Thật ra anh cũng sớm đoán ra được, ở tuổi này của anh, bất ngờ gặp một hồi lãng mạn cũng chỉ là nằm mơ mà thôi.
Sự thật quá khó coi, càng làm anh không che giấu nổi sự già cỗi nữa.
Lần đầu tiên Thịnh Anh Kỳ đề xuất ly hôn, anh còn đang tự tay thay đất cho chậu hoa mình trồng. Anh đi công tác mấy ngày, thành phố A lại gặp bão lớn. Mặc dù anh đã gọi điện nhờ Thịnh Anh Kỳ để ý hoa cỏ giúp mình nhưng đến khi trở về, tất cả hoa vẫn nguyên xi trong nhà ấm.
Anh chăm rất nhiều hoa, cỏ điếu lan, hương thảo, mẫu đơn, hoa thanh xà, hoa yên thảo, hoa sen... Mỗi một chậu đều là tâm huyết, thậm chí đi công tác anh vẫn luôn lo lắng nhớ thương.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ nổi giận với Thịnh Anh Kỳ, hỏi đối phương sao không để tâm tới việc mình nói. Nhưng không rõ từ khi nào, anh không nói thêm gì nữa, kể cả Thịnh Anh Kỳ có quên, anh cũng chỉ đành tự thu dọn trong yên lặng.
"Minh Châu."
Tần Minh Châu còn đang đeo một đôi găng tay làm nông, lúc quay đầu lại trong tay vẫn nâng một gốc bích đào đã bị mưa gió quật bay hết cánh, chỉ còn lại dáng vẻ tả tơi thất bại.
Thịnh Anh Kỳ đứng cách đó không xa, trong chớp mắt đó Tần Minh Châu bỗng cảm thấy trên mặt đối phương phủ kín một tầng sương mù. Sương mù dày đặc vây lấy người bên gối của anh, Tần Minh Châu chỉ còn thấy bóng người mờ ảo.
"Ly hôn đi."
Lúc ấy, anh sửng sốt một chút, lại dường như không sửng sốt chút nào. Anh nghe thấy chính mình hỏi Thịnh Anh Kỳ một câu tại sao.
Câu hỏi này trong cả quá trình hai người ly hôn được hỏi lại rất nhiều lần. Tần Minh Châu cũng không đồng ý, anh thậm chí cự tuyệt gặp mặt luật sư của Thịnh Anh Kỳ. Thấy anh nhì nhằng không chịu, Thịnh Anh Kỳ đã dứt khoát phái luật sư tới giải quyết.
Nhưng luật sư cũng không thuyết phục nổi Tần Minh Châu, anh vẫn luôn không chịu phối hợp.
Cuối cùng Thịnh Anh Kỳ vẫn phải tự mình ra mặt, hắn tìm thấy Tần Minh Châu đang nấp trong tủ quần áo ở nhà.
Anh đang mặc áo ngủ, bàn chân trắng nõn lộ ra ngoài như hồi còn trẻ. Vẫn nghe đôi chân là nơi không giấu nổi tuổi tác, nhưng Tần Minh Châu hơn nửa đời sống trong lụa là gấm vóc dường như không phải trải qua nỗi đau da thịt nào.
Thịnh Anh Kỳ nhìn Tần Minh Châu trong tủ quần áo, tức đến bật cười.
Năm đầu tiên kết hôn, hắn đã phát hiện tật xấu này của anh. Bọn họ hôm ấy cãi nhau một trận, sau đó hắn tìm thế nào cũng không thấy người. Hắn còn nghĩ anh bỏ nhà đi nên lái xe đến những nơi anh có thể tới, chỉ thiếu chút báo cảnh sát.
Cuối cùng, hắn tìm thấy Tần Minh Châu đang ngủ trong tủ quần áo. Lúc ấy, Thịnh Anh Kỳ không tức giận một chút nào, cứ như người đã điên cuồng tìm kiếm suốt mấy tiếng đồng hồ kia không phải là hắn vậy. Nhìn an ngủ ngon lành, hắn chỉ thấy lòng mình mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Gia đình thế nào, nhân sinh ra sao mới dưỡng ra được một Tần Minh Châu ngây thơ như vậy?
Nhưng hành động ban đầu hắn vốn thấy đáng yêu giờ trở nên ngu ngốc vô cùng. Một người đàn ông 40 tuổi, xảy ra chuyện thì trốn trong tủ quần áo, nực cười đến mức nào! Ai biết được chuyện này hẳn cũng sẽ chế giễu! Tần Minh Châu hiện tại đã hơn 40, chứ không phải là 4 tuổi!
Thịnh Anh Kỳ giữ lấy Tần Minh Châu đang có ý đồ đóng cửa tủ lại, ngồi xổm xuống, "Vì sao không đồng ý ly hôn?"
Tần Minh Châu không nhìn hắn mà dựa lưng vào cửa tủ, đôi tay rũ xuống đầu gối, khe khẽ đáp, "Tại sao lại muốn ly hôn?"
