- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đồng Tâm
- Chương 31: Phòng chứa đồ
Đồng Tâm
Chương 31: Phòng chứa đồ
Giải FSC Trung Quốc mỗi năm một lần, tuy rằng đội xe đại học A vừa đứng nhất, nhưng đội xe vẫn tiếp tục thiết kế và chế tạo chuẩn bị cho năm dự thi kế tiếp.
Cho nên Cổ Tinh Lan không có thời gian rảnh, phần lớn thời gian đều là ở trong đội xe.
Thu Đồng Tâm tự nhiên cũng thành khách quen của đội xe, thường xuyên đi theo Cổ Tinh Lan ra vào khoa ô tô. Tuy rằng cô dốt đặc cán mai đối với máy móc, nhưng ở cùng một đám người sáng tạo vô cùng cục súc, tiếp xúc với những thứ mới mẻ, cô cũng cảm thấy rất thú vị.
Vì thế bao gồm cả người anh em tốt của Cổ Tinh Lan là Tần Hiên, những người cùng khoá với cô, thậm chí mấy anh chị khoá trên trong đội xe, cũng đều thống nhất mà gọi cô là chị dâu. Cô với Cổ Tinh Lan thật đúng là đôi trai tài gái sắc nhất được công nhận ở đại học A.
"Ưʍ... nhẹ chút..."
Đội xe vẫn luôn được duy trì bởi trường học và khoa, có các phòng thí nghiệm và phân xưởng độc lập. Mà giờ phút này, Thu Đồng Tâm đang bị Cổ Tinh Lan đè trên vách tường trong phòng chứa đồ ở một phân xưởng, hung hăng an ủi đâm thọc.
Hoa dịch kéo dài không ngừng theo cặp chân dài chậm rãi chảy xuống, rơi xuống trên sàn gỗ sạch sẽ ngăn nắp. Dươиɠ ѵậŧ dữ tợn vẫn ngẩng cao, ra ra vào vào trong huyệt nhỏ ướt đẫm của cô, phát ra từng trận tiếng nước da^ʍ mĩ.
"Sướиɠ sao?" Bàn tay to của Cổ Tinh Lan đã đẩy áo ngực của cô xuống dưới eo, đầu ngón tay không chút khách khí chà đạp đầṳ ѵú đang cứng, "Em nhìn xem em chảy nhiều nước như vậy, lại muốn anh quét dọn nữa sao."
"Ai bảo anh động dục sảng?" Thu Đồng Tâm thở dốc, dùng sức co rút vách thịt và bụng nhỏ, cắn chặt du͙© vọиɠ nóng bỏng của anh, bức cho anh không nhịn được mà rêи ɾỉ thở dốc.
Nhìn mồ hôi tinh mịn từ thái dương anh chảy ra, cô đắc ý mà cười cười: "Muốn bắn thì nhanh lên, đừng để cứng căng quá, coi chừng nghẹn hỏng."
Đáp lại cô, Cổ Tinh Lan càng thêm mạnh mẽ thúc vào, hai viên trứng đánh vào trên đùi cô, phát ra tiếng bạch bạch rõ ràng.
Dươиɠ ѵậŧ thô to mỗi một lần thọc vào rút ra, đều hung hăng nghiền áp khuấy đảo miệng tử ©υиɠ sâu bên trong tiểu huyệt, như là hận không thể đem tinh hoàn liều mạng chen vào trong đường đi chật hẹp của cô.
"A a..." Thu Đồng Tâm bị va chạm đến cả người phát run, rêи ɾỉ không ngừng, vυ" cũng bị tay lớn của anh đùa bỡn không ngừng đong đưa trái phải, hai viên nụ hoa càng thêm tươi đẹp run run rẩy rẩy mà mê hoặc người ta đi ngắt lấy.
"Yên tâm, anh sẽ không bắn trước." Cổ Tinh Lan cúi đầu, đem một viên đầṳ ѵú ngậm vào trong miệng, không ngừng dùng hàm răng mυ"ŧ nhay, dùng môi lưỡi liếʍ láp. Đồng thời một tay xoa bóp mông thịt no đủ, một tay trêu đùa âm đế tinh tế trơn ướt.
"Chổ này sao lại không có ai vậy? Không phải Cổ học trưởng nói muốn đến đây làm linh kiện sao?"
