đánh giá Abigail, mở miệng nói : "Xin chào, tôi là James Potter, học sinh năm ba Hogwarts, cô là ai? Sao hai năm trước đây, tôi chưa từng nhìn thấy?" .

Là cha của Harry ngốc ngếch? Abigail chớp mắt, tới thật đúng lúc, ta đây chính là ôm một bụng tức giận không có chỗ phát, là hắn tự đến cửa tìm chết. "Cậu Potter ánh mắt thật là tốt, Hogwarts nhiều người như vậy cậu có thể biết hết hay sao? Hay là cậu Potter chỉ nhìn chằm chằm nữ sinh?" Abigail ác ý nhìn bọn họ, một đám háo sắc mấy người! (Miêu : từ cô cậu dùng ở đây chỉ xưng hô trong gia đình quý tộc với nhau.)

"Cô nói cái gì?", Potter tức giận, bước lên mấy bước.

"Tôi nói tiếng Anh nha, cậu Potter chẳng lẽ nghe không hiểu? Có cần phiên dịch không? Khi nào Hogwarts lại thu nhận cả học sinh có vấn đề về thính lực như vậy chứ?" Abigail hung ác nói.

James Potter giận dữ rút đũa phép ra, nhưng một nam sinh cao lớn dễ nhìn bên cạnh ngăn Potter lại, bước lên trước, lười biếng cười nói: "Bạn có lẽ có chút hiểu lầm với chúng tôi, có lẽ việc chúng tôi đi vào có chút không lịch sự, đầu tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Sirius Black, đây là Remus Lupin, đây là Peter Pettigrew, không biết xưng hô với bạn như thế nào?".

Abigail trong lòng phỉ nhổ: hắn là tội phạm bị giam tại Azkaban lại còn tỏ vẻ nho nhã lễ độ, thích trở thành bạch mã hoàng tử, hắn nghĩ rằng cô không biết hắn chính là một con chó săn đen to lớn hay sao?

"Thì ra là cậu Black. May mà tôi biết cậu là học sinh của Hogwarts, nếu không gặp ở bên ngoài lại tưởng rằng là người nào làm bộ làm tịch, một tên mặt trắng chuyên đi lừa gạt nữ sinh." Abigail chán ghét nói.

Tất cả mọi người đều choáng váng, ai cũng không ngờ rằng Abigail sẽ nói vậy, Remus mặt đầy tức giận.

Abigail thừa thắng xông lên :

"Còn có cậu Lupin, tôi hết sức đề nghị cậu nên đọc qua truyện cười, dùng để cải thiện nét mặt của cậu, mặt mày khổ sở, nếu người khác nhìn thấy còn tưởng rằng cậu rất không tình nguyện đi Hogwarts học vậy. Chẳng lẽ trường học có ngược đãi cậu hay sao?"

Lupin vẻ mặt vốn đau khổ giống như đang suy nghĩ điều gì, thấy họng súng chuyển về phía mình, lập tức trợn tròn mắt, không biết nói gì cho phải.

Còn có một tên phản bội, Abigail càng không thể buông tha:

"Về phần cậu Pettigrew đây, tôi vừa nhìn thấy cậu liền không khỏi tán thưởng tạo hóa thật thần kỳ, vẻ ngoài của cậu lớn lên không có chút nào giống mọi người, tôi chưa từng thấy qua người nào như vậy cả, tôi nghĩ cậu cũng không cần phải luyện tập Animagi (người hóa thú) bởi vì có biến hóa thế nào thì bản thân cậu cũng không có thay đổi gì quá lớn.". Abigail khinh bỉ nói.

Peter hình dạng đúng là có điểm giống một con chuột, nhưng mà bình thường cũng không có ai nói đến, bởi vì hắn dù sao cũng là người hầu của mấy người Potter, nhưng Abigail lại không chút nào lưu tình nói ra.

Peter cứng họng, mặt mày đỏ bừng, lại không phản bác lại được, giống như một quả bóng bị xì hơi, ngã ngồi xuống ghế.

Eliza rất muốn cười, nhưng lại không dám, vì không khí thật căng thẳng, trong toa xe im ắng dị thường, chỉ nghe tiếng Potter và Sirius thở dốc vì tức giận.

Potter và Sirius đã đặt tay lên đũa phép ở bên hông, sắp sửa động thủ, Lupin liền đi ra giảng hòa: "Quên đi, quên đi, tất cả mọi người cùng dừng ở đây thôi, chúng ta đi thôi..."

