Sầm Hoan cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình thì vội vàng lau nước mắt nhìn qua, khi nhìn thấy bóng dáng to lớn đang đứng sừng sững ở cửa, cả người cô đều ngây dại, khϊếp sợ trừng mắt nhìn người đàn ông đi về phía mình, trái tim trong l*иg ngực đập dữ dội giống như một giây sau nó sẽ nhảy ra khỏi ngực.
Hoắc Đình Đông chuyển ánh mắt từ trên khuôn mặt cô sang cô bé nhỏ trong lòng cô, mái tóc hơi xoăn màu nâu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng như một quả anh đào nhỏ xinh đẹp. Mặc dù cô bé có một số mẫn đỏ nhỏ trên khắp da đầu và khuôn mặt, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của cô bé.
Anh chú ý thấy đôi mắt của cô bé mở to khi nhìn thấy anh, đôi mắt xanh như bảo thạch sáng lên vẻ tò mò.
“Chú.” Cô bé ở trước mặt của Hoắc Đình Đông, mềm nhũn gọi một tiếng.
Ánh mắt Hoắc Đình Đông dịu dàng, anh đưa tay vuốt mái tóc xoăn mềm mại của cô bé, cô bé lập tức híp mắt cười rộ lên, lúm đồng tiền nhỏ trên má khiến cho Hoắc Đình Đông nhướng đôi mày rậm lên, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Sầm Hoan ngửi thấy hơi thở quen thuộc phát ra từ người anh, cả người đều căng thẳng, sau đó cô lại nghe con gái gọi một tiếng chú, lúc này cô mới nhớ đến phải sửa lại cách xưng hô của con gái.
“Tranh Tranh, đó không không phải là chú, đó… Là cậu út của mẹ, con… Phải gọi là ông cậu.”
Hoắc Đình Đông nhìn cô, đôi mắt đen thâm trầm, nhưng biểu cảm lại không hề có cảm xúc nào.
Sầm Hoan không hiểu sao hơi khẩn trương, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.
“Của em.” Hoắc Đình Đông lấy chiếc điện thoại của cô từ trong túi rồi đưa qua.
Sầm Hoan ngẩn người, giương mắt lên nhìn anh: “Sao điện thoại của em lại ở chỗ anh…” Cô hỏi được một nửa rồi dừng lại.
Nếu điện thoại di động cô quên cầm ở trên tay anh, vậy chứng tỏ anh đã đến chỗ ở của cô.
“Cho ông ôm một cái.” Hoắc Đình Đông đưa tay về phía Tranh Tranh.
Sầm Hoan còn chưa mở miệng, cô bé đã đứng dậy nhào tới, điều này khiến cho cô khϊếp sợ không thôi, trước kia ngoại trừ Tần Qua ra thì con gái cô chưa bao giờ cho người khác ôm cô bé, ngay cả những y tá xinh đẹp đối xử rất tốt với cô bé trong khoa Tần Qua thì cô bé cũng không cho ôm, nhưng lúc này con gái cô lại không hề do dự.
Hoắc Đình Đông nhìn dáng vẻ khϊếp sợ của cô thì khóe miệng hơi cong lên, ôm Tranh Tranh cẩn thận rồi quan sát, khi nhìn thấy vết bầm tím trên trán cô bé, lông mày anh nhíu lại: “Trán của con bé sao vậy?”
“… Không cẩn thận đυ.ng trúng.”
“Không phải.” Sầm Hoan vừa nói xong đã bị con gái sửa lại. Mặt cô nóng lên, muốn nháy mắt với con gái, nhưng Hoắc Đình Đông lại nhìn qua khiến cho cô căn bản không lén lút làm động tác nhỏ được.
“Vậy thế nào lại bị như vậy?” Hoắc Đình Đông hỏi Tranh Tranh.
“Đánh nhau với anh trai ở cách vách nhà bà ngoại.” Cô bé bĩu môi, chỉ vào chỗ bản thân bầm tím: “Anh ấy cầm gậy gõ, rất đau.”
“Vì sao cậu bé đó đánh cháu?”
“Là cháu đánh anh ấy trước… Anh ấy nói cháu là một đứa con hoang không có bố, sau đó cháu đã ném đá anh ấy, anh ấy mượn gậy đánh cháu.” Cô bé vừa nói vừa nghịch nút áo sơ mi trên áo của Hoắc Đình Đông, nước mắt lưng tròng: “Ông cậu, sao ông lại là ông cậu của cháu, nếu ông cậu là bố cháu thì tốt rồi, vậy thì sẽ không có ai nói cháu là đứa con hoang …”
Trái tim Sầm Hoan đập lỡ nhịp, cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của con gái khiến cổ họng cô nghẹn lại, không nói nên lời.
Hoắc Đình Đông ôm vật nhỏ mềm mại trong lòng ngồi xuống bên cạnh Sầm Hoan, lấy khăn tay từ trong túi ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé, chậm rãi mở miệng: “Về sau nếu ở chung với ông thì sẽ không có ai dám nói gì.”
Trong lòng Sầm Hoang kinh hãi, cô nhìn chằm chằm anh: “Anh định làm gì?” Chẳng lẽ anh muốn đưa con gái cô đến nhà họ Hoắc?
