Chương 13: Sự bao dung thông hiểu mới là tình yêu chân thật
“Hì hì hi, ta nắm giữ được khối cơ thể này rồi.” Đồng Lăng cười quỷ dị,
không chút thương tiếc ném Tiểu Nhu sang bên cạnh, cả người Tiểu Nhu mất hết
sức lực hôn mê bất tỉnh nên không nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn trên mặt Đồng
Lăng. “Thuật Đọc Tâm, để ta dùng thử xem như thế nào…”
Phược Linh đứng dậy ánh mắt dừng ở trên người Lâm Hề, nhìn thấy sắc mặt Lâm
Hề có chút tái nhợt hắn càng hưng phấn hơn: “Hì hì, ngươi sợ ta sao? Không phải
vừa rồi ngươi rất lợi hại sao…” Hắn duỗi tay ra muốn bóp cổ Lâm Hề, nhưng trước
khi mọi người có bất kỳ động tác gì thì bỗng nhiên Phược Linh nghiêng người né
sang một bên, giữa khoảng cách hơn mười bước chân.
Vô Song nắm thanh liêm đao to, sắc mặt trầm ngưng, bởi vì lúc anh còn chưa
vung liêm đao lên thì đã bị người ta phát hiện hướng đánh. Kỳ thật lấy năng lực
của Vô Song muốn gϊếŧ Đồng Lăng đang bị thương thì không khó, nhưng mà…
“Hì hì hì hì! Ta nghe thấy rồi! Ta nghe thấy rồi, Tử Thần, ngươi không
xuống tay được.” Phược Linh nhếch miệng cười. “Ngươi cũng có lúc để tâm đến
chuyện tình cảm ư.” Thân hình hắn vừa động, cúi người chạy đến bên cạnh Tiểu
Nhu, nhặt thanh chủy thủ trên mặt đất lên lập tức chém về phía Vô Song.
“Đến đây, ra tay với ta đi!” Hắn nhảy lên, lấy chủy thủ đâm thẳng vào trái
tim Vô Song mà hoàn toàn không bảo vệ bản thân mình, lúc này nếu liêm đao của
Vô Song vừa chuyển liền có thể chặt hắn làm đôi, nhưng Vô Song lại chỉ lấy sống
dao cản chủy thủ, chỉ phòng thủ không phản kích. Phược Linh thấy thế bờ môi
càng phát ra tiếng cười càn rỡ: “Ha ha, cái gì là sinh tử chi giao chứ, thân là
Tử Thần ngươi cư nhiên bị thứ tình cảm buồn cười ấy ràng buộc!”
Phược Linh không chút thương tiếc thân thể Đồng Lăng, chỉ dùng hết toàn lực
đấu với Vô Song, tốc độ cực nhanh cơ hồ làm cho Lâm Hề đang ở bên cạnh hoàn
toàn không thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ nghe tiếng cười sắc nhọn của Phược
Linh: “Thân là người được đề cử cư nhiên trong lòng lại mang thứ thương hại vô
dụng ấy, ngươi như vậy còn làm tôn chủ gì chứ! Vị trí kia vẫn nên giữ lại cho
ta đi!”
Mặc dù Vô Song không tiến công, nhưng phòng ngự thì không hề suy suyển,
trong đầu anh đang tìm kiếm phương pháp phá giải, bỗng nhiên, liêm đao trên tay
anh vừa chuyển, hướng ra phía ngoài dùng sức mạnh đánh Phược Linh bật ra, vị
trí đứng của ba người thay đổi hình thành một đường thẳng, Vô Song đứng ở giữa,
Lâm Hề ở phía sau anh, chỉ nghe giọng nói bình thản của Vô Song nói: “Lâm Hề,
đi tìm bản thể của hắn.” Phược Linh bay đến muốn cản trở Lâm Hề, giữa đường lại
bị Vô Song chặn đứng, hai người không ngừng giằng co.
Câu nói này của anh đã đánh thức Lâm Hề, cô nhớ rằng Vô Song từng nói, khi
Phược Linh bám trên người kẻ khác là lúc thân thể của hắn không thể động đậy,
nếu có thể gϊếŧ chết thân xác của Phược Linh, thì linh hồn của hắn sẽ biến mất
theo!