Thanh âm tinh tế của một nữ sinh từ bên ngoài truyền vào, Thu Đồng Tâm theo bản năng mà co chặt vách thịt. Vốn đã gần tới cao trào, huyệt nhỏ bỗng chốc liền phun ra một luồng chất lỏng nóng ấm trong suốt, làm dươиɠ ѵậŧ với bụng nhỏ của Cổ Tinh Lan cũng dính ướt dầm dề.
"Em ra trước.." Cảm nhận được cô liên tục triều xuy không ngừng, Cổ Tinh Lan rốt cuộc đắc ý mà cắn vành tai cô, "Đừng so với anh, mỗi lần đều là em ra trước."
"Chắc là đi phân xưởng khác rồi." Bên ngoài lại truyền đến tiếng của một nam sinh khác, hơn nữa nghe tiếng bước chân, hai người đang không ngừng đến gần phòng chứa đồ này.
Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm Thu Đồng Tâm vẫn chưa thể hoà hoãn lại, chỉ có thể dựa vào trong l*иg ngực Cổ Tinh Lan thở dốc không ngừng. Anh lại vẫn bình tĩnh mà ôm cô, tiếp tục thẳng lưng rong ruổi trong cơ thể cô.
Tiếng bước chân tiếp tục tới gần, cho đến lúc tay nắm cửa bị xoay chuyển, phát ra tiếng lịch kịch.
Rõ ràng trên tâm lý căn bản không để ý chuyện bị người ta phát hiện cô và Cổ Tinh Lan ở bên trong thâu hoan, nhưng một khắc khi nghe được tiếng tay nắm cửa chuyển động kia, Thu Đồng Tâm vẫn là không tự chủ được run một cái, thịt non trong tiểu huyệt co chặt mãnh liệt, siết đến Cổ Tinh Lan không chịu được hút khí, đỉnh qυყ đầυ cực nóng đã tràn ra không ít chất lỏng.
Nhưng cửa cũng không bị mở ra.
Sau vài cái vặn vẹo không có kết quả, bên ngoài lại truyền đến tiếng nam sinh: "Không biết bị ai khoá, nếu không chúng ta đi qua kế bên lấy dụng cụ sửa một chút."
Sau đó, tiếng bước chân hai người càng ngày càng xa.
Cổ Tinh Lan bình ổn hô hấp dồn dập lại một chút, lúc này mới nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Thu Đồng Tâm: "Em khẩn trương sao, hay là kích động?"
Thu Đồng Tâm tức giận mà liếc anh một cái: "Anh nói đi?"
"Anh thấy là kích động rồi, anh còn không hiểu em sao? Em mà có cái gì phải sợ sao."
Dùng sức thúc eo mông đưa đẩy vài cái, nghe cô yêu kiều rêи ɾỉ thở dốc mị người, anh mới hơi chậm lại một chút: "Tưởng tượng đến sẽ có người đàn ông bước vào nhìn thấy em quần áo không chỉnh tề mà bị anh thao, em liền rất kích động đúng không? Tiểu phóng đãng em, anh mới sẽ không như ý em đâu."
"Em là tiểu phóng đãng, vậy anh là cái gì? Lão dâʍ đãиɠ sao?" Thu Đồng Tâm cười duyên vặn vẹo vòng eo phối hợp động tác thọc vào rút ra, ra sức siết chặt lại hoa huyệt mυ"ŧ cắn du͙© vọиɠ của anh, "Lão dâʍ đãиɠ dường như cũng sắp chịu không nổi rồi."
Cổ Tinh Lan biểu tình căng chặt, không chịu chịu thua, nhưng vật lửa nóng vừa thô vừa lớn ở trong huyệt nhỏ chặt khít của cô, như là bị vô số cái miệng nhỏ cắи ʍút̼. Mỗi lần đưa đẩy một chút, là khiến cho tự chủ của anh yếu đi một phân.
Biết anh đang căng cứng, Thu Đồng Tâm dứt khoát cố ý ở trước mắt anh tự chơi đùa vυ" mình. Thân thể vặn vẹo như một con xà tinh câu người, hơi thở dồn dập phát ra da^ʍ thanh lãng ngữ*:
*Da^ʍ thanh lãng ngữ: âm thanh dâʍ đãиɠ, lời nói từ ngữ phóng túng.
