Dừng xe lại ở ngã tư đèn giao thông, Hướng Đóa Di nghĩ đến Sầm Hoan và nhà họ Hoắc sau này sẽ thân bại danh liệt, trong lòng không kiềm chế nổi một niềm vui sướиɠ điên cuồng.
Từ nhỏ tới lớn vẫn luôn là muốn gì bố lập tức sẽ cho cô ta được nấy, chưa từng nếm trải tư vị bị từ chối, nhưng từ khi quen Hoắc Đình Đông, cô ta chịu đủ loại đối đãi lạnh lùng của Hoắc Đình Đông, thậm chí còn hối hôn ngay khi vừa định ra ngày cưới, cô ta làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này!
Đèn xanh ở phía trước hiện ra, cô ta nắm chặt vô lăng như một mũi tên lái xe lao thẳng về phía trước, mắt thấy mình cách bệnh viện nơi Sầm Hoan đang ở càng ngày càng gần, nhưng ở một góc ngã tư, phía trước một chiếc xe SUV đột nhiên lao thẳng về phía trước.
Trong lòng Hướng Đóa Di giật mình, cảm thấy toàn thân chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta vội bẻ lái muốn nhường đường cho chiếc SUV nhưng đã quá muộn, chiếc SUV trực tiếp lao thẳng tới, đầu xe va vào nhau. Sau khi chiếc xe màu trắng bạc của cô ta bị hất văng ra xa, lật ngược mấy vòng ở đường quốc lộ, ngay lập tức lại bị một chiếc xe tải nhỏ khác đâm vào. Phần thân ghế phụ chớp mắt bị móp lại, cả chiếc xe bị hất tung lên không trung, phát ra một tiếng động lớn kinh hoàng……Choang…
Người đàn ông trong chiếc SUV nhìn thấy cảnh này ngông cuồng huýt sáo một tiếng, ung dung điềm tĩnh móc điện thoại ra gọi cấp cứu, sau đó thì rời khỏi.
Sầm Hoan ra khỏi phòng chẩn bệnh, nghe đồng nghiệp bàn tán, bảo gần bệnh viện đã xảy ra một trận tai nạn giao thông, rất nhiều xe đều không may bị một chiếc xe phía sau đâm vào đuôi xe, mà do một người phụ nữ lái chiếc xe màu bạc gây ra tất cả tai nạn này.
“Bác sĩ Sầm, cô biết người phụ nữ đó là ai không?
Sầm Hoan khó hiểu, nói: “Mọi người mà không nói chắc em cũng không biết gần đây xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.”
“Nhưng người phụ nữ này em quen đấy, bố cô ta tháng trước từng ở trong phòng khám của chúng ta, hơn nữa quan hệ giữa các em dường như khá tốt.”
Quan hệ khá tốt?
Sầm Hoan nhíu mày, bỗng nhiên sửng sốt trong giây lát, chẳng lẽ người bọn họ nói tới là Hướng Đóa Di?
Còn chưa kịp lên tiếc xác nhận, điện thoại trong túi áo rung lên.
Cô móc điện thoại ra đi sang một bên, nhìn số điện thoại của nhà họ Hoắc, cho rằng là con gái xảy ra chuyện gì, vội vàng bắt máy.
“Cô chủ, cô chủ nhà họ Hướng xảy ra tai nạn xe, bây giờ được người đưa tới bệnh viện của cô chủ, ông chủ bảo cô đi qua xem tình tình thế nào.”
Sầm Hoan nghe thấy là giọng nói của Đoàn Hoành, trước khi anh ta cúp máy hỏi tình hình của con gái, Đoàn Hoành nói: “Cô chủ yên tâm, ông chủ và bà chủ rất tốt với cô chủ nhỏ, buổi sáng còn dẫn cô chủ nhỏ đi mua rất nhiều quà cho cô bé đó.”
Nghe vậy, Sầm Hoan thở phào một hơi.
Cô vẫn luôn lo lắng Liễu Như Lam sẽ không đối đãi tốt với con gái, dù sao bà ấy vẫn luôn không thích mình, bây giờ nghe Đoàn Hoành nói như vậy, cô mới yên tâm.
Buổi trưa, sau khi tan làm, cô tới khoa ngoại hỏi thăm tin tức của Hướng Đóa Di, biết được Hướng Đóa Di khi được đưa tới bệnh viện đã rơi vào hôn mê sâu, cả người có rất nhiều vết trầy xước, bây giờ vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.
Cô gọi điện về nhà học Hoắc để thông báo tình hình, hơn một tiếng sau Liễu Như Lam mới đến, đi tới cùng còn có Hướng Vanh người đầy tớ của nhân dân sau khi nhận được tin tức con gái bị tai nạn xe cộ,vừa từ thủ phủ tỉnh chạy đến.
“Sao có thể như vậy? Đang yên đang lành sao con bé lại xảy ra tai nạn giao thông?
Hướng Vanh nhìn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn, ngơ ngác lẩm bẩm một mình, vẻ mặt giống như đã già đi rất nhiều.
Sắc mặt của Liễu Như Lam cũng không tốt lắm.
“Trước kia tôi còn không biết tiểu Đóa ở thành phố B, còn cho rằng con bé đã quay về rồi.”
Nói tới đây, khuôn mặt của Hướng Vanh bỗng nhiên lạnh lùng, nói: “Con bé không quay về còn không phải bởi vì Đình Đông? Con bé vẫn luôn không thể quên được Đình Đông, từ khi cậu ta đưa ra đề nghị hủy hôn, tiểu Đóa dường như đã suy sụp, không thể chấp nhận cái hiện thực phũ phàng này. Tôi nghĩ lần này con bé xảy ra tai nạn giao thông, cũng có thể là do suy sụp tinh thần mà dẫn tới.
