Sự do dự của Thẩm Minh Nguyệt cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì Liễu Tiểu Quyền không cho cô thời gian để do dự, trong ly cà phê lúc trước đưa cho cô, Liễu Tiểu Quyền đã bỏ một lượng thuốc mê nhỏ vào đó. Chút thuốc ấy không gây ra tổn thương gì quá lớn cho cơ thể nhưng cũng khiến người ta ngủ mấy tiếng, vì vậy sau khi Thẩm Minh Nguyệt nghe xong tiên đoán, cô bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, không thể không kiềm chế cảm giác buồn ngủ, đồng thời cũng nhanh chóng gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.
Tất cả những điều này đều nằm trong tầm khống chế của Liễu Tiểu Quyền, dựa theo thân phận của người xin giúp đỡ hẹn Thẩm Minh Nguyệt đến, trang trí ngôi nhà cũ này thành quán cà phê tạm thời, đồng thời cũng giả trang thành ông lão trông quán, sau khi xác định Thẩm Minh Nguyệt đến một mình thì để lộ ra bộ dáng vốn có, rồi hạ thuốc vào cà phê của cô để đảm bảo Thẩm Minh Nguyệt không thể nào rời đi. Mục đích thật sự của anh ta thật ra giống hệt những gì vừa nói với Thẩm Minh Nguyệt, muốn giữ Thẩm Minh Nguyệt bên người để bảo vệ cô, chỉ có điều là không phải đi cùng với cô, mà là giữ cô ở lại.
Thế là Thẩm Minh Nguyệt bị Liễu Tiểu Quyền “bắt cóc”.
Quán cà phê này chính là nhà cũ của Liễu Tiểu Quyền, bên ngoài ít người biết đến, lại ở xa thành phố nên khá là bí mật. Hóa ra quán cà phê này là nhà chính, phía sau còn có sân và phòng ở, nơi này có đầy đủ đồ đạc, anh ta và Thẩm Minh Nguyệt có thể sống ở đây một thời gian. Vì đề phòng Thẩm Minh Nguyệt trốn thoát hoặc liên lạc với bên ngoài, Liễu Tiểu Quyền cũng dựa theo kế hoạch mà tiến hành sắp xếp.
Đầu tiên, Liễu Tiểu Quyền lấy điện thoại của Thẩm Minh Nguyệt, vì lý do an toàn, anh ta còn lấy luôn cả túi xách của cô, còn đổi cả áo khoác của cô, làm vậy là vì sợ Thẩm Minh Nguyệt mang theo thiết bị định vị hoặc là thiết bị truyền tin công nghệ cao, nói chung là muốn hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc bên ngoài với Thẩm Minh Nguyệt.
Thứ hai, anh ta để Thẩm Minh Nguyệt ở phòng phụ ở căn phòng phía sau, căn phòng kia không lớn lắm, chỉ có một cửa sổ, trước đó Liễu Tiểu Quyền đã cài đặt cửa chống trộm, không có dụng cụ thì không thể nào bị người bình thường phá hủy, ngay cả cửa phòng cũng đổi thành cửa chống trộm chuyên dùng, đồng thời còn dùng chìa khóa khóa ở bên ngoài, cho dù là người ở bên trong cũng không thể mở được.
Tiếp sau đó, Liễu Tiểu Quyền cũng cân nhắc đến ăn uống ngủ nghỉ thông thường của Thẩm Minh Nguyệt, ở ngay trên cánh cửa chừa lại một cửa sổ nhỏ cách mặt đất khoảng hai mét, phải đứng lên ghế mới có thể với tới, anh ta định thông qua cửa sổ người lớn không thể nào chui lọt này để cung cấp thức ăn và nước cho Thẩm Minh Nguyệt, mặc khác anh ta cũng đã sớm mua bồn cầu đặt trong phòng, bố trí cống thoát nước. Những thứ có thể nghĩ tới, Liễu Tiểu Quyền tự nhận đều đã nghĩ tới hết, Thẩm Minh Nguyệt chỉ không thể rời khỏi căn phòng này mà thôi, sinh hoạt bên trong vẫn như cũ, anh ta không đành lòng để Thẩm Minh Nguyệt chịu khổ, chỉ cần nguy cơ qua đi, anh ta tất nhiên sẽ thả cô đi.
