Nhận được báo cáo của Vạn Vĩnh Khôn, Trần Thiên Vũ càng thêm mặt ủ mày chau. Nếu như Dạ Ca thật sự vô tội, gã chỉ có liên quan tới việc mất tích của Đồng Dương Dương, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, như vậy suy luận trước đó có sơ hở cực lớn. Hành vi phát lệnh truy nã đỏ của bọn họ với Dạ Ca chính là do cân nhắc không chu toàn.
Hiện tại xem ra, đối tượng hiềm nghi lần nữa tập trung trên người Liễu Tiểu Quyền, Dạ Ca không phải là kẻ đồng lõa với anh ta, thậm chí còn không nhận ra đối phương, như vậy chẳng lẽ hàng loạt cuộc mưu sát đều là do một mình Liễu Tiểu Quyền gây ra sao? Thế này cũng quá mơ tưởng hão huyền, rất nhiều chỗ không thể nói rõ, Liễu Tiểu Quyền thật sự có bản lĩnh lớn như vậy ư?
Dựa vào bằng chứng của Dạ Ca, vào buổi sáng Đồng Dương Dương mất tích, có một người lạ mặt tới khu nhà Kim Hải Uyển, cũng chính là Trịnh Tinh – người mà Dạ Ca đang theo dõi. Trước đó, văn phòng thám tử Bắc Đình không chú ý tới anh ta quá nhiều, mãi tới khi cần anh ta cung cấp thông tin có liên quan tới Liễu Tiểu Quyền, mới mời anh ta tới chi nhánh Bắc Đình. Tình cảnh gặp mặt ngày đó, Trần Thiên Vũ vẫn còn nhớ rõ mồn một trước mắt, cách nhìn của Trịnh Tinh về Liễu Tiểu Quyền khác biệt với mọi người quá nhiều, lúc ấy đã khiến ông nghi ngờ, nhưng lại không quá mức chú trọng. Nhưng hôm nay, anh ta lại xuất hiện ở phụ cận hiện trường Đồng Dương Dương bị tấn công, liên hệ mọi chuyện với nhau, lập tức không thể không khiến người ta sinh ra lòng nghi ngờ. Nhân vật Trịnh Tinh này khiến người ta mơ hồ, dường như chỗ nào cũng có thể phát hiện bóng dáng của anh ta hoặc nhiều hoặc ít, nhưng mà không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh anh ta có liên quan tới vụ án, ngoài ra cũng không phát hiện Trịnh Tinh có động cơ gây án gì, thậm chí còn chủ động gỡ bỏ hiềm nghi cho Liễu Tiểu Quyền – người có tình nghi lớn nhất vụ án. Trần Thiên Vũ phỏng đoán, rốt cuộc người này thật sự là một tờ giấy trắng, hay là cao thủ ngụy trang đây? Trần Thiên Vũ quyết tâm điều tra tình huống thực sự của Trịnh Tinh, thế là ông lập tức nhờ Quản Thiệu Tinh mau chóng tiến hành việc này.
Rất nhanh sau đó, Lý Nhất Đình đã mang về toàn bộ tư liệu liên quan tới Trịnh Tinh mà cảnh sát thu thập được về chi nhánh Bắc Đình. Ông và Trần Thiên Vũ cùng nhau tìm kiếm thẩm tra, trong đây có tài liệu về bối cảnh của Trịnh Tinh, có những việc anh ta đã trải qua hồi còn học ở trường, còn có những công việc từng làm sau khi tốt nghiệp, cộng thêm một vài chứng nhận chẳng hạn như bản ghi chép không phạm tội v.v… Hai người bọn họ cẩn thận kiểm tra đối chiếu tất cả mọi thứ lấy được, nhưng kết quả cuối cùng làm cho mọi người rất là thất vọng.
Trịnh Tinh xuất thân trong một gia đình bình thường của một huyện thành nhỏ, không có bất kỳ hậu thuẫn gì, anh ta nhờ vào nỗ lực của bản thân để thi đậu đại học danh tiếng giống như Liễu Tiểu Quyền, hai người không cùng chuyên ngành, nhưng vẫn là bạn học chung trường nên hơi quen biết. Anh ta là người chăm chỉ, kiên định, chững chạc, hoàn toàn khác với Liễu Tiểu Quyền. Cho dù lên đại học, Trịnh Tinh vẫn kiên trì không ngừng cố gắng, ngoài thành tích môn chuyên ngành đứng hàng đầu ra, thi IELTS tiếng Anh được 6.0, còn hoàn thành tín chỉ thì trình độ máy tính, đạt tới tiêu chuẩn cấp ba. Hoạt động ngoại khóa cũng có rất nhiều thành tích, thậm chí từng phát biểu luận văn chuyên ngành trên diễn đàn học tập nổi tiếng, là một thanh niên tiêu biểu, nhận thức rất cao.
