Chương 30: Ly biệt sau khi chân tướng rõ ràng
“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Vô Song vung tay lên, Nguyệt Liêm lóe sáng hàn quang
lại xuất hiện trong tay anh, lưỡi dao vừa chuyển, ánh sáng sắc lạnh in vào mắt
Mộc Thư. “Lâm Hề đâu?”
Không hỏi âm mưu, không nói chuyện ý đồ, nhìn thấy thứ anh quan tâm nhất
quả đúng là cô gái kia. Ý cười trên bờ môi Mộc Thư càng thêm sâu, độ ấm trong
ánh mắt lại lạnh đi. “Song nhi rất dễ ý đến cô gái này.”
Mày cau lại, Vô Song cất bước đi về phía Mộc Thư: “Cô ấy, tự tiện mang đồng
thể của tôi về, sao tôi có thể mặc kệ.”
“Hơn nữa Song Không Chi Tâm ở trên người cô ấy.” Băng Hồn đi theo Vô Song
tiến lên, chất vấn Mộc Thư nói. “Tôn giả kiên quyết dùng bạo lực mang người đi
như vậy, không thể không khiến cho người ta hoài nghi, mong rằng tôn giả cho
chúng tôi một lời giải thích.”
Mộc Thư tươi cười ôn hòa: “Muốn giải thích như thế nào?”
Sắc mặt Băng Hồn đông lạnh: “Tôn Chủ nhúng tay vào cuộc cạnh tranh dự tuyển
lần này, hay là có âm mưu gì đó không thể nói ra? Hoặc nói, Tôn Chủ có tư tâm
nào đó không nên có?”
“Tư tâm…” Mộc Thư tươi cười càng thêm ôn hòa, ông nói rất rõ ràng. “Đúng
vậy, thật có tư tâm, thì tính sao.”
Thị vệ ngoài điện tràn vào, bọn họ đến từ các gia tộc, mỗi người đều là
người tinh anh trong các gia tộc, bởi vì phụng dưỡng Tôn Chủ là một chuyện cực
kỳ quang vinh nên bọn họ đều coi đây là kiêu ngạo. Bây giờ nghe thấy Mộc Thư
nói như thế thì nhất thời giật mình.
“Cái ghế này, ngồi lâu lắm, bắt đầu luyến tiếc.”
Mọi người ồ lên, nhưng nghe Mộc Thư cười nói. “Vốn tính để từ từ, nhưng mà
nếu Song nhi tới nhanh như vậy, vậy thì trái tim của cô gái kia càng không thể
để lại.” Nói xong, ông ta khởi động làn sương xung quanh thân, đợi khi mọi
người kịp phản ứng, đã không thấy bóng dáng của Mộc Thư tôn giả.
Băng Hồn cắn răng thầm tức, bóng dáng Vô Song vụt qua, không chút do dự
đuổi theo một hướng. Băng hồn âm thầm cân nhắc, bỗng nhiên cao giọng nói: “Mộc
Thư tôn giả vi phạm chế độ cạnh tranh dự tuyển, mau chóng báo cho trưởng lão
của sáu tộc, cần phải tiến hành công khai lên án.” Thân hình Băng Hồn vừa động,
muốn đuổi theo Vô Song, nhưng chất độc còn lưu lại trong trong cơ thể đã nhiều
ngày bôn ba mệt nhọc nên không kiềm chế được, sắc mặt hắn tái nhợt ngã ngồi
trên đại điện, té mạnh xuống đất: “Đáng giận! Tộc Quang Huy…”
Cửa đá mở ra, Lâm Hề vẫn ngủ trên giường đá, kết giới vẫn còn bao phủ quanh
thân cô, hai mắt cô nhắm nghiền giống như ngủ say. Mộc Thư vung tay lên, kết
giới lập tức biến mất, một tay ông đặt trên cổ Lâm Hề, một tay nắm lại giữa
không trung, một cây chủy thủ sắc bén đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, Mộc Thư tính đúng lúc giơ đao
lên đâm vào trái tim Lâm Hề.
“Dừng tay!”
“Chậm đã!”
