Chương 1

Động Tâm Trước Ánh Trăng: Chương 1

Editor: Thanh Ngân

Lưu ý: Các chú thích trong chương đều do editor viết.

Mong bạn đọc truyện vui vẻ!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày chúng tôi trở lại trung học Hoài Thành là vào khoảng giữa mùa hè.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cành cây, rọi xuống mặt đất những vầng sáng mờ ảo sau cơn mưa, Hoài Thành trong lành, mây trôi bồng bềnh, kể cả trong không khí cũng tràn ngập trong xanh. Vân Tinh mang theo máy ảnh để ghi lại khung cảnh sáng sớm. Những cành cây xanh tươi hay tiếng ve kêu giữa hạ đều được ghi lại bằng ống kính của cô.

“Xin chào, Vân tiểu thư”

Từ cửa sổ căn nhà gỗ nhỏ kế bên đột nhiên ló ra một cái đầu, khuôn mặt gần như là người ngoại quốc với cặp lông mày rộng và đôi mắt to tròn.

Âm điệu nói tiếng Trung của anh ta không phải tiêu chuẩn của người bản xứ, ngữ khí khi nói có chút buồn cười.

Anh ấy mỉm cười và đưa cho Vân Tinh xem những đồ quý hiếm mà anh nhặt được tại các khu chợ đường phố. Vân Tinh nhìn qua và nhận ra chúng chỉ là những bức tượng đất sét thủ công bán tràn lan ngoài đường.

Cô cười khúc khích nói: “Andrew tiên sinh, tôi dám chắc nếu anh nói bản thân là nhϊếp ảnh gia hàng đầu thế giới, bọn họ tuyệt đối sẽ không gạt anh đó là những bảo vật của thế giới, và đòi anh với mức giá 500 NDT.*”

*Khoảng 1 triệu 800 nghìn

Andrew nhướng mày, nhận ra mình đã bị hố.

Anh giận dữ lấy thiết bị đang cầm trong tay ra lẩm bẩm: “Nghệ thuật là vô giá, quên nó đi, giờ tôi sẽ cho cô xem bảo vật thực sự của tôi.”

Andrew là một nhϊếp ảnh gia danh giá người Pháp, những tác phẩm của anh ấy rất khó để tìm.

Vân Tinh không thể tin rằng cô lại tình cờ trở thành hàng xóm của anh và được chiêm ngưỡng căn phòng chất đầy tác phẩm của anh.

Andrew là người Pháp, những năm đầu khi mới đến Trung Quốc, gặp người vợ hiện tại và trở thành vợ chồng. Đáng buồn, vợ anh đã qua đời hơn mười năm, anh vẫn luôn canh giữ ngôi nhà nhỏ này không muốn rời đi.

Bao quanh Hoài Thành là sông núi và phong cảnh tuyệt đẹp nên rất thích hợp để quay hình.

Ở một thành phố xinh đẹp thế này, cơ hồ lại có rất ít người biết chụp ảnh. Vì thế họ lại tình cờ gặp được nhau và Andrew xem cô như một người bạn tri kỷ.

Mặc dù đây không phải là lần đầu Vân Tinh được nhìn thấy những tác phẩm này, nhưng mỗi lần nhìn thấy chúng, cô không khỏi tưởng tượng trong đầu những câu chuyện đằng sau những bức ảnh.

“Tôi nghĩ ý nghĩa của nhϊếp ảnh là biến những khoảnh khắc thành vĩnh cửu. Ký ức có thể phai nhạt theo thời gian nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức ánh, những điều đẹp đẽ đó sẽ trở lại trong trái tim.”

Andrew đối với câu nói này hoàn toàn đồng ý, anh lấy ra một bộ ảnh đã chụp mà anh rất trân trọng đưa cho Vân Tinh, và ném ánh mắt trêu chọc dừng ở phía cô.

“Xem ra tác phẩm “Cô gái hái ánh trăng” này hẳn là chất chứa nhiều kỉ niệm đẹp trong anh.”

Bức ảnh trong tay Andrew đã cũ, Vân Tinh để ý có chữ ký ở mặt sau của bức ảnh.

18/9/2012

Là thời điểm năm nhất trung học của cô.

Vân Tinh gật đầu nhận lấy, ánh mắt rơi vào nửa khuôn mặt góc cạnh của người thiếu niên trong ảnh.

Cô nhớ ngày đó là chạng vạng chiều tối, ánh hoàng hôn xinh đẹp, ánh sáng mờ ảo chiếu lên chiếc cằm góc cạnh, khiến anh vô cùng ôn nhu, dịu dàng.

“Đó là người thiếu niên tôi thích khi còn trẻ.”

Người Pháp trời sinh đã mang theo sự lãng mạn. Nghe Vân Tinh nói vậy, anh liền sợ hãi thốt lên hai tiếng.

Andrew lấy ra một chiếc túi nhỏ bên trong chiếc hũ đựng tiền xu gần đó, mùi của thuốc bắc có chút tanh lập tức xộc vào chóp mũi.

Vân Tinh bỗng chốc liền nhận ra bên trong là hương bạc hà.

“Ngôi chùa này là một nơi tốt để cầu duyên. Cô nên đến đó thử xem, tôi và vợ tôi đã gặp được nhau ở đó.”

Chiếc túi nhỏ mang theo sự tâm huyết, nhiệt tình của người ngoại quốc này, Vân Tinh không thể không nhận lấy.

Cô mỉm cười: “Được rồi.”

Bức ảnh cuối cùng là vẫn trở lại tay của Vân Tinh. Andrew rõ ràng là rất quan tâm đến câu chuyện ở đằng sau bức ảnh hơn là nhìn bức ảnh.

Khi biết được cô và chàng trai trong ảnh đã chia tay nhiều năm, chàng trai người Pháp cuống quýt cảm thấy có lỗi với cô, cuối cùng nắm tay cô nói lời tạm biệt.“Vân, tin tôi đi, cô nhất định phải đến ngôi chùa đó. Hoa đào ở đó nếu hiển linh. Định mệnh chắc chắn sẽ đưa hai người gặp lại nhau.”

Từ “định mệnh” đột nhiên khiến Vân Tinh nhớ ra điều gì đó.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Còn tiếp...