Vào lúc này, cảnh sát đang báo cáo tình hình sau khi Quý Trác rời khỏi nhà cho văn phòng thám tử Bắc Đình, phát hiện một ngày trước, điện thoại của Quý Trác đúng là có rất nhiều người gọi, nhưng đều bị cắt đứt. Duy chỉ có một cuộc điện thoại được nhận nghe, hơn nữa thời gian trò chuyện lên tới hơn hai mươi phút, đây chính là cuộc điện thoại cuối cùng Quý Trác nhận được khi còn sống. Sau khi điều tra số điện thoại, bọn họ xác định người gọi điện thoại tới chính là Đinh Giai Nghi.
Mặt khác, đơn vị của Quý Trác cũng chứng thực, ngày hôm đó không có ai nhìn thấy Quý Trác đi làm, cũng không có việc gấp gì cần ông ta đi xử lý. Không thể nghi ngờ, chuyện Quý Trác nói dối với con gái về đơn vị là không có thật. Trên thực tế, người ông ta muốn gặp chính là Đinh Giai Nghi.
Quý Tinh ở bên cạnh nghe được tin tức này, càng chắc chắn với phán đoán của mình: “Tôi nói không sai chứ, chắc chắn cha tôi đã bị ả phụ nữ da^ʍ loàn này hại chết, các anh nhanh đi bắt cô ta đi!”
Trần Thiên Vũ rất rõ ràng, cuộc điều tra của cảnh sát chỉ có thể chứng minh người cuối cùng Quý Trác gặp mặt là Đinh Giai Nghi, đây chỉ là tình nghi, chứ không có chứng cứ gϊếŧ người, chẳng qua đúng là đáng đi truy xét. Nhưng ông không rõ người này ở đâu, còn Quý Tinh thì cung cấp một kết quả điều tra cho mình.
Qua nhiều năm như vậy, Đinh Giai Nghi vẫn thuê nhà sống ở thành phố HK, do đó nơi ở của cô ta thường thay đổi, thường xuyên là ở chỗ này mấy tháng, ở chỗ kia mấy tháng. Chẳng qua một lần gần đây, cô ta chuyển tới một căn phòng trong tòa nhà tái định cư cao tầng ở phía Bắc thành phố. Quý Tinh từng nhiều lần theo gót Đinh Giai Nghi đến đây, nhất là ở trước một ngày mẹ Hầu Hồng qua đời, cô ta còn gặp Đinh Giai Nghi một lần, cho nên xác nhận là không sai.
Trần Thiên Vũ lập tức quyết định tìm tới người phụ nữ khả nghi này, cấp dưới của ông không còn ai, đành phải lần nữa tìm Quản Thiệu Tinh mượn tạm vài tên cảnh sát. Bởi vì chẳng qua là đi tìm một người phụ nữ, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh cô ta có hành động bạo lực, cho nên Trần Thiên Vũ cảm thấy không cần thiết huy động nhân lực qua nhiều. Dưới sự dẫn đầu của Quý Tinh, bọn họ đi tới tòa nhà tái định cư kia. Nơi ở của Đinh Giai Nghi ở tầng chóp, hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích không hề lớn, nhưng đối với một người như cô ta mà nói chắc chắn đã thỏa mãn. Vì lý do an toàn, Trần Thiên Vũ vẫn giữ Quý Tinh và một nhân viên cảnh sát ở hành lang bên dưới. Thứ nhất là lo lắng Quý Tinh nhìn thấy Đinh Giai Nghi sẽ không kiềm chế được nỗi lòng, làm ra hành động không lý trí. Thứ hai cũng cần đề phòng Đinh Giai Nghi chó cùng rứt giậu, tìm cơ hội thoát đi.
Trần Thiên Vũ cùng những người khác đều mặc thường phục, theo cảnh sát hộ tịch gõ cửa, lấy danh nghĩa kiểm tra tạm trú tạm vắng tiến vào căn nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách kia. Để Trần Thiên Vũ bất ngờ chính là, mở cửa cũng không phải là một người phụ nữ, mà là một đứa bé trai, khoảng chừng bảy tám tuổi, đứng phía sau cậu bé là một người đàn ông trung niên.
