Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Tâm

Chương 16: Vấp phải trắc trở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hậu quả bị Nhϊếp Thành thao đến mềm chân đó là, Thu Đồng Tâm lại trốn việc một lần nữa.

Đương nhiên, chính xác là nhờ người cấp bậc vương giả là Nhϊếp Thành gọi điện cho anh hai Thu Dật Mặc xin nghỉ giúp cô.

Điều này cũng nói trực tiếp nói cho Thu Dật Mặc biết tối qua bọn họ lại làm chuyện tốt gì.

Cho nên chờ khi giữa trưa cô vừa bước chân vào văn phòng, Thu Dật Mặc sâu kín mà ném tới câu: "Không chỉ có đàn ông mới không thể túng dục quá độ. Để ý đến bệnh phụ khoa đấy."

Thu Đồng Tâm buồn cười mà nhìn anh: "Em nói có phải anh ghen ghét em có người bên cạnh đúng không? Mà nói cũng kỳ quái, anh trước giờ không phải loại người khắc chế như vậy, sao hiện tại lại muốn thanh tâm quả dục, chẳng lẽ anh...không được?"

Vì thế Thu Dật Mặc dùng hành vi áp bức tinh thần không hề quan tâm đến chủ nghĩa nhân đạo, để biểu đạt phẫn nộ của anh đối với nghi ngờ này của Thu Đồng Tâm.

Mấy ngày kế tiếp, Thu Đồng Tâm thật là mệt đến nỗi cho dù có bạn tình chất lượng cao nằm bên cạnh cô cũng không nhấc nổi thú tính.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này bên người cô thật đúng là không có bạn giường chất lượng tốt nào cả.

Văn phòng luật sư của Nhϊếp Thành người nhiều chuyện càng nhiều, Tinh Tinh bên này không có chuyện quan trọng anh cũng sẽ không dễ dàng lộ diện.

Bạch Tấn vẫn ở nước Pháp, tham gia các loại tuần lễ thời trang, liên hoan phim lớn lớn nhỏ nhỏ, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện trên tin tức của tạp chí. Buổi tối anh gọi điện tìm Thu Đồng Tâm tán dóc mới nói mấy câu đã bị cô cúp máy.

Cho đến hôm nay, ác ma Thu Dật Mặc không biết làm cái gì mà để cô với thư ký tan tầm trước, cô tâm tình sung sướиɠ mà chạy nhanh tránh cái cao ốc đã áp bức vô hạn tinh lực của cô càng xa càng tốt.

Không phải cô không muốn nghiêm túc làm việc, nhưng cô thuộc về phái hưởng lạc, không tiếp thu được loại hình thức cuồng công việc bất kể ngày đêm như Thu Dật Mặc.

Đối với cô, nếu như nhân sinh chỉ còn lại có công việc thì còn không bằng đừng sống.

Cho nên Thu Đồng Tâm một đường thảnh thơi mà ngân nga một bài hát lái xe đến bệnh viện tâm thần thành phố. Căn cứ vào tin tức chuẩn xác của bạn cô, thì băng sơn mỹ nam mà cô tình cờ gặp trên máy bay ngày cô về nước, Phương Kinh Luân làm việc ở chổ này.

"Chổ này rồi, hẳn là còn chưa tan tầm?"

Bên trong không nhiều người, bởi vì Thu Đồng Tâm đã đặt chổ trên mạng nên chỉ chờ vài phút là đến lượt cô.

Nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đối diện soái đến kinh thiên động địa, vẻ mặt hưng phấn của Thu Đồng Tâm sắp không che dấu được, trong lòng có vô số âm thanh đang không ngừng kêu gào: đè hắn đi, mau đè hắn đi!

Người đàn ông mặt không biểu tình mà nhìn cô một cái: "Lúc trước ở bệnh viện khác từng có bệnh án không?"

Thu Đồng Tâm lắc đầu, vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn Phương Kinh Luân: "Bác sĩ Phương, anh như vậy là rất nghiêm túc nha, bác sĩ đối với người bệnh không phải là nên hoà ái dễ gần sao? Anh như vậy làm tôi áp lực rất lớn đấy."