Sau khi tốt nghiệp, bởi vì có thành tích xuất sắc và danh tiếng tốt nên Trịnh Tinh đã trở thành nhân tài chạm tay có thể bỏng ở trong trường, cuối cùng sau khi ngàn chọn vạn tuyển, anh ta theo làm việc trong một công ty lớn, thu nhập bậc trung. Trịnh Tinh làm việc cần cù, nhiều lần được cấp trên khen ngợi, chỉ sau một thời gian ngắn, anh ta đã được đề bạt, phúc lợi đãi ngộ cũng theo đó mà tăng lên, ở trong cùng lớp nhân viên ấy, anh ta xem như là có tiêu chuẩn tương đối cao. Không lâu sau khi anh ta thăng chức, Liễu Tiểu Quyền tìm tới Trịnh Tinh, hy vọng lúc rảnh rỗi, anh ta có thể làm gia sư cho em gái là Liễu Nhứ Nhi.
Vốn là Trịnh Tinh không nhận lời, bởi vì công việc của anh ta lúc đó khá bận rộn, còn đang ở giai đoạn phát triển nhanh, tương lai xán lạn, cho nên không thể phân thân ra làm nhiều việc cùng một lúc. Nhưng người nhà họ Liễu từng nghe nói tới quá khứ của Trịnh Tinh, kỳ vọng vô cùng lớn vào câu trả lời của anh ta, thế là để Liễu Tiểu Quyền toàn lực thúc đẩy, còn đưa ra thù lao tương đối khá. Thế nên, dưới sự thỉnh cầu liên tục của bạn học, Trịnh Tinh thực sự không thể từ chối, xem như bất đắc dĩ mà bắt đầu công việc bán thời gian của mình.
Đối với Viên Huệ Nga mà nói, bà ấy cực kỳ quan tâm tới công việc giáo dục con gái, khi Trịnh Tinh vào trong nhà, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều không thoát khỏi con mắt của bà. Kết quả, Viên Huệ Nga phát hiện người bạn học cùng trường của Liễu Tiểu Quyền này quả thực không tầm thường, không những kiến thức phong phú mà còn rất có kiên nhẫn, trao đổi với Liễu Nhứ Nhi cũng rất thuận lợi. Sau khi con gái được anh ta phụ đạo, trong thời gian ngắn đã có bước tiến dài, tất cả những thứ này càng khiến Viên Huệ Nga khâm phục Trịnh Tinh hơn. Chỉ là bởi vì Trịnh Tinh bề bộn nhiều việc, số lần tới nhà khá ít, thế là, bà ấy dứt khoát đề xuất với Trịnh Tinh, mời anh ta nghỉ việc ở công ty, chuyển qua làm gia sư dạy kèm cho Liễu Nhứ Nhi, cũng đưa ra mức lương cao hơn nhiều sao với bình thường.
Cuối cùng Trịnh Tinh bị thuyết phục, trong khi sự nghiệp đang lên cao, anh ta dứt khoát từ chức, ký hợp đồng hai năm với Viên Huệ Nga, tiếp tục tập trung vào việc giáo dục Liễu Nhứ Nhi. Nếu tính toán thì cho tới bây giờ, thời gian làm bán thời gian ở nhà họ Liễu đã được gần ba năm, mà thời gian làm toàn thời gian thì vẫn chưa tới một năm. Ở trong thời gian lâu như vậy, thành tích học tập và khắp mọi mặt của Liễu Nhứ Nhi đều đột ngột tăng mạnh, khiến người nhà họ Liễu hết sức hài lòng, Viên Huệ Nga đã từng nói, trong thành tích của con gái có một phần công lao của Trịnh Tinh, cho nên người nhà bọn họ đối xử Trịnh Tinh vô cùng tôn trọng.
Người có một lý lịch hoàn mỹ như thế, thật sự là không tìm ra bất kỳ tật xấu gì, càng không thể nói tới chuyện gϊếŧ người. Trịnh Tinh có được tài trí trác tuyệt, tiền lương hậu hĩnh, tiếng lành đồn xa, không có tin tức tiêu cực, dường như mọi thứ đều không có gì để bắt bẻ. Anh ta và Quý Tinh là bạn chung trường đại học, nhưng cũng không thân thiết, ngoài ra, tất cả Trịnh Tinh cũng chưa gặp mặt thành viên nào trong nhà họ Quý và họ Đồng bao giờ, sao có thể gϊếŧ hại những người kia chứ?