Hai tiếng hét lớn phân biệt xuất phát từ miệng Vô Song và Lâm Hề. Vô Song
kinh ngạc nhìn đôi mắt mở to của Lâm Hề, mà Lâm Hề chỉ nhìn vũ khí trước mặt
mình, sợ tới mức chỉ thở hổn hển: “Thiếu… thiếu chút nữa sẽ không còn cách nào
thì cao học nữa rồi…”
Thanh chủy thủ của Mộc Thư tôn giả chỉ cách trái tim của Lâm Hề khoảng một
tấc, mũi nhọn của chủy thủ bị lưỡi liêm đao cản lại, nhưng chủ của thanh liêm
đao không phải là Vô Song, mà người nắm cán liêm đao là Tứ Ly. Tứ Ly mỉm cười
áy náy: “Phụ thân xin lỗi, đã làm trái ý ngài rồi.”
Sắc mặt Mộc Thư lạnh lùng, chưa nói lời nào, góc độ chủy thủ vừa chuyển,
rời khỏi liêm đao của Tứ Ly, tay kia hóa ngón thành đao, đâm thẳng vào tim Lâm
Hề muốn khoét lấy trái tim của cô. Một thanh liêm đao khác vội chen vào.
Lâm Hề chỉ cảm thấy vai đau xót, một đôi tay không chút nương tình nắm lấy
cánh tay cô rồi ném cô ra phía sau, Lâm Hề giống như mẫu giấy vụn bị ném văng
vào góc tường, lưng cô đập mạnh vào vách đá, chật vật té xuống đất, đau đến nửa
ngày cũng đi không đứng dậy nổi: “Vô… Vô Song tên đáng ghét…”
Lâm Hề giãy dụa ngẩng đầu, vừa thấy thế trận tạo ra ánh sáng của ba thanh
đao lập tức oán hận gì cũng tiêu tan. Cô lui người đứng tựa vào góc tường, hét
lên: “Đừng đánh! Có chuyện gì thì cứ nói! Đừng đánh!”
119.
Trong phòng ba người đang chiến đấu kịch liệt, sao có thể nghe thấy câu nói
của Lâm Hề.
Tứ Ly vô số lần muốn tách Vô Song và Mộc Thư ra, nhưng năng lực của anh ta
không thể nào sánh nổi hai người kia, đấu một hồi không có kết quả, Tứ Ly nghĩ
không thể không phá cục diện liều chết đấu nhau này, trong hai người này phải
có một người thu tay lại trước. Vừa nghĩ đến đấy, anh ta tự tách khỏi cuộc
chiến, phi thân phóng qua vai Vô Song, nhanh chóng hướng về phía Lâm Hề. Trong
lòng Vô Song hoảng hốt không chút suy nghĩ đã xoay người giữ lấy tay của Tứ Ly.
Mộc Thư thấy Vô Song hoàn toàn không phòng thủ để lộ khoảng trống sau lưng
anh ngay trước mắt ông, đáy lòng chợt lạnh, cảm thấy cô gái Lâm Hề này không
gϊếŧ không được. Thân hình Mộc Thư vừa chuyển, thừa dịp Vô Song đối phó với Tứ
Ly không rảnh quan tâm đến ông, ông ta đã phóng thanh chủy thủ đi, lưỡi dao sắc
bén ánh hàn quang như mũi tên bắn về phía Lâm Hề.
Lâm Hề vẫn chú ý tình hình chiến đấu chợt thấy một thanh hung khí đang
phóng về phía mình, cô lập tức chạy sang bên cạnh, nào ngờ chủy thủ đang bay
trên không trung đã đổi hướng mà đuổi theo cô, Lâm Hề ôm đầu ngồi xổm xuống,
hét lớn: “Tôi biết ông muốn cải cách chế độ, Không nên tiếp tục cái kết hoạch
tự sát và gϊếŧ chóc kia! Vô Song, anh ấy không phải là công cụ, anh ấy có quyền
được biết tất cả sự thật!”
Chủy thủ chệch hướng, sượt qua mu bàn tay của Lâm Hề, lưu lại một vết máu
nhỏ như tơ, rồi lập tức đâm thẳng vào trong tường đá, nửa lưỡi thanh chủy thủ
đã cắm sâu vào đó. Lâm Hề nhìn thấy chuôi đao còn đang run rẩy, cảm thấy vô
cùng may mắn vì nó không đâm vào người mình.
Tay Vô Song chảy xuống một giọt máu, anh nhướn mày nhìn về phía Mộc Thư:
“Cải cách cái gì, kế hoạch gì chứa?” Đôi mắt Mộc Thư lạnh lùng, trong giây lát
đó, thậm chí ngay cả Vô Song cũng không thấy rõ động tác của ông, Lâm Hề chỉ
cảm thấy nơi cổ họng lạnh lẽo, dường như ông muốn bảo cô: “Cô gái nhỏ, đừng làm
chuyện dư thừa.”
