Một năm bốn mùa, xuân hạ thu đông, tuần tự luân phiên, đây là quy luật, đây là tự nhiên.
Nhưng mà Thừa Xuân lại ra đi mà không hề trở lại, cũng vĩnh viễn không trở lại.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Rốt cuộc mùa đông đã qua rồi sao? Đông qua, có phải Xuân sẽ về hay chăng?
Trích truyện "Tôi từng ép buộc anh?" Cô khó hiểu.
- " Tôi không hiểu vì sao cô mới hai mươi mấy thôi mà đã đãng trí như vậy. Bây giờ cô không nhớ thì tôi sẽ nhắc lại cho cô nhớ."
- " Nếu như chính cô không dùng thủ đoạn hạ lưu như đêm hôm đó thì cô nghĩ rằng tôi sẽ lấy cô sao? Đến tận bây giờ tôi vẫn không ngờ cô lại hạ tiện như vậy, dám chuốc rượu tôi. Rồi chụp những tấm hình lõa thể ấy uy hϊếp tôi cưới cô."
Giọng anh đầy khinh thường. Vừa nói vừa chỉ vào mặt cô. Đôi mắt anh trừng, chằng chịt tơ máu nhìn cô
Cô nhìn lại anh. Đối diện với đôi mắt đáng sợ ấy. Thật sự nếu như anh không nhắc lại những chuyện đấy thì chính cô đã quên đi tất cả rồi.
Nhưng bây giờ anh lại nhắc lại những hành động tuổi trẻ bồng bột ấy của cô. Bằng giọng nói giận dữ như vậy. Làm cho cô có cảm giác mình rất tội lỗi.
Nhưng làm như vậy là vì yêu anh là sai hay sao?
Cô đặt câu hỏi nhưng không ai trả lời cho cô. Chỉ có lí trí và con tim của cô mới trả lời được nó.
Lí trí cô bảo nó sai trái nhưng con tim của cô bảo nó đúng đắn. Rốt cuộc cô nên tin cái nào đây.