Chương 35: Phiên ngoại: Ở CÙNG NHAU (trung)
“Lâm Hề, Lâm Hề?” Tiếng gọi
của bạn học vang lên ngày càng gần, Lâm Hề giật mình hoàn hồn, bối rối lên
tiếng, nhưng thấy bạn học mỉm cười nhìn cô. “Nữ ma đầu nghiên cứu khoa học cũng
có lúc thất thần, đây là mặt trời mọc lên từ phía tây sao?”
“A… Ách, không có, tối hôm
qua… ừ, ngủ không ngon.” Lâm Hề day day thái dương, thần sắc khó tránh khỏi có
chút mỏi mệt.
Bạn học bĩm môi quan tâm nói:
“Cậu vẫn nên chú ý đến sức khỏe đi, cần gì mà mỗi ngày đều liều mạng như vậy
chứ, thỉnh thoảng cậu cũng phải trải nghiệm cuộc sống của một cô gái bình
thường đi.”
“Ách, ừ, ừ được rồi.” Lâm Hề
gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên màn hình máy tính, nhưng nội dung hiển thị
trên màn hình lại không cách nào vào trong đầu óc cô.
Bạn học lắc lắc đầu: “Bạn đó,
nên đi tìm tình yêu đi, hãy cứu vớt trái tim con gái, đừng đợi đến lúc già rồi
mới phát hiện mình chưa từng có những năm tháng tuổi trẻ.”
Tình, tình yêu sao…
Lâm Hề ngừng thở, trong đầu
không kìm được mà hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua.
Vô Song cởi trần tựa nửa
người vào ghế sô pha, vết thương trên xương bả vai sau lưng nhuộm một màu đỏ
làm cho Lâm Hề không dám chạm vào: “Vết thương này bị từ khi nào vậy…” Mấy ngày
nay rõ ràng anh vẫn luôn đi theo cô, sao lại bị thương nghiêm trọng như vây.
Vô Song nhắm mắt không trả
lời.
Lâm Hề do dự trong chốc lát
cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Lâm Hề.” Vô Song vẫn nằm sấp
mà không nhìn cô, nhưng giọng nói lại cực kỳ rõ ràng. “Bây giờ mặt kệ tôi nói
gì thì em cũng không tin, vậy so với không tin thì không hỏi sẽ tốt hơn nhiều,
em chỉ cần biết tôi thích em thế là đủ rồi.”
Lâm Hề đang cầm khăn lau máu
trên bả vai anh bỗng nhiên dừng động tác lại: “Gì…”
Tình huống gì thế này!
Lâm Hề cố che giấu hai má đã
ửng hồng, cảm thấy được mình dường như sắp nổ tung. Được một chàng trai xa lạ
thổ lộ, mạnh mẽ thổ lộ như thế, tựa như mặc kệ cô có đồng ý hay không thì cũng
không thể làm giao động quyết tâm của anh, ra sức ép buộc như vậy… điều quan
trọng là, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại động lòng.
Động lòng với một anh chàng
theo dõi mình!
Lâm Hề ôm lấy đầu, nhịn không
được rêи ɾỉ ra tiếng. Bạn học ngồi bên cạnh cũng bị hoảng sợ: “Lâm Hề, nếu cậu
cảm thấy không khỏe thì về nhà đi, chắc chắn giáo sư sẽ không trách cậu.”
Trạng thái ngày hôm nay không
cách nào tĩnh tâm được, Lâm Hề xách túi lên, vội vàng để lại một câu: “Giúp tôi
xin phép giáo sư nha.” Thì vội vã rời khỏi. Lúc về đi ngang qua siêu thị bên
ngoài trường thì Lâm Hề dừng bước, giống như bị ma xui quỷ mà đi vào mua táo
với sườn xào chua ngọt.
Về đến nhà, cánh mũi của anh
chàng đang nằm trên ghế sô pha khẽ động một cái thì lập tức ngẩng đầu nhìn về
phía Lâm Hề, ánh mắt sáng long lanh khiến cho Lâm Hề không biết vì sao trong
lòng lại cảm thấy rất ấm áp, cô… thích cảm giác có người ở nhà chờ đợi cô về,
nhà như vậy mới là nhà, chứ không phải một căn phòng trống vắng.
“Tôi mua món sườn xào chua
ngọt, đợi một chút là ăn cơm được rồi.”