Thẩm Minh Nguyệt bị hạ thuốc mê trong quán cà phê, ngủ một giấc nặng nề, mãi đến chiều, Thẩm Minh Nguyệt mới mơ mơ màng màn tỉnh lại, cô cảm thấy đầu mình có chút đau. Miễn cưỡng mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng thô sơ, cửa sổ cũng bị cài song sắt chặt chẽ. Cô bò lên giường, đầu vẫn còn cháng váng, sau khi lấy lại bình tĩnh, Thẩm Minh Nguyệt mới đi đến trước cửa, cố gắng xoay nắm cửa tay nhưng chỉ có thể xoay vặn nó chứ không thể mở cửa được. Cô cúi người xuống, nheo mắt nhìn vào bên trong lỗ khóa, đại khái là thấy cửa bị khóa từ bên ngoài, bên trong chắc chắn không thể với tới. Vì vậy cô liền từ bỏ chuyện mở cửa, chỉ cố gắng đập mạnh cửa, đáng tiếc đập nửa ngày mà vẫn không có ai trả lời.
Thẩm Minh Nguyệt lại đi tới cửa sổ, cửa sổ đúng là có thể mở nhưng bên ngoài lại lắp khung nhôm chống trộm, nhìn kết cấu chắc chắn này, Thẩm Minh Nguyệt biết khó mà lui, không tiếp tục thử ra khỏi đây nữa. Cô lục túi quần mình muốn gọi điện thoại nhưng lại không tìm thấy, lúc này cô mới phát hiện áo khoác mình đang mặc vốn không phải cái lúc trước, ngay cả cái túi cũng không còn.
Căn phòng này được trang trí rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn nhỏ, còn có bồn cầu, vừa nhìn một cái là đã thấy được cả căn phòng, không có chỗ để giấu đồ vật, có lẽ điện thoại và ví tiền của mình cũng đã biến mất. Lúc này Thẩm Minh Nguyệt mới nhớ lại, vừa rồi mình đang ngồi tán gẫu với Liễu Tiểu Quyền, vốn mình vẫn đang khuyên Liễu Tiểu Quyền tới chi nhánh Bắc Đình, chuyện sau đó thì không nhớ rõ lắm, mất đi ý thức, lúc tỉnh lại thì đã bị nhốt trong căn phòng chết tiệt này rồi.
Thẩm Minh Nguyệt nhìn bốn vách tường và trần nhà, phát hiện không có dấu vết trang trí gì cả, giống như nơi này là nhà cũ, tình trạng nơi này giống hệt quán cà phê kia, ngoại trừ bàn ghế có thể là mới mua thì căn nhà này căn bản vô cùng đơn sơ, tuyệt đối đã hơn mấy chục năm. Thẩm Minh Nguyệt nghĩ, chắc hẳn Liễu Tiểu Quyền đã giở trò gì đó sau lưng mình, sau đó nhốt mình gần quán cà phê.
Không có đường để đi, cộng thêm mất liên lạc với bên ngoài, điều này khiến Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy buồn bã, cô thấy trên cửa phòng có một cửa sổ nhỏ liền đẩy bàn tới phía dưới, sau đó trèo lên, đầu đúng là có thể chui qua, cô thấy có một khu nhà nhỏ, phía trước còn có nhà chính, không nghi ngờ gì chính là quán cà phê giả kia, đồng thời cô cũng thấy Liễu Tiểu Quyền chạy ra, hai người đều nhìn thấy đối phương, Thẩm Minh Nguyệt nhanh trí, chuẩn bị tâm sự với Liễu Tiểu Quyền, không thể hạn chế tự do của mình thế này được, huống chi đây chính là chuyện phạm pháp!
Liễu Tiểu Quyền biết làm như vậy Thẩm Minh Nguyệt sẽ rất tức giận nên mới chủ động chạy tới dưới cửa xin lỗi: “Xin lỗi Minh Nguyệt, mình biết là như vậy là không tốt nhưng mình chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Chỉ cần cậu ở trong phòng này chờ mấy ngày, đợi nguy hiểm qua đi, mình bảo đảm sẽ đưa cậu về, được không?”
