Chương 46: Một người kỳ lạ

“Truyền thuyết về vương tộc Bố Y ở đảo Loan Nguyệt được lưu truyền rất rộng, gần như nổi tiếng.”

Chúng ta hãy cùng nói đến những con người và sự việc ly kỳ ở đảo Loan Nguyệt…

Trên đường Cao Phổ này, rất ít người không biết anh ta.

Đây là một người thanh niên ngày nào cũng mặc Âu phục, giày da lóe sáng, đầu đội mũ phớt màu đen, bất kể nóng hay lạnh, tuổi có lẽ vừa mới ba mươi, diện mạo không có nhiều điểm đặc sắc, nhưng chưa ai thấy anh ta tươi cười bao giờ, một năm 365 ngày, biểu cảm vẫn cùng một khuôn mẫu… đông cứng lạnh như băng.

Tên của anh ta là Khang Thoa, đặc điểm lớn nhất về anh ta chính là hành động lạ lùng của anh ta.

Khang Thoa thích đi dạo trung tâm thương mại, thích vào quán rượu, thích ra vào quán hải sản, không phải anh ta đi mua đồ, cũng không phải đi ăn cái gì, như vậy thì anh ta muốn làm gì?

Một ngày, một nhân viên phục vụ nào đó của trung tâm thương mại bị hoài nghi lấy trộm thứ gì đó, ông chủ sẽ nhanh chóng tìm một người trẻ tuổi có vóc dáng không cao không thấp, mặc Âu phục đi giày da đến đây, kể lại cho cô ta nghe nơi này tổng cộng có bao nhiêu thứ, lần lượt được đặt ở vị trí nào, bây giờ có bị thiếu hay không, xem có phải người trông coi đã trộm hay không, sau đó liền nghênh ngang mà đi.

Để lại nhân viên phục vụ trợn mắt há hốc miệng, vì người kia quả thật nói đúng, một chút cũng không sai.

Bởi vậy, người khác tặng cho anh ta một biệt hiệu “người máy có một không hai”.

***

Hôm nay, có hai người xa lạ đến bến phà của đảo Loan Nguyệt, một người đội mũ quả chỏm, để chòm râu dê, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, khoảng bốn, năm mươi tuổi; một người thanh niên khá trẻ tuổi để mái tóc dài như áo choàng, quàng một chiếc khăn nâu trên cổ, đeo một chiếc kính mắt màu trà.

Bọn họ không nói lời nào với nhau, vừa xuống bến phà liền đi dọc theo đường cái, nơi này là đường Cao Phổ dẫn tới điểm tham quan trường quân đội Cao Phổ, hiển nhiên đây là hai du khách.

Trước cổng trường quân đội Cao Phổ có một con phố nhỏ chuyên bán đồ lưu niệm, con phố dài hơn một trăm mét, chỉ bán đồ lưu niệm thôi cũng đã gần tám mươi quán, không biết bọn họ chen chúc nhau như thế nào, còn có quán chuyên viết tranh chữ và vẽ chim hay thú vật, bán đồ chơi cho trẻ con, bắn tên, bắn súng có thưởng, bán cả con quay yoyo, có thể nói là rực rỡ đủ loại. Còn có một quán chuyên bán mô hình, có súng ống, xe tăng, máy bay, đại pháo, quân hạm, ánh vàng lóng lánh, người trong nghề còn biết nơi này còn bán thêm một thứ đặc thù… mã tấu bằng thép đen tuyệt đối chính thống. Đương nhiên, hàng hóa này tuyệt đối không bày bán công khai, nếu không thì khó tránh khỏi rước lấy phiền toái.

Hai du khách lúc này đang đứng bên cạnh mô hình, ánh mắt của người trẻ tuổi lộ vẻ hưng phấn, xem ra anh có chút hứng thú đối với mấy thứ này, người trung niên lại hờ hững không nói, nhưng tinh tế, ung dung cẩn thận.

Một hồi lâu sau, người trung niên mới lên tiếng: “Mấy thứ này đều dùng làm vật bài trí trong nhà, cậu hăng say nhìn ngó như vậy làm gì? Đi hỏi xem còn bán món hàng đặc thù hay không.” Hiển nhiên, ông tới đây có mục đích khác.

