Sầm Hoan vừa rời khỏi, Hoắc Tĩnh Bắc ngay lập tức chỉ vào chiếc ghế dựa ở bên giường nói với Hoắc Đình Đông: “Ngồi đi, hai anh em chúng ta mười mấy năm không gặp, anh cả có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Hoắc Đình Đông gật đầu ngồi xuống, lại nghe Hoắc Tĩnh Bắc nói: “Đình Đông, mấy năm nay em vẫn luôn không quay về, có phải vẫn còn giận anh cả hay không?”
Hoắc Đình Đông nhìn gương mặt ốm yếu xanh xao như bị bệnh nan y ở trước mặt, lạnh nhạt lên tiếng hỏi: “Anh là anh cả của em, em có cái gì mà giân anh?”
Yết hầu Hoắc Tĩnh Bắc khẽ chuyển động một cái, như đang cười nói: “Đình Đông, em nói vì sao ngay cả ông trời dường như cũng vô cùng thiên vị em? Từ khi sinh ra em đã trở thành đầu quả tim của bố, từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc đều tâng bốc em vây xung quanh em. Khi đó anh thực sự lo lắng rằng bố chiều chuộng em như vậy, sau này nhất định sẽ đem tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc giao cho em. Cũng không nghĩ đến em lại bị đưa ra nước ngoài, hơn nữa vừa rời đi là đi mười mấy năm.”
Ông ta nói một đoạn quá dài nên có chút hụt hơi, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tim của bố không tốt, cơ thể ngày một xấu đi quá từng năm, cho nên mới dần buông tay mà giao cho anh quản lý công ty. Em có biết anh vì để ông ấy nhìn anh với cặp mắt khác xưa, mà làm việc liều mạng như thế nào không? Mười mấy năm nay dường như tất cả tinh lực của anh đều tiêu phí ở trên công ty! Nhưng ông trời chính là không có mắt như thế, anh nỗ lực nhiều như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ là một tấm lá chắn cho em, chính mình cuối cùng lại bị bệnh nặng khó mà chữa trị, còn phải trơ mắt nhìn em quay về ngồi mát ăn bát vàng, dễ dàng lấy đi tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về anh!”
Khi ông ta biết được ngay sau khi ông ta vào bệnh viện bố đã lập tức liên lạc với người em trai ở Italy xa xôi, để anh quay về tiếp nhận công ty thì trong lòng ông ta có biết bao không cam lòng và đau đớn!
Hoắc Đình Đông nhìn thấy sự căm ghét mình ở trong mắt anh cả, nhưng cái gì cũng chưa nói, chỉ là đứng dậy rót một cốc nước ấm đưa qua, ra hiệu cho ông ta uống một miếng nước cho bình tĩnh.
“Vì sao em không nói lời nào? Có phải bị anh nói đúng rồi hay không, em cảm thấy không có lời nào để nào?” Hoắc Tĩnh Bắc không nhận lấy nước do anh đưa đến, lại đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay của anh, dùng sức nắm chặt: “Đình Đông, anh cả biết em ở nước ngoài có công ty của chính mình, hơn nữa phát triển rất khá, cho dù không bằng Hoặc thị, em cũng có thể có một cuộc sống tốt đẹp. Vậy vì cái gì mà em phải về đây? Vì cái gì mà phải về đây để tranh đoạt với anh cả?”
Hoắc Đình Đông rũ mắt nhìn bàn tay tái nhợt đang nắm lấy cổ tay mình của anh cả, trên mu bàn tay nổi rõ đường gân xanh, con ngươi thâm trầm khẽ xẹt qua một tia xót xa.
“Anh cả.” Anh giương mắt, đối diện với ánh mắt của Hoắc Tĩnh Bắc: “Em chưa từng có ý nghĩ muốn tranh đoạt cái gì với anh. Lần này trở về, là bởi vì chị Tĩnh Văn cầu xin em, mà không phải bởi vì bố muốn em quay về tiếp nhận công ty. Em cũng chỉ có thời gian hai tháng ở đây để hỗ trợ xử lý nghiệp vụ công ty, hai tháng sau cho dù bệnh tình anh có chuyển biến tốt đẹp hay không, em đều sẽ rời khỏi công ty, cho nên anh không cần lo lắng rằng em sẽ lấy đi cái gì của anh.”
“Còn nữa thay vì anh lo lắng rằng em quay lại sẽ thành mối đe dọa đối với anh, còn không bằng buông bỏ sự vướng bận danh lợi quyền thế ở trong lòng, tịnh tâm và phối hợp chữa bệnh, sớm khỏe lại mà lại lần nữa quay về công ty bảo vệ tất cả mọi thứ của anh.”
Anh nhẹ nhàng đẩy bàn tay gầy còm xương xẩu như gỗ của anh cả ra, buông cốc nước xuống nói: “Anh cả, cơ thể là của riêng anh, cho dù anh không vì chính mình, thì cũng phải suy nghĩ vì chị dâu và hai đứa con. Tâm lý của anh không được điều chỉnh, thì không hề có lợi đối với việc điều trị.”
Dừng một chút: “Em còn muốn đến công ty để làm quen tình hình, đi trước đây.” Dứt lời, anh đi về phía cửa.
“Đình Đông, em thật sự sẽ không tranh đoạt với anh cả?”
Hoắc Đình Đông không quay đầu lại, lập tức mở cửa ra đi ra ngoài.