Lý Nhất Đình cuối cùng cũng tìm được điểm dừng chân tại Bố Ân Du.
Ông thuê phòng ở một khách sạn nhỏ tên là “khách sạn Tụ Hữu”, số 38 phố Phân Bò, không biết tại sao, ông lại có một trực giác kỳ quái rằng phố Phân Bò nhất định sẽ mang đến cho ông một niềm vui bất ngờ, nơi này rồng rắn lẫn lộn, vừa không gây chú ý, lại có thể tiếp xúc đến những người có liên quan muôn hình muôn vẻ.
Tuy rằng nơi này vẫn cách điểm đến cuối cùng của ông vài cây số nữa.
Lần đầu tiên xuất chinh từ khi làm trưởng phòng văn phòng thám tử Bắc Đình, ông mang theo khát vọng, dù thành công hay thất bại thì ít nhiều vẫn có thể tìm được niềm an ủi cho quyết định tạm rời cương vị công tác. Vạn Vĩnh Khôn là một trợ thủ rất đắc lực, để cậu ta cùng với Hứa Kinh Nam nối tiếp tất nhiên là lựa chọn không thể tốt hơn. Người này mang khuôn mặt nông dân, đối với nghề nghiệp mà nói đúng là lựa chọn tốt nhất để nằm vùng ở nông thôn, từ góc độ văn phòng thám tử thì tương lai có thể trở thành thám tử ưu tú nhất, luận theo phương diện võ thuật thì lại là một cao thủ, ông thật lòng cảm kích tứ ca.
Đương nhiên, ông không chỉ cảm kích riêng điểm này, tập hồ sơ cũ kỹ mà ông đang ôm trong tay bây giờ chính là một phần tư liệu quan trọng khác, ông thực sự khó có thể đoán nổi rốt cuộc đã tìm được phần tư liệu này từ con đường nào, nhưng sự hợp tác mang lại hiệu suất cao và phòng ngừa chu đáo của đoàn đội khiến ông cực kỳ tin tưởng.
Hôm nay, ông tính toán sẽ không ra khỏi phòng, chỉ ăn cơm hộp, bởi vì ông chuẩn bị dành cả ngày để tập trung nghiên cứu tư liệu lịch sử trân quý này.
Hồ sơ tên là: Hồ sơ mất tích ở Bố Ân Du.
***
Chu Văn Cảng luôn cảm thấy bất an nhiều ngày nay, cậu ta muốn liên hệ với Hứa Kinh Nam nhưng lại không hề có tin tức gì, không biết có gặp phải chuyện gì rắc rối hay không, đương nhiên là cậu ta hoàn toàn không biết gì về chuyện vụ án mất tích của Mạnh Tiêu bị huỷ bỏ.
Cậu ta quả thật đã phát hiện ra một vài tình huống dị thường.
Cậu ta có thể nhìn ra đơn vị ở mặt ngoài thì vẫn hoạt động như thường, nhưng bạn cùng phòng Mạnh Tiêu lại khiến cậu ta không đoán ra nổi, từ sau lần ngoài ý muốn gặp được Mạnh Tiêu ở chợ, mạch suy nghĩ của Chu Văn Cảng vẫn luôn hỗn loạn. Trên thực tế, khi anh ta vừa mới trở lại đơn vị, Mạnh Tiêu đã chủ động bắt chuyện với anh ta, còn cố ý vô tình mà giải thích nguyên nhân sở dĩ không chào hỏi ở chợ… thì ra, Mạnh Tiêu cố ý giả vờ không quen Chu Văn Cảng, anh ta không muốn đến đơn vị sớm vì anh ta còn chưa làm xong một vài việc, không ngờ lại gặp phải Chu Văn Cảng, rơi vào đường cùng nên đành phải về đơn vị.
Lý do này không phải không hợp lý, nhưng Chu Văn Cảng lại vẫn không xua ra khỏi đầu được.
Mạnh Tiêu từ đầu tới đuôi đều không hề đề cập đến chuyện mình đã đi nơi nào suốt một tháng qua, càng không nói ra nguyên nhân thực sự vì sao lại rời đi, anh ta tỏ ra điềm nhiên, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Đương nhiên là Chu Văn Cảng biết đây là chuyện cá nhân riêng tư, mặc dù là bạn bè nhưng Mạnh Tiêu không nói, cậu ta cũng không thể tùy tiện hỏi. Nhưng kỳ quái là ngay cả đơn vị cũng không hỏi, nên chuyện này hơi bất thường.
