Sau khi rời khỏi khách sạn thì đã có một chiếc xe ô tô chờ sẵn, vẫn là người tài xế và chiếc xe đã đón hai người họ ở sân bay vào buổi sáng.
Cả quãng đường Sầm Hoan cứ nhìn các tủ kính bày hàng đẹp đẽ đủ kiểu loại trên đường bên ngoài cửa xe, tay cô bị Hoắc Đình Đông nắm chặt, bởi vì còn căng thẳng nên một lúc sau lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi xe rẽ vào ngã tư thì rẽ vào một khu dân cư, nhìn từ xa Sầm Hoan không cảm thấy có gì quá sang trọng, mãi đến khi xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cô đi theo Hoắc Đình Đông xuống xe. Khi đi đến gần cô mới nhận ra tòa nhà này rất khác biệt, rõ là là kiểu kiến trúc quý tộc của Anh nhưng lại có hai bức tượng rồng Trung Quốc sống động ở hai bên cổng sắt lớn, còn cảnh nước chảy trong sân khiến người ta liên tưởng đến vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam của Trung Quốc.
Sầm Hoan nhướn mày, cô tự hỏi không biết phong cách Trung Quốc hiện ra trong phong cách nước Anh có liên quan tới sự kết hợp Trung Anh của nam nữ chủ nhà bên trong không?
“Ông chủ và bà chủ đã đợi từ lâu, mời hai vị.”
Giọng nói bên tai đã kéo ánh mắt tò mò của Sầm Hoan lại, cô bừng tỉnh, Hoắc Đình Đông giúp cô chỉnh lại cổ áo khoác, hai người khoác tay nhau đi vào trong.
Vừa đi vào trong phòng khách thì có một giọng nữ mang đậm ý cười vang lên: “Xin chào hai vị.”
Sầm Hoan nhìn người phụ nữ đang đi về phía họ, có lẽ vì bảo dưỡng rất tốt nên cô không chắc người phụ nữ này đã ngoài bốn mươi hay chưa, ngoại trừ một vài nếp nhăn hiện rõ giữa hai hàng lông mày khi cười thì người phụ nữ trước mặt trông dịu dàng và xinh đẹp, có thể thấy khi còn trẻ người phụ nữ này có phong thái xinh đẹp và ưu tú đến nhường nào.
Sầm Hoan nhìn thấy màu tóc hai bên mai của mái tóc búi của người phụ nữ có màu nâu hạt dẻ giống như cô, cô hơi sững người, rồi cô lại nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, cứ cảm thấy quen quen nhưng rõ ràng là cô chưa từng gặp bà ấy.
Khi cô đang nhìn người phụ nữ thì người phụ nữ cũng đang nhìn cô chỉ khác là người phụ nữ luôn nhìn cô bằng ánh mắt cười đầy dịu dàng, sự ấm áp đó khiến Sầm Hoan nhớ đến vẻ mặt của mẹ khi nhìn cô.
Cô nghĩ người này nhất định chính là người vợ người Trung Quốc của Hall vì vậy cô mỉm cười gật đầu: “Bà Hall, xin chào, tôi là Sầm Hoan.”
Bà Hall lại mỉm cười dịu dàng rồi đi đến nắm tay cô: “Cô Sầm không cần câu nệ, hôm nay chỉ có mấy người chúng ta, cô cứ tự nhiên.”
Sầm Hoan bất ngờ trước sự nhiệt tình của bà ấy, lúc này có một dáng người cao lớn đi đến chỗ cô.
“Ông Hall.” Hoắc Đình Đông chào hỏi người đi tới bằng giọng bình thản.
Hall liếc nhìn anh gật đầu rồi nhìn về phía Sầm Hoan người mà vợ mình đang nắm tay còn trái tim Sầm Hoan thì giật thót khi thấy đôi mắt màu xanh đang nhìn mình, vẻ mặt cô không giấu nổi sự kinh ngạc. Mặc dù không có gì lạ khi người nước ngoài có màu mắt xanh nhưng cô cảm thấy rất kì lạ khi nhìn thấy đôi mắt này.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn cơm trước.” Vợ Hall nắm tay Sầm Hoan đi vào phòng ăn.
Bàn ăn to như vậy nhưng ngoài Sầm Hoan và Hoắc Đình Phong thì chỉ có vợ chồng Hall.
Sầm Hoan được bà Hall nắm tay ngồi bên cạnh bà ấy còn Hoắc Đình Đông thì ngồi ở giữa bà ấy và Hall, cô ngồi một cách cứng đờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô, ngón cái và ngón trỏ cầm bộ đồ ăn đóng rồi mở, Sầm Hoan thấy vậy bèn vội cụp mắt xuống, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Hôn em.
