Trong một vùng đồi núi kín đáo ở phía tây nam hẻm núi Kalwang có một dãy doanh trại nằm xen giữa những khu rừng. Ở trung doanh, ba vị thủ lĩnh hội họp bàn bạc việc quân cơ. Hai người vận cẩm bào, mão vàng giáp bạc theo thể thức đại tướng của Thần Thánh Đế quốc. Người còn lại vận Hồng y theo thể thức Giám mục, đầu đội mão triều thiên hai tầng bằng vàng. Bọn họ chính là Ngô Trấn Quốc và Vương Nguyên là hai tướng thống lĩnh hai đạo quân Bảo Tiệp và Chiêu Viễn, cùng với Vương tử - Giám mục George I de Trento của Đại lĩnh địa Trento – Tyrol. George I de Trento đã được phong Hồng y Giám mục khi thay mặt Đức Thánh Cha Gregorius XII đi sứ sang Gia Định, nhưng mão triều thiên hai tầng là do lão tự chế ra với sự đồng ý của Long nhi sau khi lĩnh địa Tyrol được sát nhập vào Trento. Trong hàng giáo phẩm Cơ Đốc Giáo không có sử dụng loại mão triều thiên hai tầng, chỉ có mão triều thiên ba tầng là mão chuyên dụng của Đức Thánh Cha. Hồng y Giám mục thấp hơn Đức Thánh cha một bậc, nên mão triều thiên của lão chỉ có hai tầng.
Ba người cùng ngồi quanh một chiếc bàn tròn, vừa uống trà vừa bàn bạc. Ngô Trấn Quốc hỏi :
- Trận địa xử lý thế nào rồi ?
Vương Nguyên nói :
- Chúng ta đã chiếm lĩnh ba đạo hào lũy ở cửa phía tây hẻm núi. Binh sĩ đã đào thêm hào ở mặt đông. Địch quân đã hoàn toàn bị vây trong hẻm núi. Khi nào thì phóng hỏa ?
Ngô Trấn Quốc nói :
- Đại vương truyền lệnh đầu giờ Tuất tối nay sẽ phóng hỏa.
Theo lịch cổ, mỗi ngày được chia làm 12 canh giờ. Giờ Tý bắt đầu từ 11 giờ tối đến 1 giờ khuya. Do đó, đầu giờ Tuất chính là lúc 7 giờ tối. Vương Nguyên nói :
- Binh sĩ đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi, chỉ còn chờ lệnh hành sự.
George I de Trento nói :
- Bên trong hẻm núi có đến gần 300.000 người, phóng hỏa có tàn nhẫn quá không ?
Ngô Trấn Quốc nói :
- Quân giặc đông hơn quân ta. Nếu không phóng hỏa thì để chiến thắng quân ta sẽ thiệt hại rất nặng nề. Thà rằng quân giặc chết nhiều còn hơn để quân ta chết nhiều. Chúng ta không có trách nhiệm thương hại quân giặc.
Vương Nguyên cũng nói :
- Từ bất chưởng binh. Nếu song phương hỗn chiến, 3.000 quân của lão có khi còn lại không được mấy người.
George I de Trento khẽ thở dài, gật đầu nói :
- Nhị vị nói rất phải. Ai ! Hy vọng bọn chúng sớm đầu hàng.
Quân Trento 3.000 người tham gia liên quân là lực lượng tinh nhuệ nhất của George I de Trento. Lực lượng này đã tham gia các chiến dịch Tyrol, Salzburg và hẻm núi Kalwang, thực sự là lực lượng năng chinh thiện chiến, lão không thể để cho thiệt hại nặng nề được. Thế là bọn họ tiếp tục uống trà chuyện vãn, chờ trời tối.
…
Tối đến, cả Ngô Trấn Quốc, Vương Nguyên và George I de Trento cùng ra chiến tuyến đích thân chỉ huy hành động. Lúc này mặt trận đang do Chiêu Viễn quân Đệ nhị sư phụ trách phòng thủ. Vương Nguyên hỏi viên Hiệu úy Đào Anh Dũng :
- Chuẩn bị đến đâu rồi ?
Đào Anh Dũng hành quân lễ, nói :
- Báo cáo Đại nhân. Tất cả đã sẵn sàng.