Lời đồn đãi vô căn cứ trong đơn vị đã tự động tan thành mây khói từ lâu, người ta đã về rồi nên đâu còn chuyện ma quỷ nào có thể tán dóc, tự mình hù dọa mình nữa; hơn nữa, đại đa số người trong đơn vị đều là nhân viên kỹ thuật tuyến đầu, đặc điểm lớn nhất của nhân viên kỹ thuật chính là không thích buôn chuyện, lại càng không thích xen vào chuyện của người khác, nghiên cứu đề tài mới là sứ mệnh chính của mình, vốn không tin thần hay quỷ, bây giờ lại càng cảm thấy vớ vẩn, thậm chí còn xấu hổ vì lúc trước đã nghĩ ngợi lung tung.
Nhà ai mà không có cái biến cố vui hay buồn, hỏi thăm nhiều như vậy làm gì.
Chu Văn Cảng thì không giống thế, cậu ta không phải là một nhân viên kỹ thuật chính thống, ngày thường chẳng những thích chơi trò chơi trên internet mà còn hay xin phép ra ngoài đi dạo, uống cà phê, một cấp dưới như vậy, lãnh đạo không thích cũng là điều dễ hiểu. Nếu không phải có năng khiếu về kỹ thuật chuyên nghiệp, cậu ta dùng đầu ngón chân cũng biết kẻ bị sa thải tiếp theo chính là mình, nhưng cậu ta hoàn toàn không quan tâm.
Chẳng những không quan tâm mà cậu ta còn trắng trợn tỏ ra kính ngưỡng Liễu Nghệ, khinh thường những người khác, nếu ở nơi quan trường, cái này gọi là ôm cây đại thụ, đứng thành hàng ngũ, có lẽ nếu thực hiện chính xác thì cũng có thể được số đông tán thành; nhưng trong nghề kỹ thuật thì cái này gọi là tự tìm con lừa đá mình. Chẳng những khiến các đồng nghiệp khác muốn đá cậu ta mà ngay cả bản thân Liễu Nghệ cũng cảm thấy phiền hà, liên tiếp “đá” Chu Văn Cảng trước nơi công cộng, khiến cậu ta bị mất mặt.
Nhưng Chu Văn Cảng vẫn trước sau như một, không hề thay đổi, không biết nên gọi cậu ta ngây thơ hay là không biết thức thời đây.
Người như Mạnh Tiêu vất vả lắm mới tìm được một người bạn, nhưng cũng siêu cấp kỳ quặc như thế, đúng là quái lạ.
Nhưng bây giờ thì mọi thứ đều thay đổi, Mạnh Tiêu dường như ngay cả một người bạn cuối cùng cũng không cần, anh ta suốt ngày giữ im lặng, nhiều nhất chỉ hỏi ba câu đáp một câu, dần dần, Chu Văn Cảng cũng không biết nên bắt đầu tán gẫu từ đâu nữa. Hôm nay vẫn còn bình thường, thế mà anh bạn cùng phòng lại ung dung thản nhiên, trực tiếp dọn đi, ngay cả một tiếng chào cũng không có, giống như lần mất tích lúc trước vậy, chỉ khác một điều duy nhất là lần này, Chu Văn Cảng lại biết rõ anh ta đi đâu, chính là tầng hai của tòa nhà số ba, hoàn toàn tách biệt với mình.
Yên tĩnh thì yên tĩnh, nhưng Chu Văn Cảng càng nghĩ lại càng thấy bất thường, hầu như đêm nào cũng mất ngủ, cậu ta luôn cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, muốn tìm ai đó để dốc bầu tâm sự, thậm chí cậu ta còn muốn trực tiếp chạy thẳng đến đồn cảnh sát tìm Hứa Kinh Nam để “tỏ rõ nỗi lòng”. Nhưng đây hoàn toàn là ý muốn của một bên, mấy ngày hôm trước, Hứa Kinh Nam đã gửi lại cho cậu ta một tin nhắn, tuy rằng chỉ là một hàng chữ ngắn ngủn nhưng cậu ta vẫn nhận ra được giọng nói lạnh như băng của người cảnh sát gần như xa lạ này: Đừng gây chuyện vô cớ.
