Bờ cát công viên rất đẹp, ban ngày không có ai ăn đồ nướng ở đây, nhưng vẫn có rất nhiều du khách nô đùa cạnh bờ biển. Có người thì cùng cả nhà tới du lịch, có người thì đi một mình để hưởng thụ sự yên tĩnh, nhưng hầu hết vẫn là những đôi nam nữ tới đây nói chuyện yêu đương, nơi này quả thật là một địa điểm tốt để buông thả bản thân.
Đinh Giai Nghi đã sớm chờ ở nơi này, chính xác mà nói thì cô ta vốn đứng ở đây gọi điện thoại cho Quý Trác, cô ta đã sớm biết Quý Trác nhất định sẽ đồng ý, nếu không đồng ý gặp thì cô ta cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để thuyết phục đối phương. Cô ta tin rằng tình cảm chân thành giữa mình và Quý Trác tuyệt đối không có vấn đề, cũng chính vì sự kiên trì và nỗ lực của bọn họ, trời cao mới cho bọn họ cơ hội ở cùng nhau một lần nữa, lần này cô ta tuyệt đối không muốn bỏ lỡ nữa.
Hôm nay cô ta cố ý mặc một chiếc áo khoác trông hơi cũ nát, phía trên thậm chí còn có mấy cái lỗ nhỏ, nhưng người luôn yêu thích cái đẹp như cô ta lại không thèm để ý, bởi vì chiếc áo này là chiếc áo đầu tiên mà Quý Trác mua cho cô ta sau khi đi làm, vô cùng có giá trị kỷ niệm. Cô ta còn nhớ lúc ấy, Quý Trác không có tiền nhưng lại bằng lòng tiêu nửa tháng lương mua quần áo cho mình, từ đó về sau, Đinh Giai Nghi cảm thấy người đàn ông này rất đáng để dựa vào, vì vậy chỉ một mực yêu ông ta. Cho đến bây giờ, Đinh Giai Nghi cho rằng bọn họ nên bắt đầu lại từ đầu, vì vậy nên mới mặc lại cái áo vốn luôn bị nhét dưới đáy thùng đựng quần áo cũ.
Quý Trác nhanh chóng tới nơi với tâm tình không tốt lắm, tuy rằng ông ta đồng ý gặp mặt Đinh Giai Ninh, nhưng chuyện vợ qua đời và con gái trở nên lạnh lùng khiến ông ta đau lòng không thôi, vốn không có hứng thú gì lắm, chỉ là không chịu nổi Đinh Giai Nghi mè nheo quấy rầy, hơn nữa quả thật mình cũng muốn ra ngoài giải sầu nên mới miễn cưỡng đồng ý. Lúc ra cửa, ông ta vô tình gặp phải Tiểu Quả Viên. Có điều hình như Tiểu Quả Viên đang ngơ ngẩn ngắm nhìn khu nhà xanh hóa, nên không chú ý tới mình, Quý Trác cách cậu bé không xa, lén lút chạy nhanh ra ngoài. Ngoài ra, ông cũng biết ngoài cửa có bố trí người của lực lượng cảnh sát, vì vậy cố ý trốn ra từ cửa sau, cửa sau ấy chỉ có chủ sở hữu mới có thể quẹt thẻ từ bên trong để ra ngoài, người ngoài không vào được, cho nên chỉ có bảo vệ bình thường trực ở đó.
Đinh Giai Nghi thấy Quý Trác mà mình luôn mong nhớ đến, không thèm để ý tới có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn trên bãi cát, trực tiếp nhào vào lòng Quý Trác. Quý Trác khá chú ý đến ảnh hưởng bên ngoài nên vẫn nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, nhưng từ trên thân thể của Đinh Giai Nghi, ông ta quả thật đã cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy.
Đinh Giai Nghi không sốt ruột, cô ta nắm tay Quý Trác kéo đi một đoạn, đi tới một cửa hang cạnh bờ biển, chỉ vào nó và hỏi: “Anh còn nhớ nó không?”