Sắc mặt Lâm Hề xanh tím, giãy dụa nói: “Hiện còn có cái gì cần phải giấu
giếm nữa, mục đích chúng ta đều giống nhau, căn bản không cần phải sử dụng bạo
lực…”
Sắc mặt Mộc Thư lạnh hơn. Vô Song ở bên cạnh chậm rãi mở miệng, giọng nói
của anh vẫn như mọi khi, nhưng câu nói ra lại khiến cho người ta kinh ngạc:
“Thả cô ấy ra, mặc kệ muốn tôi làm cái gì tôi cũng làm.”
Lâm Hề ngơ ngác nhìn anh, bàn tay vô hình đang giữ lấy cổ cô cũng không
khiến cho cô cảm thấy khó chịu như vậy. Vô Song chưa từng chấp nhận bị người
khác đe dọa, cũng chưa từng thỏa hiệp, mặc dù quen biết Vô Song còn chưa được
bao lâu, nhưng Lâm Hề cũng biết muốn cho Vô Song nói ra câu nói như vậy thì
thật không dễ dàng gì.
Tứ Ly và Mộc Thư càng kinh ngạc hơn, Tứ Ly lắc đầu cười: “Song nhi… Ngày
sau nếu thực kết hôn với Tô Tây, tôi cảm thấy mình cũng nên vì cô ấy mà kêu oan
một tiếng.” Có thể được Vô Song đối xử tốt như vậy, chỉ sợ cả đời này cũng chỉ
có một mình Lâm Hề mà thôi.
Mộc Thư cũng cười: “Tình cảm sâu nặng thật.” Ông vung tay lên, chỉ nghe
“Oanh” một tiếng thật lớn, bức tường đá màu đen nổ tung, có thể nhìn ra bên
ngoài là bầu trời đầy những ánh sao sáng, phía dưới vách tường là đàn tế thần
thánh nhất của tổ chức Thập, đón nhận ánh mắt hơi kinh ngạc của Vô Song, Mộc
Thư nói. “Muốn đóng kín đường nối thông hai thế giới thì phải thu hồi Song
Không Chi Tâm, phải moi tim của cô gái này ra.” Ông bình tĩnh nhìn về phía Vô
Song. “Đến giúp đỡ?”
“Hao phí sức lực mở ra con đường nối thông hai thế giới, vì sao phải đóng
lại!” Lâm Hề, Vô Song nhíu mày chưa suy nghĩ nhiều thì đã nói ra miệng, cô
không biết mình kinh hoảng cái gì, là sợ chết, hay là sợ hãi khi phải đóng kín
cánh cửa nối thông hai thế giới, cô và Vô Song thật sự sẽ giống như âm dương xa
cách. Vĩnh viễn cũng gặp không…
Độ cung trên khóe môi Mộc Thư càng sâu: “Bởi vì, kết thúc rồi.”
Trong màn đêm, bên ngoài tổ chức đã bắt đầu bập bùng ánh lửa sáng, ánh sáng
càng ngày càng lớn, Mộc Thư biết, những người dự tuyển may mắn còn sống sót đã
trở về nhà, đã đến lúc phải làm chuyện chưa từng làm, là hủy diệt, cũng là tái
sinh cái mới. Thứ ông mong muốn bọn họ có thể nhìn thấy, bọn họ đã nhìn thấy,
ông muốn bọn họ phẫn nộ, bọn họ cũng đã bắt đầu phẫn nộ. Cuối cùng, chỉ còn cần
một người lãnh đạo mới…
Ngón tay ông bắt đầu căng thẳng, Lâm Hề chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển,
bên tai nghe được tiếng hét lớn của Tứ Ly: “Phụ thân!” Lại nghe thấy gào thét
của tiếng gió, cảm giác mất trọng lực làm cho Lâm Hề cảm thấy sợ hãi, khi tấm
lưng đập mạnh vào nền đất, cô cảm thấy được ngũ tạng lục phủ đau đến như vỡ
nát.
“Thật xin lỗi.” Một bàn tay ấm ấp nhẹ nhàng đặt lên trán cô, cảm giác quen
thuộc khiến cô chợt nhớ lại những ký ức lúc nhỏ mà mình đã quên mất, bác sĩ áo
trắng dịu dàng mỉm cười bảo cô rằng phải kiên cường, sau đó xoa xoa đầu của cô.
