Chương 15: Cái gọi là người phiêu du trong giang hồ
Lễ Quốc khánh và Trung Thu cùng đến một lúc, tuy rằng trước kia đối với Lâm
Hề thì lễ hay không lễ cũng như nhau, nhưng bây giờ đã có Vô Song, cô vẫn là
quyết định phải lấy đạo đãi khách để cho anh trải qua những ngày lễ hội của
Trung Quốc một cách vui vẻ.
Cô kéo Vô Song đến siêu thị mua bánh trung thu, chọn mấy cái tính mang đến
cho Tiểu Nhu, nhưng khi hai người bọn họ đến bệnh viện thì không thấy Tiểu Nhu,
vừa hỏi mới biết được Tiểu Nhu bị bệnh tự kỷ nên chuyển viện.
“Bệnh tự kỷ?” Lâm Hề kinh ngạc. “Xin hỏi anh có biết cô bé chuyển đi đâu
không?”
Y sĩ mỉm cười xin lỗi: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà hình như
bệnh tình không nghiêm trọng lắm, lúc trước còn thấy cô bé vẽ rất nhiều bức
tranh, rất đẹp, cô bé vẽ một khung cảnh cô bé và một chàng trai đang cùng nhau
bước trên đường, lúc là con đường phố phường náo nhiệt, lúc là một con đường
nhỏ ở nông thôn, có lẽ nên bảo anh chàng đó ở bên cạnh cô bé lúc điều trị thì
bệnh tình sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”
Lâm Hề lặng im không nói gì, sau khi ra khỏi bệnh viện, Vô Song liếc mắt
nhìn cô nói: “Ôm vọng tưởng đối với người đã chết là chuyện đáng buồn. Nhưng
nếu nghĩ theo một phương diện khác, cô bé đã để cho người ấy vẫn sống mãi trong
lòng mình.”
Lâm Hề gật gật đầu, lập tức ngẩn ngơ: “Anh đang… an ủi tôi sao?”
Vô Song không có phản ứng gì, Lâm Hề chạy phía sau liên tục truy hỏi, Vô
Song ngại phiền, lấy một miếng bánh trung thu nhét vào miệng cô: “Chậc, ồn ào
chết được, to gan quá.”
Lâm Hề cầm bánh trung thu từ từ ăn: “Tôi dám to gan trước mặt anh đấy, dù
sao anh cũng chẳng làm gì tôi được.”
Nói cách khác, là anh nuông chiều cô sao… Sự nhận thức đột ngột khiến cho
Vô Song có chút ngạc nhiên, anh chưa từng nuông chiều ai, ngôn ngữ chanh chua,
lúc nên đánh người thì sẽ đánh người, anh cũng đối xử với Tứ Ly như thế, nhưng
Lâm Hề…
“Vô Song, buổi tối hôm nay chúng ta lên mái nhà ngắm trăng đi.” Lâm Hề đột
nhiên nói. “Nghe nói trăng đêm nay tròn nhất trong năm đó.”
Vô Song vứt những suy nghĩ trong đầu đi, liếc mắt nhìn Lâm Hề: “Cho nên?”
“Cho nên… sang năm có thể anh sẽ không ở chỗ này nữa, hôm nay nhất định
phải ngắm trăng một lần đi.” Lời nói này của Lâm Hề rất tự nhiên, rước lấy ánh
nhìn có chút gợn sóng của Vô Song.
Hai người cùng nhau trở về nha, Lâm Hề kể chuyện Hằng Nga cho Vô Song nghe,
kể đến khúc cuối khi Hằng Nga trộm linh dược của Hậu Nghệ bay lên mặt trăng, Vô
Song ‘hừ” một tiếng lạnh lùng chán ghét. “Tên đó không phải là kẻ bắn rơi chín
mặt trời trong truyền thuyết sao, lúc này nên nhấc cung bắn thẳng một mũi tên
vào ngay sau ót Hằng Nga, mặt trời cũng có thể bắn rơi được sao lại không bắn
được nàng ta chứ?”
Lâm Hề há miệng sửng sốt liếc nhìn anh: “Anh thật bạo lực.”