Còn về nhà họ Liễu thì càng không cần phải nói, quan hệ với Liễu Tiểu Quyền vốn không tồi, làm gia sư của Liễu Nhứ Nhi suốt bốn năm. Có thể nói trong cuộc sống tuổi thơ của Liễu Nhứ Nhi, ngoại trừ người nhà ra, Trịnh Tinh là người mà cô bé tiếp xúc nhiều nhất. Anh ta và nhà họ Liễu là quan hệ làm thuê bình thường, Viên Huệ Nga làm người đi thuê, đối xử với Trịnh Tinh luôn rất tốt, bất luận là từ vật chất hay tinh thần, bà ấy đều rất quan tâm anh ta, vốn dĩ không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn gì. Dưới tình huống này, nếu như Trịnh Tinh là hung thủ, vậy dường như hành vi của anh ta đối với mình trăm hại mà không một lợi, hoàn toàn là hành vi hại người không lợi mình. Tin tưởng bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, huống chi còn là người tài đức vẹn toàn như Trịnh Tinh.
Đối với lý lịch và hành vi của Trịnh Tinh, Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình đã tự mình gặp mặt mấy lần, nhưng đều không tìm được bất kỳ sơ hở gì, bọn họ đều tương đối nhất trí cho rằng Trịnh Tinh thực sự không có lý do gì để trở thành hung thủ, nên không đối đãi anh ta như đối tượng hiềm nghi quan trọng. Bây giờ xem ra, mọi thứ của Trịnh Tinh đều xuất sắc đến cực hạn, nếu như nhất định phải tìm vấn đề, thì đó chính là hình như quá mức hoàn mỹ, không có khuyết điểm.
Sự việc dường như trở về vạch xuất phát, bọn họ chuyển ánh mắt tới người có tình nghi lớn nhất hiện tại lần nữa, trên người Liễu Tiểu Quyền dường như bị phân liệt nhân cách. Nếu như đổ toàn bộ động cơ cho bệnh tật, vậy hình như cũng có thể lý giải được sự mất hết tính người của anh ta, ngay cả cha của mình cũng gϊếŧ. Trần Thiên Vũ muốn suy đoán lại lần nữa, dùng một loại cách thức suy luận có tội rất ít được sử dụng để tiến hành. Trước tiên hãy đặt giả thiết Liễu Tiểu Quyền là hung thủ, nhưng không có ai giúp đỡ, vậy làm sao mà anh ta gϊếŧ chết nhiều người như vậy được?
Người chết đầu tiên là một cụ ông ở trong công viên Tân Giang thì tạm thời chưa nói tới, vụ án này bất kể là hiện trường hay là kiểm tra thi thể, vốn không tìm thấy bất kỳ điều gì đáng ngờ, ông ta và những người chết khác cũng không có chút liên hệ gì. Trần Thiên Vũ tạm xem đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, yên lặng xâu chuỗi hàng loạt vụ án Thần Chết xảy ra sau đó, cũng để tránh cứng nhắc rập khuôn, xảy ra sai lầm.
Người chết thứ hai chính là Đồng Minh Hải ở quảng trường đài phun nước âm nhạc, cần nhớ kĩ một điều kiện tiên quyết, đó chính là người vốn phải chết ở đây chưa chắc đã là anh ta. Sau khi chiếc xe xúc kia khởi động, vốn đã phóng tới Quý Trác đầu tiên, không thể loại trừ mục tiêu của hung thủ là ông ta, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Đinh Gia Nghi đã đánh gãy trình tự này, khiến cho chiếc xe tiếp tục xông lên hất ngã Đồng Minh Hải vốn đang ở cách đó không xa. Nếu như Liễu Tiểu Quyền là hung thủ, trước tiên anh ta cần phải làm hỏng xe, sau đó gây ra hỗn loạn, để xe xúc lái về hướng Quý Trác. Nhưng vấn đề là nếu không có Đinh Gia Nghi, như vậy có thể Quý Trác đã bị xe xúc đâm chết, anh ta cũng không cần phải mở công tắc của đài phun nước ra làm gì. Dường như chỗ này có một sơ hở, Rốt cuộc Liễu Tiểu Quyền muốn gϊếŧ Quý Trác hay là Đồng Minh Hải đây? Nếu là gϊếŧ Quý Trác, thì việc mở ra đài phun nước sau đó hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện. Nếu là gϊếŧ Đồng Minh Hải, vậy sự xuất hiện của Quý Trác chính là ngoài ý muốn, nhưng nếu như không có Đinh Gia Nghi, chẳng phải là gϊếŧ lầm Quý Trác. Một khi Quý Trác bỏ mình, chiếc xe xúc kia sẽ không tiếp tục chạy tới phía trước để tông Đồng Minh Hải, như vậy Đồng Minh Hải sẽ không phải chết. Sự xuất hiện của hai người bọn họ mâu thuẫn lẫn nhau, dường như không cách nào vo tròn cho kín kẽ, cũng không thể biết rõ mục đích thực sự của Liễu Tiểu Quyền đến tột cùng là gì.