Có lẽ bắt đầu từ đó, cô mới không kháng cự được nụ cười mang nét dịu dàng
ấm áp của nam sinh.
Có giọt máu ấm áp nhỏ lên mặt của Lâm Hề, ngược chiều ánh sáng của các ngôi
sao nên cô không nhì rõ nét mặt của Mộc Thư, chỉ mơ hồ cảm giác máu từ môi ông
không ngừng chảy xuống. Sức lực của ông đã suy yếu cực độ, nhưng chỉ có ánh mắt
sáng ngời kia khiến lòng người sợ hãi, trong ánh mắt ấy không có nét mệt mỏi
vẩn đυ.c bởi sự bào mòn của năm tháng, mà là một sự cố chấp luôn tỏa sáng rạng
ngời, người đàn ông này dùng hết cả đời theo đuổi giấc mộng, không tiếc lấy
sinh mệnh để hoàn thành sứ mệnh.
Lâm Hề ngơ ngác nhìn ánh mắt của ông, mãi đến lúc l*иg ngực truyền đến cơn
đau dữ dội, lúc bấy giờ cô mới phát hiện Mộc Thư tôn giả đã dùng chủy thủ đâm
xuyên qua quần áo và da thịt cô, mũi đao bén nhọn như có mắt mà chui vào trong
ngực cô.
Đau đớn và sợ hãi dâng lên trong lòng, đồng tử Lâm Hề co rút nhanh, cả
người cứng lạnh, dường như đã đến lúc phải bước vào cõi chết.
Nhưng mũi đao ngừng lại. Dừng lại ở giai đoạn đâm vào ngực.
120.
Người Mộc Thư đã mất hết sức lực ngã sang bên cạnh, y bào trải rộng một
khoảng đen trên đàn tế.
Bóng dáng Vô Song xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Hề, cô ngơ ngác nhìn anh,
thấy động tác tay Vô Song muốn bắt lấy vạt áo của Mộc Thư. Anh không chạm vào
Mộc Thư. Lâm Hề biết, Vô Song cũng biết. Người đàn ông này, người mạnh nhất
trong tổ chức, lại tự nhiên ngã xuống.
“Là Tử Thần Vô Song!”
“Hắn gϊếŧ Mộc Thư tôn giả rồi, chẳng lẽ Tử Thần Vô Song hắn… Lời nói trước
kia là thật, hắn thật sự muốn lật đổ…”
“Tử Thần Vô Song gϊếŧ Mộc Thư tôn giả? Cuối cùng bạo quân đã chết?”
Dưới đàn tế, có thị vệ khe khẽ nói nhỏ, rồi sau đó âm thanh nghị luận càng
lớn, càng ngày càng nhiều người tụ tập lại đây.
So với tranh cãi ầm ĩ dưới đàn tế thì phía trên dàn tế lại vô cùng yên
lặng. Lâm Hề ôm ngực chập chạp ngồi dậy, cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mộc
Thư chậm rãi hiện lên ý cười ôn hòa dịu dàng, không giống với những nụ cười
trước đây, ông ta giống như một đứa trẻ nhìn thấy viên kẹo ngon nhất trên đời,
khó nén vui sướиɠ: “Song nhi, đêm nay thật đẹp.”
Vô Song không dám tin nhìn tay mình: “Vì sao…”
“Phụ thân!” Tứ Ly chạy đến bên cạnh Mộc Thư, anh ta không đưa tay chạm vào
ông, chỉ nhẹ nhàng một gọi, rồi sau đó quỳ gối xuống đất, cúi người dập đầu.
“Nguyện vọng của ngài, cuối cùng đã thành hiện thực.”
“Ừ.” Mộc Thư cười nói. “Có thể an tâm đi gặp bọn họ rồi, đảo mắt đã hơn
mười năm, cũng không biết bọn họ có còn chờ ta hay không.”
“Nhất định còn chờ ngài.”
Hơi thở cuối cùng đã trút xuống, Tứ Ly lại cúi người bái lại. Anh ta dập
đầu một lúc lâu, mãi đến khi các đốt ngón tay không còn run rẩy nữa, cuối cùng
anh ta cũng ngẩng đầu lên, tươi cười nhìn Vô Song. “Tân Tôn Chủ, chuẩn bị kế vị
chưa?”
