“Vừa rồi đa tạ Đồng đại ca!” Nghĩ đến lúc ở Thái Hành Sơn bị trúng mai phục, Đông Phương Bách hai tay nắm chặt dây cương, trong mắt hiện lên tia sắc bén.
Trong số thủ hạ y mang đi nhất định có gian tế, bằng không, làm sao lại có nhiều người bị tiêu chảy, hôn mê, mà đồng thời lại đột nhiên xuất hiện mai phục.
Nghĩ đến vừa rồi bảy cây đại đao nhắm tới, Đông Phương Bách minh bạch, nếu không có Đồng đại ca, chính mình hôm nay lành ít dữ nhiều.
“Không cần tạ ơn, đây là việc nên làm” Đồng
Bách Hùng lơ đễnh xua tay nói.
Khóe mắt liếc nhìn hắn, thấy biểu tình không giống làm bộ, Đông Phương Bách trong lòng có chút ấm áp, “Kia..Đồng đại ca tại sao lại đột nhiên đến đây?”
“Hắc hắc! Cũng thật trùng hợp a.” Đồng Bách Hùng hắc hắc cười hai tiếng, “Không phải tại ngươi vắng mặt sao? Đại tiểu thư cứ quấn lấy ta làm phiền, ta không kiên nhẫn liền buột miệng đáp ứng nàng tìm ngươi trở về, nàng lúc này mới ly khai. Ta nghĩ nếu ngày hôm sau nàng còn thấy ta, không chừng lại tiếp tục nháo loạn, hơn nữa trong đường lại không chuyện gì quan trọng, hỏi thăm rõ ràng liền đến Thái Hành Sơn tìm ngươi.”
“Nguyên lai là như vậy.” Gật gật đầu, Đông Phương Bách hiểu rõ nói. Trong lòng lại đoán chuyện lần này có phải hay không là kẻ đó......
“Nói đến đây a, Đông Phương huynh đệ, nghe huynh đệ trong giáo nói ngươi lần này mang người đi không ít a! Như thế nào còn đấu không lại Lộ Đông Thất Hổ?” Đồng Bách Hùng nghi hoặc nói.
“Cũng không có chuyện gì, bất quá là vận khí không tốt, tối hôm qua những người mang đi không biết ăn phải đồ hỏng gì, sáng nay tất cả đều bắt đầu tiêu chảy, sau đó liền hôn mê. Bảy người kia đột nhiên làm khó dễ, mới có thể đánh ta trở tay không kịp.” Sự tình không biết rõ ràng, Đông Phương Bách liền cũng chỉ thấy gì nói nấy.
“Thì ra là thế.” Nghe ý tứ của y hẳn đã một mình đấu với bảy người, Đồng Bách Hùng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Kế tiếp Đông Phương Bách phi ngựa tốc hành, Đồng Bách Hùng mặc dù không biết y gấp chuyện gì, nhưng cũng không tìm hiểu, mà là vung roi nhanh chóng đuổi kịp.
Liên tiếp ba canh giờ, đến khi ánh tịch dương phủ đầy mặt đất, Đồng Bách Hùng mới phi ngựa đuổi tới bên người y, đang muốn nói chuyện, lại nghe phía trước truyền đến thanh âm phẫn nộ.
“Bình Nhất Chỉ, ngươi hại chết ca ca ta, hôm nay ngươi nhất định để mạng lại đây!” Một người thần tình phẫn hận, căm tức nhìn nam tử trung niên đang bị vây bởi sáu người.
Nam nhân trung niên đưa tay vuốt chòm râu dài, rung đùi đắc ý nói: “Cũng không phải ta hại, ngươi lúc trước nếu muốn cứu hắn nhanh chóng, chỉ cần đáp ứng quy củ của ta, ai nói ngươi do dự. Kẻ hại chết ca ca ngươi chính là ngươi.”
Người nọ nghe vậy sắc mặt tối sầm, ánh mắt nhìn hắn mang theo hận ý.