Những lời này khiến cậu ta hơi luống cuống.
Cũng may mà cậu ta còn một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cậu ta đang chờ đợi “Đấng Cứu Thế” này, xem có thể cứu mình ra khỏi vũng bùn khiến kẻ khác nghẹt thở này hay không.
***
Hứa Kinh Nam đã “xuân phong đắc ý mã đề tật*” mấy ngày nay.
* Xuân phong đắc ý mã đề tật: đắc ý trong gió xuân (thi đậu) nên vó ngựa chạy nhanh, chỉ thành công trong sự nghiệp, trong tình yêu hôn nhân, trong các mặt cho kết quả tốt đẹp mỹ mãn.Sự mờ mịt của anh đã sớm biến mất, tuy rằng Lý Nhất Đình không nói cụ thể hay phân tích gì về vụ án với anh, nhưng chuyện Lý Nhất Đình đóng quân ở phố Phân Bò đã đủ để giải thích tất cả, huống chi ông còn đặc biệt sắp xếp trợ thủ là anh Khôn để chuyên liên hệ bí mật với mình. Đối với một cảnh sát thực tập mà nói, đây là một niềm quang vinh rất lớn, quan trọng nhất là có thể gia tăng rất nhiều niềm tin tưởng vào năng lực suy luận, tư duy của mình.
Anh biết, vụ án Mạnh Tiêu mất tích không đến nỗi động trời, việc huỷ bỏ vụ án không phải là coi vụ án như chưa từng xảy ra, nếu tất yếu, cảnh sát vẫn có thể thông qua điều tra thu thập chứng cứ để tố cáo, điểm này, trong lòng Hứa Kinh Nam vẫn hiểu.
Nhưng chuyện rút án vẫn mang đến không ít lực cản trong quá trình điều tra của mình, đặc biệt hôm nay, khi đi vào văn phòng đồn trưởng để báo cáo rằng mình sẽ tiếp tục điều tra, ánh mắt lạnh lùng của đồn trưởng khiến cả người anh nổi da gà, cũng may mà đồn trưởng cuối cùng chỉ khoát tay áo, ra hiệu anh không cần phải nhắc lại, cũng là muốn anh đi ra ngoài.
Khi anh chậm rãi đi đến cửa văn phòng thì đồn trưởng mới lên tiếng: “Xe đạp công cộng được đỗ bên lề đường ngày hôm qua bị trộm, cậu đi điều tra đi.”
Hứa Kinh Nam bất đắc dĩ đáp vâng, vẻ mặt hơi ảm đạm, nhưng anh có thể hiểu được ý của đồn trưởng, nếu anh không ngừng phải quản lý mấy việc vụn vặt suốt 24 giờ thì anh cũng sẽ mang biểu cảm ấy, thậm chí tức giận tận trời.
Hiện giờ, anh chỉ có thể chờ đợi vụ án Mạnh Tiêu mất tích có chứng cứ mới thì mới có thể xin lập lại án lần nữa.
Trước đó, anh đã nhờ được anh Khôn nhắn cho thầy Lý biết về khốn cảnh của mình, nếu không thì nói không chừng, thầy sẽ thất vọng với năng lực của anh mất.
Đồng thời, anh cũng muốn định ra một kế hoạch kỹ càng cho bước tiếp theo, thầy Lý tuy ngàn dặm xa xôi tới tương trợ, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của mình, luận về trình độ quen thuộc thì khẳng định vẫn phải dựa vào đồn cảnh sát điều tra là chính, “rắn địa phương” Có chút ưu thế tự nhiên là điều chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Đương nhiên, việc cấp bách bây giờ là ra khỏi đồn và đi điều tra vụ án xe đạp công cộng bị mất trộm, nếu không thì đồn trưởng sẽ thật sự truy cứu trách nhiệm về sự chây lười sa sút của anh, điều đó sẽ gây ra rất nhiều bất lợi cho công việc sau này. Tuy rằng, vụ mấy chiếc xe đạp bị trộm chỉ là việc nhỏ, không đau không ngứa, mặc dù không điều tra được cũng không sao.
Nhưng không ra mặt thì không thể được.