“Tất nhiên là anh nhớ rồi, đây chính là nơi mà trước kia anh và em từng đào cua, còn có những loại sinh vật biển khác nữa.” Quý Trác không cần nghĩ ngợi trả lời ngay lập tức.
“Vậy anh có nhớ anh đã nói gì với em ở đây không?” Đinh Giai Nghi tiếp tục hỏi.
Lúc này, Quý Trác mới bắt đầu nhớ lại, ông ta và Đinh Giai Nghi ở bên nhau rất lâu, vô cùng hiểu rõ nhau, nhưng mấy lời yêu đương gì đó lại không nhiều. Bởi vì trong lòng hai người đều có đối phương cho nên không cần thiết phải nói ra, nhưng trước cửa hang này lại không giống như vậy. Ông ta nhớ lúc ấy hai người vẫn còn trẻ, Quý Trác đương nhiên vẫn chưa kết hôn nên thường xuyên tới nơi này hẹn hò. Đinh Giai Nghi rất nghịch ngợm, sau khi bọn họ bắt sinh vật trong hang xong thì tự mình chui vào, còn đòi Quý Trác vào cùng với mình. Quý Trác xấu hổ, Đinh Giai Ninh lại cố chấp không chịu, cuối cùng nói không vào cũng được, nhưng nhất định phải nói một câu gì đó khiến mình cảm động để cô ta ra ngoài, nếu không thì Quý Trác phải vào.
Lúc ấy, Quý Trác hào hoa phong nhã, rất có khí chất thư sinh, nghĩ đến mình quả thật không thể nói ra những lời cảm động nên đã đứng trước cửa hang mà nói tất cả những điều chất chứa trong lòng mình ra.
Bây giờ đã qua mấy chục năm, thế nhưng hình cảnh lúc đó vẫn còn ngay trước mắt, những câu nói kia như những câu văn bình thường lại hiện ra trước mặt, nhìn ánh mắt mong đợi của Đinh Giai Ninh, Quý Trác dường như nhớ về hồi còn trẻ, mở miệng nói: “Anh nhớ là lúc đó, anh nói sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc nhất, sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, sẽ dẫn em đi chơi, sẽ làm cho em những món em thích, còn dẫn theo con của chúng ta đi khắp thế giới, đến khi già rồi thì anh sẽ cùng em đi hết quãng đời còn lại.”
“Ha ha!” Đinh Giai Nghi vui vẻ cười ra tiếng, ông ta đã nói sai rồi, chỉ là ý cũng gần đúng nhưng câu văn lại khác nhau, có điều vật đổi sao dời, chàng trai năm đó giờ tóc đã bạc, dù gì đi nữa, chỉ cần tấm lòng ban đầu không đổi, cô ta vẫn là người hạnh phúc nhất.
Nói xong, Quý Trác cũng không nhịn được cười, những đau xót và buồn phiền ở nhà dường như không còn nữa, ở bên Đinh Giai Nghi quả thật khiến ông ta cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái, đây là cuộc sống mà ông ta muốn, thế nhưng nếu như quay lại thực tế, ông ta vẫn phải gánh vác rất nhiều áp lực và trách nhiệm, về quan hệ với Đinh Giai Nghi, ông ta vẫn không dám để lộ.
Đinh Giai Nghi biết rõ suy nghĩ của ông ta như lòng bàn tay, cô ta không để ý mà lại dẫn Quý Trác rời khỏi bãi cát công viên, lái xe tới một khu vui chơi hẻo lánh. Khu vui chơi này đã có từ ba mươi năm trước, lúc ấy, ai cũng muốn tới đây, nhưng hiện tại đã xuống cấp, những máy móc kia đều phủ đầy bụi, nên không có ai cả.