Thẩm Minh Nguyệt lúc này cũng không muốn tính toán mấy chuyện này, hơn nữa oán giận cũng vô ích, ngược lại sẽ khiến Liễu Tiểu Quyền oán giận, cho nên cô khuyên nhủ: “Tiểu Quyền, mình không trách cậu, mình biết cậu muốn tốt cho mình, vì muốn bảo vệ mình, thế nhưng cậu làm vậy là quá cực đoan rồi, cậu có biết nếu như chuyện này bị người khác biết thì sẽ nói cậu phạm tội bắt cóc không, đây chính là tội nặng đó. Hơn nữa nếu Thần Chết thật sự muốn tới thì nó nhất định sẽ có biện pháp khác hại chết chúng ta, cho dù có trốn ở đây cũng vô dụng, biện pháp này của cậu rất ngu xuẩn, hay là thả mình ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách được không?”
Liễu Tiểu Quyền lắc đầu, anh ta nghe ra, Thẩm Minh Nguyệt cho dù là vì muốn ra ngoài, nhưng những lời này thật sự là xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng anh ta không vì thế mà bị lung lay: “Minh Nguyệt, từ lúc học đại học mình đã thích cậu rồi, đến bây giờ vẫn không thay đổi. Mình biết mình chưa đủ tốt, vì để có thể đuổi theo bước chân của cậu, ngày nào mình cũng cố gắng, thế nhưng cậu vẫn cách mình rất xa. Sau khi tốt nghiệp, cậu sống rất tốt, mình không tới quấy rầy cuộc sống của cậu nữa, nhưng bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, mình nhất định phải làm gương, vì vậy cậu đừng khuyên mình nữa. Bởi vì mình yêu cậu nên mình sẽ phụ trách về cậu!”
Lần này xem như là thật sự bày tỏ, Thẩm Minh Nguyệt hiểu rõ người này đúng là rất thật lòng với mình nhưng cô không cảm động, loại tình yêu cố chấp này, xem mức độ trước mắt thì yêu thích đã trở thành gông xiềng hại người, khiến Thẩm Minh Nguyệt càng thêm lo lắng.
Liễu Tiểu Quyền vì thuyết phục Thẩm Minh Nguyệt còn đem tiên đoán của mình nói rõ: “Minh Nguyệt, bây giờ bánh xe tử vong đã lăn đến vị trí thứ năm của chúng ta, nói cách khác, trong bốn người chúng ta nhất định sẽ có một người chết trước, mình có linh cảm cậu sẽ gặp phải một chuyện vô cùng nguy hiểm, vì vậy chỉ có thể làm cậu uất ức, nghe mình một lần.”
Trên thực tế, tiên đoán của Liễu Tiểu Quyền đã trở thành nguyên do lặp đi lặp lại liên tục, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào thứ tự tử vong để nói, chứ không có cách nói nào khác. Thẩm Minh Nguyệt nghe vào tai nhưng trong lòng lại sốt ruột, trước mắt tình hình cấp bách, cô bị nhốt trong phòng, không thể nào hành động được, càng không thể đảm bảo an toàn cho bản thân, cô nhất định phải hành động, phải kí©h thí©ɧ Liễu Tiểu Quyền, hy vọng anh ta có thể trở lại con đường bình thường.
Vì vậy Thẩm Minh Nguyệt quyết định, nói hết kết luận điều tra về sự cố cáp treo ở đảo Khỉ cho Liễu Tiểu Quyền nghe.
Sau khi nghe xong Liễu Tiểu Quyền cảm thấy vô cùng khó tin, cảm thấy mình như bị sét đánh ngay giữa sân vậy.