Người chết thứ ba là Hầu Hồng ở chợ bán thức ăn, tình huống của bà ấy đơn giản hơn một chút. Nếu Liễu Tiểu Quyền là hung thủ, như vậy lò vịt quay khiến cho Hầu Hồng tử vong kia chính là do anh ta cố tình bố trí ở nơi đó, mỗi ngày chợ đều rất nhiều người, sẽ không ai chú ý tới một người kéo lò vịt quay đi đâu, có lẽ anh ta đặt ở vị trí này từ rất sớm, đồng thời thiết lập góc độ, cao độ đều hoàn toàn dựa theo chiều cao của Hầu Hồng mà làm. Còn những nhân tố khác, chẳng hạn như vũng nước trên mặt đất, chiếc quạt hỏng vẫn bị treo lên, còn có chiếc cân thực phẩm ở ngã rẽ, những vật này vẫn luôn ở trong chợ. Liễu Tiểu Quyền hoàn toàn có thể đã sớm biết trước, rồi thông qua tính toán tinh vi để khống chế. Cho dù Hầu Hồng không bị bột tiêu cay làm sặc, cũng có thể sẽ còn bị những sắp xếp khác ảnh hưởng tới, từ đó sốt ruột chạy ra phía ngoài. Trên lý thuyết mà nói, sau khi cho rằng mọi việc do con người làm ra thì coi như có thể giải thích được cái chết của Hầu Hồng.
Người chết thứ tư là Liễu Xương Thụ ở bãi biển nướng thịt, đây là một vụ án mở ra cục diện, chính là bởi vì Hứa Kinh Nam nhiều lần điều tra nơi này mới phát hiện vật chứng đầu tiên của hàng loạt vụ án Thần Chết – thanh xiên sắt không rõ lai lịch, từ đó giúp Bắc Đình nhận định vụ án là do con người gây ra. Giả dụ Liễu Tiểu Quyền là hung thủ, vậy anh ta vốn là ăn đồ nướng ở chỗ đó, hành động rất thuận lợi, chỉ cần thừa dịp không ai chú ý, lén thả hung khí vốn đã sớm chuẩn bị xong trà trộn vào là được. Mà Liễu Nhứ Nhi đi bờ biển chơi đùa trượt chân rơi xuống nước, hiển nhiên là việc ngoài ý muốn, nếu như Liễu Xương Thụ cứu cô bé thất bại bị chết đuối, có lẽ sẽ không cần xảy ra chuyện tiếp theo. Sau khi Liễu Xương Thụ trở về an toàn, Liễu Tiểu Quyền lập tức tiến hành kế hoạch tiếp theo của mình, lúc cha đi thay quần áo, anh ta đặt xiên sắt ở ngay cổng. Nhưng điểm này xuất hiện hai cái nghi vấn, đầu tiên, sau khi Liễu Nhứ Nhi và Liễu Xương Thụ đi thay quần áo, vỉ nướng của bọn họ bắt lửa, Liễu Tiểu Quyền và Viên Huệ Nga cùng nhau dập lửa, thời gian đó, anh ta không thể phân thân tới phòng thay đồ. Chờ sau khi dập lửa xong, Liễu Xương Thụ đã bị đâm chết, trong khoảng thời gian này, Liễu Tiểu Quyền vẫn ở trong tầm mắt của mọi người, cho nên anh ta hoàn toàn không có biện pháp đứng tại chỗ ám sát Liễu Xương Thụ. Tiếp theo, dựa vào suy đoán của Hứa Kinh Nam, xiên sắt không phải do người dùng tay ném ra, hẳn là cung nỏ hay là đồ vật giống như lò xo bắn ra. Như vậy thì có khả năng Liễu Tiểu Quyền đã chuẩn bị máy bắn kỹ càng, âm thầm bố trí, đợi Liễu Xương Thụ đi ra từ phòng thay đồ nam là bắn ngay. Nhưng mà, trang bị bắn không có chức năng hẹn giờ, càng không thể phân biệt cơ thể người, sao nó có thể biết người đi ra lúc đó nhất định là Liễu Xương Thụ chứ? Cũng có thể là Liễu Nhứ Nhi hay là người khác đến thay quần áo, bởi vì nếu chỉ dựa vào công cụ thì không thể nào phân biệt được chính xác như vậy!