Lâm Hề giật mình ngây người nhìn Mộc Thư đã nhắm mắt, lại nhìn Vô Song đang
trong trạng thái thất thần ngay trước mặt. Cô không biết nên nói cái gì, cũng
nói không nên lời, thẳng đến giờ khắc này cô mới hiểu rõ, từ đầu tới cuối cô
cũng chỉ là một người ngoài cục, là một quân cờ bắt đầu cũng là quân cờ kết
toàn bộ ván cờ.
Nhưng cô lại không có cách nào oán giận Mộc Thư, thậm chí cũng không biết
vì sao mình nên oán giận. Là bởi vì Mộc Thư, cô mới có cơ hội gặp Vô Song, mới
có thể gặp được đồng thể của mình trong cùng một thế giới, thậm chí cô còn phải
cảm tạ ông.
Vô Song bình tĩnh nhìn Mộc Thư đã tắt thở, có chút không tin vào hai mắt
của mình, anh quỳ một gối xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của Mộc Thư, lại bị Tứ
Ly bắt lấy tay: “Hơn mười năm đấu đá đã tiêu hao hết tâm lực của ông ấy, dùng
sức mạnh mở ra con đường nối thông hai thế giới đã lấy đi sức sống cuối cùng,
dùng đủ mọi cách, ông ấy đã để lại di sản tốt đẹp nhất cũng là thứ tồi tệ nhất.
Song Nhi, chuyện cho tới bây giờ, vẫn không thể suy nghĩ cho cẩn thận sao?”
Vô Song trầm mặc sau một lúc lâu, phút chốc ngẩng mặt lên trời cười to:
“Rất hoang đường! Chuyện này không phải rất… hoang đường sao.”
“Huỷ bỏ chế độ dự tuyển, cực khổ ứng phó bảy tộc Cận Vương, sửa đổi chế độ,
sửa đổi tư tưởng cũng rất khó khăn. Hiện giờ bảy tộc sớm bị mài mòn sức lực
chiến đấu, trong đó có bốn tộc dần dần suy thoái, bảy tộc Cận Vương sớm đã
không phải là bảy tộc Cận Vương trước đây. Hơn nữa những người kế tục hiện giờ
cũng đã có sự thay đổi trong cách suy nghĩ, chỉ còn thiếu thuận nước gióng
thuyền, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì đã thành công thay đổi chế độ xã hội.
Phụ thân đã giúp vượt qua con đường trở ngại khó khăn. Từ nay về sau trọng
trách của tổ chức truyền lại cho cậu gánh vác. Song nhi, đây không phải là lúc
than thở quá hoang đường hay không.” Tứ Ly nhìn về phía dưới tế đàn, những cây
đuốc cơ hồ chiếu sáng lên bầu trời đêm, chiếu rõ những gương mặt đang nhìn lên
đàn tế, Tứ Ly rũ mi mắt xuống mỉm cười.
“Ông ấy làm chuyện ác cả đời, chỉ vì đổi lấy giờ khắc nổi danh này, Song
nhi, đừng phụ tấm lòng của ông ấy.”
Lâm Hề và Vô Song không hẹn mà cùng nghĩ đến cảnh tượng trong ảo ảnh kia,
một đứa trẻ và một người đàn ông ngồi bên bờ sông, thì ra đã trải qua nhiều năm
như vậy, ông ấy vẫn đối xử tốt với anh như trước đây, vẫn giống như người cha
đối với con, chưa từng thay đổi.
Vô Song nhìn xa xa bên dưới đàn tế, có người bắt đầu kêu gọi tên anh. “Nổi
danh” như vậy, cũng không có hỏi qua rằng anh có muốn hay không. Vô Song siết
chặt lòng bàn tay. Lâm Hề muốn ôm lấy anh, muốn an ủi anh, nói cho anh biết
đừng đau khổ, tất cả sẽ trôi qua.
Nhưng lúc này những câu nói ấy quá mức yếu ớt so với nỗi đau của anh.
121.
“Trò cười.” Vô Song nở nụ cười. “Quả nhiên là một trò cười.” Nhưng sau khi
tự mỉa mai, ba người trên đàn tế vẫn yên lặng như chết. Không khi trầm mặc
ngưng trọng một lúc lâu, Vô Song bỗng nhiên bước nửa bước sang Tứ Ly bên cạnh,
lướt qua vai Lâm Hề, đứng trước thi thể của Mộc Thư, bước chân của anh vẫn trầm
ổn mà kiên định như trước, nhưng Lâm Hề lại nhìn thấy các đốt ngón tay của anh
vì dùng sức mà trở nên trắng bệt.