“Đông Phương huynh ―― ai! Ngươi muốn đi đâu?” Đồng Bách Hùng phiêu mắt nhìn qua thấy không hứng thú, vì thế quay đầu đang muốn nói với người bên cạnh chạy nhanh chút nữa để trước khi trời tối có thể tới được thành trấn phía trước, đã thấy y phi ngựa hướng bên đó chạy tới.
“Ngươi là Sát nhân danh y ―― Bình Nhất Chỉ?” Nhìn người bị vây ở bên trong, Đông Phương Bách hỏi.
“Đúng là ta?” Sờ sờ râu, Bình Nhất Chỉ ngẩng đầu nhìn y, “Các hạ ――”
“Những người này ta giúp ngươi gϊếŧ, về sau, nhớ rõ giúp ta cứu một người!” Nghe được đáp án khẳng định, Đông Phương Bách lập tức đánh ra mấy chưởng, đem những kẻ đang vây quanh hắn đánh gục, bỏ lại một câu liền rời đi.
Đồng Bách Hùng thấy vậy liền nhanh chóng đuổi theo, nhìn thấy hắn vốn bị thương cánh tay phải lại xuất chưởng, không khỏi nói:”Đông Phương huynh đệ, ngươi cứu người nọ làm gì?”
Giải quyết mấy người kia xong, Đông Phương Bách liền tiếp tục đánh ngựa đi, coi như không nghe thấy câu hỏi của hắn.
“Đây là ai?” Nhìn thân ảnh vừa rời đi, Bình Nhất Chỉ híp mắt, sau đó nhìn về phía các thi thể trên mặt đất, “Một, hai...... Bảy, bảy người, Bình Nhất Chỉ ta từng nói gϊếŧ một người cứu một người, nhất định sẽ không phá hủy quy củ của mình, bảy cái mạng này ta sẽ nhớ kĩ!” Tự nói xong, cũng liền xoay người ly khai.
Liên tục chạy mười ngày sau, đến khi Đồng Bách Hùng có chút chịu không nổi, rốt cục cũng về tới Hắc Mộc Nhai.
“Vội vã trở về như vậy, không biết còn tưởng rằng có mĩ nữ xinh đẹp đang đợi ngươi.” Trêu chọc một câu, Đồng Bách Hùng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ta chịu không nổi, đi về trước. Ngươi nhanh chóng đi gặp giáo chủ, sau đó cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi!” Nói xong, liền hướng viện tử của mình bước đi.
Đông Phương Bách đi Đông viện, Nhậm Ngã Hành cũng không giữ lại, tùy ý nói chuyện với y hai câu liền cho y lui xuống.
Trên đường trở về, Đông Phương Bách hồi tưởng lại khi Nhậm Ngã Hành mới vừa nhìn thấy y, trên mặt chóng vánh lướt qua chút biểu tình mất tự nhiên, ánh mắt liền tối sầm lại.
Hy vọng y đã nghĩ nhiều.
Tới viện, tẩy trừ một thân phong trần, Đông Phương Bách liền đem tiêu phổ lần này thu thập được từ bên ngoài đặt vào trong một hộp gỗ, sau đó cầm lấy bản bí tịch ngồi trên bàn đọc.
Rất nhanh, trời tối, sau khi dùng bữa rồi luyện công như thường lệ, Đông Phương Bách liền lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng y đã tỉnh lại, một bên nhìn vách tường, nghĩ xem nên giải thích với người nọ như thế nào.
Ước chừng qua nửa canh giờ, tới thời điểm quen thuộc, Đông Phương Bách đợi một lát, vẫn không thấy có thanh âm của người nọ, vì thế liền gọi một tiếng, “Minh Nhật?”
Tường bên kia như trước im ắng, cũng không có người lên tiếng trả lời.
Nhíu nhíu mày, Đông Phương Bách nghĩ rằng hắn chưa đến, lại đợi thêm một hồi.
Thế nhưng, đến khi trời đã sáng hẳn, vẫn như trước không có ai để ý đến y.
Đông Phương Bách nhịn không được đem lỗ tai dán trên tường cẩn thận nghe một hồi, nhưng ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
“Không phải tại nhiều ngày không đợi được ta, hắn liền không đi Thính Phong hiên?” Thấp giọng đoán, đợi đến tận hừng đông Đông Phương Bách đành phải đứng dậy tới thư phòng.