Cảnh sát hộ tịch nói rõ cần phải đăng ký tạm trú tạm vắng, hỏi: “Không đúng! Lần trước tôi tới, ở nơi này là một người phụ nữ, các anh là ai?”
Lúc này, một người phụ nữ đi ra từ căn phòng, đứa bé trai gọi cô ta là mẹ. Người phụ nữ giải thích nói: “Anh nói tới Đinh Giai Nghi sao, cô ta vừa dọn đi hai ngày trước, đã nhượng phòng cho thuê lại cho chúng tôi.”
Thế mà trùng hợp như vậy, bọn họ vừa mới tìm đến, Đinh Giai Nghi đã dọn đi rồi, Trần Thiên Vũ cảm thấy có gì đó không đúng, xen vào hỏi: “Vậy mọi người biết, người tên là Đinh Giai Nghi kia dọn tới chỗ nào không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Việc này sao chúng tôi biết được, chúng tôi chỉ là thuê căn phòng này của cô ta, còn người ta đi chỗ nào, không nhất thiết phải nói cho chúng tôi!”
Nói có lý, Trần Thiên Vũ cũng chỉ là muốn thử vận may mà thôi, nếu Đinh Giai Nghi đã dọn đi thì nơi này cũng không có giá trị gì.
Trở lại lầu dưới, thấy đoàn người Trần Thiên Vũ tay không mà về, sau khi Quý Tinh hỏi thăm tình hình cũng tỏ ra rất kinh ngạc. Mấy ngày trước cô ta vừa theo dõi một lần, quả thực Đinh Giai Nghi đã tới nơi này, vì sao mới qua chút thời gian, Đinh Giai Nghi đã dọn đi rồi?
“Đúng rồi, cô đã thường xuyên theo dõi Đinh Giai Nghi, có phát hiện cô ta thường đi nơi nào hoặc là bình thường làm những gì hay không?” Trần Thiên Vũ dò hỏi.
Quý Tinh suy nghĩ một lát trả lời: “Loại người như cô ta thì còn có thể làm gì, ban ngày ở nhà ngủ một chút, giống như không có công việc. Tới ban đêm sẽ ra vào những nơi xanh xanh đỏ đỏ kia, uống rượu ca hát với người khác, rồi làm chút việc mà người không muốn thấy.”
Bây giờ Quý Tinh đã nhận định Đinh Giai Nghi là hung thủ gϊếŧ hại Quý Trác, hiển nhiên thành kiến đối với cô ta càng lớn hơn. Thậm chí Quý Tinh nghi ngờ cái chết của mẹ Hầu Hồng cũng có liên quan tới Đinh Giai Nghi, hận không thể bây giờ lập tức bắt cô ta nhốt lại.
Đương nhiên Trần Thiên Vũ hiểu lập trường trước mắt của Quý Tinh, đối với lời nói của cô ta không thể tin hoàn toàn, nhưng ông vẫn nhận được một vài tin tức có tích. Chẳng như nói Đinh Giai Nghi vẫn ở vào tình trạng không nghề nghiệp, vậy người sống sờ sờ kia dựa vào cái gì để sinh hoạt đây? Huống chi, Đinh Giai Nghi còn ra vào quán bar hộp đêm các loại, chi phí cao của những nơi đó cô ta gồng gánh như thế nào? Thật chẳng lẽ giống như miêu tả của Quý Tinh, tác phong của Đinh Giai Nghi thối nát, hoặc là làʍ t̠ìиɦ nhân trong bóng tối để sống qua ngày?
Quản Thiệu Tinh nhận được một tin tức khác không tốt lắm, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Trần Thiên Vũ, vừa mới nhấc điện thoại lên, Trần Thiên Vũ đã đặt câu hỏi trước.
“Lão Quản, tình hình của Đinh Giai Nghi mà anh điều tra giúp tôi thế nào rồi?”