“Mộc Thư tôn giả đã chết.” Anh cất cao giọng nói. “Người kế vị còn chưa
định, tộc trưởng của hai trăm gia tộc nhanh chóng đến điện Hắc Thạch.”
Nghe thấy Vô Song chứng thật về cái chết của Mộc Thư tôn giả, thì cả đàn tế
đều ồn ào hẳn lên.
Sắc mặt Vô Song không chút thay đổi xoay người lại, anh đưa tay muốn ôm xác
Mộc Thư lên, nhưng tay lại chạm vào bờ má Mộc Thư, đầu ngón tay run rẩy hồi
lâu, anh khàn giọng gọi: “Cũng đã già rồi…”
Lâm Hề vừa quay đầu, thấy ngón trỏ của Vô Song lướt qua khóe mắt của Mộc
Thư, ngón tay đưa đến nếp nhăn thật sâu nơi khóe mắt Mộc Thư, cô nghe anh nói:
“Sẽ không già hơn nữa.”
Đáy lòng Lâm Hề đau xót, rốt cục nhịn không được gọi ra tiếng: “Vô Song…”
Khoảng một lúc lâu sau Vô Song mới đảo mắt qua nhìn Lâm Hề, sắc mặt anh vẫn
như lúc thường ngày, giống như mặc dù là trời sập, anh cũng có thể chống lên:
“Mấy ngày tiếp theo trong tổ chức sẽ rất hỗn loạn, cũng đừng lo lắng. Bảo Tứ Ly
đưa cô trở về, sau này…” Anh rũ mi mắt xuống. “Cứ như vậy đi.”
Cứ… như thế nào?
Mắt thấy Vô Song ôm Mộc Thư đi đến giữa đàn tế, đáy lòng Lâm Hề bối rối
không thôi, cô còn chưa kịp sắp xếp lại tâm trạng của mình đã đưa tay bắt lấy
vạt áo của Vô Song, nói: “Còn Song Không Chi Tâm thì sao? Từ bỏ sao?” Đây là
lợi thế duy nhất trong mối liên hệ của bọn họ mà cô có thể nghĩ ra.
Cô không muốn cứ như vậy mà ly biệt Vô Song, cứ như vậy mà chấm dứt, cô hy
vọng sau này có thể nhìn thấy gương mặt thỏa mãn của Vô Song khi ăn món ăn cô
nấu, cô hy vọng sau này còn có cơ hội lúc chạng vạng được anh đẩy xe mua sắm
khi đi siêu thị, thậm chí cô hy vọng có thể nhìn thấy anh luôn ghét bỏ những
việc cô làm, nhưng lại luôn yên lặng làm cùng cô làm những việc ấy.
Kỳ thật cô… hy vọng có thể nhìn thấy Vô Song, có thể tiếp tục sống cùng Vô
Song, không phải “Cứ như vậy đi”, không phải “Dừng ở đây”.
Kỳ thật trong lòng cô đã thích Vô Song như vậy. Ngón tay giữ chặt lấy vạt
áo của anh. Lòng Lâm Hề hiểu rõ hơn bất cứ ai, cô ở lại đây thì có thể làm gì
cơ chứa? Liên lụy Vô Song, cũng trì hoãn giấc mộng của mình.
“Không cần nữa.” Vô Song không chút nào lưu luyến bước nửa bước về phía
trước, tránh khỏi ngón tay vô lực của Lâm Hề. Anh ôm cái xác còn chưa lạnh của
Mộc Thư đặt ở chính giữa đàn tế. Sau đó lùi hai bước, khuỵu hai chân quỳ xuống,
dập đầu lại ba lại. Sau đó đứng dậy đi xuống đàn tế, ánh mắt chưa từng liếc
nhìn gương mặt Lâm Hề.
“Tứ Ly, triệu tập tất cả người trong bộ tộc Tử Thần. Sau đó mang cô ấy trở
về.” Giọng nói của Vô Song không hề có chút ấm. Tựa như những mảnh băng cắm vào
da thịt Lâm Hề.
Cô hít thật sâu, muốn giảm bớt đi cảm giác hít thở không thông, nhưng không
ngờ khi phổi căng phồng thì một cảm giác đau đớn lại lan tỏa toàn thân, tưởng
chư có lưỡi dao cắm vào trong tim phổi, bên trong như có gì đó đang quặn thắt,
đau đến mức ngay lập tức sắc mặt Lâm Hề trắng bệch.