Quyết định xong, anh hấp tấp chạy ngay đến “hiện trường vụ án đầu tiên”.
Trên đường đi, anh còn thầm hát nhỏ nữa.
***
“Hồ sơ mất tích ở Bố Ân Du” ghi lại:
Trong thôn Bố Ân Du hẻo lánh ở phía Nam Trung Quốc, tổng cộng có ba mươi mốt người mất tích xảy ra trong hơn năm mươi năm, trong đó có mười vụ đến nay vẫn chưa được phá, lần điều tra duy nhất lại là chuyện gần đây, đó là vào năm 2093, là vụ án hơn hai mươi năm trước. Lúc ấy, có một nhân viên kỹ thuật cao cấp xin phép về nhà thăm người thân, rồi biệt vô âm tín ngay từ đó, hai năm sau là năm 2095, người ở thôn bên cạnh phát hiện ra thi thể của người mất tích này trên sông ngòi bỏ hoang ở quê. Vụ án được chuyển cho cảnh sát địa phương để tiếp tục điều tra, cuối cùng kết luận là vụ mưu sát bình thường do xảy ra mâu thuẫn.
Mà mười vụ án mất tích xảy ra trước đó còn ly kỳ hơn vụ này rất nhiều, hơn nữa, vụ kỳ quái nhất chính là vụ số tám xảy ra tại viện nghiên cứu số 5578 chi nhánh Trung Nam, cả vụ án vừa quỷ dị lại cực kỳ giống nhau, đều là nhân viên kỹ thuật đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Cảnh sát địa phương điều tra mấy tháng mà vẫn không tìm được manh mối nào, chỉ có thể báo cáo tình tình lên cấp trên, sau lại gửi đến trung ương, nhưng vẫn không có được đáp án, đến nỗi đồn cảnh sát mấy năm sau phải đặt tên thành “vụ án số 5578 chưa giải quyết”, đợi được điều tra.
Trong vài chục năm sau đó, không ít cảnh sát ưu tú muốn điều tra những vụ án bí ẩn này, kết quả đều không ngoại lệ, đều là “tay không mà về”. Còn nữa, theo thời gian trôi qua, vụ án càng lâu năm, càng bị phủ đầy bụi nên càng thêm khó bề phân biệt, hầu hết chứng cứ đều đã biến mất.
Đây là hồ sơ điều tra về hai mươi vụ án bị phát hiện là đã mất tích.
…
…
Lật đến những trang cuối cùng, hai chữ “Tuyệt mật” đỏ tươi đột nhiên đập vào mắt Lý Nhất Đình, ông thiếu chút nữa bị hù dọa, không khỏi nhìn chăm chú.
Nội dung tuyệt mật như sau:
Viện nghiên cứu số 5578 – chi nhánh Trung Nam là một đơn vị cực kỳ đặc biệt, đơn vị có 295 nhân viên trong biên chế, hơn 80% là nhân viên kỹ thuật, hơn 50% là nhân viên kỹ thuật cao cấp, hơn 20% là chuyên gia kiệt xuất trong các lĩnh vực, cùng 60 nhà thiên văn học, nhà vật lý học, nhà sinh vật học, nhà xã hội học, nhà lịch sử học, nhà khảo cổ học, di truyền học, 90 kỹ sư cơ khí, kỹ sư máy tính, kỹ sư năng lượng, kỹ sư xây dựng, kỹ sư sinh hóa, 86 nhân viên kỹ thuật bình thường, 10 quản lý hành chính, 25 quản lý nhân viên kỹ thuật, 24 nhân viên hỗ trợ hậu cần và vài chuyên gia trí tuệ nhân tạo phụ trách các kế hoạch hậu kỳ khác.
Đánh số 5578 tức là chấp hành nhiệm vụ thứ 78 năm 55.
Nhiệm vụ nghiên cứu khoa học số 78 được chia làm ba hạng mục, từng hạng mục đều khác nhau, tất cả được tiến hành độc lập bởi các ngành nghiên cứu phân phối trong cả nước, tổng bộ chỉ phụ trách kế hoạch tổng thể và phân bổ ngân sách, trong đó, hạng mục nghiên cứu thứ ba chính là nhiệm vụ nòng cốt của chi nhánh Trung Nam.