Phương Kinh Luân nghi hoặc mà nhìn cô: "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau? Cô tới chổ này của tôi là để khám bệnh?"

Thì ra là có ấn tượng với cô nha, thật tốt. Bất quá nếu anh nghĩ không ra cô tự nhiên cũng sẽ không nhắc tới chuyện đến gần anh trên máy bay.

Cô làm bộ ngoan ngoãn đáp: "Có thể là do gương mặt của tôi đại chúng quá."

Theo lẽ thông thường, lúc này người đàn ông nên khen cô: Cô xinh đẹp như vậy sao có thể là gương mặt đại chúng được.

Ai ngờ người đàn ông đối diện lại gật gật đầu: "Ừm, đại khái vậy."

Đại khái vậy...

Thu Đồng Tâm thiếu chút nữa lật bàn, rất muốn hỏi một câu con mẹ nó anh ghen tỵ sao? Bà đây xinh đẹp như vậy anh vậy mà anh nói là gương mặt đại chúng?

Phương Kinh Luân căn bản không biết nội tâm cô trải qua biến hoá gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Có bệnh trạng gì?"

Thu Đồng Tâm sửng sốt một chút mới phản ứng lại, đây là bệnh viện tâm thần, hắn là bác sỹ tâm thần, vì thế lập tức đáng thương hề hề mà nhìn anh:

"Tôi gần đây trên chuyện tình cảm có chút bối rối. Bác sĩ Phương có thể giúp tôi hay không?"

Cũng là băng sơn mỹ nam, Nhϊếp Thành rất hay dính phải chiêu giả vờ đáng thương này của cô. Tin chắc rằng người đàn ông đối diện thấy một cô gái đáng thương nũng nịu như vậy, cho dù tâm có cứng rắn cỡ nào cũng sẽ mềm hơn phân nửa.

"Xin lỗi, nếu chỉ là bối rối chuyện tình cảm, tôi kiến nghị cô nên đi tìm bác sĩ tư vấn tâm lý."

"Gì?"

"Nơi này của tôi chủ yếu là thông qua thuốc trị liệu những bệnh tinh thần và chướng ngại tâm lý nghiêm trọng của người bệnh. Nếu cô chỉ là bối rối về chuyện tình cảm bình thường thì tôi khuyên cô tìm bác sĩ tư vấn tâm lý, như vậy sẽ có hiệu quả hơn."

Thu Đồng Tâm vẻ mặt ngơ ngác, không phải nói bác sĩ sẽ không đem người bệnh đẩy ra ngoài sao? Người này cứ như vậy mà muốn đuổi cô đi là chuyện như thế nào?

"Như vầy bác sĩ Phương, tôi nghe bạn nói kỹ thuật chuyên môn của anh giỏi, lại đáng tin cậy, kiên nhẫn giúp hắn giải quyết vấn đề tâm lý cho nên mới đến tìm anh. Ngoài anh ra, tôi không biết nên tín nhiệm ai."

Phương kinh luân lại nghiêm túc nhìn nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng nói: "Người bạn nào?"

"Hả?"

Phương Kinh Luân chỉ chỉ máy tính: "Tôi xem qua người bệnh, hồ sơ đều có lưu lại, không ngại đem tên bạn cô nói cho tôi?"

Đại gia anh, ra bài không theo kịch bản là như nào!

Thu Đồng Tâm giương mắt nhìn thẳng anh, từ trong ánh mắt anh, cô biết anh đã nhìn thấu tâm cơ nhơ nhỏ của cô.

Nhìn vẻ tức giận và cảm giác thất bại trong ánh mắt cô, rốt cuộc Phương Kinh Luân khẽ cười một chút: "Lấy góc độ một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp mà nhìn, tâm thái của cô rất tốt, nên tiếp tục duy trì."

Thu Đồng Tâm thề, đời này thật sự cô chưa gặp người đàn ông nào làm khó như vậy.

