Chương 26

- Anh ấy là người như thế nào, tôi rất rõ. Bởi vì tôi luôn theo dõi anh ấy -

.

“Em ngồi đợi anh một chút!”

Nói rồi Ban Đông tấp xe vào trước một cửa hàng bán giày dép, nhanh chóng đi xuống rồi tiến thẳng vào.

Qua lớp cửa kính, Hạ An nhìn thấy anh đang hỏi chuyện một nhân viên bán hàng nào đó rồi đi theo người đó vô trong. Lúc đầu cô còn nghĩ anh đang tính mua đại cho cô một đôi giày nào đó để tí hồi xuống xe có cái để mang.

Nhưng không!

Ít phút sau Ban Đông quay trở lại với một cái túi giấy đựng một đôi dép lông màu vàng cực kỳ nổi bật và trông rất hài hước.

Hạ An dụi dụi mắt tận mấy lần cũng không nghĩ ra được Ban Đông lại mua thứ này cho cô.

“Anh… cái này đâu phải phong cách của anh?”

Không cần phải đi mua đồ vài lần với Ban Đông để biết xu hướng chọn đồ của anh. Một người bình thường nhìn vào cũng biết phong cách mà anh mặc ra ngoài chính là kiểu đơn giản và lịch thiệp. Kể ra như ngay lúc này, anh ta còn diện một chiếc áo sơ mi màu xanh đen huyền bí được xắn nửa tay lên cùng quầy tây.

“Không phải phong cách của anh, mà là của em.”

Ban Đông lại trêu cô!

“Diệp đại nhân anh không phải là tiếc tiền mua cho em một đôi giày bình thường để mang đấy chứ?”

Hạ An cô nhìn cả buổi trời cũng cảm thấy đó là một cửa hàng bình thường, không phải hãng hiệu gì đắc đỏ. Nhưng anh ta lại mua đôi dép vàng ché này với cái giá ngang một đôi giày thể thao hạng xoàng mà cô hay mang.

“Tất nhiên là không rồi. Chỉ là gì cũng được, trừ giày ra. Yêu nhau không nên tặng nhau giày.”

Ây da thì ra anh ta lại còn để ý mấy thứ này mê tín này nữa sao? Trong lòng Hạ An nghe xong liền cảm thấy có chút thích thú đan xen hạnh phúc.

Hạ An xỏ thử vào, quả nhiên vừa inh, không dư không thiếu. Có điều trông nó nổi bật thật…

Ban Đông dừng xe bên một nhà hàng Trung Quốc có diện tích vừa phải, không quá lớn. Cả hai khi đi bên cạnh nhau vào trong trông giống như hai đối cực của phong cách thời trang vậy. Thậm chí có người còn nhìn cô cười khúc khích như thể đang nhìn thấy một sự tấu hài nhẹ.

Hạ An có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cũng chẳng chuồn đi đâu được. Bụng cô lại reo lên. Điều quan trọng trước mắt chính là lấp đầy khoảng trống trong bụng chứ không phải để tâm người khác nhìn mình ra sao.

Sau khi đồ ăn được mang lên phủ phê, Hạ An không khỏi thấy phấn khởi. Đang hào hứng chúc Ban Đông ăn ngon miệng rồi gắp một miếng dimsum ngon lành vào dĩa, Ban Đông chợt mở miệng chất vấn cô:

“Không phải em đã bảo ăn rồi sao? Này được tính là gì đây?”

“Anh…!!!”

“Anh tưởng em theo để nhìn anh ăn chứ? Hạ An em nhanh quên thật đấy!”



Ai theo anh? Là anh lôi em đi mà?

Aaa, thực sự muốn chọc tức cô đây mà. Ban nãy anh ta rõ ràng còn nghe thấy chiếc bụng đói meo của cô kêu gào thảm thiết mà bây giờ còn giả vờ giả vịt hỏi lại.

“Em… tiêu hoá hết rồi.”