Người chết thứ năm là Nhị Nhật ở trong ngõ hẻm vùng ngoại ô, cái chết của gã thì rất rõ ràng. Sau khi Nhị Nhật đuổi theo bé gái vào bên trong ngõ, Liễu Tiểu Quyền, Mập Mạp và Dạ Ca đều đã từng xuất hiện ở nơi đó, mà Nhị Nhật thì không phát hiện mình đã xuất hiện ở trong tầm mắt của nhiều người như vậy. Sau đó, cô bé học sinh dũng cảm thoát đi, lúc này Nhị Nhật ở lại trong ngõ cụt, Liễu Tiểu Quyền vốn sớm âm thầm mai phục đã kịp thời leo lên đầu tường, thừa dịp Nhị Nhật vẫn còn nhìn theo cô bé, từ phía trên ném cục gạch vào chính giữa trán của Nhị Nhật.
Lui một vạn bước mà nói, nếu như các tình huống trước đó còn có thể tồn tại trên lý thuyết, miễn cưỡng có thể có lý. Thì tới người chết thứ sáu và người chết thứ bảy là Quý Trác và Đinh Giai Nghi, nói Liễu Tiểu Quyền là hung thủ thì hoàn toàn vô lý, đây cũng là điểm khiến Trần Thiên Vũ vô cùng hoang mang.
Đinh Gia Nghi và Quý Trác, một người chết ở bên thùng rác phía trên cầu Lam, một người chết trong căn phòng cho thuê gần cầu Lam. Dựa vào báo cáo của pháp y, bọn họ đều trúng độc mà chết, lẽ ra là cùng nhau bị hại, còn chuyện Quý Trác vì sao có thể từ phòng cho thuê đi tới cầu Lam, chắc chắn có bí mật gì khác. Nhưng hai người bọn họ chết rồi, không cần ngẫm nghĩ tới cách thức gây án làm gì, chuyện hạ độc ai cũng có thể làm, như trộn vào trong nước, thừa dịp đi ngủ tiêm độc vào chẳng hạn, nói chung có rất nhiều phương pháp. Nếu muốn vào phòng mở khí gas cũng không phải việc khó, giống như Liễu Tiểu Quyền, Dạ Ca, Vạn Vĩnh Khôn, khả năng của bọn họ đều có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong phòng, sau đó mở khí gas, làm hiện trường giả sau đó lẻn đi.
Nhưng vấn đề ở chỗ, dựa vào kết quả kiểm tra của pháp y, thời gian tử vong của Đinh Gia Nghi là bảy giờ sáng cùng ngày. Như vậy Liễu Tiểu Quyền hoàn toàn không cách nào đi tới cầu Lam. Bởi vì trong cùng một lúc, rõ ràng anh ta ở quê nhà vắng vẻ cách nơi đó rất xa, ở cạnh với Thẩm Minh Nguyệt, mà buổi sáng hôm đó, Liễu Tiểu Quyền còn tự tay cho Thẩm Minh Nguyệt ăn. Căn cứ theo lời nói của Minh Nguyệt, cuộc sống thường ngày của Liễu Tiểu Quyền rất có quy luật, mỗi sáng sớm đều mang đồ ăn sáng cho cô trong khoảng từ bảy giờ tới bảy giờ hai mươi, điểm này không thể nghi ngờ, hai mươi phút rất ngắn, anh ta tuyệt đối không có khả năng từ nơi xa như vậy còn kịp chạy gϊếŧ người trên cầu Lam hơn mấy chục dặm. Cho nên mới nói, nếu như cái chết của Đinh Gia Nghi và Quý Trác là vụ án nối tiếp hàng loạt vụ án Thần Chết, thì suy luận Liễu Tiểu Quyền là hung thủ bị vẽ lên dấu chấm hỏi rất to.