Gạt tàn đập vào cửa rơi xuống đất, lập tức vỡ tan thành vô số mảnh thủy tinh, vương vãi ra khắp nơi.
Liễu Như Lam giật mình kêu lên, nhìn con trai mình bị Sầm Hoan đẩy ngã, thân thể hai người nặng nề ngã xuống đất.
Hoắc Đình Đông đập lưng xuống đất, khó tránh khỏi bị mảnh thủy tinh vương vãi đâm vào lưng, cảm giác đau đớn truyền lên đến tận đại não, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng trên người vẫn có người đang đè anh xuống.
Anh đẩy Sầm Hoan vẫn đang ôm chặt lấy anh ra, ra hiệu cho cô đứng dậy.
Sầm Hoan vẫn còn hơi choáng váng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt và lo lắng.
“Cậu nhỏ, cậu không sao chứ?”
Lưng Hoắc Đình Đông đau đớn vô cùng, nhưng mặt vẫn không biến sắc lắc đầu.
Sầm Hoan chậm rãi đứng dậy khỏi người anh, cau mày nhìn đống hỗn loạn trên mặt đất – đàn ông nhà họ Hoắc khi tức giận có vẻ vô cùng thích đập phá đồ đạc. Cậu cả như vậy, ông ngoại cũng thể, không biết khi cậu nhỏ tức giận có như thế không?
Ngay khi cô đứng dậy, Hoắc Đình Đông lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt vẫn còn vô cùng khó coi của bố mình, giọng điệu bình thản nói: “Nếu bố không muốn anh cả chết sớm hơn, thì sau này đừng có ở trước mặt anh ấy nhắc đến chuyện để con tiếp quản công ty nữa. Và thái độ của con cũng đã rất rõ ràng rồi, con có sự nghiệp riêng của mình, tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc con chưa bao giờ thèm muốn.”
Sau khi nói xong, anh bước ra khỏi tầm mắt của nhóm người.
Khi anh quay người lại, Sầm Hoan liếc thấy những mảnh vỡ thủy tinh dính vào sau lưng anh, sắc mặt thay đổi, bước nhanh theo sau. Hoắc Hiền ngồi phịch xuống chiếc ghế êm ái phía sau, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận và thất vọng.
“Thông thường người biết nhà họ Hoắc của chúng ta, ai không phải là kẻ nịnh hót, ai cũng lấy chuyện được thân thiết với nhà họ Hoắc ra làm vinh dự. Còn nó thì hay rồi, cứ như mọi chuyện về nhà họ Hoắc sẽ làm nhục nó, chỉ mong sao có thể đổi luôn cái họ Hoắc này đi!”
Ông ta giận dữ chửi rủa. Không thể hiểu tại sao người con trai này lại bài xích mọi thứ về nhà họ Hoắc đến vậy.
Từ nhỏ ông ấy đã nâng niu anh trên tay, yêu thương anh như huyết mạch. Chỉ cần ông ấy có thể cho được, thì cho dù có đắt đến đâu, ông ta cũng không bao giờ cau mày. Ông ấy không hiểu anh còn bất mãn điều gì nữa?
Liễu Như Lam nhìn người chồng giận dữ của mình, một lúc lâu sau mới nói: “Ông đừng trách Đình Đông, có lẽ Tĩnh Bắc đã nói gì với thằng bé.” Từ biểu cảm đấu tranh do dự của Sầm Hoan có thể đoán được ra con trai đã đến thăm Hoắc Tĩnh Bắc rồi: “Tĩnh Bắc còn coi trọng công ty hơn cả mạng sống của minh, buổi chiều ở trong bệnh viện ông nói với thằng bé những lời như vậy, có lẽ nó đã trút sự tức giận lên người Đình Đông. “Điều này cũng đã giải thích được việc vết thương trên mặt của con trai bà ấy là từ đâu đến.
—— Nếu bố không muốn anh cả chết sớm hơn, thì sau này đừng có ở trước mặt anh ấy nhắc đến chuyện để con tiếp quản công ty nữa.
Hoắc Hiền giật mình nhìn - chẳng lẽ là vì Tĩnh Bắc đã nói với anh, nên anh mới từ chối tiếp quản công ty ư?
*****
Hoắc Đình Đông mở cửa phòng ngủ, nhưng khi anh ta dùng tay trái đóng cửa lại, thì lại có lực chặn lại.
Quay đầu lại, liền thấy Sầm Hoan một tay giữ cửa, vẻ mặt do dự nhìn anh.
“Phòng của cháu ở dưới lầu.” Giọng điệu của anh không chút ấm áp.
Sầm Hoan cắn môi, một lúc sau mới nói: “Cháu nhìn thấy lưng cậu bị thương rồi.”
“Cậu sẽ tự mình xử lý.” Lãnh đạm nói xong, anh tiếp tục động tác đóng cửa lại, Sầm Hoan nhất thời vội vàng, liền đưa cái chân bị thương vào trong, Hoắc Đình Đông thấy vậy liền lập tức thả lỏng sức lực trên tay, chăm chú nhìn cô, quay người lại và bước vào trong.
Sầm Hoan khẽ thở dài, đi vào, đóng cửa lại.
Hoắc Đình Đông quay lưng về phía cô cởϊ áσ khoác ra, áo sơ mi trắng sau lưng đã có vài chỗ bị nhuộm màu đỏ bắt mắt.
Sầm Hoan nhìn thấy mà kinh ngạc, vô thức đi về phía sau anh, đưa tay đặt lên bàn tay đang đặt ở cổ áo sau của anh, đè xuống: “Cậu không nhìn thấy vết thương đâu, để cháu rửa rồi xử lý cho cậu sẽ tốt hơn.”