Thế nhưng khu vui chơi này lại chứa đựng những ký ức thời thơ ấu của Quý Trác và Đinh Giai Nghi, lúc ấy, bọn họ thường xuyên tới đây chơi đùa, có lúc chỉ đến sau giờ học để xem người khác chơi, bản thân mình chỉ có thể trò chuyện, hoặc là giở thói trẻ con mà cùng nhau hét lớn. Có khi vào mấy ngày lễ sẽ được cho ít tiền tiêu vặt để vào chơi, Quý Trác đều để Đinh Giai Nghi chơi thoải mái, bản thân mình lại thường đứng bên cạnh nhìn, trò chuyện với cô, hai người đã trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ ở khu vui chơi này.
“Em tìm thấy rồi, chỗ đó có xe điện đυ.ng!” Đinh Giai Nghi hưng phấn kéo Quý Trác chạy tới, ở trong khu vườn phủ đầy lá cây là một chiếc xe điện đυ.ng đầy bụi bặm, hơn nữa đã bị gỉ sét, đỗ ở ngay khúc quanh, hoa văn phía trên đã không còn rõ nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là màu đỏ.
Đúng thế, là xe điện đυ.ng màu đỏ!
Quý Trác chợt nhớ ra, năm đó Đinh Giai Ninh rất thích màu đỏ, mặc váy đỏ, đi giày đỏ, đội mũ đỏ. Cho nên lúc ra ngoài chơi, cô ta luôn thích chọn những thứ có màu đỏ, ví dụ như ngựa gỗ màu đỏ, kẹo hồ lô màu đỏ, còn có xe điện đυ.ng màu đỏ.
Trong mắt Quý Trác, chiếc xe điện đυ.ng gỉ sét này dường như lại trở nên sinh động, Đinh Giai Nghi ngồi trong xe, không ngừng xoay vô lăng nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi va chạm với những bạn nhỏ khác đang lái xe. Mà mình thì vẫn chạy theo bên cạnh, thấy có xe chạy đến liền hận không thể tự mình cản xe cho Đinh Giai Nghi. Sau khi xe điện đυ.ng va chạm, Đinh Giai Nghi sợ đến mức hồn vía lên mây mà hét to, lớn tiếng khóc, Quý Trác vội vàng an ủi cô ta, kết quả Đinh Giai Nghi lại bật cười, nói là chọc mình thôi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Quý Trác không nhịn được nở nụ cười, đây là lần đầu tiên sau khi Hầu Hồng chết, ông ta nở nụ cười thật lòng.
Bên cạnh sân xe điện đυ.ng là một chiếc xích đu được treo ở giữa hai cây già thô to. Bây giờ, chiếc xích đu này chỉ còn lại một sợi dây thừng, chỗ ngồi ở nơi đó đã không còn, Quý Trác biết là vì bảo vệ cây, nhưng lúc đó, cây đại thụ chưa cao như vậy, mấy đứa trẻ ngồi lên chơi đều không nặng lắm. Đinh Giai Nghi không dám chơi, sợ chóng mặt, vì vậy Quý Trác liền tự mình ngồi lên làm mẫu, còn nói với Đinh Giai Nghi là không có gì nguy hiểm, hỏi có muốn tới thử một lần không. Đinh Giai Nghi không chịu, rồi đột nhiên chạy tới phía sau xích đu, dùng sức đẩy mạnh vào lưng Quý Trác, xích đu nhất thời bị đẩy ra xa. Quý Trác sợ hết hồn, nắm chặt sợi dây thừng bảo vệ hai bên. Ông ta không bay ra ngoài, nhưng lực tác dụng lên xích đu quá lớn dẫn đến lúc đẩy về đã húc bay Đinh Giai Ninh vốn đang đứng yên tại chỗ. Lần này, Đinh Giai Ninh ngã lộn nhào một cái, lập tức gào khóc, không phải là giả vờ mà là thực sự rất đau, Quý Trác sợ đến mức liên tục dỗ dành, chỉ sợ Đinh Giai Ninh ngã đau hoặc là giận mình. Sau đó, vì chuyện này mà Đinh Giai Ninh không chịu ngồi xích đu, cũng không cho Quý Trác chơi, từ đó bọn họ liền tránh xa trò chơi xích đu này.
