Bởi vì có Đông Quân ở đây, toàn bộ chốn Bồng Lai cũng tràn đầy sức sống, ngoài việc không thể ra khỏi bên ngoài màn sương dày kia thì cuộc sống cũng không bị ảnh hưởng gì quá nhiều.
Đông Quân đứng trước một tờ giấy lớn trên án thư cạnh cửa sổ, cách một lúc sẽ vẽ mấy nét bút. Mỗi lần như vậy, Thanh Lam cũng sẽ đứng yên trong tay hắn, nhìn vết mực đen trên giấy, trong lòng suy đoán xem Đông Quân đang miêu tả cái gì.
Có lúc chờ tới mệt, nó chôn đầu dưới cánh ngủ gật, đến khi tỉnh lại thì đã ở bên gối Đông Quân.
Lúc sắp xếp chỗ cho nó Đông Quân từng hỏi ý kiến: “Bồng Lai không có cây ngô đồng, ngươi ở tạm cây phù tang có được không?
Nó không rõ ngô đồng với phù tang thì có gì khác nhau, mơ màng đồng ý, chờ chính thức vào ổ rồi mới phát hiện, phù tang hấp thụ linh khí đất trời cực nhanh, có thể thúc đẩy tu vi tăng mạnh, nhưng lại không thể khiến nó ngủ yên giấc được.
Mỗi khi khóc tỉnh từ trong ác mộng, nó luôn có thể đối diện với đôi mắt của Đông Quân, cặp mắt vốn dịu dàng lưu luyến kia, trong lúc vô ý lộ ra chút bi thương.
Nó không nhớ rõ đã mình mơ thấy gì, nhưng sau khi thấy vẻ mặt ấy của Đông Quân thì nó không tự chủ được bay đến trước mặt hắn, dùng lông tơ mềm mại của mình cọ lên gò má người, líu lo an ủi: “Thần quân ơi Thần quân, ngài đừng cau mày, ta cho ngài xoa mình đấy, bọn họ đều nói lông ta sờ thích lắm!”
Đông Quân mỉm cười, đặt nó vào lòng bàn tay hôn một cái. Lông đuôi Thanh Lam bất chợt xù lên, hoảng hốt lúng túng bay loạn quanh cành phù tang, cuối cùng đâm đầu vào ngực Đông Quân. Nó vùi hết lông chim vào trong vạt áo của ngài, nghĩ thầm nếu như lông mình có thể đổi màu thì giờ nhất định sẽ là màu hồng.
Từ ngày đó, Đông Quân dời ổ của nó đến bên gối ngài, trừ những lúc cần tu luyện trên cây phù tang ra thì gần như nó và Đông Quân dính nhau như hình với bóng.
Có lúc Đông Quân sẽ ra ngoài truyền tin, chẳng qua chỗ ký tên trên mỗi tờ thư giấy sẽ luôn có một vết dấu chân của Thanh Lam, nói rằng vật chết mà có mùi của chim Tam Thanh thì sẽ không bị mê chướng bên ngoài Bồng Lai cắn nuốt.
Thanh Lam cảm thấy thú vị, nhúng cả hai chân mình vào mực, nhảy bịch bịch lưu lại một hàng dấu chân trên tờ giấy trắng. Sau khi phát hiện Đông Quân thêm vài nét bút lên giấy, đổi thành một bức trúc đen treo ở trong phòng.