"Đầṳ ѵú nhỏ của người ta rất ngứa... thật khó chịu... anh cũng không đau đau cho người ta... ưʍ... a... thật sướиɠ... anh cắm huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ sướиɠ quá... lại dùng thêm chút lực được không... anh trai... lại sâu thêm một chút... tử ©υиɠ của tiểu phóng đãng phải bị anh thao mở ra rồi... a... sắp hỏng rồi... bắn cho em... mau bắn cho em..."
Cổ Tinh Lan rên một tiếng, cuối cùng cũng không thể tiếp tục kiên trì chống đỡ, bỗng chốc đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghẹn đã lâu, phun tất cả ở chỗ sâu trong hoa huyệt. Nhiệt dịch nóng bỏng kí©h thí©ɧ làm thân mình cô run rẩy, thiếu chút nữa lại tiết ra.
"Thật là dâʍ đãиɠ." Hoà hoãn vài giây Cổ Tinh Lan mới có thể miễn cưỡng dùng thanh âm khàn khàn nói, "Anh chưa từng thấy qua người nào phóng đãng như em."
"Đó là do lão dâʍ đãиɠ anh thiếu kiến thức." Trên mặt Thu Đồng Tâm toàn là đắc ý, "Bắn nhiều như vậy, chẳng lẽ hai ngày nay không gặp em, anh vẫn luôn nghẹn? Không phải anh có rất nhiều phụ nữ sao, sao không đi thao các cô ấy?"
"Bọn họ nào có dâʍ đãиɠ như em. Tự mình cúi đầu nhìn xem, em chảy bao nhiêu nước. Nếu không phải côn ŧᏂịŧ lớn của anh thoả mãn em, em phải làm sao bây giờ?"
"Em đây liền đi tìm mấy người đàn ông khác thôi, không phải chỉ là mấy con chim lớn thôi sao, anh có người khác cũng có, có phải là thần khí lợi hại gì đâu? Nói không chừng của người khác còn to với xài tốt hơn anh."
Thấy bộ dáng kiêu ngạo này của cô, ánh mắt Cổ Tinh Lan trầm xuống, xoay người cô lại để cô dựa vào trên tường: "Nâng mông lên, anh từ phía sau làm em."
Thu Đồng Tâm ngoan ngoãn nghe lời, đem cái mông nhếch lên cao cao, cố ý vừa vặn vẹo với anh vừa lấy hai tay tách mở ra: "Lão dâʍ đãиɠ anh sao mỗi lần nhìn thấy em đều dục cầu bất mãn* như vậy hả?
*Dục cầu bất mãn: nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không được thoả mãn.
"Em không phải cũng vậy sao?"
Cổ Tinh Lan đỡ côn ŧᏂịŧ rất mau đã đứng thẳng lại nhanh chóng đâm phụt vào, "Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ thao đến khi em không còn sức lực tìm đàn ông khác."
Hai người đang không kiêng nể gì mà nói lời cợt nhả, không ngừng thở dốc rêи ɾỉ, bên ngoài lại đột nhiên vang lên một trận tiếng chuông điện thoại.
Hai người vừa rồi đi rồi, bọn họ vẫn không nghe được có người tiến vào. Ai ngờ không chỉ có người, mà nghe thanh âm này còn có thể kết luận người nọ chỉ cách bọn họ có một cánh cửa.
Hai người đều không nói chuyện nữa, nhưng hạ thể vẫn tương liên chặt chẽ, động tác thọc vào rút ra một chút cũng không giảm bớt.
Đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ, Thu Đồng Tâm nghe được bên ngoài truyền đến một giọng nam tràn ngập từ tính:
"Được, tôi lập tức quay lại."
Cổ Tinh Lan cũng không biết người nhận điện thoại bên ngoài là ai, nhưng thanh âm này Thu Đồng Tâm quá quen thuộc.
Là Nhϊếp Thành.
Hơn nữa cô hoàn toàn có thể khẳng định, anh là cố ý ở bên ngoài nhận điện thoại để cô nghe được.
—————————————————
Vivi: tự nhiên thấy tội anh Nhϊếp, chị Tâm tra quá tra màaa 😂
Theo đúng như lời hứa, đủ 200⭐️ rồi nên ta lên chương mới ngay nè. Cho nên cứ tiếp tục vote ⭐️ tiếp nhaaaa 😘
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đồng Tâm
- Chương 31: Phòng chứa đồ