Cô ôm ngực, trên gương mặt chảy xuống mồ hôi lạnh.
Tứ Ly thấy nét mặt Lâm Hề không đúng, anh ta hơi kinh hãi: “Làm sao vậy?”
Anh ta dùng tay lướt qua trán Lâm Hề, lại phát hiện lạnh đến mức đáng sợ. “Lâm
Hề”, một tiếng gọi kinh hãi của anh ta làm cho người đang đi xuống dưới đàn tế
đột nhiên dừng bước.
Vô Song quay đầu nhìn lại, trong con ngươi đen chợt lóe lên sự bối rối.
Chiếc giày màu đen chuyển động trên cầu thang, chỉ hai bước liền đứng bên cạnh
Lâm Hề. Tứ Ly lập tức ngẩng đầu hỏi anh: “Song nhi có chỗ nào không khỏe
không?”
Vô Song lắc đầu. Anh tập trung nhìn vào, lại phát hiện miệng vết thương nhỏ
trên ngực Lâm Hề do bị Mộc Thư dùng chủy thủ đâm đang cuồn cuộn chảy máu không
ngừng! Nhưng trên ngực anh, miệng vết thương chỉ rách thịt mà thôi, vẫn chưa
thương vào gân cốt, máu đã sớm ngừng chảy. Vô Song chau mày: “Sao lại thế này?”
“Song Không Chi Tâm.” Ánh mắt Tứ Ly trầm ngưng. “Cuối cùng phụ thân vẫn
không buông tha cho Lâm Hề. Ông ấy muốn hủy diệt Lâm Hề lẫn Song Không Chi
Tâm…”
Lần đầu tiên sắc mặt Vô Song tái đi. Tứ Ly đảo mắt nhìn Vô Song một cái,
trong lòng anh ta biết nếu hôm nay Lâm Hề lại xảy ra chuyện gì nữa, vậy Vô Song
trước kia sẽ thay đổi tất cả trở thành một vị vương giả tương lai, nhưng nếu
như vậy sau này Vô Song sẽ trở thành người như thế nào, anh ta không biết, có
lẽ, nói không chừng sẽ đi ngược lại hoàn toàn nguyện vọng của cha.
“Moi Song Không Chi Tâm ra đi.” Tứ Ly nói. “Ban đầu nó vốn thuộc về cậu.”
“Nói cái gì?”
Tứ Ly quay đầu không dám đối diện với Vô Song: “Để sau này từ từ nói mấy
chuyện này… Hiện Lâm Hề không thể chờ, tóm lại moi Song Không Chi Tâm ra, mang
cô ấy trở về. Sức khỏe cô ấy suy yếu như vậy không thể ở thế giới này lâu được,
để tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.”
“Không…”
Lâm Hề nghiến chặt răng nói ra chữ này, giọng nói nghiến chặt lộ ra vẻ đau
đớn: “Không… lấy đi…” Cô ôm chặt ngực, đây là mối liên hệ duy nhất giữa cô và
Vô Song, nếu ngay cả cái này cũng không còn, cô và Vô Song thật sự sẽ kết thúc.
Tùy hứng cũng tốt, không lý trí cũng thế, giờ phút này tất cả mọi đau đớn đều
không bằng nỗi sợ hãi không còn gặp lại Vô Song.
“Không lấy sẽ như thế nào?” Vô Song căn bản không nghe lời nói của Lâm Hề,
chỉ bình tĩnh hỏi Tứ Ly. “Cô ấy sẽ chết rất thê thảm phải không?”
“Phải.”
Vô Song không chút do dự đưa tay lên, nắm chặt Nguyệt Liêm trong lòng bàn
tay: “Ấn giữ cô ấy lại, tôi lấy.”
Tứ Ly quét mắt nhìn Lâm Hề, thấy trong mắt cô đã tràn ngập nước mắt, anh ta
nói: “Sau khi lấy Song Không Chi Tâm ra, Song Không Chi Tâm bởi vì bị chút năng
lượng còn sót lại của phụ thân hủy diệt, con đường nối thông hai thế giới sẽ từ
từ khép lại, sau khi mang cô ấy trở về thì cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể đến thế
giới này, cũng không cách nào đến đây. Song nhi…”
Cuối cùng những giọt nước mặt của Lâm Hề rơi xuống. Nơi hốc mắt của Vô Song
nước mắt cũng trào ra, trên gương mặt lưu lại một vệt nước mắt lạnh lẽo, nhưng
nét mặt của anh không hề lộ ra chút biểu cảm, chỉ rõ ràng lặp lại câu nói: “Giữ
chặt cô ấy.”