Vừa dứt lời, Hạ An cô còn không tin mình lại mặt dày có thể mở miệng ra nói như vậy. Biết sao được, miếng ăn là miếng tồi tàn mà. Cô thừa biết Ban Đông đang cao hứng chọc ghẹo cô, cứ theo anh ta chỉ có mà nuốt nước miếng rồi tốn nước bọt.

Ban Đông được thêm một trận cười sảng khoái, vì đây là không gian ăn riêng nên anh không ngại thể hiện. Quả thật cô có lẽ là người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy vui và hạnh phúc dù mọi thứ chỉ xuất phát từ những điều nhỏ nhặt.

“Ha ha! Ngoan, a một cái!”

Ban Đông ân cần đút một miếng dimsum cho cô. Sau đó hỏi thăm tình hình thi cử vừa rồi. Hạ An sau khi bụng đã có chút đồ ăn thì mới chợt nhớ đến những câu hỏi trên xe ban nãy, cô nghĩ nếu cứ giữ khư khư thì trong người lại càng thêm khó chịu nên cô bất ngờ thú nhận:

“Hôm nay… em có đến tìm anh.”

Ban Đông ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt sáng tinh anh kia thể hiện chút sự ngạc nhiên:

“Vậy à? Ở đâu?”

“Nhà anh…”

“Bảo sao anh thấy em gọi.” Ban Đông chợt buông đũa xuống rồi ghé sát lại mặt cô nhìn một cách thăm dò.

Chắc là con bé này đã nhìn thấy gì nên hôm nay nên mới cư xử như vậy.

Ban Đông vừa nhìn là biết, thế là anh đánh thẳng vào trọng tâm, không lòng vòng:

“Hỏi đi, em đã nhìn thấy gì nên chiều giờ lấn cấn trong lòng đúng không? Thấy anh tắt điện thoại em? Hay thấy anh đưa về nhà một cô gái rồi chở cô ấy đi?”

Hạ An không ngờ anh lại đoán ra được như vậy, nghe xong quả nhiên là điều cô suy nghĩ nãy giờ. Cô cúi nhẹ rồi gật gật mấy cái, trông từ phía Ban Đông rất đỗi dễ thương.

Ban Đông cũng không hề giấu diếm gì, vừa ăn vừa từ từ kể lại chuyện cả ngày hôm nay, thậm chí cuối cùng anh còn thú nhận là bản thân tranh thủ chở cô gái kia về rồi ghé qua dắt cô đi ăn:

“Thật ra ban nãy sau khi chở Dạ Vũ về thì anh đã gọi ông già ở nhà bảo là đi ăn nên sẽ về trễ tí. Nói chung cũng khá mệt. An, chuyện gia đình anh hơi phức tạp, rồi từ từ em sẽ hiểu.”

Trong suốt thời gian còn lại đến lúc khối 12 thi xong, Kỳ Dương luôn giữ im lặng để tập trung ôn thi.

Hôm nay là thứ sáu, cũng là ngày cuối cùng trong chuỗi thi cử kinh hoàng của toàn cấp. Thế nhưng như lớp trưởng Tư Anh đã dặn dò, ai muốn tham gia đợt nghỉ dưỡng ở Tokyo đều phải nộp phiếu báo và lệ phí từ ba hôm trước.

Kỳ Dương sau mấy ngày suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cũng quyết định đi chuyến đi bảy ngày này cùng vài người anh em trong đội bóng rổ.

Có điều Kỳ Dương không hề biết, vào lúc khi toàn khối vừa thi ra, đã có một bức ảnh lan truyền nhanh chóng trong nội bộ một nhóm chat của lớp 12.



Đó là bức hình được chụp cách đây vài ngày, độ phân giải khá mờ vì quay lén vào ban đêm. Qua đó chỉ có thể nhìn thoáng thấy bóng dáng của một đôi nam nữ đang bước ra khỏi một nhà hàng nào đó.

Thứ duy nhất đập vào mắt bất kỳ ai xem được, đó chính là đôi dép màu vàng mà cô gái trong bức hình đang mang. Nó cực kỳ nổi bật. Mà người gửi bức ảnh đó vào chỉ để lại đúng một câu hỏi ngắn gọn: Ban Đông – cháu hiệu trưởng Astar trường mình, đang hẹn hò với người này à?