“Anh thật đúng là người nóng tính! Tình tình đã được điều tra rõ ràng, chúng tôi điều tra ở cục bất động sản, ở vùng này Đinh Giai Nghi không có bất kỳ bất động sản nào, mà trong hồ sơ của cô ta cũng biểu hiện, người này ở thành phố HK chưa từng làm nghề gì. Nói cách khác, nhiều năm như vậy Đinh Giai Nghi vẫn không có công việc chính thức. Hơn nữa, người ở Cục Xã hội cũng cung cấp cho chúng tôi một tin, trên danh nghĩa, cô ta cũng chưa từng nộp bảo hiểm xã hội.”
Trần Thiên Vũ ủy thác cho Quản Thiệu Tinh thăm dò tình hình của Đinh Giai Nghi, cơ bản giống với báo cáo của Quý Tinh. Xem ra ở những phương diện này, Quý Tinh không vì cố chấp mà lơ là trong việc điều tra, Đinh Giai Nghi đúng là rất quái lạ.
Chỉ có điều, lần này Quản Thiệu Tinh gọi điện tới không chỉ vì thông báo tư liệu của Đinh Giai Nghi, mà là ông ta còn biết được một án mạng khác: “Thiên Vũ, tôi còn có tin không tốt phải nói cho anh biết, ở trong một căn phòng cho thuê hẻo lánh bên cạnh cầu Lam lại xảy ra một án mạng, người chết là một cô gái.”
“Lại chết một người nữa sao?” Trần Thiên Vũ cảm thấy lần này cũng quá nhanh, trước đây, thời điểm xảy ra các vụ án mạng luôn cách nhau một đoạn thời gian. Theo lời nói của Quản Thiệu Tinh, cô gái này hẳn là cũng bị gϊếŧ hại vào hôm nay, tương đối gần với thời gian tử vong của Quý Trác.
Nhận được địa chỉ, Hứa Kinh Nam nghe lệnh tiến tới hiện trường, anh phát hiện căn phòng cho thuê này vô cùng đơn sơ, hơn nữa cửa sổ bị đóng chặt. Khe hở ở dưới cửa được nhét vải, cửa sổ xung quanh cũng dán bằng băng keo, hiển nhiên là có người cố ý làm. Cửa sổ thì bình thường, người chết là phái nữ, khuôn mặt bình thản, không có vết thương ngoài, cũng không chảy máu, hình như là trúng độc mà chết. Việc này khiến Hứa Kinh Nam lập tức nghĩ đến tử trạng của Quý Trác, vô cùng giống với nơi này.
Ở trong căn phòng nhỏ, Hứa Kinh Nam tìm được chứng minh nhân dân của một cô gái, trước khi tới đây, Trần Thiên Vũ và anh đã đoán rằng người chết chính là Đinh Giai Nghi!
Hứa Kinh Nam lục soát mọi thứ bên trong phòng lần nữa, anh phát hiện bình gas được mở ra, mà trong phòng đúng là vẫn có thể ngửi được mùi ga còn sót lại. Mặc dù vẫn chưa giải phẫu và xét nghiệm, nhưng Hứa Kinh Nam đã đại khái phỏng đoán Đinh Giai Nghi chết bởi trúng độc khí gas, cũng chính là trúng độc khí CO giống như Quý Trác.
Ở mép giường mà Đinh Giai Nghi đang nằm còn có một phong thư yên lặng nằm ở nơi đó, Hứa Kinh Nam mở ra đọc, bên trong chứa một tờ giấy, phía trên viết mấy dòng chữ xiêu vẹo:
Tôi thật sự rất yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, thế nhưng vì sao chúng tôi không thể quang minh chính đại ở bên nhau chứ? Còn sống thật sự là quá đau khổ, sống một ngày mà dài như một năm, mãi vẫn không chiếm được thứ tôi muốn, tôi còn phải tiếp tục sống thoi thóp như thế sao? Từ bỏ thôi, tôi thật sự không kiên trì nổi nữa, hãy để cho tôi chết đi! Cuộc sống thế này, tôi không thể vượt qua được, nếu còn sống mà không thể làm bạn, vậy hãy để cho chúng tôi gặp lại sau khi chết đi!Ký tên Đinh Giai Nghi.Trần Thiên Vũ không cảm thấy bất giờ khi biết xác chết nữ trong căn phòng thuê là Đinh Giai Nghi, nhưng khi ông nghe được nội dung phía trên di thư thì lại luôn cảm thấy kỳ lạ và bất hợp lý ở chỗ nào đó. Cho nên ông định làm giám định khoa học xem tờ di thư này là thật hay giả, cũng chính là giám định nét chữ. Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như thế, hoàn toàn có thể giám định ra chữ viết trên tờ giấy phải chăng bắt nguồn từ chính Đinh Giai Nghi, cũng chỉ có như thế mới có thể chắc chắn phong thư này được chính người chết viết. Mà một khi giám định cho nét chữ không giống nhau, lập tức có thể trực tiếp kết luận là có người cố ý làm ra tờ di thư này, còn có thể chứng minh việc trúng độc khí gas là do người khác gây ra, cho nên việc giám định nét chữ là hết sức quan trọng.