Quý Trác nhìn đến mức thất thần, tất cả những ký ức đã qua dường như đang ùa về. Mấy năm gần đây bận rộn làm việc và chuyện gia đình, ông ta tưởng rằng mình đã sớm quên hết rồi, không ngờ lúc quay về chốn cũ, ông ta vẫn có thể nhớ tới những cảnh tượng đã giấu trong đầu hơn mấy chục năm này, giờ phút này, ông ta xúc động không thôi, cũng vô cùng vui mừng, ban đầu lúc hồ đồ vô tri, mình và Đinh Giai Nghi đã ở bên nhau rồi, cho đến bây giờ, bọn họ vẫn còn yêu nhau như trước, không có gì thay đổi.
Đinh Giai Nghi phát hiện, dẫn Quý Trác tới đây quả thực có thể làm ông ta nhớ lại quá khứ tốt đẹp khi xưa, cho nên định tận dụng mọi cơ hội, cô ta nói: “Anh đói bụng không? Hay là chúng ta đến quán mì ở phố Phủ Tử ăn nhé?”
Quý Trác nghe thấy tên quán mì quen thuộc liền vui vẻ đồng ý, hai người lập tức tới đó.
Phố Phủ Tử là một con đường nhỏ, tuy gọi là phố nhưng thực tế lại vô cùng chật hẹp, hơn nữa xe cộ không thể qua lại, chỉ có thể đi bộ vào, cho nên nó gần như là một ngõ nhỏ. Phố Phủ Tử rất nổi tiếng ở thành phố HK, bởi vì đây là một phố ăn vặt, bên trong có rất nhiều món, cho dù là mì phương Bắc hay là cơm canh phương Nam, cho dù là mì Lan Châu trong nước hay là KFC, McDonald nước ngoài, nơi này không thiếu thứ gì, còn có không ít món. Nhưng có một điều, nơi này thật sự chỉ để ăn uống, không có cửa hàng nào khác, không có bất kỳ nhà trọ hay quán net nào cả, tới chỗ này đơn thuần chỉ để ăn thôi.
Khi bọn họ còn bé, phố Phủ Tử chính là nơi họ thường tới nhất, bởi vì nơi này có nhiều đồ ăn ngon, trẻ con mà, đứa nào cũng thích ăn. Cho dù sau đó có lớn hơn một chút, nhưng trước khi đi làm, bọn họ không có nhiều tiền, nên chỉ có thể chấp nhận được chi phí ở con phố này, vì vậy đây là nơi lý tưởng để lấp đầy bụng sau khi hai người hẹn hò.
Hồi đó, Quý Trác rất thích ăn mì, Đinh Giai Nghi liền thường tới quán mì Lan Châu ăn với ông ta, Đinh Giai Nghi không thích ăn, cho nên cô ta thường mua trước vài thứ khác ở bên ngoài quán mì, sau đó mang vào quán mì cùng ăn. Sau đó, Quý Trác cảm thấy làm vậy không ổn lắm, cứ như đang khiến Đinh Giai Nghi phải chịu thiệt vậy, cho nên bản thân ông ta cũng ít khi yêu cầu ăn mì, mà là theo sở thích của Đinh Giai Nghi, ăn pizza, ăn Hamburger, còn có sườn bò, bò bít tết, chủ yếu là món Tây, nhưng mấy món như miến tiết vịt, đậu hủ thúi chiên, bọn họ cũng thích ăn, cho nên quanh năm suốt tháng, bọn họ đều đã nếm qua từng cửa hàng trong con phố ấy, còn có thể phân biệt nhà nào bán ngon nhà nào bán dở, nghiễm nhiên trở thành chuyên gia ẩm thực rồi.