Người trẻ tuổi dường như lúc này mới định thần lại, nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Khi họ lên tiếng, chúng ta mới biết được họ thật ra là thám tử của Bắc Đình, Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn sau khi cải trang. Lần trước, Trần Thiên Vũ ra lệnh cả đội rút về, nhưng có vài người vẫn chưa thực sự đi khỏi, ngược lại còn quyết đoán trả vé xe, không về Bắc nữa. Trực giác của bọn họ nói cho mình rằng nhất định là hòn đảo này đang cất giấu bí mật nào đó không muốn ai biết. Lên Bắc không khó, bỏ lỡ vụ án thú vị thì mới thật sự là không đáng.

Đảo Loan Nguyệt dường như ngoài bóng dáng cảnh sát ra, cái gì cũng không thiếu. Có lẽ cũng chỉ thiếu thám tử thôi, Trần Thiên Vũ nói đùa.

Bởi vì lần trước, Lý Nhất Đình trùng hợp cứu được một người dân của đảo, cho nên để đề phòng ngộ nhỡ, họ phải cải trang, hơn nữa cố gắng hành động không gây chú ý. Trùng hợp là lúc ở trên phà, bọn họ nghe được mấy người dân bản xứ nói chuyện phiếm, biết được số mã tấu của cả đảo Loan Nguyệt đều được bán từ cùng một quán, như vậy là bọn họ đã xác định được điểm đặt chân đầu tiên.

Điểm đầu tiên đi danh lam thắng cảnh vừa vô cùng hợp lý, lại vừa có thể tìm được manh mối, cớ sao mà không làm? Hơn nữa, vào ngày đầu tiên lên đảo, hai người vẫn chưa gấp gáp muốn tìm hiểu nhiều tin tức làm gì, chỉ làm quen với hoàn cảnh xung quanh thôi, bây giờ bí mật hành động mới là điều cần ưu tiên nhất.

Cho nên lúc này, bọn họ vẫn khoan thai, chắp tay sau lưng đứng ở đây chỉ vì diễn sao cho chân thật một ít, để giấu giếm hành tung, bọn họ còn lê la hồi lâu, cuối cùng thấy ông chủ không hề có ý mời chào mới bất đắc dĩ quyết định chủ động đề xuất.

Vạn Vĩnh Khôn cố ý cầm lấy một mô hình quân hạm cồng kềnh và hỏi người bán hàng: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”

Người bán hàng lạnh lùng mà liếc anh một cái: “Hai nghìn đồng.”

Vạn Vĩnh Khôn thầm tặc lưỡi, hàng gì mà đắt tiền quá! Anh cò kè mặc cả: “Có thể bán rẻ một chút hay không? Tám trăm đồng, ông có bán không?”

Người bán hàng bỗng nhiên vươn tay giật lại mô hình, thậm chí ngay cả con mắt cũng không liếc bọn họ một cái. Vạn Vĩnh Khôn lập tức cảm thấy tức tối: “Anh có ý gì thế hả?” Anh giận dữ nhìn người bán hàng kia, người bán hàng vẫn vô cảm.

Lý Nhất Đình vỗ vỗ bả vai Vạn Vĩnh Khôn, thở dài: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, mua mấy thứ này làm gì? Sếp bảo chúng ta đến đây là để mua đồ chơi à?”

Vạn Vĩnh Khôn phối hợp run rẩy, rụt đầu nói: “À phải… Đại ca không nói thì em thiếu chút nữa đã quên mất chuyện chính rồi.”

Người bán hàng vẫn tỏ ra như không nghe thấy, nằm nghiêng trên ghế nhựa, không hề nhúc nhích.

Vạn Vĩnh Khôn bất đắc dĩ, anh nháy mắt với người bán hàng, vươn bàn tay làm tư thế chém xuống, người bán hàng cuối cùng cũng lên tiếng: “Muốn mấy cái?”

Lý Nhất Đình vươn một ngón tay, ông thấy sự nhiệt tình của người này dường như lại bắt đầu hạ xuống, lại bắn ra thêm ngón tay thứ hai, còn chưa biết giá, lát nữa đừng biến thành kẻ coi tiền như rác là được.