Nhưng vấn đề là, ở hiện trường không có chữ viết của Đinh Giai Nghi, hành lý của cô ta không nhiều, trong đó không thể tìm được thứ gì có chữ viết, cho nên không thể so sánh được.
Hứa Kinh Nam cảm thấy đây là một manh mối vô cùng quan trọng, chữ viết thật giả liên quan tới định tính của tình tiết vụ án, cho nên phải kiên quyết tiến hành. Đầu tiên anh quay trở về căn phòng ở khu tái định cư cao tầng mà đám Trần Thiên Vũ đã tới, nói rõ tình hình với khách thuê và được đồng ý tiến hành lục soát kỹ càng. Đáng tiếc cũng không có phát hiện đồ đạc hữu dụng, khách thuê cũng thừa nhận rằng sau khi dọn tới đây, bọn họ đã tiến hành thanh lý mọi đồ đạc trong căn chung cư hai phòng ngủ một phòng khách này. Những đồ đạc còn lại không phải của bọn họ thì toàn bộ được xếp đống một chỗ, sau đó ném vào thùng rác ở tầng dưới trong cùng một ngày. Hứa Kinh Nam ngay lập tức đi tìm, đáng tiếc thùng rác đã trống trơn. Anh liên hệ với công ty bảo vệ môi trường, biết được rác ở nơi này vừa mới được đưa đến một trạm trung chuyển cách đó không xa. Anh vội vàng chạy tới, thậm chí bất chấp dơ bẩn và hôi thối, tự mình tìm kiếm trong đống rác lớn. Ước chừng trạm trung chuyển này có khoảng mười mấy cái thùng rác được đưa tới từ lân cận, đồ đạc chồng chất như núi. Tìm kiếm thế này quả thực giống như là mò kim đáy biển, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Hứa Kinh Nam thất bại mà quay về chi nhánh Bắc Đình, anh hơi mất mát. Biết rõ nên đi xét nghiệm như thế nào nhưng khổ nỗi không tìm được đồ vật hữu dụng, bận rộn cả buổi cũng không giải quyết được gì.
Trần Thiên Vũ chợt nảy ra một ý, nhớ tới một nơi có thể tìm được chữ viết của Đinh Giai Nghi, đó chính là hợp đồng cho thuê phòng. Ông hỏi: “Kinh Nam, Đinh Giai Nghi và gia đình kia có ký hợp đồng thuê phòng hay không?”
“Không có, em đã hỏi rồi, cô ấy chỉ cho thuê lại, sau đó lấy tiền đi luôn, không có ký hợp đồng.”
“Như vậy với chủ cho thuê phòng thì sao? Phòng này vốn là của người ta, nhất định cho thuê phải đúng quy trình chứ!”
Hứa Kinh Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức liên hệ với chủ cho thuê nhà. Đúng như dự đoán của Trần Thiên Vũ, dựa vào lời nói của chủ cho thuê nhà, mới đầu Đinh Giai Nghi cũng không muốn ký hợp đồng, nhưng bọn họ nói không ký sẽ không thể thuê thì Đinh Giai Nghi mới miễn cưỡng đồng ý. Còn nội dung hợp đồng, Đinh Giai Nghi cũng không thèm để ý, việc điền thông tin đều do chủ cho thuê nhà làm, cô ta chỉ ký tên của mình ở cuối hợp đồng.