Lập tức trong lòng Lâm Hề dấy lên hy vọng, lúc xoay người
muốn chạy lại nghe Phược Linh cười lạnh nói: “Ngươi muốn cứu Đồng Lăng, nhưng
ngươi cho rằng thân thể của hắn còn có thể chống chịu được bao lâu nữa, hì hì,
Tử Thần, hôm nay cho dù cùng đi đến chỗ chết với ngươi thì ta cũng không cho
ngươi toại nguyện. Địa vị tôn chủ không là của ta, thì cũng sẽ không phải của
người!” Chủy thủ trong tay hắn đột nhiên dài ra thêm một xích[4], dài giống như
kiếm, Vô Song đang giằng co với hắn nhất thời không chuyển tay kịp đã bị trường
kiếm sắc nhọn đâm trúng vai.
[4] Một xích: tương đương 1/3 mét.
Lâm Hề chỉ cảm thấy phần vai áo dần dần ướt đẫm, cô đưa tay sờ lên, với
kinh nghiệm nhiều năm qua bị những vết thương không rõ nguyên nhân đã nói cho
Lâm Hề biết vết thương này tuy rằng rách da chảy máu, nhưng không sâu, cô xoay
người vừa nhìn thì kinh ngạc dừng bước chân lại…
Chỉ thấy tay trái của Đồng Lăng đang giữ chặt lấy cổ tay phải, ánh sáng màu
đỏ máu trong mắt anh ta lúc sáng lúc tối, trong chốc lát run rẩy nói: “Tốt xấu
gì cũng là người của bảy tộc Cận Vương, ngươi cũng đừng xem thường ta.” Trong
chốc lát lại hung ác gào thét. “Bộ tộc Đọc Tâm chết tiệt! Rõ ràng là lũ phế vật
yếu kém nhất…”
48.
“Vô Song, ra tay đi…” Đồng Lăng nhìn Vô Song, đầu đổ đầy mồ hôi nhưng ánh
mắt rất tỉnh táo. “Nhân lúc tôi còn có thể giữ được hắn.” Mới vừa nói xong lời
này anh ta lại lập tức lắc đầu: “Đáng giận! Đáng giận!”
Vô Song nắm chặt liêm đao, gân xanh trên tay lộ ra, khớp hàm của anh cắn
chặt, Tử Thần từ trước đến nay gϊếŧ người không chớp mắt lúc này lại có vẻ do
dự như vậy, rõ ràng anh đã nói, nếu gặp lần sau sẽ không thủ hạ lưu tình, rõ
ràng anh đã từng nói…
Bỗng nhiên, Đồng Lăng yên lặng, anh ta nhắm nghiền mắt lại, chủy thủ trên
tay dần dần ngắn lại. Không chỉ Lâm Hề, ngay cả Vô Song cũng hiểu, có phải
Phược Linh gặp tình thế không ổn nên đào tẩu hay không? Nhưng ngay sau đó,
trong phút chốc Đồng Lăng lại mở hai mắt, trong ánh mắt một màu đỏ sậm, anh ta
mỉm cười: “Đi chết đi!”
Lâm Hề kêu lên thất thanh, khoảng cách giữa Vô Song và Đồng Lăng gần nhau
như vậy, Đồng Lăng lại tấn công bất ngờ, cho dù Vô Song muốn tránh cũng không
thể tránh, nếu đao này cắm vào người thì không chết cũng bị thương nặng!
Trong thời gian chớp mắt, chủy thủ đang đâm thẳng về hướng Vô Song bỗng
nhiên chuyển hướng, xoay một vòng tròn lập tức cắm vào ngực của Đồng Lăng!
Máu tươi phun ra, người Đồng Lăng mềm nhũn ngã về phía trước, đồng tử của
Vô Song vội co rút lại, theo bản năng đưa tay đỡ lấy Đồng Lăng, máu chảy ra từ
ngực anh ta cuồn cuộn không ngừng, thấm ướt hai ống tay áo của Vô Song, lại tí
tách nhỏ xuống mặt đất.
