Chương 7

- Ban đầu thú thật anh thấy hơi em phiền toái, nhưng sau lại không hiểu sao muốn tìm hiểu nhiều hơn -

.

“Học hành sao rồi cô bé?”

Hạ An hơi cụp mắt xuống né tránh sự quan tâm của Kỳ Dương. Việc học của mình sao lại có thể để người khác phải quan tâm lo lắng. Vả lại cô vừa nhận được con điểm không mấy xinh đẹp gì, thậm chí là còn đang hơi buồn vì nó.

Kỳ Dương biết ý liền không hỏi sâu nữa mà quay sang nói chuyện phiếm với Dương Khang. Chiều hôm ấy anh đợi cô ở cổng sau trường rồi cùng cô đi dạo vài vòng trong khuôn viên.

“Nếu có gì cần giúp đỡ em có thể nói anh!”

Kỳ Dương bây giờ lại nói chuyện với tông giọng cực kỳ nghiêm túc, không phải kiểu đùa vui như hồi trưa. Hạ An lúc đó còn nghĩ anh ta thích trêu mình nhưng lúc này thì hoàn toàn không phải.

Cô đi từng bước, cuối xuống nhìn những chiếc lá đang rụng dần khỏi cành, cảm thấy bản thân cũng như chúng khi tâm tư đang héo úa dần giữa môi trường mới và có phần hơi lạc lõng này. Cô không thể kiếm được một cô bạn để chơi và nói chuyện hằng ngày. Không phải là vì họ xa lánh cô, nhưng về cơ bản họ tự biết cô không hợp họ nên chỉ có thể xã giao bình thường.

Tháng bảy là thời điểm cuối cùng khi dàn cây osaka vàng kia sai hoa. Kỳ Dương đã dắt cô đến khúc đó khi nào không hay rồi cùng cô ngồi xuống ghế đá.

“Hôm nay anh không tập à?”

“Ừ anh xin nghỉ, tập mấy nay rồi! Lười quá!”

Cô nghe thế chợt cười nhẹ, đôi mắt ngước nhìn xa xăm như đang thơ thẩn nơi đâu.

“Anh có biết chiếc đàn piano đặt ở giữa vườn hoa cẩm tú cầu không?”

Cô tự nhiên buộc miệng hỏi ra một câu không liên quan.

Kỳ Dương chợp mắt lại một tí như suy nghĩ điều gì đó rồi mở mắt quay ra nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:

“Em đến đó rồi à? Có thấy gì không?”

Ý anh ta liệu có phải là cô đã nhìn thấy gì cấm kỵ không? Cô nhìn vào đôi mắt kia rồi nhớ đến chàng trai hôm đó, trong tim bỗng lệch đi một nhịp. Câu hỏi này làm cô hơi chột dạ, nghĩ một hồi cô bảo rằng:

“Không, em thấy khu đó đẹp nên hơi thắc mắc tại sao nó lại biệt lập và hơi núp bóng như vậy thôi!”

“Chỗ đó là khu xây riêng cho Ban Đông, cháu trai của hiệu trưởng trường này.”

Cô hơi nhướng mày: cháu? Không phải con mà là cháu à? Tại sao lại đặc biệt như vậy?

Kỳ Dương tiếp ý:

“Toàn bộ Astar đều thuộc phân khúc giáo dục của tập đoàn nhà họ Diệp với người đứng đầu là Diệp Vương. Đây là kiểu kinh doanh gia đình nên những lĩnh vực khác nhau đều cần có người trong nhà đứng ra nắm giữ. Hiệu trưởng trường này là chú ruột của cậu ta.”



Ra là như thế!

“Có điều cấm kỵ là không ai được phép vào hay sử dụng cây đàn ở khu vườn đó. Nghe đâu đó là món quà của bà ngoại anh ta để lại. Những sinh viên khoa âm nhạc có toà nhà riêng nên họ sẽ tập ở đó. Điều này cũng được nhắc với những lứa mới bởi khu này gần khoa âm nhạc nhất.”

Sinh viên… thì ra anh ta học ở hệ đại học. Thảo nào cô kiếm không ra.

Nói rồi Kỳ Dương đặt tay lên đầu cô xoa xoa, mắt ánh lên vài tia trìu mến nói khẽ:

“Anh khá ngạc nhiên khi em kiếm được chỗ này đấy.”

“Chẳng lẽ học sinh khác không tò mò đến sao?”