Có tên là được, chỉ ba chữ cũng đủ để đi làm giám định, Hứa Kinh Nam không quan tâm cực nhọc, lần nữa tới chỗ chủ cho thuê nhà mang về hợp đồng, rồi đi vào trong cục, mời chuyên gia có liên quan tiến hành giám định. Bên kia Trần Thiên Vũ đã liên hệ với Quản Thiệu Tinh, chuyên gia đã được mời tới đó, chờ bản hợp đồng đến nơi.
Chẳng qua, trên hợp đồng này chữ ký cỏn con có vẻ vô cùng qua loa, sau khi Hứa Kinh Nam nhìn thấy thì trong lòng cảm giác nặng nề. Nếu như Đinh Giai Nghi cố ý viết vớ vẩn, anh lo lắng sẽ tạo thành khó khăn cho việc giám định. Nhưng dù sao các chuyên gia trong cục đều có kinh nghiệm phong phú, bọn họ cùng cố gắng, toàn lực phá giải, rốt cuộc có thể cho ra một kết luận chuẩn xác. Đó chính là chữ ký của Đinh Giai Nghi phía trên hợp đồng cho thê phòng và chữ trong di thư là cùng một người, nói cách khác, tờ di thư này đúng là tự tay Đinh Giai Nghi viết, sự thật đã như ván đã đóng thuyền!
Kết quả này vừa ra, lại thật sự khiến Bắc Đình và tất cả cảnh sát hoàn toàn hồ đồ, di thư là thật, vậy Đinh Giai Nghi đúng là tự sát. Nhưng động cơ đâu?
Đến nay, Hầu Hồng vốn là tình địch của Đinh Giai Nghi đã chết đi, Quý Trác không còn vợ, vậy sau này yêu đương với người khác sẽ hoàn toàn được tiếp nhận về mặt pháp lý và đạo đức, chứ không tồn tại vấn đề lén lút. Có thể nói, bây giờ chính là cơ hội rất tốt để Đinh Giai Nghi giành được Quý Trác, nhiều năm nhẫn nại như vậy đã qua, bây giờ là thời điểm nên đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, nhưng cô ta đột nhiên tự sát vì tình, về tình về lý đều không hợp lý!
Quý Trác cũng trúng độc bỏ mình, đều trúng khí CO giống như Đinh Giai Nghi, chẳng lẽ hai người bọn họ tự tử cùng nhau?
Cho dù là Đinh Giai Nghi hay là Quý Trác, bọn họ đều ở thời điểm không nên tự sát nhất chết rồi, mà bên cạnh nạn nhân nữ thế mà còn để lại di thư. Lui một vạn bước mà nói, nếu như hai người bọn họ cùng ở đây mở khí gas tự sát, nhưng vì sao chỉ có một mình Đinh Giai Nghi lưu lại, mà Quý Trác sau khi trúng độc lại ma xui quỷ khiến thế nào mà chạy lên phía trên cầu Lam, việc này càng nghĩ càng có vấn đề!
Trần Thiên Vũ còn nghĩ tới một điểm, quá trình tử vong của Quý Trác và Đinh Giai Nghi cùng hàng loạt trường hợp tử vong trước đó, rốt cuộc là có liên quan trực tiếp gì với nhau hay không? Đây là vụ án đơn hay là vụ án liên tiếp mang tính kế thừa? Trần Thiên Vũ cảm thấy, việc điều tra vụ án dường như đi vào trong một ngõ cụt, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng ông có một loại trực giác không thể nói rõ được. Những vụ án siêu nhiên này trông thì có vẻ ngẫu nhiên xảy ra, giống như có một sợi tơ vô hình đang như ẩn như hiện. Ông tin tưởng, phía sau vụ án có bố cục hoàn mỹ thiết kế tinh xảo như vậy, chắc chắn ẩn giấu một cao thủ trong cao thủ. Tên hung thủ không tầm thường này vẫn còn đang ở chỗ tối, chuẩn bị tiếp tục tiến hành kế hoạch tàn nhẫn ác độc của mình. Đối mặt với một đối thủ đáng sợ như thế, nếu dựa theo phương pháp bình thường để biết rõ chân tướng của sự thật thì e rằng vô cùng khó khăn, khiến ông cực kỳ sầu lo.