Vô Song tiếp tục bình luận: “Rốt cuộc vì sao mấy câu chuyện phụ nữ phản bội
chồng chạy đến một nơi hoang vắng biến thành một lão bất tử lại được các người
lưu truyền cho đến ngày hôm này?” Lâm Hề chỉ có im lặng.
Trên con đường về, mùa thu vắng lặng đã bao phủ đầu cành, vào mùa này con
đường xung quanh vườn trường luôn tĩnh lặng, tiếng bước chân của một người khác
truyền vào trong tai Lâm Hề một cách rõ ràng, từng bước một đi theo, không chút
đột ngột vội vàng nào. Vô Song luôn bước sau cô nửa bước chân, mà lúc bình
thường thì cô luôn mãi suy nghĩ đến một số vấn đề phức tạp trong sách tham
khảo, cho đến hôm nay cô mới giật mình phát giác, cô đã sớm xem việc anh chàng
này đi theo mình là chuyện đương nhiên.
chiều đến, người chồng xách đồ bước theo sau, người vợ lại im lặng đi
trước, lúc đi lướt qua nhau Lâm Hề nhịn không được quay đầu lại nhìn bọn họ,
khóe mắt thoáng liếc nhìn Vô Song ở phía sau, hai tay anh đang xách mấy túi đồ
vừa mua sắm, ánh mắt đang lướt nhìn quan sát ven đường.
Thật đúng là… có chút giống.
Lâm Hề chỉ liếc nhìn Vô Song một cái đã bị cảm giác nhạy bén của anh bắt
lấy, bốn mắt nhìn nhau, Vô Song thản nhiên hỏi: “Làm gì thế?”
Trộm nhìn lén đã bị người ta phát hiện, Lâm Hề lập tức quay đầu đi: “A… Cái
kia, không có, tôi đang cảm thấy kỳ quái vì sao anh phải đi phía sau tôi.”Trên
con phố dài thẳng tắp giống như không có điểm cuối, một đôi vợ chồng đang đi
ngược
“Bởi vì tôi phải bảo vệ cô.” Vô Song trả lời một cách hời hợt. Cũng không
nghĩ một câu nói thản nhiên của anh đã khơi dậy từng gợn sóng trong lòng Lâm
Hề. Nhưng Vô Song đâu thèm quan tâm xem Lâm Hề có cảm nhận gì đối với câu nói
này, bỗng nhiên anh lơ đãng hỏi: “Đây là mùi gì?”
Ngừng suy nghĩ, Lâm Hề nhẹ nhàng ngửi, đáp: “Hoa quế nở rồi, là mùi hương
của hoa quế.”
Ánh mắt Vô Song sáng lên: “Ngửi rất thơm, hoa đó có thể ăn không?”
“Không thể… nhưng mà thật ra có bán rượu hoa quế và cao hoa quế.”
“Đi mua.”
“Cao hoa quế cao không thành vấn đề.” Lâm
Hề do dự nói. “Rượu hoa thì coi như xong, tửu lượng của tôi không tốt, uống
rượu sẽ say ngay.”
Vô Song liếc nhìn đánh giá
cô: “Chậc, ai muốn cô ăn, đều mua cho tôi.”
Lâm Hề bĩu môi, đành phải tùy
ý anh.
55.
Ban đêm, hai người mang theo
bánh trung thu lên mái nhà, Vô Song vừa gặm cao hoa quế vừa nhìn Lâm Hề đang
vội vàng trải báo trên mái nhà, bỗng nhiên anh nhớ tới một chuyện, nhàn nhã hỏi
cô: “Tôi còn chưa hỏi cô, năng lượng trong cơ thể cô là chuyện gì xảy ra thế?”
Lâm Hề chẳng hề ngẩng đầu, thuận
miệng trả lời: “Năng lượng gì?”
“Năng lượng thuộc về thế giới
kia của chúng tôi.”
Lâm Hề ngẩn ngơ, quay đầu lại
nhìn Vô Song: “Tôi có năng lượng như vậy?”