“Học một thời gian em sẽ phát hiện ra rằng trong trường có rất nhiều không gian riêng, không những cho các câu lạc bộ mà còn cho cả cá nhân. Mỗi người rồi sẽ kiếm được cho họ một góc riêng nên thường ‘nước sông không phạm nước giếng’. Cũng giống như anh với đám bạn hay tập trung ở lầu trên thư viện nhỏ vậy. Anh đăng kí luôn phòng đó dưới danh nghĩa cho câu lạc bộ.”

Cô như hiểu ra gì đó: thì ra họ xây rộng như vậy là còn để học sinh có cả góc riêng của mình. Thảo nào ai cũng thích cho con họ vào đây học. Cô chớp mắt nhìn Kỳ Dương hỏi:

“Tại sao anh lại chọn chỗ đó?”

Anh ta cười một nụ cười sảng khoái, đứng bậc dậy rồi vươn tay ra vận động nhẹ, có lẽ là thói quen của mấy người hay thường vận động, nói một cách hào hứng:

“Đám học sinh ít khi lui lại thư viện này mà chủ yếu tập trung ở thư viện chính. Với lại chỗ đó là tầng ba, không thang máy mà phải leo bộ, cầu thang lại cao. Em nghĩ sao?”

Cô không trả lời, chỉ cùng anh cười hiểu ý. Chiều đó anh tiễn cô ở trạm xe còn không quên nhắn nhủ sẽ dẫn cô lên đó tham quan.

Tối đó cô thấy ảnh của mình và Dương Khang ngồi ăn cùng anh ở ngoài bãi cỏ khu căn tin trong mục ‘ảnh của ngày’ trên trang câu lạc bộ nhϊếp ảnh. Cũng thật may là ba người chứ không phải hai, không thì người này người nọ đồn đoán lại không hay. Ngoài ra còn có những tấm ảnh sinh hoạt của các câu lạc bộ và cá nhân khác. Hạ An kéo thấy một tấm ảnh rất đẹp, không phải vì cảnh mà là vì người. Lục trong trí nhớ thì phát hiện ra đó là người con gái đã phát biểu trong hôm khai giảng.

Hạ An nằm trên giường nhưng mắt vẫn không nhắm được, đôi tay hướng lên phía trần nhà như đang nắm lấy hư không rồi nghĩ ngợi lung tung:

“Thì ra anh lại xa vời đến vậy!”

.

Thứ bảy cuối tuần đã đến.

Hôm qua sau khi ăn xong với Kỳ Dương thì anh có bảo hẹn hôm nay lên trường cho cô coi cái này cũng như kêu cô mang ít sách vở lên học.

Thời tiết bây giờ đã dịu hơn những hôm hè trước. Anh ta hẹn cô ở thư viện chính rồi tận tình chỉ cô khu vực sách của các môn, khu vực in thường và in công nghệ 3D. Sau đó anh dắt cô đến khu vực bàn máy tính được đặt riêng từng cái dọc cửa sổ kính hướng ra hồ nước lớn sau thư viện.

“Anh nghĩ chỗ học này sẽ hợp với em”

Hạ An sáng rực mắt tỏ vẻ thích thú. Mấy hôm cô chỉ quanh quẩn linh tinh dưới lầu hay mấy khu máy đặt san sát nhau. Dù có vách ngăn nhưng cô vẫn không tìm thấy sự riêng biệt mấy.

Thư viện chính cực kỳ lớn, vì là xây cho đại học và cao trung dùng chung nên nó có tận bốn tầng gồm tầng trệt. Khu vực đại sảnh chủ yếu dành cho việc họp nhóm và in ấn, mượn trả sách. Kết cấu còn lại là: chia ra mỗi cấp hai lầu, một lầu bắt buộc im lặng và một lầu tự do nói chuyện cũng như mang đồ ăn thức uống lên. Kiểu chia này khá giống với mấy thư viện trường phương Tây khi chia khu ‘quiet study’ và không.

Sau đó anh dắt cô lên phòng riêng ở trên lầu ba thư viện nhỏ. Hạ An không khỏi bất ngờ khi bước vào. Trước mặt cô là một bộ ghế sofa màu xanh trông rất hiện đại. Ở đó còn có hai bộ PC được lắp riêng cùng vài chiếc ghế gaming đắc tiền.



“Toàn bộ là tụi anh sắm à?”