Sắc đỏ trong mắt Đồng Lăng dần dần nhạt đi, chỉ tức hận nói: “Đáng giận…
cuối cùng cũng phải chết trong… tay ngươi, chẳng qua, giải thoát sớm một chút…
Cũng tốt…”
Vô Song xoay người anh ta lại, nghe thấy hơi thở mỏng manh của Đồng Lăng,
Lâm Hề ngơ ngác cất bước chạy qua, nhìn thấy cả Đồng Lăng đầy máu có chút không
dám tin muốn chạm vào cây chủy thủ đang cắm trên ngực anh ta, nhưng còn chưa
chạm đến thì đã thấy có cảm giác đau nên liền rút tay về.
Là đồ thật, như vậy chuyện đang diễn ra trước mắt cô, không có camera,
không phải sốt cà chua, tất cả những chuyện này đều là thật…
Lông mi khẽ động, Đồng Lăng lại mở mắt ra, trong thành phố ô nhiễm này, ánh
mắt của anh ta tựa như xuyên thấu mây mù, thu hết bầu trời đầy sao vào trong
đáy mắt: “Vô Song, tôi vẫn luôn xem cậu là bằng hữu, bằng hữu sinh tử tương
giao… Nhưng mà, bây giờ cứ xem như tôi ép cậu nợ tôi một món nợ tình nghĩa.”
Anh ta mỉm cười. “Sau khi cậu làm tôn chủ, đừng quên tộc tôi nguyện trung thành…
với cậu.”
Bàn tay Vô Song đang giữ lấy vai Đồng Lăng trở nên căng thẳng, các đốt ngón
tay trắng nhợt, sau khi anh im lặng một lúc lâu mới nói:
“Tôi thề, nếu tôi kế vị, tất sẽ hậu đãi bộ tộc Đọc Tâm.”
“Cám ơn…” Đạt được lời hứa hẹn này, Đồng Lăng hết ưu phiền cười yếu ớt,
giống như đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất, hô hấp của anh ta từ từ giảm dần
ngay cả giọng nói dường như cũng khó có thể nghe thấy được. “Vậy đứa em gái
không hiểu chuyện của tôi, sau này tôi giao nó lại cho cậu. Còn Tiểu Nhu, đừng
nói cho cô ấy… Không, vẫn nên nói cho cô ấy biết đi…”
Tâm nguyện cuối cùng, kỳ thật anh ta hy vọng Tiểu Nhu có thể càng kiên
cường hơn, cho dù anh ta không còn tồn tại trong cuộc sống của cô bé thì mỗi
ngày cô bé vẫn có thể mỉm cười rực rỡ.
Ánh sáng màu đỏ tỏa ra bao lấy Đồng Lăng, giống như thứ ánh sáng đỏ mà Lâm
Hề nhìn thấy trong quá khứ, định mệnh chưa từng buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Một tiếng vang nhỏ, trong luồng ánh sáng rực rỡ cuối cùng, một anh chàng nhã
nhặn vĩnh viễn biến mất, ngoại trừ ký ức thì cũng chưa từng để lại thứ gì.
L*иg ngực Lâm Hề nặng nề giống như bị ai đó đánh một quả chùy vào, đau đớn
khó nhịn, cô nghĩ lòng mình đã dần dần chết lặng khi thấy rất nhiều người chết,
rất nhiều sinh mệnh tan biến, dần dần sẽ thành thói quen, nhưng bây giờ cô mới
phát hiện, cô không thể hình thành thói quen nhìn thấy cái chết của người khác,
thói quen của cô chính là nhìn thấy Vô Song vì cứu cô hoặc là vì tự cứu lấy
mình mà gϊếŧ chết “Yêu quái”.
Con người vốn là sinh vật có tư lợi, khi nhìn thấy người có mối quan hệ
tình cảm với mình gặp chuyện không may mọi người mới có thể ý thức được mức độ
nghiêm trọng của sự việc. Vô Song từng nói “chém gϊếŧ lẫn nhau cho đến khi chỉ
còn một người sống.” Lời này, cho tới bây giờ mới chính thức được chứng thực
trong lòng Lâm Hề.