"Bởi vì—" Khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Anh Kỳ lúc này lộ ra vẻ khắc nghiệt, mi như đao, mắt như biển giận, "Bởi vì không còn tình cảm nữa. Chẳng lẽ anh không nhận ra chúng ta đã 3 năm rồi không chạm vào nhau sao? Có vợ chồng bình thường nào mà 3 năm không làʍ t̠ìиɦ hả?"
Sắc mặt Tần Minh Châu tái nhợt, nhưng anh không chịu cúi đầu, cứ như cần cổ thẳng tắp có thể giúp anh níu giữ chút tôn nghiêm cuối cùng, "Anh đọc tài liệu, có rất nhiều... rất nhiều cặp vợ chồng đều trải qua giai đoạn như vậy."
Anh quay mặt sang hướng khác. Rèm cửa sổ đã kéo xuống, đèn cũng không bật. Anh phảng phất trở thành màu sắc duy nhất trong căn phòng bảng lảng sáng tối này.
Biển đen lộ minh châu, thủy tinh ôm đường trắng.
Ở trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, anh run run gỡ từng chiếc nút áo, làn da nõn nà dần hiện ra.
Cầu hoan.
Nói cách khác, anh đang cố quyến rũ Thịnh Anh Kỳ.
Một việc mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Khi Tần gia đại thịnh, anh chính là minh châu của cả gia tộc, từ cái tên mà ông nội chọn cho anh có thể rõ ràng điều ấy.
Tần Minh Châu. Viên ngọc quý của gia tộc họ Tần. Ai cũng đừng hòng làm Tần tiểu thiếu gia cúi đầu, huống chi là loại sự tình mà anh luôn coi là ti tiện này.
Nhưng chuyện thế này, anh đã cố gắng làm với Thịnh Anh Kỳ không chỉ một lần.
Đến khi chiếc cúc thứ tư bị mở ra, tay anh bị túm chặt.
"Đủ rồi, đừng làm đến mức khó coi như vậy."
Ngón tay Tần Minh Châu run nhè nhẹ, "Cái gì gọi là khó coi? Ban đầu lúc em theo đuổi anh—"
Câu nói bị cắt ngang.
"Ban đầu... Anh nhắc đến ban đầu làm cái gì, vậy ban đầu bộ dáng anh là như thế nào, hiện tại lại như thế nào, chẳng lẽ anh không rõ? Nếu anh muốn em phải nói toẹt ra thì mới bằng lòng ly hôn. Vậy được, hôm nay em sẽ giúp anh rõ ràng một chút. Anh có biết trên người mình đã có mùi, giống như mùi của người già vậy."
Từng câu từng chữ nhả đến cực kỳ rõ ràng, anh không còn cách nào lừa mình dối người nổi nữa.
Đại khái một đời này anh không làm sao quên nổi những lời này, nên Tần Minh Châu đồng ý ly hôn.
_________________
Cả phòng khách sạn chìm trong trầm mặc. Tần Minh Châu đã chọn một khách sạn 5 sao, ngồi ngây trên giường cũng có thể nghe thấy tiếng sóng lao xao.
Khuôn mặt xinh đẹp của Antony dần dần trầm xuống. Hắn là con lai, lúc cười rộ lên trông thật ngọt ngào, một khi lạnh mặt lại giống như búp bê trong phim kinh dị, "Tần tiên sinh giàu có như vậy, không đến mức chút đồ vật này cũng không nỡ cho tôi chứ? Tần tiên sinh, ngài cũng biết, loại nghèo hèn như tôi chả có bản lĩnh gì. Chỉ là ai làm tôi vui vẻ, tôi cũng tặng sung sướиɠ lại cho người đó, nhưng nếu người nào làm tôi không vui. Tôi bằng mọi giá phải xé một lớp da của hắn xuống."
Hắn dựa sát sạt vào Tần Minh Châu, ngón tay như muốn vuốt ve mặt anh, "Mặc dù chúng ta đều là người trưởng thành, nhưng tôi nhỏ hơn ngài nhiều tuổi như vậy, tiên sinh sẽ không nghĩ rằng..."
Tần Minh Châu cơ hồ lập tức ngắt lời Antony, "Tôi mua." Anh cảm thấy bản thân có thể đoán được những lời kế tiếp của hắn, ngài hơn bốn mươi tuổi rồi, già như vậy, nào có ai vì thích gương mặt thân thể ngài mà nguyện ý làʍ t̠ìиɦ.
Đủ rồi, anh không muốn bị nhục nhã thêm nữa!
Antony trong tức khắc chuyển giận thành cười. Hắn rút tay lại, vuốt vuốt mấy cái trên màn hình, "Chiếc này hết hàng mất rồi, Tần tiên sinh trực tiếp chuyển tiền cho em là được. Em tự mình đi mua, không làm phiền ngài nữa."