Chính cô còn không phát hiện
ra… Vô Song nuốt miếng cao hoa quế xuống, nói: “Lúc cô bị Phược Linh nhập vào
tôi còn có thể miễn cưỡng giải thích, người khác nhau có sở thích khác nhau sẽ
bộc lộ năng lượng khác nhau…” Lâm Hề co rút khóe miệng, tiếp tục nghe Vô Song
nói. “Nhưng lần trước lúc cô bé kia bị Phược Linh nhập vào, nhưng trong nháy
mắt cô đã ngăn cản pháp lực của Phược Linh, làm cho Tiểu Nhu thoát khỏi khống
chế, nói đi, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hề nhìn bàn tay của chính
mình: “Tôi… cũng không biết. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy rất tức giận, cảm thấy
bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho Phược Linh từ trong cơ thể kẻ khác lăn ra
ngoài.”
Vô Song khẽ nheo mắt, trong
lòng suy ngẫm, tình trạng ngay lúc đó thà nói là Lâm Hề áp chế Phược Linh,
không bằng nói là trong nháy mắt đó cô đã hút đi năng lượng của anh, nguyệt
liêm đao trong tay anh là do pháp lực ngưng tụ thành, nguyệt liêm biến mất đại
biểu cho pháp lực trong người anh bị suy giảm, mà Lâm Hề vừa mới bộc phát ra
năng lượng không phải của cô, chẳng lẽ trong tình hình đặc biệt khi anh và đồng
thể ở cùng một thế giới khiến cho cơ thể hai người phát sinh những thay đổi…
Tựa như cái mỗi tháng một lần kia…
Nghĩ vậy, Vô Song trầm mặt.
Trong lòng tức giận đến độ ăn sạch hết toàn bộ cao hoa quế vốn định chừa lại
cho Lâm Hề.
Không cảm nhận được vấn đề
của Vô Song, Lâm Hề nhanh chóng dọn thức ăn đã mua hôm nay ra, cô vừa lòng vỗ
vỗ tay, ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy Vô Song đang ăn luôn khối cao hoa quế cuối
cùng, Lâm Hề cả giận: “Anh thật không có phong độ! Mỗi lần có cái gì ăn ngon là
anh đều ăn hết một mình, chẳng chừa cho tôi miếng nào!”
Vô Song nhướn mày: “Phong độ? Có thể ăn sao?” Anh ngồi xuống, mở bình rượu
hoa quế ra, mùi hương nồng đậm phiêu tán ra bên ngoài, anh hít thật sâu, quả
nhiên là mùi hương anh rất thích. Anh đưa bình rượu đến bên miệng, nhẹ nhàng
nhấp một ngụm, đôi mắt mở to, cực kỳ ngạc nhiên. “Thứ này uống ngon.”
Lâm Hề chưa nguôi cơn tức, thấy anh uống đến vui vẻ như vậy, trong lòng bất
bình, thừa dịp lúc Vô Song đang nhấp ngụm rượu thứ hai thì cô đẩy mạnh tay anh,
Vô Song chưa chuẩn bị kịp sửng sờ rót nửa bình rượu vào miệng. Nuốt hết tất cả
trong một ngụm, anh nheo mắt chăm chú nhìn Lâm Hề: “Chậc, muốn bị đánh à?”
Lời còn chưa dứt, anh cảm thấy có một luồng nhiệt từ dạ dày bốc lên, rất ấm
áp khiến cho kẻ khác thoải mái nói không nên lời, cảm giác mới lạ này làm cho
Vô Song vui sướиɠ bội phần, cũng không tức giận với Lâm Hề, thở dài. “Tuy rằng
người ở thế giới cô giống như con sâu dễ dàng bị bóp chết, nhưng hình như có
rất nhiều thứ để ăn chơi.”
Lâm Hề chớp mắt nhìn anh: “Ở thế giới của anh không có rượu?”
“Không có.”
“Phải không…” Đột nhiên Lâm Hề có muốn khi dễ sở thích của anh. “Khụ ừ,
chuyện lúc nãy, nghe nói rượu hoa quế phải uống từng ngụm mới có thể cảm nhận
hết vị ngon của nó, vừa rồi thấy cách uống của anh không đúng, tôi giúp anh
thôi.”