Người bán hàng vẫn không nhiệt tình, nhưng thản nhiên nói: “Vẫn là hai nghìn đồng.” Anh ta lập tức bổ sung: “Không mặc cả.” Hai người hơi xanh mặt lại, nhưng đã đến mức này rồi, nếu không bỏ tiền túi thì sẽ xấu hổ, Lý Nhất Đình nháy mắt với Vạn Vĩnh Khôn, Vạn Vĩnh Khôn bất đắc dĩ lấy từ ví tiền ra một tập nhân dân tệ.

Người bán hàng chậm rãi nhận lấy, tùy tiện niết tập tiền, không đếm mà nhét vào túi, sau đó vẫy tay ra hiệu bọn họ đi vào. Hai người cũng không tiện lên tiếng, chỉ là đi theo vào một nơi khá giống kho hàng, người bán hàng xua tay tỏ vẻ bọn họ chờ ở dưới tầng, còn mình lên tầng lấy; chỉ chốc lát sau, anh ta đã cầm trong tay hai thứ dài dài được bọc bằng tờ báo, Vạn Vĩnh Khôn đang định mở ra kiểm tra thì người bán hàng lạnh lùng nói: “Cầm về rồi hẵng nhìn, đây là cửa hàng đã hoạt động khoảng trăm năm rồi, có quy định không được kiểm hàng tại chỗ.”

Hai người cảm thấy thế này chẳng khác gì ép mua ép bán cả, nhưng rồng mạnh không đè bọn rắn độc*, bọn họ chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng.

* Rồng mạnh không đè bọn rắn độc: người có thực lực mạnh mẽ cũng khó đối phó với thế lực địa phương.

Hai đồ vật vào tay khá nặng, xem ra không phải đồ giả, vì thế hai người gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.

Người bán hàng xoay người đi thẳng, không để ý đến bọn họ nữa, xem ra giao dịch như vậy ngày nào cũng xảy ra rất nhiều lần, là người thì cũng sớm chết lặng.

Vạn Vĩnh Khôn cầm đồ đi theo phía sau Lý Nhất Đình ra về, thật ra anh cũng không biết nên đi đâu, nhưng khẳng định là không thể vào thắng cảnh, cầm hai thanh mã tấu vào, nói không chừng lại thật sự bị coi là phần tử khủng bố.

Hơn nữa, ở cửa thắng cảnh hiển nhiên có thiết bị kiểm tra an ninh và camera HD, anh lẩm bẩm trong lòng, rốt cuộc nơi này là nơi kiểu gì? Ít nhất có thể khẳng định là không yên bình.

Lý Nhất Đình không nói gì, chỉ mải miết đi về.

***

“8H175, mời các anh dừng bước.” Hai người vừa mới đi ra khỏi cửa hàng này không xa thì đột nhiên, một giọng nói khàn khàn và quái dị vang lên bên cạnh, Vạn Vĩnh Khôn kinh ngạc nhìn quanh mới phát hiện một tên mặc Âu phục đang đứng bên cạnh mình không biết từ khi nào.

“Anh gọi tôi à? Chuyện gì…” Vạn Vĩnh Khôn nhíu mày nói, giọng của anh hơi tức giận.

Người kia bỏ mũ phớt trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt coi như đẹp trai lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tôi không gọi anh. Tôi đang gọi ông ta…” Anh ta vươn tay chỉ chỉ Lý Nhất Đình.

Lý Nhất Đình quay đầu lại, ông cũng không rõ rốt cuộc người này đến đây từ bao giờ, nhưng nếu đã tìm đến mình thì cứ yên tĩnh xem xét tình hình đã: “Người anh em, cậu có chuyện gì à?” Ông thầm quan sát vị khách không mời này, tuy rằng ăn mặc khá nổi bật, nhưng nói chuyện cũng khách sáo, trông có vẻ như là người bình thường.

Người này lắc đầu, đưa qua một vật và thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là có người nhờ tôi đưa cho các anh thứ này.”

Lý Nhất Đình đưa tay nhận lấy, tay cầm thấy rất nhẹ, giống như là một chiếc túi gấm bình thường.