Hạng mục thứ ba được gọi là… kế hoạch thăm dò nền văn minh ngoài Trái đất và nghiên cứu những con người bất thường, tên gọi tắt là UXP, cụ thể nội dung nghiên cứu như sau:
Thứ nhất, căn cứ vào dấu hiệu kỳ lạ của nền văn minh ngoài hành tinh được thu thập trên khắp thế giới, tiến hành tổng hợp lại phân tích nghiên cứu như báo cáo nhân chứng, video hình ảnh, phá giải bí ẩn UFO và người ngoài hành tinh có tồn tại hay không, khám phá sự hình thành, phát triển và kết thúc của nền văn minh vũ trụ dựa trên trình độ khoa học và công nghệ hiện nay, tính toán quỹ đạo của thiên thạch gần đây, nghiên cứu phương án đối phó;
Thứ hai, thành lập hệ thống thu thập kính thiên văn vô tuyến và tia vũ trụ lớn nhất trên thế giới, xây dựng hệ thống sóng trời công suất cao, máy va chạm hạt năng lượng cao, kết nối trọng lực, máy chuyển đổi không gian, vật chứa phản ứng tổng hợp hạt nhân;
Thứ ba, nghiên cứu sâu về những con người bất thường của quốc gia, thăm dò giới hạn của trí tuệ loài người, phá giải sự huyền bí tận cùng của não người, tìm cơ sở lý thuyết cho sự hình thành, sinh sản, tiến hóa, biến đổi của các sinh vật vũ trụ;
Thứ tư, nghiên cứu và phát triển năng lượng tổng hợp hạt nhân và năng lượng tương lai, tạo cơ hội phát triển lâu dài cho loài người, cải tiến hệ thống phòng thủ và vũ khí tấn công trước mắt của quốc phòng, giải quyết các vấn đề căn bản cấp thế giới vì sự phát triển của vũ trụ;
…
…
Lý Nhất Đình dù đầy kinh nghiệm sa trường nhưng sâu trong nội tâm vẫn không khỏi rùng mình một cái, không hiểu sao, mỗi người ai cũng có sợ hãi và tưởng tượng quái đản đối với thế giới xa lạ, rốt cuộc đây là tổ chức như thế nào? Trong đầu ông không tự chủ được hiện ra hình ảnh đáng sợ giữa người ngoài hành tinh da xanh và đội X-Men: quả cầu lửa rơi xuống tập kích Trái đất, các loại máy móc hình tam giác dài nhỏ phun lửa khắp nơi, sinh vật màu xanh biếc quái dị cao gầy mang đầy xúc tua như bạch tuộc, còn có xương cốt khắp người cứng như kim cương, có thể lập tức mọc ra những lưỡi dao sắc bén, thân hình màu lam có thể tùy ý biến dạng, di chuyển qua lại chỉ trong chớp mắt, sinh ra lực từ siêu mạnh hấp thụ tất cả kim loại tiến hành công kích, hai mắt phẫn nộ lập tức bắn ra tia laser hủy diệt…
Ông lắc mạnh đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
Đây là khoa học viễn tưởng hay là sự thật thế?
Lý Nhất Đình thầm mắng trong lòng: một tổ chức như vậy, đừng nói là chỉ mất tích tám người, dù bốc hơi tận tám trăm người cũng không đáng ngạc nhiên! Nhưng bây giờ, điều ngạc nhiên nhất chính là tứ ca lại sai mình và Vĩnh Khôn đi điều tra một tổ chức như vậy, không khỏi đùa hơi quá.
Chẳng lẽ thám tử Trung Quốc vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào điều tra mấy vụ thần quái đó để sinh sống thôi sao? Có thể có vụ án nào bình thường một chút hay không vậy, rốt cuộc là vấn đề chế độ hay là vấn đề người đây, ông hơi giận dữ nghĩ.
Lý Nhất Đình tức tối mà khép lại hồ sơ kinh dị này, vô cùng khó chịu mà day day huyệt Thái Dương, ông cảm thấy đây hoàn toàn là một âm mưu, hiển nhiên có kẻ cầm một đống giấy lộn có cái dấu đỏ thẫm để giật dây mình nhảy vào hố lửa đây mà.
Tên què chết tiệt, thật chẳng ra gì!