“Cho nên lời tiên đoán tử vong của cậu chưa chắc đã xảy ra, cho dù chúng ta có leo lên cáp treo cũng sẽ không sao cả. Chuyện xảy ra trong khu du lịch chỉ là sự cố, không có ai chết, vì vậy điều kiện tiên quyết cho lời tiên đoán của cậu vốn không tồn tại. Còn nữa, người da đen mà cậu thấy kia chỉ là đã ở đảo Khỉ nhiều năm, là bác sĩ nước ngoài đến nghiên cứu khỉ, chứ không phải Thần Chết gì cả!” Thẩm Minh Nguyệt thẳng thắn nói một mạch, đem tất cả mọi chuyện nói hết cho anh ta.
“Không thể, không thể nào, cậu gạt mình!”
Liễu Tiểu Quyền không nghe nổi nữa, anh ta đột nhiên trở nên vô cùng bực bội, gào thét mà rời khỏi phòng cũ. Thẩm Minh Nguyệt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quay lại giường, cẩn thận ngẫm nghĩ xem có cách gì để thuyết phục Liễu Tiểu Quyền thả mình ra hay không, thuận tiện tổng hợp lại tình hình vụ án hôm nay.
Mấy ngày sau đó, ngoại trừ đến bên ngoài đưa cơm, Liễu Tiểu Quyền đều cố gắng không nói chuyện với Thẩm Minh Nguyệt, trạng thái tinh thần của anh ta cũng xuất hiện khác thường. Một mặt, anh ta cố chấp nhận định linh cảm của mình không sai, tiên đoán cái chết của mình là tồn tại khách quan, đồng thời sự thật đều dựa theo nó mà tiến hành; mặt khác, nội tâm anh ta lại có mâu thuẫn, đặc biệt là sau khi nghe Thẩm Minh Nguyệt kể lại báo cáo cuộc điều tra trên đảo Khỉ, anh ta bắt đầu sinh ra nghi ngờ tiên đoán của mình. Giữa mâu thuẫn kiên trì và từ bỏ, tình trạng của Liễu Tiểu Quyền càng lúc càng gay go, thường xuyên bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Những giấc mơ kia đa số đều là cảnh tượng mình hoặc Thẩm Minh Nguyệt ngã xuống từ cáp treo trên đảo Khỉ, cùng với hình ảnh Thẩm Minh Nguyệt máu me đầy người nằm trước mặt mình, anh ta quả thật rất quan tâm đến Thẩm Minh Nguyệt, nhưng trong tình huống như vậy, cộng thêm ngủ không đủ giấc, Liễu Tiểu Quyền vốn đã gặp áp lực to lớn lại xuất hiện thêm vấn đề tâm lý nghiêm trọng.
Đối với tình trạng này của anh ta, Thẩm Minh Nguyệt đều thấy trong mắt, trong lòng gấp gáp, nhưng mình lại bị hạn chế tự do, không có biện pháp nào tốt cả. Cô cảm thấy, nếu còn tiếp tục như vậy thì nói không chừng lúc Liễu Tiểu Quyền sẽ phát điên, làm ra chuyện thương tổn cô, thậm chí còn thương tổn chính bản thân mình, cô cũng tốt bụng nhắc nhở, thừa dịp Liễu Tiểu Quyền tới đưa cơm liền phanh phui bí mật động trời liên quan tới anh ta cho anh ta biết.
Bí mật này chính là người nhà họ Liễu có gen di truyền nhân cách phân liệt, Liễu Xương Thụ thì khỏe mạnh, nhưng Liễu Tiểu Quyền vô cùng có khả năng đã bị di truyền cách đời.
Mà quan điểm của văn phòng thám tử Bắc Đình là nếu Liễu Tiểu Quyền có vấn đề này thì vô cùng có khả năng rằng dưới tình huống tinh thần không ổn định, anh ta đã làm ra những chuyện không phải từ ý thức của bản thân, cũng có thể vì vậy mà trở thành hung thủ gϊếŧ người của một loạt vụ án, thậm chí còn tự tay mưu tính gϊếŧ chết cha ruột của mình là Liễu Xương Thụ!