Nhậm Ngã Hành bế quan, trong giáo cũng không có chuyện gì quan trọng, xử lý xong sự vụ thuộc bổn phận của mình, Đông Phương Bách có chút phân thần.
Liên tục vài ngày, tại thời điểm sáng sớm quen thuộc đều không đợi được người nọ, Đông Phương Bách không khỏi có chút nóng ruột. Nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình, người nọ có thể cũng có việc bận đi.
Lại qua mấy ngày nay, Nhậm Ngã Hành liên tiếp giao cho Đông Phương Bách nhiều nhiệm vụ. Mặc dù có chút không muốn, nhưng Đông Phương Bách vẫn là đi hoàn thành.
Các nhiệm vụ này mặc dù nguy hiểm, nhưng Đông Phương Bách lại chưa từng để ở trong lòng, trái lại hơn một tháng không liên hệ được với người nọ, khiến y vô cùng bất mãn.
Trong lòng vô cùng buồn bực, Đông Phương Bách lại phát hiện Nhậm Ngã Hành đang bất động thanh sắc âm thầm thu hồi quyền lực trong tay y, hơn nữa bắt đầu giao cho y các loại nhiệm vụ ngày càng nguy hiểm.
Tâm tình vốn không tốt, cảm kích đối với ân tình đề bạt của hắn trong lòng Đông Phương Bách cũng phai nhạt hai phần, nhưng cũng không có hành động gì.
Thế nhưng, Nhậm Ngã Hành lại khiến mọi việc trở nên trầm trọng hơn, tựa hồ có ý định muốn diệt trừ y.
Vì thế, tâm tình bất ổn vì đã lâu không đợi được tin tức của người nọ, Đông Phương Bách rốt cuộc cũng nổi giận. Đối với những hành động minh thương ám tiễn của Nhậm Ngã Hành cũng không còn làm ngơ, ngược lại bắt đầu điều động thủ hạ trong tay ngầm phản kích, hơn nữa bắt đầu chiêu mộ những người trong giáo về tay mình.
Tuy vậy, trừ bỏ những hành động lén lút, khi Nhậm Ngã Hành bất động, Đông Phương Bách cũng không có động tác khác.
“Minh Nhật......Ngươi có ở đó không?” Lại qua một bình minh nữa, rõ ràng ngay cả tiếng hít thở của người nọ cũng không nghe được, Đông Phương Bách dựa vào vách tường như trước thấp giọng hỏi.
Hắn không để ý tới mình nữa sao?
Đông Phương Bách không khỏi nghĩ, trong lòng liền hối hận ngày ấy đột nhiên rời Hắc Mộc Nhai, đối với Nhậm Ngã Hành cũng liền giận chó đánh mèo.
Nếu ngày đó không phải hắn kiên trì buộc mình xuất phát ngay lập tức, người nọ hiện giờ làm sao lại không liên hệ với y. Đông Phương Bách không khỏi nắm chặt hai tay, nếu là hắn...... hắn không cần để ý tới bất luận lời nói của kẻ nào, hắn còn có thể phái người đi tìm người nọ. Vừa tưởng tượng như vậy, mâu quang phút chốc tối sầm.
“Phó giáo chủ, giáo chủ triệu tập mọi người đến Thành Đức điện.” Trời đã sáng rõ, một giáo chúng ở ngoài viện gọi lớn.
Đông Phương Bách lên tiếng, sau khi cho kẻ truyền tin rời đi, đứng dậy đi rửa mặt, sau đó liền nhanh chóng chạy tới Thành Đức điện.
“Đông Phương huynh đệ, bên này.” Nhìn thấy người đang đi vào đại điện, Đồng Bách Hùng vẫy vẫy tay.
Phiêu mắt liếc nhìn đại điện, chưa thấy giáo chủ đến, Đông Phương Bách liền hướng hắn đi qua.
Một lát sau, Nhậm Ngã Hành từ bên cạnh thượng đài đi ra.