Dân chơi ở trường ai cũng biết Ban Đông là một người như thế nào. Câu chuyện đốt năm mươi ngàn đô vào ngày sinh nhật của năm nào vẫn là một huyền thoại bất diệt trong lòng họ.

Nhà giàu – Ăn chơi – Học dở

Chính là những từ dùng để miêu tả anh ta.

Nhưng mà nhan sắc của Ban Đông lại là một chủ đề bàn tán khác. Anh ta không được xếp vào hàng ngũ nam thần trước đó mà Dương Khang coi là vì hai lý do: một là anh ta thuộc khối đại học, hai là thứ hạng không đủ để đem ra so sánh.

Bất kể là trai hay gái, nếu như đã từng nhìn thấy Ban Đông, cũng không thể phủ nhận vẻ ngoài anh tuấn và xuất chúng của anh. Có điều, ai quan sát hay theo dõi anh ta lâu luôn bảo rằng: Ban Đông là một người có đôi mắt buồn.

Không như những hotboy có cả khối người theo dõi thường xuyên, Ban Đông lại thiên về một tiêu chuẩn, một nhân tố đặc biệt mà ai cũng biết nhưng không ai dám tiếp xúc gần. Nếu có yêu thích cũng chỉ là âm thầm hơn là ồn ào công khai. Đơn giản là vì Ban Đông không thích sự chú ý ở trong trường.

Bên dưới có vài người trả lời tấm hình:

“Chắc qua đường? Bữa đi bar X mình còn thấy ảnh đang uống với hai ba chị gái nào nữa.”

“Bad boy như anh ta thì quen ai mà chẳng đổ? Vấn đề chỉ là thời gian thôi.”

Dạ Vũ lúc đang ngồi trên xe thì vô tình được một người nào đó trong câu lạc bộ âm nhạc truyền tin qua. Khi nhìn vào bức hình, cô có hơi nhíu mày lại, tay siết chặt điện thoại.

Bóng dáng này sao trông quen thế nhỉ?

Nhưng tiếc là cô không thể nghĩ ra được gì thêm. Tay cầm điện thoại, cô không ngần ngại bấm gọi Ban Đông rủ anh tối nay đi ăn chung, tiện thể thăm dò thử chuyện bức ảnh.

“Xin lỗi tối nay anh không rảnh.”

“Anh bận gì à? Vậy mốt thì sao?” Dạ Vũ cố gắng kiếm cho bằng được một cái hẹn.

“Không chắc. Em rủ người khác đi. Anh bận việc cái, bye em!”

Ồ quao, anh ta gác máy một cái cụp, để cô lại với tiếng tút kéo dài tựa như sự chưng hửng của cô bây giờ vậy.

Chiều nay cô lại phải đi diễn tập với câu lạc bộ vì hội thi âm nhạc giữa các trường sắp sửa đến. Dạ Vũ là người chơi violin chính trong bài hát chủ đạo, nên cô luôn bị yêu cầu điểm danh thường xuyên.

Dạ Vũ trên đường về trong đầu lại suy tính, đoán mò đủ thứ về người con gái trong bức ảnh với Ban Đông. Cô nghĩ ra tất cả các khả năng, nhưng vẫn không thể nói chính xác được.

Đã có mấy đợt cô hay tin việc Ban Đông đi bar cặp kè người này người nọ. Nhưng sau vài lần bí mật điều tra và hỏi thăm một số người liên quan, thì cô lại hay anh không hề qua đêm với bất kỳ ai trong số đó.

Chính điều này lại càng làm Dạ Vũ thêm thắc mắc và có phần âm thầm ngưỡng mộ anh hơn.

Ngoài kia bây giờ có rất nhiều người đẹp trai đạo mạo, mở miệng ra thì đều thể hiện mình đàng hoàng. Nhưng sự thật đằng sau lại làm ba chuyện kinh tởm lòng người. Còn Ban Đông lại đi ngược với số đông đó.