Sau khi Quý Trác kết hôn thì lên làm lãnh đạo, những tháng ngày đó cũng đi xa, ông ta không dám ăn cơm một mình với Đinh Giai Nghi ở nơi đông người như vậy, sợ bị ai đó quen biết nhìn thấy thì vô cùng phiền phức. Trừ điều đó ra, đối với thân phận của ông ta mà nói, quán ăn nhỏ dường như không hợp lắm, hơn nữa, từ khi bắt đầu phải xã giao nhiều hơn, ông ta không còn để ý tới mấy món ăn vặt này nữa.
Nhưng Đinh Giai Nghi vẫn nhớ nơi này, lúc rảnh rỗi, cho dù chỉ có một mình nhưng vẫn tới phố Phủ Tử ăn. Thậm chí, cô ta còn chủ động chọn tiệm mì, mục đích là muốn tìm lại cảm giác ở bên Quý Trác năm đó, nhưng Quý Trác lại nhận ra lý do này.
Ngày đó, bọn họ lại đến nơi này, Đinh Giai Nghi không nói hai lời liền dẫn Quý Trác tới tiệm mì ấy. Quý Trác phát hiện, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng tiệm mì này dường như không có gì thay đổi, đại khái chỉ trang trí lại một chút, nhưng bất kể là vị trí hay bố cục đều giống hệt năm đó. Điều càng khiến ông ta bất ngờ chính là ông chủ tiệm không thay đổi gì cả, lúc trước là một người đàn ông trung niên, bây giờ trên mặt đã đầy nếp nhăn, nhưng vẫn không biết mệt mỏi mà luôn miệng gào thét với khách hàng. Ông chủ tất nhiên sẽ không nhận ra Quý Trác nhiều năm không tới đây, nhưng Quý Trác lại nhớ kĩ ông ta.
Mì đã được bưng lên, Quý Trác lập tức cầm đũa, nhìn thấy toàn sợi mì trắng tinh, đúng là có hơi đói bụng. Ông ta dùng đũa gắp mì lên đưa vào miệng, trong lòng lập tức cảm thấy xúc động, mùi vị này tay nghề này đúng là giống y như lúc trước. Trong mắt ông ta, dường như nơi này, tiệm mì này, ông chủ này, còn có Đinh Giai Nghi, toàn bộ đều giống hệt năm đó, ông ta chưa từng cảm thấy sợi mì nào ngon như vậy, ngốn nga ngốn nghiến, ngay cả nước xúp cũng húp hết. Sau đó, ông ta còn gọi thêm một bát, tuy bụng đã no rồi nhưng cảm giác hạnh phúc này, Quý Trác vẫn cảm thấy thiếu, ông ta vẫn muốn tiếp tục.
Lòng Quý Trác chậm rãi tan ra, ông ta vô cùng biết ơn những gì Đinh Giai Ninh đã làm cho mình, quay về chốn cũ, tìm lại những ký ức khi còn trẻ, khiến ông ta cảm thấy như được sống lại một lần nữa, ý chí cũng hoàn toàn dao động. Đối với cái chết của Hầu Hồng, ông ta rất đau buồn, nhưng cũng dần dần cảm nhận được có lẽ đây là cơ hội mà trời cao đã cho mình, được lựa chọn lại một lần nữa, mà lần này ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ông ta quyết định, chờ vụ án này được giải quyết xong, chờ tâm tình của con gái bình phục trở lại, ông ta sẽ nói chuyện với Quý Tinh.
Quý Trác biết, Quý Tinh nhất định sẽ vô cùng để ý chuyện mình và Đinh Giai Nghi, nhưng bây giờ con gái đã lớn rồi, còn có cả công việc riêng, đã có thể tự mình bay xa, không cần ông ta phải nhọc lòng nữa. Chịu nhục nhiều năm như vậy, vì gia đình, vì cha mẹ, vì con gái, ông ta đã nhịn quá lâu rồi, bây giờ đã đến cái tuổi này, nếu lại lo lắng nữa, đời người sắp trôi qua hết rồi, cho nên Quý Trác cảm thấy bây giờ ông ta nên vì bản thân mình mà theo đuổi hạnh phúc một lần đi.