Vô Song nhướn mày: “Thật không?” Anh ngửa đầu, lại ừng ực uống một ngụm to,
Lâm Hề ân cần mở một bình rượu hoa quế ra đưa đến trước mặt Vô Song. Rượu hoa
quế này có độ cồn thấp nhưng có tác dụng từ từ, đây lại là lần đầu Vô Song uống
rượu, uống hai ngụm rượu to thì mặt anh đã ửng đỏ, ánh mắt sắc bén lúc bình
thường đã bị bao phủ bởi lớp sương mù. “Cảm giác này… nhẹ nhàng lơ lửng.” Vô
Song không hiểu rõ những xúc cảm hiện giờ. “Ở thế giới của chúng tôi thì chất
lỏng được lấy ra từ thực vật, sau khi đem đi điều chế thì mùi vị cũng ngon lắm.
Nhưng mà cũng không làm cho người ta có cảm giác như vầy.”
Lần đầu nghe Vô Song chủ động nhắc tới thế giới của anh, Lâm Hề nhịn không
được hỏi thêm vài câu: “Không có rượu, không có tivi, nghe qua thế giới kia rất
lạc hậu, các anh đều không có hoạt động giải trí gì sao?”
“Phụ nữ, có tính là hoạt động giải trí không?”
Lâm Hề nghẹn thở: “Tính chứ…” Cô liếc nhìn Vô Song một mình uống rượu vài
lần, ấp úng hỏi. “Vậy… anh thích ‘giải trí’ như vậy sao?”
Vô Song cười lạnh: “Tôi cũng chẳng thèm làm chuyện lãng phí thời gian đó.”
Lâm Hề không hiểu vì sao khi mình nghe anh nói thế lại thở ra một hơi nhẹ nhõm,
dù sao… Nếu mỗi ngày mình ở cùng với một anh chàng ăn chơi như vậy, ngẫm lại sẽ
cảm thấy được rất chán ghét, hơn nữa, bọn họ còn song sinh cùng mệnh.
Thấy đã uống cạn bình rượu, Vô Song cầm bình rượu hoa quế thứ hai. “Hơn nữa
tổ chức cũng có quy củ của mình, kẻ làm nghề buôn bán mệnh người, không cho
phép lơi lỏng. Mặt khác, thân là người được đề cử cũng phải có ý thức trách
nhiệm tương đương, người đã có khế ước hôn nhân không thể có quan hệ rõ ràng
với phụ nữ khác.”
Lâm Hề gật gật đầu, lập tức ngẩn ngơ: “Anh nói người có khế ước hôn nhân là
gì?”
Vô Song liếc nhìn cô, trong ánh mắt đã bị cảm giác say xông đến phiếm hồng:
“Chậc, thật ngốc, người đã đính hôn là cái gì mà cũng không biết!”
“Anh… có hôn ước với ai…”
Vô Song gật đầu: “Có à, em gái của Đồng Lăng, gọi là cái gì Tây… Ừ, nói ra
thì phát âm tên của cô ta rất giống tên của cô đó.”
Lâm Hề ngơ ngác nhìn Vô Song, miệng mở ra đã quên khép lại.
56.
“Anh thật sự đã có vị hôn thê!” Lâm Hề cảm thấy khϊếp sợ.
Vô Song cảm thấy kỳ quái: “Không thể sao?” Anh nắm chặt bình rượu, cúi đầu
nói thầm. “Tuy rằng là do lão bất tử kia buộc tôi phải đồng ý, nhưng mà, nếu
vây giờ đã có minh ước với tộc Đọc Tâm thì sau này lấy em gái của Đồng Lăng
cũng không có gì không đúng.”
Lâm Hề ngẩn ngơ: “Chính là bởi vì có minh ước sao? Anh, không thích em gái
của Đồng Lăng à?”
“Thích?” Vô Song nhẹ nhàng nhẹ nhàng đung đưa bình rượu hoa quế, trong mùi
hương rượu phiêu tán anh hờ hững nói. “Nếu tôi còn sống trở về nhất định sẽ lên
ngôi vị tôn chủ, thân ở địa vị cao thì sẽ không có tư tình với bất kỳ kẻ nào.”