Chỉ cần Vô Song muốn sống, như vậy trong chiến trường “Tranh cử” này người
mà anh gặp đều phải chết, mặc kệ là bạn tốt cỡ nào, tình cảm như tay chân cỡ
nào đi nữa… Cho nên anh không muốn có người đi theo mình, tình nguyện chiến đấu
đơn độc cũng không muốn có liên hệ với bất kỳ kẻ nào. Vô tình đương nhiên sẽ
không bị thương tổn.
“Vì sao phải như vậy…” Lâm Hề khàn giọng hỏi. “Vì sao phải anh chết tôi
sống?”
Vô Song đứng dậy, liêm đao trong tay biến mất, giọng nói của anh lạnh nhạt
giống như thường ngày. “Bởi vì đây là quy tắc.”
Lâm Hề cúi đầu, nắm chặt nắm tay: “Đây là… quy tắc khốn kiếp gì, đây rõ
ràng là một quy tắc sai lầm.” Vì sao còn muốn tiếp tục, không ai cảm thấy thật
buồn cười sao? Khoác trên mình một món nợ máu, một mình bước lên ngôi vị lạnh
lẽo vô vị như thế, rốt cuộc có ý nghĩa gì.
49.
Một giọng nam ôn hòa giống như bài mở đầu cho một án văn mới, dịu dàng vọng
vào trong đầu cô bé: “Có thể nghe thấy giọng của anh không?”
Tiểu Nhu mở to mắt, không dám tin sờ lỗ tai mình, Đồng Lăng khẽ cười: “Đến
đây, thử dùng giọng nói trả lời anh đi.” Tiểu Nhu khó hiểu nhìn anh ta, cô bé
chưa từng nghe thấy giọng nói của ai đương nhiên cũng không hiểu anh ta đang
nói gì, nhưng cảm thụ thính giác trọn vẹn như vậy khiến cho cô bé ngạc nhiên
không thôi.
Đồng Lăng biết được điểm này, thở dài, nhưng anh ta cũng không nổi giận,
mỉm cười xoa đầu Tiểu Nhu. “Không vội, chờ sau này anh nhất định sẽ tìm được
biện pháp lấy lại những thứ mà ông trời đã trộm mất của em.”
Ừ, cô bé vẫn chờ ngày nào đó.
Khi cô bé mở mắt ra đã thấy trần nhà màu trắng ảm đạm, chóp mũi có mùi
thuốc khử trùng, cảnh tượng cả người cô bé vô lực, té xỉu trước đó lại xuất
hiện trong đầu, Tiểu Nhu chậm rãi nâng tay lên, cánh tay cắm dịch truyền trông
trắng nhợt đến dọa người, không hề có dấu vết nhuộm màu máu.
Đó có lẽ là mộng… Nhưng vì sao cô bé lại nằm trong bệnh viện?
Xoay đầu sang bên cạnh, Lâm Hề đang tựa đầu vào giường cô bé ngủ đến thành
thục, ánh mắt lại chuyển sang hướng bên cạnh một chút, anh chàng mặc áo khoác
màu đen đang đứng tựa người vào tường, ánh mắt thản nhiên nhìn lại cô bé. Trong
lòng cô bé vẫn sợ hãi anh chàng kia, trong mắt anh ta ẩn chứa thứ gì đó nhưng
cô không thể đọc được.
Anh chàng đó không nói một lời ném một khối thủy tinh màu cam lên giường cô
bé, Tiểu Nhu đưa tay cầm khối tinh thạch lên, rõ ràng là vật không có độ ấm
nhưng vì sao cô bé lại có cảm giác tảng đá kia như truyền ra một hơi ấm quen
thuộc, một hơi ấm khiến cho cô bé cảm thấy an tâm. Tựa như ánh mặt trời xuyên
qua làn sương mù dày đặc, ấm áp dào dạt chiếu vào trong lòng, lại giống như nụ
cười và giọng nói dịu dàng của Đồng Lăng làm cho lòng cô bé bình yên.
Tiểu Nhu còn đắm chìm trong cảm giác kỳ lạ ấy, Lâm Hề ngủ bên giường động
đậy hình như là sắp tỉnh. Ánh mắt Tiểu Nhu đảo sang phía tường, đã chẳng thấy
bóng dáng của anh chàng áo khoác đen kia.