Đương nhiên, cũng là do những người đàn ông Thu Đồng Tâm gặp trước đó đều quá dễ dàng cắn câu. Làm cho cô căn bản không cần khổ luyện kỹ thuật câu dẫn đàn ông cao thâm nào, cho nên mới làm cô thất bại ở chổ Phương Kinh Luân.

"Bổn cô nương có tiền có nhan sắc, ngực tấn công mông phòng thủ, còn cần phải có kỹ thuật cao thâm sao?"

Hung hăng trừng mắt nhìn tảng núi kia một cái, bước ra khỏi phòng Thu Đồng Tâm nghênh ngang lái xe đi.

Xương cốt khó gặm như vậy... cùng lắm thì cô không gặm!

Chờ cơm nước xong xuôi về đến nhà, trời đã tối từ lâu, nhưng phòng khách lầu một biệt thự đang sáng đèn.

Mới vừa đẩy cửa vào, Thu Đồng Tâm nhìn thấy mẹ cô Tiết nữ sĩ ôm một người đàn ông trẻ tuổi từ lầu hai đi xuống, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị ra cửa.

Thấy ánh mắt Thu Đồng Tâm rơi xuống trên người người đàn ông, Tiết Hàn cười nhướng mày: "Như thế nào? Lại coi trọng hắn sao? Có muốn mẹ đưa cho con không?"

Thu Đồng Tâm chậc lưỡi lắc đầu: "Thành thật mà nói, ánh mắt của phu nhân người, thật chẳng ra sao."

"Vậy chúc mừng con gái của ta ánh mắt đã cao hơn. Nhưng mà như vậy cũng tốt, miễn cho hai mẹ con chúng ta lại tranh giành đàn ông, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì."

Chờ hai người ôm nhau đi đến cửa biệt thự, Thu Đồng Tâm mới quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ: "Tôi nói về sau bà có thể đừng mang đàn ông về nhà được không? Tôi, ngại, dơ."

Ba chữ cuối cùng Thu Đồng Tâm gằn từng chữ mà phun ra, rồi lại tự giễu cười cười: "Tôi mẹ nó chứ lúc trước cũng trải qua loại chuyện này, lần đầu tiên mang người đàn ông kia về nhà tôi liền hối hận, thật dơ."

Tiết Hàn vẻ như không sao cả mà nhún nhún vai: "Yên tâm, mẹ cũng không "làm" tới nơi này, vừa vặn về đây lấy chút đồ thôi."

"Vậy là tốt rồi, miễn cho không cẩn thận lại bẩn mắt tôi." Thu Đồng Tâm bĩu môi, đạp giày cao gót chậm rãi lên lầu.

5 năm trước sau khi nhận nhầm Nhϊếp Thành là tiểu bạch kiểm mà Tiết nữ sĩ chuẩn bị bao dưỡng, cô lại bắt đầu hành động trả thù lần nữa. Nhắm chuẩn mục tiêu là tên tiểu bạch kiểm chân chính kia.

Nhưng mà cũng chỉ là mẹ cô cho rằng cô đã ngủ với người kia rồi, trên thực tế cô căn bản không thể xuống tay được.

Bởi vì người phụ nữ kia mới thật sự là không kén ăn.

Mỗi lần nhớ tới việc này, Thu Đồng Tâm cảm thấy thật đúng là nên cảm tạ lần đó cẩu huyết hiểu lầm, cảm tạ Nhϊếp Thành xuất hiện để nâng cao ánh mắt của cô. Bằng không ngủ với loại mặt hàng mà mẹ cô bao dưỡng này, cô chịu không nổi.

Giữa cô và Tiết nữ sĩ thật đúng là không có gì không hoà tan được ân thù. Không hận bà ấy, cũng không hề mong chờ tình mẫu tử gì ở trên người bà ấy nữa, không lãng phí chút cảm tình nào.

Đây là kết quả mà Thu Đồng Tâm cảm thấy tốt nhất!
« Chương TrướcChương Tiếp »