122.
Nào cần Tứ Ly giữa chặt Lâm Hề, lúc này cô đã đau đến căn bản không có sức
lực giãy dụa, Tứ Ly chỉ nhẹ nhàng ấn lên vai cô khiến cho cô nằm thẳng trên mặt
đất. Lưỡi đao Nguyệt Liêm của Vô Song ánh lên ánh sáng lạnh, sắc bén chạm vào
phần da thịt đã bị Mộc Thư làm tổn thương, tựa như lúc chém gϊếŧ trước đây,
lưỡi dao phá vỡ làn da, nhẹ nhàng chuyển động.
Lâm Hề kêu rên một tiếng, lưỡi đao chạm vào một vật gì đó cứng rắn, sau khi
đâm vào thì mặt Vô Song không hề thay đổi, tảng đá trong suốt mang theo máu
thịt rơi sang một bên trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng trắng tựa ánh trăng.
Thì ra nhiều năm như vậy, cô và anh có một mối quan hệ với nhau, Song Không
Chi Tâm… Thì ra nó xinh đẹp như vậy, tựa như Vô Song, đẹp đến mức không thuộc
về cô.
Đau đớn trên người Lâm Hề đột nhiên biến mất, vết thương Vô Song gây ra
trên người cô tuy rằng không thương đến tâm mạch xương cốt, nhưng ngực cô vẫn
chảy không ít máu, nhiễm đỏ quần áo trên người, nhưng vết thương trên người Vô
Song cũng không chảy máu nữa. Anh xoay người đi không nhìn Lâm Hề: “Tứ Ly, đưa
cô ấy trở về.”
Tứ Ly xoay người nâng Lâm Hề dậy: “Quay về đi. Không thể ở nơi đây nữa.”
Anh ta định bế Lâm Hề đi, nhưng không biết Lâm Hề lấy đâu ra sức lực, bỗng
nhiên một phen đẩy Tứ Ly ra, lảo đảo hai bước, nói: “Không cần cứ như vậy mà
chia xa! Dựa vào cái gì mà anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy
của cuộc sống tôi! Bây giờ anh muốn đi thì đi sao!” Cả người cô run rẩy đi đến
phía sau Vô Song. “Tôi chưa chuẩn bị gì hết, còn có rất nhiều điều muốn nói,
còn có tâm ý chưa biểu lộ, thậm chí cũng không biết…” Lâm Hề tựa như con vật
đang kinh hoảng mà nói liên hồi rồi chợt dừng lại, nước mắt của cô làm nhòe hai
mắt, không nhìn rõ bóng lưng của Vô Song, mà cô biết bây giờ Vô Song đã không
rơi lệ với cô. “Thích a…”
“Đã biết.” Giọng nói của Vô Song cũng như thường ngày. “Rất nhanh sẽ quên
đi. Cho nên, trở về đi.”
Lòng ngực Lâm Hề cứng lại, sự khó chịu khiến cho cô không thể đứng thẳng
lưng, tựa như bại trước Vô Song, cúi người xuống, cô theo bản năng đưa tay giữa
lấy áo anh, Vô Song lại có mắt sau lưng, lấy tay giữa chặt lấy cô tay cô, đưa
tay cô vào trong tay Tứ Ly.
“Sẽ quên.” Giọng nói của Lâm Hề hoàn toàn không có sức lực. “Sẽ hoàn toàn
quên hết… Không bao giờ… nhớ rõ bản thân đã từng thích một người như thế, Vô
Song…”
Tựa như cuối cùng anh không thể nghe nổi nữa, Vô Song quay người lại, đưa
tay đánh một chưởng sau cổ cô. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
“Mang cô ấy trở về.”
“Song nhi…” Trước khi Tứ Ly rời đi còn mỉm cười trêu chọc. “Đừng khóc nhè
nha.”
“Giờ không phải là lúc đó.” Vô Song cất bước đi xuống, dưới đàn tế đã tụ
tập đầy các gia tộc trong tổ chức. Cuộc sống của anh đang từ từ mở rộng. Mà
cuộc sống của cô cũng đang chậm rãi trở lại quỹ đạo.
Bọn họ, vốn là hai người thuộc hai thế giới, không hề có liên hệ.