Lâm Hề dụi mắt ngồi dậy, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tiểu Nhu, tất cả ký
ức lại tái hiện trong đầu, cô há miệng thở dốc, không biết phải kể lại hết toàn
bộ câu chuyện như thế nào. Nghẹn nửa ngày, cuối cùng cô đã nắm lấy bàn tay đặt
trên giường kia, viết: “Đồng Lăng trở về nhà của anh ấy rồi.”
Phải làm thế nào để nói với cô bé rằng người kia sẽ không bao giờ trở về
đây nữa, Lâm Hề không biết. Tuy rằng Đồng Lăng nói không cần giấu giếm Tiểu
Nhu, nhưng nói sự thật cho cô bé biết có thể sẽ khiến cho cô bé kiên cường hơn
sao, Lâm Hề chỉ có thể nghĩ thời gian là biện pháp tốt nhất có thể mài mòn tình
cảm của Tiểu Nhu dành cho Đồng Lăng, chờ đến lúc sau khi cô bé từ từ bình tĩnh
lại thì cái gì cũng sẽ tốt hơn.
Cũng chưa từng nghĩ Tiểu Nhu cư nhiên kéo tay Lâm Hề qua, dùng ngón trỏ nhẹ
nhàng viết vào trong lòng bàn tay của cô: “Em biết.”
Hai chữ này khiến cho Lâm Hề có chút bất an, cô bé biết, cô bé biết bao
nhiêu…
“Chị à, em muốn ở một mình.” Mỗi nét chữ cô bé viết ra rất chậm, nhưng vô cùng
kiên định.
Lâm Hề không còn cách nào đành phải nói lời tạm biệt rồi ra về.
Lúc cô về nhà thì đã hoàng hôn rồi, mở cửa ra lại không thấy bóng dáng của
Vô Song đâu. Sau trận ác đấu ngày hôm qua Lâm Hề phải đưa Tiểu Nhu đi bệnh
viện, cô cũng muốn đi chích ngừa vì bị mấy con mèo cào, Vô Song lại chán nghe
cô già mồm, cực kỳ khinh thường hành động như vậy của cô, như thế nào cũng
không chịu đi theo cô, tâm trạng Lâm Hề cực kỳ nặng nề, lười tranh luận với
anh, tự mình đến bệnh viện ở với Tiểu Nhu cả đêm.
Tứ Ly thấy Lâm Hề trở về, cười hì hì chào hỏi cô: “Chị dâu à, có phải lúc
trước chị làm đồ ăn cho tôi rất vất vả.”
Lâm Hề đảo mắt nhìn lại mới phát hiện anh ta đã sắp xếp hai túi thực phẩm
to, cô ngẩn ra: “Anh phải đi à?”
“Đúng vậy, bảy tộc Cận Vương chia làm hai phe, trong tổ chức sẽ nổi lên
không ít phong ba, tôi thân là tộc trưởng đương nhiên phải trở về trấn thủ.” Tứ
Ly vuốt vuốt mái tóc. “Chị dâu à, có phải cảm thấy tôi rất có trách nhiệm hay
không, nếu không cẩn thận bị tôi mê hoặc, vậy bỏ Vô Song đi, ở cùng với tôi, vì
chị, tôi nguyện ý đánh canh bạc tính mệnh với Vô Song.”
Lời này, đương nhiên là câu nói đùa, nhưng Lâm Hề lại không bị bộ dáng kỳ
quái của anh ta chọc cười, trong lòng vẫn mang tâm trạng nặng nề, cô có chút
mất mát gật đầu: “Anh cũng phải đi rồi.” Tuy rằng mấy ngày nay chưa từng nói
chuyện nhiều với Tứ Ly, nhưng lúc ngẫu nhiên bị Vô Song chọc tức đến giậm chân,
Tứ Ly nói mấy câu chọc cười cũng có thể trợ giúp Lâm Hề giảm bớt tâm trạng buồn
bực một chút. Nhưng bây giờ anh ta cũng phải trở về.
Trên căn bản, đối với những người thế giới kia mà nói, nơi này cũng chỉ là
một chiến trường để thi đấu, đánh xong thì rời khỏi, mặc kệ là người thi đấu
hay là quần chúng, ai cũng không ở lại.