Giọng nói dạy dỗ anh từ nhỏ đến lớn lại hiện lên ở trong đầu, Vô Song tựa như
đang lặp lại câu nói của người kia: “Vô tình mới có thể bảo vệ công chính,
không tư lợi, không thiên vị.”
Lâm Hề rũ mắt xuống. Đối Vô Song mà nói, hôn nhân không phải bởi vì anh
muốn ở cùng một chỗ với một người khác, mà bởi vì anh cần phải ở cùng một chỗ
với người đó. Anh phải bảo vệ cô, cũng không phải bởi vì anh muốn vậy, mà bởi
vì anh cần phải làm như vậy. Vô Song có ý thức trách nhiệm rất lớn, cũng bị
những thứ trách nhiệm đó bức ép phải bước về phía trước, nhưng mà đó thật sự là
cuộc sống mà anh hy vọng sống sao, anh hy vọng trở thành loại người như vậy
sao… Ngày Đồng Lăng rời khỏi rõ ràng anh rất khó chịu, lại phải nói với bản
thân rằng tất cả những điều đó đều là quy tắc, suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng
anh thật sự là như vậy sao?
Lâm Hề muốn hỏi, lại không biết nên nói thế nào. Dù sao, đối với Vô Song mà
nói cô vẫn là một người ngoài…
“Trên đời này không nên có nhiều thứ thích và không thích như thế, cùng lắm
chỉ là theo nhu cầu mà thôi.” Vô Song tiếp tục nói. “Cô nên thu hồi lại cái suy
nghĩ nhàm chán kia đi, thay vì cân nhắc suy xét đến thứ vô dụng kia, không bằng
nên tự hỏi xem làm cách nào vận dụng năng lực kỳ quái kia.”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, khi Lâm Hề không phản ứng, bỗng nhiên Vô Song
giữ lấy tay của cô, mười ngón giữ chặt lấy nhau, anh nói: “Cô yếu đến mức ngoài
dự đoán của mọi người, nguy hiểm sau này cũng sẽ càng ngày càng nhiều, lúc tôi
không thể chăm sóc cô thì cô phải học cách tự bảo vệ mình.” Vô Song suy nghĩ,
tuy rằng Lâm Hề có thể dùng năng lực của anh, khiến cho anh không biết khi nào
mình sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm, nhưng tốt xấu gì thì anh cũng có nhiều
năm kinh nghiệm đối địch, chung quy vẫn tốt hơn Lâm Hề bị người ta chém chết
trong nháy mắt.
Lòng bàn tay Vô Song nóng đến đốt cháy người ta, mặc dù cách một lớp bao
tay bằng da màu đen cũng có thể khiến cho Lâm Hề cảm giác được hơi ấm ấy, mặt
cô ửng đỏ, mười ngón tay nắm chặt đối với Lâm Hề mà nói là mối quan hệ quá mức
thân mật, cô ngơ ngác nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, hỏi:
“Như vậy… có ích lợi gì không?”
“Ừ, tôi ở tra xét năng lực trong cơ thể cô.”
“Vậy, tra xét thế nào rồi?”
“Không có.”
Lâm Hề im lặng, Vô Song nhíu mày suy tư, cảm giác cơn say đã lên đến đầu,
làm cho thế giới của anh có chút choáng váng mơ hồ, không rõ ràng, anh trầm tư
trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Đúng vậy, hai lần trước đều là ở trong lúc
nguy cấp cô mới bộc phát năng lực, nhất định là lúc này cô không có cảm giác bị
nguy hiểm.”
“À…” Lâm Hề ngẩn ngơ.
Vô Song nắm tay trái của cô không buông, kéo cô đứng lên, anh vung tay phải
lên thì có một liêm đao thật lớn xuất hiện ở lòng bàn tay, đao hình bán nguyệt
sắc bén, lạnh như băng kề bên cổ Lâm Hề, Vô Song lạnh lùng nói: “Nói đi, cô
muốn chết như thế nào?”