Tần Minh Châu không hé miệng nửa lời, anh trầm mặc chấp nhận tất cả. Hơn nữa khi Antony định tặng anh một nụ hôn chạng vạng, anh đã nhanh chân bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Antony cũng theo xuống giường, còn chạy nhanh đến bên cạnh anh. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hắn đã đổi xưng hô, "Minh Châu, em giúp ngài gọi phục vụ phòng nhé! Ngài muốn ăn gì không? Sau khi ăn xong chúng ta tiếp tục làm được không, em đợi ngài tỉnh dậy lâu thiệt lâu."
Tuồng như ý thức được điều gì, hắn lại bồi thêm một câu, "Lần này không cần quà gì cả."
Tần Minh Châu tránh khỏi bàn tay đang duỗi qua, mặt anh vẫn còn tái mét bởi chuyện vừa rồi nhưng trong lòng đã bình tĩnh lại, "Cảm ơn cậu, không cần đâu. Phiền cậu rời khỏi phòng, tôi muốn có không gian một mình."
Antony dường như ngây người, đứng sững lại nhìn Tần Minh Châu một hồi lâu, mãi đến khi người đối diện nhăn mày, hắn mới như thuận miệng đáp: "Tần tiên sinh vẫn luôn như vậy sao?"
"Cái gì?"
Lần đầu tiên Antony lộ ra vẻ mặt cười cợt ác nghiệt, "Chưa đến một phút, Tần tiên sinh đã khôi phục lại bộ dáng cao cao tại thượng. Chỉ là em có hơi tiếc nuối, hình như em thích Minh Châu của đêm qua hơn."
Nói dứt câu, hắn lui về sau một bước, biến trở về người dẫn đường trẻ tuổi, không còn dáng vẻ gã đàn ông trưởng thành có tính công kích mạnh nữa, "Vậy em ra ngoài trước nha."
Lúc ấy Tần Minh Châu liền biết người trước mặt không phải dạng tốt lành gì. Tấm ảnh trên điện thoại Antony anh chưa từng nhìn thấy, phỏng chừng đó là hậu chiêu Antony lưu lại phòng ngừa. Bởi thế, thấy Thịnh Anh Kỳ bị gô cổ tới đồn cảnh sát nước Q trong bộ dạng mặt mày bầm dập, anh cũng không bất ngờ lắm.
Antony cũng bị cảnh sát tóm đi bởi dù sao hắn cũng tham gia vào ẩu đả, nhưng đãi ngộ của hắn so với kẻ ngoại lai như Thịnh Anh Kỳ tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Mồm miệng hắn dẻo quẹo giúp hắn vừa có nước uống vừa có cả ghế ngồi.
Hắn sờ soạng khóe miệng toàn máu, chửi đổng vài câu rồi ngước mắt theo dõi Thịnh Anh Kỳ ngồi bên xó khác.
"Ê, bên kia." Hắn cà lơ phất phơ gọi Thịnh Anh Kỳ, "Mày với Tần tiên sinh là kiểu quan hệ gì thế? Một tấm ảnh mà thôi, có đến mức muốn chơi chết tao vậy không?"
Thịnh Anh Kỳ từ khi vào đây liền biến thành một người gỗ câm, chỉ biết ôm khư khư tro cốt của Tần Minh Châu trong lòng.
Tròng mắt Antony đảo qua lại một hồi, lại nói: "A, không lẽ nào, mày là chồng hợp pháp của ngài ấy? Nhưng mà, Tần tiên sinh nói rằng ngài ấy độc thân cơ." Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ độc thân, "Hay là mày là người làm ngài ấy đau lòng?"
Thịnh Anh Kỳ đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đẹp trai trông dữ tợn như một con cóc.
Antony trước ánh mắt gϊếŧ người vẫn điếc không sợ súng, "Tao đoán đúng rồi sao? Thực ra Tần tiên sinh không có nhắc đến mày đâu, là tao tự mình đoán được ngài ấy đang thất tình, thực sự quá rõ ràng ấy. Nhưng hiện tại bộ dạng mày thế này để làm gì thế? Người cũng chết rồi, bắt đầu áy náy? Hối hận? Đau đớn muốn chết? Ôi đang diễn phim truyền hình hả?"
Hắn cười hừ hừ, "Mày cũng đừng quá áy náy hối hận, khi Tần tiên sinh ở bên tao thực sự rất vui vẻ! Thật đó! Tao mấy phương diện khác tuy rằng không ổn lắm, nhưng rất giỏi an ủi người khác."
Hắn một lần nữa nhấn mạnh hai chữ "an ủi".
Ác ý trong mắt Antony chói lọi bắn ra tứ phía, "Mày cũng không cần cảm tạ tao đâu, dù thế nào tao cũng sướиɠ chết đi được."
Cơ hồ chỉ một giây, thậm chí không đến một giây, người đàn ông cao lớn trong góc buông hũ tro cốt nhào tới.
Ầm một tiếng. Antony bị đánh ngã xuống đất. Hai tay hắn liều mạng ôm lấy đầu bảo vệ. Mà người đàn ông đánh hắn giống như phát điên rồi, một đấm lại một đấm thay phiên nhau nện xuống, trong cổ họng phát ra tiếng thở gầm gừ giống như tiếng khóc than.