Bao gồm cả Vô Song…
Tâm trạng vốn nặng nề lại càng suy sụp.
“Ai nha, chị luyến tiếc tôi à, hay là chị bỏ trốn cùng với tôi đi.” Lâm Hề
cười khổ, lắc lắc đầu, Tứ Ly chu miệng. “Ôi, vẻ mặt của chị và Song Nhi trầm
trọng như vậy khiến cho tôi không quen đó nha, mất đi cũng đã mất đi rồi, nhìn
về phía trước mới có lối thoát mà thôi, lại đây, chị dâu, cười một cái nào.”
Lực chú ý của Lâm Hề đã bị câu nói trước đó của anh ta hấp dẫn: “Tâm trạng
của Vô Song… Cũng không tốt?” Nhưng ngày hôm qua khi mọi chuyện đã yên ổn thì
nét mặt của anh chẳng khác gì ngày thường, vẫn cứ lạnh nhạt đó thôi.
Tứ Ly thu lại làm ra dáng vẻ chọc cười, mỉm cười: “Song
nhi là một người bề ngoài thì lạnh lùng như trong lòng lại có nhiều tình cảm,
tâm trạng dù có xấu đến cỡ nào cũng không biểu lộ ra ngoài, khi chị hiểu cậu ấy
hơn một chút thì sẽ biết thôi. A, đúng rồi, Song nhi đang ở trên nóc nhà.” Anh
ta giống như vô tình nói ra câu này, lại nói “Tôi xem trong tủ lạnh còn có thứ
gì có thể mang về không…” Sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Nghe thấy âm thanh Lâm Hề đã rời khỏi, Tứ Ly cười nhạt: “Đính hôn với em
gái của bạn thân, lại thân mật với ‘đồng thể’ của mình ở thế giới này, ai nha,
Song nhi gặp phải nợ đào hoa rồi, tôi mới không thừa nhận đã biết là lửa cháy
mà vẫn đổ thêm dầu đâu nha, ha ha ha ha.”
50.
Đẩy cánh cửa sắt trên nóc nhà ra, Lâm Hề liếc mắt một cái liền thấy Vô Song
đang ngồi xếp bằng trên thành lan can, lưng thẳng tắp, anh đang nhìn khoảng
trời chiều nơi phương xa, bóng kéo dài trên mặt đất, thoạt nhìn có vài phần cô
tịch không giải thích được.
Lâm Hề do dự một lúc, lặng lẽ đi đến bên phải Vô Song, cô tựa vào lan can,
nghiêng đầu đánh giá Vô Song, mặt anh không chút thay đổi, con ngươi đen đã
nhuộm màu ráng vàng của sắc chiều, Lâm Hề nhìn anh, mở miệng vài lần mà chẳng
nói được câu nào. Vô Song chưa từng nhìn cô chỉ nói: “Thừa dịp tôi còn tỉnh táo
để nói chuyện cô nên cách xa tôi một chút.”
Lâm Hề không để ý đến lời cảnh cáo của anh, nhẹ giọng hỏi: “Vô Song anh…
cảm thấy khó chịu sao?”
Vô Song trầm mặc không nói lời nào, lúc Lâm Hề nghĩ anh sẽ không trả lời,
giọng nói của anh lại nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai: “Điều đó quan trọng lắm sao?”
Không đợi Lâm Hề trả lời, anh lại thản nhiên nói: “Đây vốn chính là trò chơi
sinh tử, từ cái ngày trở thành người đề cử thì phải biết rằng sẽ mất đi tất cả.
Hơn nữa, cho dù có cảm xúc khó chịu thì cũng chẳng có kết quả gì, khổ sở bi
thương thống khổ, những cảm xúc đó điều không thể thay đổi sự thật, cho nên,
đừng hỏi tôi có hay không có những cảm xúc vô dụng bộc lộ nội tâm nhu nhược
kia.”