Lâm Hề sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Đao… đao kiếm không có mắt…
Đừng, đừng chơi trò như vậy được không…” Vô Song đây… quá rồi đó…
“Cô nghĩ rằng tôi đang đùa với cô à?” Vô Song đưa mặt kề sát đến vầng sáng
phản chiếu của ánh đao, đôi mắt đen của Lâm Hề rõ ràng in lên ảnh ngược gương
mặt của anh, kim khí lạnh như băng đè ép lên cổ Lâm Hề, cô cảm thấy chỉ cần Vô
Song dùng thêm chút lực thì lưỡi đao sẽ cắt đứt thịt của cô. “Tôi rất nghiêm
túc.”
Đúng vậy, anh rất nghiêm túc. Nhưng mà cho dù lúc này Vô Song thật sự cắt
đầu cô thì cô cũng không biết nên vận dụng năng lực kỳ quái kia như thế nào
nha!
“Cô không chống lại tôi à?” Hơi thở càng ngày càng gần, Lâm Hề cơ hồ có thể
cảm giác được luồng nhiệt trong hơi thở của anh, thậm chí là mùi hương rượu hoa
quế.
Tử Thần uy hϊếp muốn cắt đứt cổ của cô, Vô Song lại dùng môi phun luồng hơi
ấm đầy ám muội, hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt khiến cho Lâm Hề không
biết nên có phản ứng như thế nào.
“Tôi… tôi… tôi… tôi vẫn là cảm thấy học tập cái này nên tiến hành theo tuần
tự, nóng vội sẽ không có kết quả tốt!” Lâm Hề nhắm mắt, nhanh chóng nói ra câu
này. Gương mặt gần tiến sát lại của Vô Song đã dừng hẳn.
Hơi thở đàn ông gần sát như thế, Lâm Hề lặng lẽ trợn mắt, mang theo ba phần
sợ hãi bảy phần tò mò muốn nhìn xem rốt cuộc anh muốn làm gì, nhưng ánh mắt cô
chỉ có thể nhìn thấy cổ của anh, cô muốn ngẩng đầu, vào lúc này một thứ gì đó
ấm áp mềm mại bỗng nhiên chạm vào trán cô.
Nhẹ nhàng, mềm mại, lại có một chút ấm áp.
Cả người Lâm Hề cứng đờ, trừng đến lồi mắt, đại não không thể vận động suy
nghĩ gì.
Góc độ này, xúc cảm này, tuy rằng trước kia chưa từng thử nghiệm qua, nhưng
chắc là Vô Song… hôn… hôn lên trán của cô…
Cảm giác kim khí lạnh như băng trên cổ biến mất, bỗng nhiên cả người Vô
Song mềm nhũn, Lâm Hề theo bản năng ôm lấy anh, nhưng lúc này cô bị nụ hôn trên
trán vừa rồi làm cho tâm loạn như ma, ý loạn tình mê, cả người mềm yếu… cho nên
Lâm Hề chẳng đỡ được Vô Song, ngược lại chân mình mềm nhũn, bị Vô Song mạnh mẽ
áp trên mặt đất.
57.
Cảm giác bị đàn ông ép dưới chẳng tốt tí nào.
Mặt Lâm Hề đỏ tới mang tai, tim đập như trống, phân nửa là do kí©h thí©ɧ
của tinh thần, phân nửa là do kí©h thí©ɧ của thể xác…
“Muốn… dứt hơi, thở không nổi…” Lâm Hề kêu vài tiếng, Vô Song chỉ dùng
tiếng hít thở nhẹ nhàng êm dịu để trả lời, đúng là say rượu ngủ rồi. Lâm Hề
dùng sức đẩy bả vai của anh ra. “Anh đó, đàn ông gì mà tửu lượng lại thấp như
vậy! Hai bình rượu hoa quế còn chưa uống xong thì đã gục rồi!”
Nhưng mà chỉ có thể nghĩ vậy thôi, nếu như bọn họ là đồng thể, với thể chất
của Lâm Hề uống rượu vào là gục nhưng Vô Song còn có thể uống nhiều như vậy
cũng coi như không tồi rồi.