Đối với chuyện gia đình có gen di truyền nhân cách phân liệt, Liễu Tiểu Quyền cả ngày ở nhà nên không phải không nghe thấy, chỉ là thấy cha cũng bình thường, xem như dựng lên cho mình một ví dụ tốt, vì vậy anh ta cũng không để ý. Nhưng bây giờ Thẩm Minh Nguyệt lại nói, chuyện này người ngoài cũng biết được, hơn nữa em gái Liễu Nhứ Nhi cũng thường xuyên nhắc nhở mình, cộng thêm mình quả thật thường xuyên xuất hiện những ảo giác kỳ quái, anh ta thật sự bắt đầu hoài nghi, không lẽ mình thật sự mắc phải ma chú nhân cách phân liệt di truyền sao? Nếu là như vậy, không lẽ cha Liễu Xương Thụ thật sự là do mình gϊếŧ sao?
Liễu Tiểu Quyền bị phán đoán này làm cho sợ ngây người, anh ta vô cùng đau khổ, cơm sắp đưa đến đều bị hất đổ xuống sân, sau đó gào lên một tiếng, trực tiếp rời khỏi nhà cũ, bỏ lại một mình Thẩm Minh Nguyệt ở đó, còn bản thân anh ta lại chạy tới một siêu thị gần đấy.
Anh ta tuyệt đối không tin cũng tuyệt đối không đồng ý chấp nhận kết luận tàn khốc thế này, anh ta đã nhận định khả năng tiên tri của mình là thật suốt bao lâu nay, nhưng lại bị tất cả mọi người nghi ngờ, đến cuối cùng ngay cả mình cũng không dám tin. Nhưng tại sao anh ta lại có những tiên đoán này? Vì sao trước nay lại tin tưởng, bảo vệ nó trong thời gian dài như vậy? Tuy lúc này Liễu Tiểu Quyền gần như sụp đổ nhưng lại tỉnh táo hơn so với ngày thường rất nhiều, anh ta biết, nếu như tiên đoán không tồn tại, nếu những việc làm này đều không thể tưởng tượng nổi, vậy chỉ có thể là vì anh ta thật sự mắc phải vấn đề nhân cách phân liệt di truyền rồi.
Liễu Tiểu Quyền vốn luôn tự tin, giờ khắc này đã triệt để dao động, nhưng anh ta vẫn ôm hy vọng, ôm thái độ rằng trong tất cả mọi người, chỉ có mình mình tỉnh táo, sốt ruột muốn tự mình kiểm chứng xem rốt cuộc có phải mình bị nhân cách phân liệt hay không, cũng tự mình phán đoán xem tên hung thủ kia có thật sự là mình hay không.
Vì vậy anh ta đi vào siêu thị, trước khi vào cửa, anh ta nhớ kĩ những thứ phải mua, sau đó ghi vào điện thoại di động. Sau khi anh ta đi vào siêu thị, trước tiên là đi vòng vòng, sau đó bắt đầu đi mua đồ, anh ta nhớ rõ những thứ mình đã nghĩ ở cửa siêu thị nên chỉ cần đi tìm, đầu tiên là chân giò hun khói, anh ta nhanh chóng tìm ra và bỏ vào trong giỏ hàng, món thứ hai là trứng gà, anh ta lại đi tới quầy bán trứng gà, món thứ ba là sữa chua, món thứ tư là sủi cảo đông lạnh. Vì đề phòng mình quên thứ gì, anh ta liền chuẩn bị mua bốn món, cũng rất dễ nhớ.
Cầm bốn món đồ trong tay, tính tiền xong, Liễu Tiểu Quyền cảm thấy mình rất bình thường, từ lúc vào cửa tới khi ra ngoài, những thứ muốn làm đều không bỏ sót cái nào, chân giò hun khói, trứng gà, sữa chua, sủi cảo đông lạnh, toàn bộ đều làm theo kế hoạch, mình như vậy thì sao lại bị nhân cách phân liệt chứ?
Trong lòng anh ta cảm thấy được an ủi, sự tự tin hình như đã trở lại, ung dung lấy điện thoại di động ra để đối chiếu với ghi chú. Anh ta mở điện thoại ra, kéo tới phần ghi chú và nhấn vào nội dung trong đó. Nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ trên đó, hai mắt Liễu Tiểu Quyền mở to hơn bất cứ lúc nào, bởi vì bản ghi chú trong điện thoại ghi: kéo, dao phay, dao bào, cái búa!