Vương Nguyên đưa mắt nhìn Ngô Trấn Quốc, thấy y gật đầu, liền truyền lệnh :
- Chiếu kế hoạch hành sự.
Đào Anh Dũng lập tức chạy đi chỉ huy bản bộ binh mã phát động kế hoạch. Mấy nghìn cung thủ chiếm giữ nhiều vị trí dưới đất lẫn trên sườn núi, đồng loạt chuẩn bị cung tên, mồi lửa, trên đầu mũi tên đều có cột một mảnh vải nhúng dầu, bọc hỏa dược. Đào Anh Dũng truyền lệnh :
- Châm lửa.
Tất cả cung thủ đồng loạt châm lửa vào đầu mũi tên, sau đó giương cung lắp tên, sẵn sàng chờ lệnh. Đào Anh Dũng lại quát :
- Bắn.
Mấy nghìn mũi tên lửa đồng loạt được bắn ra. Mặt đất trước đó đã được rải hỏa dược và cỏ khô, nhiều nơi còn rải than đá, nên lập tức bốc lửa, bừng cháy dữ dội. Ngọn lửa dần dần lan về phía đông. Do có hào lũy cách lửa nên ngọn lửa không hề uy hϊếp quân đội Thần Thánh Đế quốc.
Ngọn lửa lan dần, lan dần, rồi cũng lan đến khu doanh trại của liên quân Đế quốc La – Đức – Vương quốc Hungary. Do đang mùa hạ, không khí khô và nóng, nên thế lửa rất hung hãn. Khi ngọn lửa ập đến, mãn sơn biến dã đều là lửa đỏ, cả binh sĩ lẫn tướng lĩnh đều hốt hoảng tháo chạy về phía đông, bỏ của chạy lấy người. Đóng doanh trại ở khu vực phía tây này là lực lượng dự bị của liên quân, là quân đội của các tiểu công quốc thuộc Đế quốc La – Đức, toàn là nông dân ô hợp, nên khi tháo chạy cũng mãn sơn biến dã, không có hàng ngũ gì cả. Nhiều người vì tranh đường đoạt lối mà xô đẩy giẫm đạp nhau. Tiếng gào khóc vang trời dậy đất, vô cùng thê thảm.
Ở mặt trận phía đông, Hoàng đế Sigismund de Luxembourg và Tuyển hầu Frederick I de Brandenburg đang chỉ huy quân đội tấn công phòng tuyến của quân đội Thần Thánh Đế quốc, đột nhiên nghe thấy từ phía sau có nhiều tiếng ồn ào hỗn loạn truyền đến. Hoàng đế Sigismund de Luxembourg cau mày nói :
- Chuyện gì thế ? Quân đội của ai mà không có quy củ gì cả ? Giữa chiến trường mà gây náo loạn như thế thì còn ra thể thống gì nữa. Người đâu. Mau đi xem thử là chuyện gì ?
Gã Hiệp sĩ cung đình thân tín vội giục ngựa đi xem xét tình hình. Nhưng gã mới đi chưa được chục mét thì chợt thấy có vô số binh sĩ phe mình đang ùn ùn chạy đến, vừa chạy vừa la hét kêu khóc. Gã cả kinh, vội vã xông tới chặn một người đang bỏ chạy lại, hỏi thăm tình hình, rồi sắc mặt tái ngắt, chạy vội về chỗ Hoàng đế Sigismund de Luxembourg bẩm báo :
- Bệ hạ. Nguy rồi. Địch quân phóng hỏa thiêu hẻm núi.