Lâm Hề đang ra sức đẩy Vô Song ra, chợt nghe “Chi nha” một tiếng, cửa ở
tầng cao nhất bị mở ra, bảo vệ cầm đèn pin ngơ ngác nhìn thấy hai người đang
chồng lên nhau: “Thật xin lỗi, tôi tuần tra ban đêm nghe thấy trên lầu có tiếng
động cho nên đến xem… Thật xin lỗi, quấy rầy!” Anh ta không ngừng lui về phía sau.
Việc này khiến cho người khác hiểu lầm thì sau này làm sao mà cô sống nổi!
Lâm Hề gọi to: “Từ từ đã! Chớ đi! Không phải như vậy, anh hãy nghe tôi nói!”
Cuối cùng tiếng gọi liên hồi của cô đã làm cho anh chàng bảo vệ dừng bước,
Lâm Hề lúng túng nói: “Cái kia, chúng tôi chỉ đang ngắm trăng, nhưng anh ấy
uống rượu say, đây chỉ là bạn học của tôi, là bạn học!”
Ánh mắt bảo vệ trở nên kỳ lạ: “Bạn học?”
“Đúng vậy, bạn học!”
“A… Quan hệ của hai người
thật tốt…”
“Ha ha.” Lâm Hề khó khăn kéo
khóe môi mỉm cười: “Chuyện này, anh có thể giúp tôi đỡ anh ấy vào nhà? Giúp
với…”
“À, được thôi.”
Bảo vệ giúp đỡ Vô Song đi
xuống lầu, Lâm Hề thu gôm mấy thứ trên mái nhà rồi đi xuống.
Lâm Hề cảm ơn bảo vệ, đóng
cửa lại. Nhưng cô không hề biết, người mặt đồng phục bảo vệ đi xuống lâu sau đó
lập tức lấy điện thoại ra cầm trên tay, vừa rồi anh ta thừa dịp Lâm Hề không
chú ý đã chụp một bức hình của Vô Song, soạn một mẫu tin nhắn gửi tới một số
điện thoại nào đó.
Lâm Hề kéo Vô Song tới sô
pha, chính mình cũng mệt mỏi đến mức rũ cả vai, cô liếc mắt nhìn Vô Song đang
ngủ say, thầm nghĩ chắc hẳn anh chưa từng được ngủ một giấc nhẹ nhàng thoải mái
như vậy, có đôi khi lúc buổi tối khi cô không được ngủ đi ra uống nước thì một
chút tiếng động cũng làm cho Vô Song thức giấc.
Lâm Hề cẩn thận quan sát
khuôn mặt của anh, rốt cuộc anh chàng này đã sống như thế nào, anh lớn lên như
thế nào, trải qua những chuyện gì, Lâm Hề phát hiện mình hoàn toàn không biết
gì cả.
Đây là lẩn đầu tiên cô im
lặng quan sát Vô Song như vậy, ánh mắt Lâm Hề không biết bị mê hoặc gì chậm rãi
dời xuống bờ môi của anh, vừa rồi…
Cô như bị hấp dẫn nên duỗi
tay chạm vào bờ môi anh. Xúc cảm mềm mại ấm áp khiến cho lòng cô chùng lại, hai
má cũng ửng hồng. Thấy Vô Song chưa tỉnh, Lâm Hề đánh bạo dùng ngón trỏ viền
theo đường cong bờ môi anh, lúc lòng đang nhộn nhạo thì hình như Vô Song cảm
thấy môi bị cái gì đó chạm vào, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếʍ một cái, đầu lưỡi
mềm lướt qua đầu ngón tay của Lâm Hề.
Giống như bị điện giật, Lâm
Hề lập tức rút tay về, gương mặt đỏ au.
Lúc lòng đang hết sức hoảng
loạn, Lâm Hề chợt nghe tiếng lạch cạch từ phòng vệ sinh truyền đến.