Liễu Như Lam không muốn để ông ấy biết được con gái mình tìm người điều tra chuyện của con trai và Sầm Hoan, cho nên đối với lời chỉ trích của Hướng Vanh đều im lặng không nói.
Lại sắp qua một tiếng đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Hướng Vanh tiến lên, giữ lấy bác sĩ vừa bước ra, hỏi: “Con gái tôi sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, nói: “Trên người cô ấy bị gãy ba cái xương, chấn thương sọ não nặng, còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.”
Hướng Vanh nghe xong cả người lảo đảo, run rẩy dữ dội.
“Chúng tôi sẽ tiếp tục quan sát, cố gắng để cô ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”
Sau khi bác sĩ đi, Liễu Như Lam đỡ Hướng Vanh ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cô.
“Tiểu Đóa phúc lớn mệnh lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì, trước tiên ông phải bảo trong thân thể của chính mình.”
Hướng Vanh hừ lạnh: “Con bé nếu thật sự phúc lớn, thì sẽ không phải chờ đợi Đình Đông ba năm rồi hối hôn.”
Liễu Như lam nghe thấy lời buộc tội của ông ấy với con trai cùng Sầm Hoan nhìn nhau một cái.
Sầm Hoan không được tự nhiên ngoảnh mặt đi, thấy thời gian làm buổi chiều sắp đến, nói một tiếng với hai người rồi lập tức rời đi.
Cô quay về phòng khám, nghĩ bây giờ
Hướng Đóa Di vẫn chưa vượt qua cơn nguy kịch, không biết đây có phải là ý trời, ngay cả ông trời cũng giúp cô bảo vệ bí mật này.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn vì con gái bị tai nạn giao thông của Hướng Vanh, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Khẽ xoa trán, cô chìm đắm trong đủ loại suy nghĩ rắc rối, thậm chí cửa bị mở ra từ lúc nào cũng không để ý, mãi tới khi mùi cà phê nồng nặc xen lẫn với hơi thở của cô, cô mới chợt tỉnh lại, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
“Nghĩ cái gì mà nhập thần như thế, anh bước vào rất lâu rồi.”
Lương Hựu Tây bưng ly cà phê uống một ngụm nhỏ, nhướng mày nói: “Không ngờ tới em cũng uống loại cà phê thương hiệu này.”
Anh ta vừa mới bước vào đã thấy cô không phản ứng, đi vào pha cho bản thân một tách cà phê, nhìn thấy có túi cà phê mình yêu thích ở bên cạnh, cho nên đi tới pha một cốc,
Sầm Hoan nhìn ly chất lỏng màu đen không thấy đáy trong tay, không nói đây là do cậu nhỏ lúc trực đêm với cô để lại đây.
Nghĩ tới cậu nhỏ, trong lòng cô lại giống như bị ong đốt, đau đớn lan ra từng chút một.
Anh nói sẽ nhanh chóng quay về, nhưng ít nhất còn phải đợi hai ngày nữa?
Lương Hựu Tây đang uống cà phê, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú người phụ nữ rõ ràng là đang thơ thẩn, nhìn dáng vẻ cau mày suy nghĩ của cô ấy, cũng đoán được cô ấy có lẽ đang nghĩ tới Hoắc Đình Đông, lập tức cảm thấy chất lỏng trong miệng vô cùng đắng ngắt, hơi nghẹn lại trong cổ họng, khó mà nuốt nổi.
“Nếu đã đắng như thế thì đừng uống nữa.”
Sầm Hoan tỉnh táo lại thấy anh ta ngay cả uống cà phê cũng đau khổ như thế, đưa tay cướp lấy cốc cà phê đặt sang một bên, còn lấy từ trong ngăn kéo ra một viên kẹo bơ đưa tới.
“Đây… Là thứ để dỗ trẻ con mà?”
Lương Hựu Tây nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy, đôi lông mày đẹp hơi giãn ra, có một loại đẹp trai nói không nên lời.
Sầm Hoan trợn mắt nhìn anh ta một cái: “ Tôi cũng không có đứa con trai lớn như thế.”
Lương Hựu Tây mỉm cười: “Anh thì lại hy vọng có một người mẹ xinh đẹp trẻ tuổi giống như em.”
Sầm Hoan lười làm trò với anh ta, nghiêm túc nói: “Chuyện Hướng Đóa Di bị tai nạn giao thông, anh biết không?”
“Đương nhiên biết, lúc đó bệnh viện còn để anh thực hiện phẫu thuật cho cô ta, chỉ là tình huống của cô ta quá nghiêm trọng, trước mắt hoàn toàn không biết rõ.”
Sầm Hoan thở dài một hơi, cả người thoát lực ngả người ra sau.
“Anh nói xem đây có là là ý trời không?”
Lương Hựu Tây nhai kẹo bơ cứng ngọt ngào, ý vị thâm sâu nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Sáng mai anh ra rời khỏi chỗ cô, trong đầu vẫn luôn ẩn hiện khuôn mặt đau khổ bối rối khó xử của cô. Anh ta biết trước kia, cô đã từng bị kí©h thí©ɧ mà mắc chứng trầm cảm nặng. Lần này, nếu chuyện cô và Hoắc Đình Đông bị lộ ra ngoài, vậy thì áp lực mà cô gặp phải rất có thể sẽ khiến cô sụp đổ một lần nữa.