“Ừ, anh sắm! Mốt nếu học xong thì bán rẻ lại hoặc cho đàn em nếu thích. Dù gì cũng là đầu tư vài năm, thời gian trên trường cũng chiếm hết nửa ngày, nên cho bản thân sự thoải mái!”

Ôi sự thoải mái này có cái giá hơi cao quá rồi. Cô thấy nơi đây cơ bản không khác gì một phòng khách với đầy đủ tiện nghi và đồ dùng. Bên dưới lầu còn có một quán cà phê nhỏ và vài máy bán nước tự động.

Kỳ Dương chỉ tay ra phía sau bảo:

“Kia là nhà vệ sinh. Nói chung em cứ tự nhiên! Hôm nay bạn anh tụi nó không lên đây đâu, em có thể ngồi đây học. Anh xuống đánh vài trận rồi lên lại với em.”

Hạ An chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi ở lại. Ở đây thật sự thoải mái hơn rất nhiều. Đúng như anh ta nói là không gian riêng của mỗi người, nơi họ thích lui về trong những lúc rảnh rỗi ở trường.

Học được một tiếng hơn thì cô ngồi dậy đi xuống mua một ly chai latte ở tiệm cà phê dưới lầu. Chỗ thư viện này khá gần dàn cây osaka vàng kia, lúc ngồi học ở trên cô đã vô ý mấy lần nhìn ra. Thế là Hạ An đi dạo một vòng nhẹ.

Gió trưa nhàn nhạt thổi qua, vài cánh hoa vàng rơi xuống, và một lần nữa cô nghe thấy bản nhạc bi ai đó.

Đã có vài lần cô lén đi đến khu vườn đó nhưng nó hoàn toàn trống không. Thậm chí cô từng nghĩ rằng liệu những gì mình thấy trước đó liệu có phải là thật không?

Tròn một tháng kể từ ngày hôm ấy.

Cô, vẫn như cũ, nép mình sau thân cây rộng để trộm nghe anh đàn.

Diệp Ban Đông

Ly chai latte ấm trong tay cô phảng phất lên mùi quế thật nhẹ nhàng. Hôm nay có phải là một ngày may mắn của cô không?

Có một bộ phim cô từng xem qua kể về chiếc đàn piano có khả năng đưa người đánh quay ngược lại thời gian nếu ngồi đàn đúng bản nhạc bí mật của nó. Cô cảm thấy rất hay, dù đây mãi sẽ không bao giờ là sự thật, nhưng một bản piano hay có thể đem người đánh và người được thưởng thức chúng ra khỏi thực tại trong vài giây lát, để họ đắm chìm trong một thế giới riêng, nơi không cần một câu nói nào thốt ra nhưng mọi tâm tư đều được phơi bày qua những phím đen trắng.

Tiếng đàn dừng lại sau một trường bi thương. Hạ An không hề hay biết, cô lại lim dim ngủ mất rồi. Tiếng đàn ấy đưa tâm trí cô đến cõi vô định, gió thổi nhẹ lại khiến cô thêm phần thoải mái. Cô không biết rằng Ban Đông đã đứng kế bên cô từ lúc nào không hay. Anh nhìn xuống cô gái bé nhỏ đang trốn mình sau gốc cây nghe anh đàn. Đôi mắt suy nghĩ những điều khó nắm bắt được, có một chút bất ngờ, một chút không vui, một chút tò mò, một chút lạnh lùng…

“Á!”

Hạ An bật bắn mình dậy do ly nước cầm bị trượt làm đổ xuống tay, may là nó đã hết nóng từ lâu. Cô ngơ ngác quay lại nhìn đằng sau thì người đã không thấy đâu.

Cô trở về lại trên phòng Kỳ Dương rồi rửa tay rửa mặt. Vừa lúc anh cũng tập xong, đợi cô xong xuôi anh tắm sơ thay bộ đồ mới rồi ra chỉ cô làm bài.

Anh ta nhìn vậy mà học cũng đứng nhì khối, quả có nhiều điều khiến người ta không khỏi kinh ngạc mà!

Trời đã chiều tối, trên đường đi bộ về nhà, Hạ An chợt nghĩ:

Người con trai kia lẽ nào chỉ xuất hiện vào mỗi cuối tuần?

Dù gì hôm nay cô cũng đã được nhìn thấy anh ta lần nữa, trong lòng không khỏi vui sướиɠ và hạnh phúc.