Cô đã dạy anh động tác đó trên máy bay nhưng không ngờ anh lại dùng đến nó nhanh như vậy.
Sau bữa tối bốn người di chuyển đến phòng khách.
Sầm Hoan sợ bà Hall lại nắm tay mình nên khi mọi người vừa khỏi bàn ăn cô lập tức đi đến bên cạnh Hoắc Đình Đông khiến Hoắc Đình Đông chỉ biết cười khổ.
“Cậu Hoắc, mấy ngày tới cậu sẽ rất bận, hay là để cô Sầm ở chỗ tôi? Con gái tôi không ở nhà nên chẳng có ai ở cùng với tôi, vừa hay mấy ngày tới cô Sầm có thể ở lại cùng tôi đi mua sắm, cậu cảm thấy thế nào?”
Sau khi nói chuyện một lát bà Hall đột nhiên nói.
Hoắc Đình Đông nhìn Sầm Hoan, ánh mắt cô thì cầu khẩn, anh thu hồi tầm mắt rồi mỉm cười dịu dàng rồi nói: “Lần này cô ấy đến thật ra là để gặp lại một người bạn cũ mà cô ấy quen khi học ở London, nếu cô ấy có thời gian rảnh thì tôi nhất sẽ đưa đến đây làm phiền.”
Nói như vậy có nghĩa là từ chối rồi.
Bà Hall có vẻ hơi thất vọng, bà ấy liếc nhìn chồng, ông ta đứng lên nhìn Hoắc Đình Đông nói: “Về chuyện hợp tác chúng ta vào phòng làm việc bàn bạc.”
Sầm Hoan nhìn Hoắc Đình Đông đứng dậy rời đi, thấy hơi buồn chán, cô không biết phải nói gì với bà Hall.
“Cô Sầm, tôi cũng là người thành phố B, nhưng đã hơn hai mươi năm chưa về, cũng không biết quê hương bây giờ đã phát triển như thế nào rồi.”
“Bà cũng là người thành phố B?” Sầm Hoan ngạc nhiên, cô cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.
“Có câu nói đồng hương thấy đồng hương nước mắt lưng tròng, tôi vừa gặp cô đã cảm thấy thân thiết giống như gặp người nhà, có phải khiến cô thấy sợ không?”
Nghe là ta nói như vậy Sầm Hoan ngại ngùng mỉm cười, trong lòng nghĩ nếu như cô sống ở nước ngoài hơn hai mươi năm và đột nhiên gặp một người cùng quê thì cô nhất định sẽ kích động giống như bà Hall.
Có lẽ vì biết đối phương là người cùng quê nên Sầm Hoan đã bớt câu nệ với bà ấy rồi dần dần thoải mái hơn, cũng không căng thẳng và mất tự nhiên như lúc đầu.
“Con gái tôi cùng tuổi với cô, thực ra nó sinh ra ở Trung Quốc, lúc đó tôi tính tình tôi nóng nảy và bướng bỉnh nên giận dỗi với bố con bé và trong phút nóng nảy đã trốn ông ấy về nước, khi ông ấy tìm thấy mẹ con tôi thì con gái tôi đã được ba tháng tuổi.”
Nhớ lại quá khứ, vẻ mặt bà Hall lộ ra vẻ u buồn và còn chất chứa cả sự đau khổ mà người khác khó mà nhận ra.
Sầm Hoan nghĩ về chồng bà Hall, đó là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, cao ráo đẹp trai, trên người toát ra khí chất quý tộc bẩm sinh, nhưng vẻ mặt không giống như người Anh thuần, tóc nâu mắt xanh, trong người ông ấy chắc hẳn có chảy dòng máu ngoại lai nào đó.
“Bà Hall, ông Hall là người lai sao?” Cô không nhịn được lòng tò mò nên hỏi.
Bà Hall bật cười: “Nói đến chuyện này, nếu như con gái tôi ở đây nó nhất định sẽ phàn nàn rằng nó có dòng máu lai bởi vì bố nó là sự kết hợp giữa quý tộc Scotland và Anh còn nó lại có thêm cả dòng máu của Trung Quốc.”
Nhưng các nét trên khuôn mặt nó ngoại trừ đôi mắt giống bố thì lông mày, mắt mũi miệng đều giống tôi. Nó nói nhiều người bạn nước Anh của nó không coi nó là đồng bào mà coi nó là người Anh gốc Hoa, vì vậy mỗi lần nó gặp tôi đều rất chán ngán, nó cũng chẳng thích gần gũi với tôi.”