Trong lòng căng thẳng, Lâm Hề
thả lơi nỗi lòng kiều diễm, theo bản năng đưa tay đẩy Vô Song, nhưng Vô Song
chỉ lầm bầm một tiếng, sau đó quay đầu sang chỗ khác… tiếp tục ngủ, còn chép
miệng, vẻ mặt thỏa mãn. Đẩy mà hắn cũng không tỉnh, lại không muốn đả thảo kinh
xà, Lâm Hề do dự trong chốc lát, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn đi về hướng
toilet.
Cửa toilet chỉ chừa một khe
hở nhỏ, Lâm Hề không nhìn thấy tình hình bên trong, điều đó khiến lòng cô tăng
thêm vài phần áp lực. Lâm Hề biết công tắc bật đèn ở bên trong phía bên tay
trái, cô tưởng tượng mình đưa tay vào nhanh chóng bật đèn, sau đó một cước đá
văng cửa toilet, nếu bên trong có người liền dùng dao đâm mạnh vào bụng hắn!
Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi,
hít sâu vài lần, rốt cục lặng lẽ với tay vào trong khe cửa, tìm công tắc bật
đèn, nào ngờ bàn tay mới đưa vào thăm dò, vừa lúc chạm phải cái gì đó mềm mềm,
giống tay của con người… nhưng lại lạnh như băng.
Lông tơ cả người đều dựng
thẳng, Lâm Hề hít một luồng khí lạnh, bàn tay cần dao gọt hoa quả run rẩy không
thôi, cô trừng mắt nhìn khe cửa, một con mắt đột nhiên xuất hiện ở bên trong
khe cửa!
Lâm Hề kinh hoàng kêu to một
tiếng, muốn rút mạnh tay mình về, nào ngờ đã bị thứ bên trong nắm chặt!
“Vô Song! Vô Song!” Lâm Hề
kêu to, Vô Song trên sô pha trở mình, ngủ ngon lành. Lâm Hề than thở trong
lòng, cô chỉ khi dễ Vô Song có lần này, hơn nữa lừa anh uống rượu có xem là khi
dễ sao! Vì sao ông trời phải chỉnh cô như vậy! Nhân quả báo ứng này cũng tới
quá nhanh rồi!
Bàn tay bên trong dùng một
chút lực, kéo Lâm Hề vào trong toilet, trốn không thoát cũng chỉ có thể liều
mạng, lòng Lâm Hề kiên quyết, cắn răng một cái, một cước đá văng cửa, ánh đèn
trong phòng khách chiếu rọi vào trong toilet, Lâm Hề kinh hãi thấy bàn tay đang
giữ lấy tay cô là của một đứa trẻ, nhưng tay chân đứa trẻ này lớn đến kỳ lạ,
sức lực cũng rất kinh người, nếu không phải bây giờ Lâm Hề đang bám chặt vào
cạnh tường, sợ là sớm bị nó kéo vào bên đi.
Đứa trẻ đó thấy không thể kéo
Lâm Hề vào trong, nó hung ác há miệng ra, lộ rõ cái miệng đầy răng nanh, làm ra
dáng vẻ muốn nhào đến cắn chết Lâm Hề.
Lâm Hề sợ tới mức liên tục
lui về phía sau, vừa định lấy dao gọt hoa quả đang cầm trong tay đâm nó, chợt
thấy một chuỗi những ngọn lửa bùng lên từ sau lưng nó, giống như nó đang bị đốt
cháy, đứa trẻ thét lên chói tai, buông lỏng bàn tay đang giữ tay của Lâm Hề,
lăn lộn trong toilet.
Ngọn lửa chói sáng đến mức
mắt Lâm Hề cảm thấy khó chịu, tiếng kêu thê thảm đó làm cho Lâm Hề sợ hãi.
Ngọn lửa từ từ nuốt lấy đứa
trẻ, cho đến khi nó không còn động đậy nữa, im lặng nằm trên mặt đất, ngọn lửa
tiếp tục thiêu đốt trong chốc lát, ánh sáng màu đỏ từ trong ngọn lửa tràn ra,
pháo bông nở rộ đại biểu cho sự chấm dứt của sinh mệnh, một sinh mệnh biến mất
như vậy đấy…