Khi ông lại ngẩng đầu lên, cái tên quái dị kia đã đi xa, không hề quay đầu lại, ông đang định giơ tay bảo người kia quay lại nhưng hiển nhiên là vô ích.

Vạn Vĩnh Khôn hơi tò mò nói: “Là cái gì vậy?”

Lý Nhất Đình đứng im bất động một lát rồi mới nói: “Tìm một chỗ ở tạm rồi nói sau.”

Ông quyết định hôm nay sẽ không ra đảo, nếu trực giác của mình là đúng thì ban đêm ở nơi này hiển nhiên càng thú vị hơn, cũng càng làm người ta bị thu hút hơn.

Việc cấp bách là tìm nhà nghỉ và ở một đêm.

***

Bọn họ tìm đại một nhà nghỉ nhỏ ở ven đường Cao Phổ, giá cả cũng khá rẻ, một buổi tối có chi phí tám mươi đồng, một phòng đơn với một toilet, chỉ ở tạm thì không sao.

Nhưng khi bọn họ mở cái túi gấm kia ra thì không khỏi hơi hối hận.

Thì ra bên trong túi gấm chỉ có một tờ giấy nhỏ bằng hai ngón tay, bên trên có viết bốn chữ xiên xiên vẹo vẹo: Quán trọ Vui Vẻ.

Hai người nhìn nhau, không ngờ người này lại sắp xếp địa điểm dừng chân cho bọn họ đêm nay, chẳng lẽ bọn họ đã bị bại lộ hành tung nhanh đến vậy sao? Chưa đến nỗi.

Lúc này, trùng hợp có nhân viên phục vụ phòng đi tới, Lý Nhất Đình vội vàng ngăn bà ấy lại.

“Chị ơi, cho tôi hỏi quán trọ Vui Vẻ ở đâu thế?” Vì tránh làm bà ấy nghĩ nhiều, ông bổ sung ngay lập tức: “Tôi có một người bạn ở đó, chúng tôi định tới thăm anh ta.”

Nhân viên phục vụ phòng lộ ra một nụ cười khá quỷ dị, vẻ mặt của bà ấy dường như biết rõ ông càng bôi càng đen vậy.

“Ngay trên đỉnh núi…” Nói xong, bà ấy cúi đầu quét tước vệ sinh rồi lại nói: “Đi sớm như vậy thì làm gì được, ít nhất phải đến nửa đêm…” Bà ấy lầm bầm lầu bầu, Vạn Vĩnh Khôn vẫn không hiểu gì, Lý Nhất Đình lại đỏ mặt, lập tức hiểu ra.

Ông không nhắc lại mà im lặng đứng một bên, chỉ nhìn nhân viên phục vụ quét tước vệ sinh, nhưng thật ra, suy nghĩ của ông sớm đã bay xa rồi.

Bây giờ, ít nhất ông cần phải phán đoán xem rốt cuộc người trẻ tuổi quái dị kia là địch hay bạn, nhưng có một chuyện đã rất rõ ràng, bây giờ trên đảo ít nhất có một người đã nắm rõ hành tung của hai người, thậm chí cả mục đích của họ nữa, hơn nữa còn phát ra tín hiệu, nhưng đây là cảnh cáo hay là nhắc nhở?

Vạn Vĩnh Khôn nói: “Anh Lý, bây giờ làm sao bây giờ?” Thấy nhân viên phục vụ thức thời mà đi ra cửa phòng, còn giúp đóng lại, anh nhịn không được hỏi.

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.” Lý Nhất Đình thản nhiên nói: “Nhưng chúng ta có thể chuẩn bị một vài thứ…” Vạn Vĩnh Khôn hiểu ý mà gật đầu.

Lý Nhất Đình lúc này vẫn đang cân nhắc một vấn đề, rốt cuộc 8H175 có ý nghĩa gì, ông không hiểu lắm. Biển số xe sao? Biển số xe của ai? Còn rất nhiều nghi vấn khác, nhưng chuyện tới quán trọ Vui Vẻ thì khẳng định phải làm, nếu không thì hà tất phải lên đảo.