Quả thật Vô Song có tâm trạng như vậy…
Lâm Hề cúi đầu nhìn tay của mình, bình thường ít khi cô nói ra suy nghĩ của
mình, đặc biệt khi đang ở cùng một người bất đồng quan điểm với cô, nhưng đối
tượng là Vô Song, cô không biết như thế nào lại nói ra một cách lưu loát: “Tôi
không biết cảm xúc này có thể thay đổi cái gì hay không, cũng không biết chúng
nó có quan trọng hay không, nhưng mà, lúc mất đi bạn bè, lúc cảm thấy suy sụp,
có tâm trạng như vậy là chuyện đương nhiên.”
Lâm Hề không biết vì sao mình lại xúc động: “Thừa nhận đau khổ cũng không ý
nghĩa là yếu đuối, sau khi khóc xong thì hôm sau vẫn có thể đứng lên tiếp tục
bước đi, trong mắt tôi đó cũng là một người anh hùng kiên cường.” Cô có chút
khẩn trương nắm chặt lòng bàn tay. “Tôi biết mình nhát gan lại vụng về, không
làm được chuyện gì, nhưng Vô Song nếu anh cảm thấy đau khổ, có lẽ có thể tâm sự
với tôi, nói không chừng có thể dễ chịu một chút.”
Vô Song nghiêng đầu yên lặng nhìn Lâm Hề, gương mặt in nghiêng của cô trong
ánh chiều tà khiến cho anh thất thần, lời nói ấy lại làm anh ngây người một lúc
khá lâu, anh quay đầu sang chỗ khác, im lặng một lát nói: “Chậc, cô mà cũng có
thể nói ra mấy lời này, hôm nay mặt trời lặn ở phía đông sao.”
Ngữ khí trong lời nói này của Vô Song vô cùng đáng ghét, nếu là lúc bình
thường thì Lâm Hề đã nhào đến tranh cãi với anh, nhưng hôm nay cô lại yên lặng
lắng nghe lời anh nói, cô cẩn thận suy nghĩ, anh nói rất đúng, Lâm Hề của trước
kia nào dám nói với người khác như vậy, nhớ lại mấy ngày từ khi Vô Song đến
đây, anh đã mang đến cho cô vô số phiền muộn, nhưng cũng vô tình khiến cho cô
cởi mở không ít, mặc kệ là tranh cãi hay là đùa giỡn, đều vô tình làm cho cô
dũng cảm hơn.
Theo góc độ này mà nói, cô cũng nên nói một lời cảm ơn với Vô Song mới
đúng…
“Được rồi, tôi rất khó chịu.”
Khi Lâm Hề còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên Vô Song
nói ra câu này một cách nhanh chóng, anh giả vờ như không có việc gì mà nhìn về
phương xa, nhưng đợi trong chốc lát vẫn không nghe thấy phản ứng của Lâm Hề,
anh lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Hề ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, miệng
hỏi lời ngốc nghếch: “A, anh nói cái gì?”
Vô Song nheo mắt lại, mất hứng trở mình bước xuống lan can, đứng khoanh
tay, nhìn thẳng Lâm Hề: “Tôi cảm thấy khó chịu. Không phải cô đã nói nếu tôi
nói với cô thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhanh lên, làm cho tôi dễ chịu đi.”
Lâm Hề đứng ngơ ngác, tư duy không cách nào theo kịp Vô Song.
Vô Song nhíu mày: “Cô gạt tôi thì cô cảm thấy vui lắm sao?”
Đâm lao phải theo lao, Lâm Hề chần chờ vươn tay đưa đến đầu của Vô Song,
tay cùng đỉnh đầu chạm nhau, trong chớp mắt hai người đều cứng ngắc, Vô Song
theo bản năng hạ đầu xuống, khiến cho Lâm Hề vuốt ve càng thuận tiện, Lâm Hề
cứng ngắc vỗ hai cái: “Này… đừng đau khổ nữa.”
Một người không có thói quen an ủi kẻ khác, một người không có thói quen
được người khác an ủi, hành động ấm áp như vậy bị bọn họ làm đến chẳng ra sao
cả. Nhưng Vô Song lại giống như bị cây gỗ đánh vào đầu, trong lúc được an ủi
thì ánh mắt của anh trở nên vô cùng dịu dàng hơn.
Hình như là… đã dễ chịu hơn một chút.