Sirius vẻ mặt kiêu ngạo, không chịu bỏ qua: "Cô ta khinh người quá đáng, nếu cứ bỏ qua như vậy, về sau chúng ta làm sao có thể ở học chung được?"

Abigail cũng không yếu thế, tiến lên một bước: "Cái gì gọi là khinh người quá đáng, các người bốn đại nam sinh cùng nhau xông đến toa xe của chúng ta, tùy tiện hỏi tên của nữ sinh, không cho các người biết tên chính là khinh người quá đáng hay sao?" Thanh âm càng ngày càng cao: "Các người mới là những người quá đáng, mấy người nghĩ mình là ai? đến gần nữ sinh còn muốn người ta cảm động đến rơi nước mắt? Nhân tiện nói luôn: cảm ơn mấy người đã đến thăm. Nhưng các người mau tỉnh lại đi, ta đây cũng không phải chưa bao giờ gặp qua.". Abigail bộ dạng như sắp phát hỏa đến nơi.

Eliza bên cạnh há hốc miệng, bánh bích quy trong miệng cũng lộ cả ra ngoài, ánh mắt vô cùng sùng bái giống như nhìn thấy thần tượng vậy, một cô gái nhỏ bé xinh đẹp khí thế bức người, trước mặt bốn thằng con trai cao lớn một bước cũng không lùi... Ngưỡng mộ quá!

Abigail cười lạnh, cũng rút đũa phép ra: buồn cười thật, chẳng lẽ ta lại sợ mấy người sao?

Vì vậy, trong nháy mắt, bốn chiếc đũa phép cùng rút ra, một đấu ba, cứ như vậy đối nghịch, không khí đầy áp lực, một cuộc chiến căng thẳng gần như sắp xảy ra, Eliza sợ tức mức không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Lupin ở một bên luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.

Phía sau, những toa xe bên cạnh mọi người đều chạy lại, vây quanh muốn xem, nhiều người đứng chỉ trỏ muốn xem kịch vui.

Lupin nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, chỉ là muốn nói chuyện cùng một nữ sinh thôi mà, sao lại biến thành sự việc nghiêm trọng như thế này, có thể thấy được, bởi vì Abigail muốn bới lông tìm vết.

"Con bé chết tiệt này, thật kiêu ngạo, phải dạy cho ngươi học một chút phép tắc mới được!" Sirius lớn tiếng quát lên.

"Kiêu ngạo? nói đùa hay sao, xét về độ kiêu ngạo, cậu Black nếu nhận đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất!" Abigail một chút cũng không nhường.

"Sirius, không cần nói nhiều cùng với cô ta, con bé chết tiệt này chính là muốn ăn đòn mà..." Potter vô cùng tức giận.

"Nói đúng nha, các người đánh, đánh đi, tốt nhất là đừng có nương tay, hãy cho mọi người cùng xem cầu thủ Quidditch Gryffindor đánh nữ sinh như thế nào? Có lẽ năng khiếu trên sân bóng của các người cũng không giỏi bằng việc đánh nữ sinh đâu." Abigail đổ thêm dầu vào lửa, thục nữ dịu dàng khó làm, nhưng làm một cô gái đanh đá không phải rất dễ hay sao? Nhiều người xem như vậy, các người như thế nào có thể ra tay? Cô muốn làm to chuyện này lên, nếu việc này cứ như vậy bỏ qua thì sau này khi vào Hogwarts rồi làm sao có thể chịu được ba con heo này chứ!!

Eliza trợn tròn hai mắt, miệng há ngày càng lớn, miếng bánh bích quy trong miệng cuối cùng cũng rơi ra ngoài.

Người đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Lupin bất an lôi kéo mấy người bạn của mình, nhưng bọn họ lại muốn đâm lao thì phải theo lao, trước mặt nhiều người như vậy rút lui, sẽ rất mất mặt.

Một giọng nam sinh uy nghiêm vang lên ở phía sau: "Các ngươi đang làm gì ở đây thế?". Thì ra là huynh trưởng đến.

Abigail có chút tiếc nuối, xem ra sự việc cũng không có lớn, huynh trưởng chạy đến còn nhanh hơn so với cảnh sát dẹp loạn xã hội đen đánh nhau vậy.