“Chậc, đừng lề mề như vậy,
nhanh lên.” Vô Song không chút khách sáo mà thúc giục Lâm Hề, vừa nói xong thì
người anh bỗng nhiên cứng lại, cẩn thận đánh giá Lâm Hề, thấy cô không có phản
ứng gì thì lúc này anh mới an tâm, nhìn thấy bóng hình cô bước vào trong phòng
bếp, Vô Song bỗng nhiên day day trán, thật có tiền đồ mà, bây giờ anh… lại sợ
một cô gái nổi giận.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày
Lâm Hề đều về nhà sớm nấu cơm, cô phát hiện mình rất quen thuộc cuộc sống như
vậy, giống như trong đầu có sẵn một giáo trình “bà chủ gia đình”, về nhà rất
đúng giờ, ngoan ngoãn nấu cơm, còn phải chiều theo khẩu vị của Vô Song, tuy
rằng khẩu vị của anh không khác khẩu vị của cô là bao.
Điều càng làm cho Lâm Hề càng
kinh ngạc chính là khi cô sống cùng Vô Song lại không hề có chút cảm giác xa
cách, chán ghét, thậm chí không cần cố gắng thích ứng, cô cũng đã quen với sự
hiện hữu của anh, dường như trước đây bọn họ đã từng có một thời gian dài sống
chung với nhau.
Chẳng lẽ, trước đây bọn họ
thật sự đã từng quen biết nhau?
“Lâm Hề!” Trên đường Lâm Hề
từ phòng bộ môn về nhà thì đột nhiên bị Quý Nhiên gọi lại, Lâm Hề vừa quay đầu
lại đã thấy anh ta bước về phía mình. “Mấy ngày nay em vội vàng bận rộn chuyện
gì vậy! Kiếm khắp nơi cũng chẳng gặp được em.”
“Ách…” Lâm Hề không biết làm
sao để kể chuyện về Vô Song cho Quý Nhiên nghe, đối với bất cứ người nào mà
nói, chuyện cô giữ một người xa lạ ở trong nhà là điên rồ. “Gần đây em… đang
nuôi một con chó nhỏ, ha hả, mỗi ngày vội vàng trở về cho nó ăn cơm, cho nên…”
Quý Nhiên cười: “Lần sau em
nhớ mang con chó nhà em ra ngoài dạo đi, anh dắt nó đi chơi.”
Lâm Hề cười gượng không nói,
bỗng nhiên Quý Nhiên từ trong túi lấy ra hai vé xem phim, cười nói: “Mấy ngày
nay không gặp được em, anh còn tưởng em bởi vì cuộc nói chuyện hôm trước mà cố
tình tránh né anh.” Quý Nhiên nhét vé xem phim vào trong tay Lâm Hề. “Anh không
có ý bắt buộc em, chỉ là chúng ta nói đến chuyện đó nên anh thử đưa ra ý kiến
đó xem sao, nhưng em không có tâm tư kia thì thôi đi, là anh đường đột, ừ, hôm
nay mời em đi xem phim cứ coi như anh xin lỗi em. Em cũng không được trốn tránh
anh nữa.”
“Chuyện đó… em…”
“Đừng dễ giận như vậy chứ,
anh cũng nhận lỗi với em rồi, còn chưa được sao.” Quý Nhiên nhìn đồng hồ. “Phim
sắp bắt đầu rồi, đi mau đi mau.”
Thịnh tình không thể chối từ,
Lâm Hề nhìn thoáng qua thời gian chiếu phim trên vé, bộ phim dài hai tiếng đồng
hồ, chắc Vô Song sẽ không chết đói được, cô đành phải gật gật đầu, vừa đi vừa
nói với Quý Nhiên: “Thời gian này em không có tức giận anh, cũng không phải cố
ý trốn tránh anh.” Bởi vì căn bản cô đã vì chuyện khác mà quên mất chuyện này rồi…
Cùng lúc đó ở trong nhà Lâm
Hề, tinh thạch màu vàng trước ngực Vô Song chiếu ra hình ảnh gương mặt hiếm khi
nổi giận của Tứ Ly: “Vào lúc bận rộn như vậy mà cậu lại dám chạy đến dị giới!
Song nhi! Tinh thần đầy trách nhiệm của câu ở đâu! Cậu thay đổi! Đây là bệnh!
Mau chóng mang tinh thần trách nhiệm của cậu tìm trở về đi!”
Đây là lần đầu tiên anh liên
lạc với thế giới kia sau khi đến thế giới này, nhưng đối mặt với đôi mắt sắp
bốc hỏa của Tứ Ly, Vô Song chỉ nói: “Bây giờ còn chưa được, vài ngày nữa đi.”
“Vài, ngày, nữa!” Tứ Ly giận
dữ. “Cậu có biết bây giờ là lúc nào rồi không! Cậu có muốn nhìn trên bàn cậu có
bao nhiêu văn kiện không! Cậu có muốn gặp mấy lão già đã bắt đầu rục rịch
không! Cục diện rối rắm lúc này mà cậu vứt bỏ nhẹ nhàng quá! Cũng không nghĩ ai
sẽ giúp cậu thu nhặt!”