Cả Hoàng đế Sigismund de Luxembourg, Tuyển hầu Frederick I de Brandenburg và những vương công quý tộc xung quanh cũng đều kinh hãi thất sắc. Nghe nói đối phương phóng hỏa thiêu hẻm núi, mọi người lập tức liên tưởng đến hậu quả khủng khϊếp của nó. Hoàng đế Sigismund de Luxembourg đưa mắt nhìn về phía tây, đã bắt đầu thấy có ánh hồng ở phía xa, lo lắng nói :
- Phải làm sao đây ? Trước mặt là quân giặc, phía sau là ngọn lửa, hai bên là vách núi cao ngất. Chúng ta phải làm sao ? Mọi người ai có ý kiến gì không ?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thất hồn lạc phách. Không ai có phương cách gì để lánh nạn cả. Phía trước là phòng tuyến của đối phương, hào lũy kiên cố, công phá mãi không được. Hai bên là vách núi dốc đứng, không leo lên được (thật ra có thể leo lên được nhưng phải mất nhiều thời gian, mà lúc này ngọn lửa đã sắp lan đến nơi, không còn thời gian nữa). Còn phía sau là ngọn lửa … Ai ! Không cam tâm a ! Hoàng đế Sigismund de Luxembourg thở ngắn than dài, rồi đột nhìn quay nhìn Tuyển hầu Frederick I de Brandenburg. Chúng vương công cũng lần lượt nhìn Tuyển hầu Frederick I de Brandenburg. Mọi người đều đặt cả hy vọng vào ông ta, vị trí giả của liên quân. Tuyển hầu Frederick I de Brandenburg vò đầu bức tóc suy nghĩ một lúc, rồi đột ngột vỗ đùi nói lớn :
- Có rồi ! Có cách rồi !
Ai nấy đều mừng rỡ nhìn ông ta đầy hy vọng. Hoàng đế Sigismund de Luxembourg vội hỏi :
- Cách gì ? Mau nói đi !
Tuyển hầu Frederick I de Brandenburg nói :
- Chỉ cần chúng ta tạo một vành đai cách lửa ở xung quanh, rồi đốt lửa ở phía ngoài là có thể thoát được ngọn lửa.
Mọi người ồ lên khen phải. Hoàng đế Sigismund de Luxembourg quát lớn :
- Nhanh lên. Lập tức hành động.
Chúng vương công quý tộc lập tức chia nhau chỉ huy tướng sĩ cắt cỏ đào đất tạo vành đai cách lửa xung quanh chỗ quân đội đang tụ tập. Vì sự an nguy của mình, mọi người đều hành động rất tích cực. Chỉ sau một lúc, vành đai cách lửa đã được tạo xong, mọi người liền phóng hỏa ở phía ngoài. Thế là ngọn lửa bùng lên, và cháy lan dần về phía tây. Khắp hẻm núi tràn ngập lửa đỏ, sáng rực như ban ngày. Nhưng nhờ có vành đai cách lửa, cả bọn tạm thời thoát nạn.
Sau hơn hai canh giờ, ngọn mới bắt đầu tắt dần. Phía liên quân Đế quốc La – Đức – Vương quốc Hungary ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bọn họ cũng chưa dám rời khỏi khu vực an toàn, mà chờ đợi thêm hơn canh giờ nữa, đến khi ngọn lửa hoàn toàn tắt hẳn thì mới dám chỉnh đốn lớn đội ngũ, kiểm điểm thiệt hại. Ai nấy mặt mũi phờ phạc, chẳng còn chút sĩ khí nào nữa.
Đến khi kiểm điểm toàn quân, từ Hoàng đế, vương công quý tộc cho đến phổ thông binh sĩ đều mãn diện u sầu. Trận hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của hơn 4 vạn người, trong đó có không ít vương công quý tộc (thuộc đạo quân dự bị ở hậu doanh). Nhưng điều đó chưa có gì là nghiêm trọng, bởi liên quân vẫn còn lại khoảng 24 vạn quân. Điều đáng sợ là ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ vật tư lương thực. Trong lúc tháo chạy khỏi ngọn lửa, mọi người chỉ nghĩ đến tính mạng của mình, làm sao chạy cho thật nhanh, chạy cho thật xa khỏi ngọn lửa. Không ai nghĩ đến việc cứu vật tư lương thực cả. Mà trước ngọn lửa hung hãn, mãn sơn biến dã như thế thì dù cho có muốn cứu cũng không kịp. Còn Hoàng đế Sigismund de Luxembourg thì đang ở chiến trường chỉ huy quân đội chiến đấu, đương nhiên không có mang theo vật tư lương thực đến đây.
Sau khi thoát chết vì lửa thiêu, mọi người lại sắp đối diện với cái đói. Tình cảnh liên quân trở nên vô cùng bi đát.