“Em không cho phép!” Không đợi anh đáp lại, cô đã lập tức lên tiếng tỏ thái độ.
Hoắc Đình Đông không nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Anh đã đã mua một căn nhà gần bệnh viện của hai người, còn mời người giúp việc, em chỉ cần dẫn con gái vào ở là được, những chuyện khác em không cần quan tâm, mọi thứ đều có anh gánh vác.”
Sầm Hoan nghe giọng điệu của anh giống như một người chồng đang dặn dò vợ, lập tức sững sờ trong chốc lát.
“Lần này trở về thì chuyển qua, đừng nói không với anh.” Giọng điệu của anh được coi là ôn hòa, lại mang theo một chút khí phách không thể phản bác.
Sầm Hoan cắn môi, mười ngón tay rối rắm quấn lấy nhau.
Tiếng bước chân vang lên, có y tá tiến vào đo nhiệt độ cơ thể cho Tranh Tranh, khi nhìn thấy Hoắc Đình Đông thì trợn tròn mắt, ngay cả nhiệt kế cũng cầm ngược.
Vẫn là Sầm Hoan mở miệng sửa lại thì cô ấy phản ứng lại, vội vàng đỏ mặt hồng tai đổi lại, sau đó vội vàng chạy đi.
Một lúc sau quay lại, khuôn mặt của cô ấy vẫn còn đỏ.
Sầm Hoan nhìn nhiệt độ cơ thể của con gái vẫn còn nóng thì vội vàng bảo Hoắc Đình Đông đặt con gái lên giường để cô bé nằm, sau đó đắp chăn cho cô bé, như vậy sẽ giúp đổ mồ hôi hạ nhiệt.
“Mẹ, con đói.”
Tranh Tranh đã một ngày không ăn gì, lúc này cô bé cảm thấy hơi thoải mái hơn thì lập tức cảm thấy bụng trống rỗng, đói đến hoảng hốt.
Sầm Hoan nhìn thời gian, đã gần mười một giờ, mẹ cô nói sẽ mang cơm tối đến, nhưng đã trễ như vậy mà bà còn chưa đến, cô có hơi lo lắng, gọi điện thoại về, nhưng không ai nghe máy.
“Anh ra ngoài mua một ít đồ ăn cho cô bé trước.” Hoắc Đình Đông nói xong thì đứng dậy.
“Để em đi, anh lại không quen với chỗ này.”
Hoắc Đình Đông không tiếp tục kiên trì, nhìn cô đi ra ngoài.
Quay đầu thì thấy Tranh Tranh đang đưa tay muốn gãi mặt, anh lập tức nắm lấy tay cô bé: “Đừng gãi, nếu không… Cháu sẽ biến thành mèo hoa nhỏ, sẽ không dễ nhìn.”
Cô bé cau mày đáng thương: “Cháu ngứa quá.”
Thấy cô bé vẫn giãy dụa muốn ngãi, suy nghĩ trong đầu Hoắc Đình Đông chợt lóe lên: “Cháu kể cho ông nghe một câu chuyện được không? Nghe kể chuyện sẽ không ngứa nữa.”
Cô bé sửng sốt, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng đều là chú kể chuyện cho cháu nghe, cháu không biết kể chuyện.”
“Chú nào?”
“Chú Tần, chú ấy là chú tốt nhất, chú ấy chỉ thích mẹ.”
Ánh mắt Hoắc Đình Đông trầm xuống: “Mẹ cháu cũng thích anh ta?”
Cô bé lắc đầu nhỏ, tiếp tục nói: “Cháu bảo mẹ dẫn chú về, nhưng mẹ không dẫn theo.”
Hoắc Đình Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang rối rắm của cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Cháu rất thích chú Tần?”
Cô bé gật đầu.
“Còn ông thì sao?”
Cô bé hơi nghiêng đầu, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
“Không thích?”
“Cháu không biết, cháu chỉ thích người thích mẹ cháu.”
Hoắc Đình Đông giật mình, sau đó mỉm cười, cô bé và cô không khác gì quỷ tinh linh, tuổi còn nhỏ đã nói chuyện xảo quyệt như vậy.
“Ông thích mẹ cháu.” Anh nói, giọng điệu hiếm khi được dịu dàng.
Ngoài cửa, Sầm Hoan đã trở lại nhưng không thể động đậy.
Ông thích mẹ cháu.
Là ảo giác của cô đúng không? Làm sao anh có thể thích cô? Làm sao có thể được?
“Hoan Hoan, sao con lại đứng ở cửa?”
Hoắc Tĩnh Vân bước ra khỏi thang máy thì thấy con gái của bà đang đứng sững ở cửa ngẩn người, không khỏi hỏi.
Sầm Hoan hoàn hồn, miễn cưỡng cười nói: “Vừa rồi trong điện thoại mẹ nói đang ở dưới lầu nên con đang chờ mẹ.”
“Con bé có đói bụng không?” Hoắc Tĩnh Văn thở dài: “Mẹ nhận được điện thoại của Đình Đông, sau đó cháo nấu cho con bé bị nấu quá chín, cho nên mẹ đành phải nấu lại.”
Bà vừa nói vừa đẩy cửa, nhìn thấy bên trong thì cười nói: “Cậu thật sự là suốt đêm chạy đến đây sao?”
“Không đau nữa.”