“Ừ, là cậu, vất vả rồi.” Vô
Song nói mà sắc mặt không hề thay đổi. Tứ Ly nghẹn trong lòng ngực, không khí
đang im lắng đến cực điểm thì bên cạnh đột ngột có một giọng nữ nhảy vào: “Cậu
cần vài ngày thời gian. Cho một thời gian chính xác đi. Chúng tôi sẽ trấn an
những người ở đây.”
Sắc mặt Tô Tây lạnh nhạt,
trong tay cô là khối tinh thạch màu vàng cũng là mấu chốt bắt được liên lạc với
Vô Song.
Vô Song im lặng một lát: “Ba
ngày. Ba ngày sau, bất kể như thế nào tôi cũng sẽ trở về một lần.” Ngoại trừ
công việc, chuyện riêng của anh cũng đã đến lúc không thể không giải quyết.
Tô Tây gật đầu: “Được.”
Khi ngừng liên lạc, trong
phòng yên tĩnh lại, Vô Song nhìn thấy bầu trời đang dần chuyển sang lúc hoàng
hôn, kìm lòng không đậu rên rĩ: “Hôm nay về muộn rồi.”
Theo nhịp kim đồng hồ chậm
rãi quay, sắc mặt Vô Song cũng càng ngày càng âm trầm, hôm nay đã về rất muộn,
rất muộn! Sắc trời bên ngoài dần dần tối hẳn, dưới lầu, thỉnh thoảng có xe chạy
qua, Vô Song đứng bên cửa sổ mở to hai mắt, đang chờ đợi người chưa quay về,
vẫn chưa quay về.
Chỉ là một ngày không gặp
được cô, có thể sẽ không gặp được cô gái này nữa! Vô Song cắn răng một cái, lập
tức từ trên lầu sáu nhảy xuống, tìm một vòng ở những khu vực quanh nhà, lại trở
về nhà nhưng cô vẫn chưa trở về, anh không dám đi xa, anh sợ anh vừa đi Lâm Hề
sẽ trở về, mà vẫn ở chỗ này thì chẳng làm được gì, bây giờ anh và cô không còn
là đồng thể của nhau nữa, cho dù cô xảy ra chuyện gì thì anh cũng không biết.
Tựa như ngày đó cô ngốc
nghếch đuổi theo tên trộm vào trong hẻm nhỏ, cô không hề biết rằng tên trộm
trốn trong hẻm đã rút dao ra, nếu lúc đó không có anh, có lẽ Lâm Hề cũng “không
còn” nữa, cô ngốc như vậy, lại yếu ớt, rất dễ chết!
Nếu cô chết, nếu thế giới này
không còn Lâm Hề nữa…
Sắc mặt Vô Song trắng nhợt,
máu lạnh dần từ đầu xuống chân.
Nếu Lâm Hề không còn, đây là
tin đau buồn nhất trong cuộc đời này của anh.
Anh có thể chịu được Lâm Hề
rời đi, có thể không bao giờ được nhìn thấy cô nữa, thậm chí có thể ra tay khóe
vào lòng ngực của cô, nhưng bởi vì anh biết, Lâm Hề có thể sống thật tốt ở một
nơi khác, có thể mỗi ngày ngây ngô cười, bình an, không lo. Chuyện duy nhất anh
không thể chấp nhận được chính là cái chết, bắt đầu từ ba năm trước, anh đã
không thể chấp nhận được chuyện này.
Đang suy nghĩ lung tung thì
có hai tiếng cười bỗng nhiên vọng vào trong tai Vô Song.
“Phim hôm nay rất hay, Quý
Nhiên, cảm ơn anh nha.”
“Giữa hai chúng ta còn nói
lời cảm ơn xa lạ sao. Hey, đã đến dưới nhà em rồi, em có định mang con chó nhà
em xuống không, anh muốn xem em đang nuôi giống chó gì.”
Vô Song không dám tin mà nhìn
Lâm Hề, chỉ thấy cô vỗ đầu rồi cười: “Ha ha, giống chó thường thôi, thường
thôi, nhưng xấu lắm, không thể ôm xuống nếu không sẽ dọa anh mất.”
Vô Song đang đứng ở sau một
thân cây nheo mắt lại, tất cả những suy nghĩ lúc trước đều biến mất, trong đầu
chỉ còn lại một hàng chữ to màu máu: “Đôi cẩu nam nữ này muốn chết như thế
nào?”