Từ giọng điệu cưng chiều khi nhắc đến con gái Sầm Hoan có thể thấy được tình yêu mà bà ấy dành cho con gái, cô nghĩ mỗi một người mẹ đều yêu thương con cái mình, cho dù con cái có đối xử với mình thế nào.
Giống như mẹ cô vậy, cô giấu bà ấy ở nước ngoài sinh con rồi tận ba năm không về nhưng cuối cùng mẹ cô vẫn tha thứ cho cô.
“Đã nhiều năm không xuống bếp rồi, tay nghề cũng đã kém đi, mùi vị có hơi mặn, tôi đi đun một ấm trà hoa quả giảm hấp thụ chất béo, cô có thể đi dạo xung quanh, đừng câu nệ.”
Sầm Hoan gật đầu rồi nhìn bà Hall rời đi.
Ngồi một mình trong phòng khách một lát cô nhìn những vật trang trí xa hoa nhưng không kém phần tao nhã, cô vô thức đứng dậy nhìn men theo dọc từ hành lang ra sân sau.
Khi đi đến cuối hành lang đang định quay lại thì chợt nghe thấy một giọng nam rất rõ ràng vang lên: “Cậu Hoắc, hình như cậu hiểu sai ý tôi rồi! Tôi cho cậu thời gian không phải là để cậu biến con gái tôi thành người tình trong bóng tối!”
“Ông Hall, cô ấy sẽ là vợ của tôi, chắc chắn không phải là người tình trong bóng tối, ban đầu ông nói không truy cứu chuyện này nên tôi mới đưa cô ấy đến, nếu như ông nói lời không giữ lời thì chúng ta không còn gì để nói, sau này ông…”
Hoắc Đình Đông đột nhiên dừng nói nhìn về phía Sầm Hoan, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, anh quay đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hall, rồi thu lại ánh mắt khó chịu đi về phía Sầm Hoan.
“Chúng ta đi.”
Anh nắm tay Sầm Hoan vào lòng rồi ôm cô đi về phía hành lang.
“Cậu nhỏ, chẳng phải hai ngươi đến phòng làm việc bàn chuyện làm ăn sao? Sao…”
“Về rồi nói.”
Hoắc Đình Đông ngăn cô lại.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và vẻ mặt u ám của anh Sầm Hoan không dám hỏi thêm nhưng lòng lại rối bời.
Mặc dù lúc nãy cô không nghe được nhiều nhưng lại nghe rõ từng câu từng chữ.
Ông Hall nói ông ta không phải để cậu nhỏ biến con gái mình thành người tình trong bóng tối còn cậu nhỏ nói rằng “cô ấy” sẽ là vợ của anh, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Chẳng lẽ cậu nhỏ và con gái của ông Hall…
Cô đột nhiên lắc đầu phủ nhận.
Cậu nhỏ nói vợ của anh ấy đời này chỉ có thể là cô, cô không nên hoài nghi anh.
Nhưng… mấy lời lúc nãy phải giải thích thế nào?
Hai người trở lại phòng khách, bà Hall vừa lúc bưng trà trái cây mới pha ra, bà ấy nhìn hai người rồi mỉm cười: “Lại đây thử xem trà tôi pha có giống với hương vị quê nhà không?”
Hoắc Đình Đông liếc nhìn bà ấy rồi áy náy nói: “Xin lỗi bà Hall, chúng tôi xin phép đi trước.”
Bà Hall sững sờ nhìn hai người rời đi, bà ấy muốn lên tiếng bảo họ ở lại nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Bà ấy quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của chồng, có lẽ đoán được gì đó nên bà ấy cau mày nói: “Ông không thể nói đàng hoàng được sao? Mới đến nên tôi còn chưa nhìn rõ cô ấy, ông tranh cãi với cậu ta như vậy thì ngày mai tôi hẹn cô ấy đến thế nào được?”
Hall im lặng một lúc với vẻ mặt u ám, thở dài ôm lấy vợ, khuôn mặt nghiêm nghị dân trở nên dịu dàng hơn.
“Đừng lo lắng, một mình cậu ta sao có thể đấu lại cả gia tộc Hall của tôi chứ? Cái gì là của chúng ta thì sẽ là của chúng ta, tôi hứa với bà nhất định sẽ không khiến bà thất vọng.”
“Nhưng tôi sợ làm khó con trẻ, ông cũng nhìn ra nó một lòng với cậu ta nếu như ông đối phó với cậu ta để nó biết thì sẽ không tha thứ cho ông.”
Ánh mắt Hall trở nên lạnh lùng: “Có đối phó với cậu ta hay không còn phải xem cậu ta làm thế nào.”