“Nhật Nguyệt thần giáo, bách chiến bách thắng, Nhậm giáo chủ, văn thành vũ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”
Trong điện mọi người đồng thời cúi người hô lớn.
Nhậm Ngã Hành sang sảng cười hai tiếng, lập tức ngồi xuống, “Có biết vì sao ta gọi các ngươi đến?”
Mọi người nhìn nhau vài lần, trăm miệng một lời nói: “Thuộc hạ không biết, thỉnh giáo chủ giảng giải.”
“Ta hôm nay tới là để khen thưởng một người, nói vậy hẳn các ngươi cũng đoán được là ai.”
Nhậm Ngã Hành nói xong, nhưng không ai tiếp lời.
“Đông Phương phó giáo chủ.” Sau một lúc lâu, Nhậm Ngã Hành hô một tiếng.
Đông Phương Bách bước ra, “Có thuộc hạ.”
“Đông Phương phó giáo chủ có công thay ta chưởng quản thần giáo, hiện ban thưởng cho ngươi trấn giáo chi bảo của thần giáo ――”Quỳ Hoa Bảo Điển”. Hy vọng ngươi hảo hảo tu tập, không nên cô phụ mong đợi của ta.” Nói xong, đem một cái thiết hạp tử
(hộp sắt)ném xuống.
Dưới những ánh mắt bất đồng của mọi người, Đông Phương Bách hai tay tiếp được thiết hạp, “Thuộc hạ đa tạ giáo chủ!” Trong mắt thoáng qua một mạt nghi hoặc cùng sâu xa.
Đem bí tịch cho y xong, Nhậm Ngã Hành lại tùy ý cùng mọi người ta nói hai câu liền giải tán.
Trở lại viện tử, nhìn thấy bí tịch trong tay trang đầu tiên viết tám chữ lớn “Muốn luyện công phu, trước tiên tự cung”, Đông Phương Bách sắc mặt lúc này liền đen, liền quăng sang một bên, cũng không để ý tới.
Thế nhưng, kế tiếp, Đông Phương Bách ở trong nhai cũng nhiều lần gặp chuyện, hơn nữa người trong tay cũng bị ám sát không ít.
Thời gian một ngày lại một ngày qua đi, không có tin tức của người nọ, Nhậm Ngã Hành lại từng bước ép buộc vào thế hạ phong, rốt cuộc, một đêm, Đông Phương Bách lại cầm lấy bản “Quỳ Hoa Bảo Điển” kia.
Lật xem xong, Đông Phương Bách minh bạch bí tịch trong tay là vật bất phàm, nếu luyện thành, sẽ có thể cùng Nhậm Ngã Hành một chín một mười, không phải không thể chiến thắng.
Nhưng nghĩ tới điều kiện trước nhất, Đông Phương Bách lại có chút do dự.
Ở trên giường ngồi cả một đêm, đợi đến tận hừng đông, Đông Phương Bách rốt cuộc thất vọng.
“Nếu ngươi biết, có thể đồng ý để ta luyện công pháp âm tà này không?” Xoa xoa mặt tường, Đông Phương Bách thấp giọng hỏi, lập tức lại nhẹ giọng cười rộ lên, thế nhưng trong đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Một lát sau, Đông Phương Bách xuống giường rửa mặt, thu thập sạch sẽ xong, đứng ở trước giường thấp giọng lẩm bẩm “Sau này, chỉ sợ chân chính ở trước mặt ngươi là Đông Phương Bất Bại.” Nói xong liền mở ra một đạo cửa ngầm trong phòng rồi đi vào.
Trên Hắc Mộc Nhai nhanh chóng truyền ra tin tức phó giáo chủ bế quan luyện võ, Nhậm Ngã Hành nhận được tin, vừa lòng nở nụ cười.
Ở một nơi khác, Thiên Sơn.
“Minh Nhật a, Thính Phong hiên đã được xây dựng lại rất tốt, tại sao ngươi vẫn rầu rĩ không vui?” Biên Cương lão nhân thấy hắn mấy tháng nay không có chút cao hứng vui vẻ nào, không khỏi quan tâm hỏi.
Nhìn thấy nơi giống Thính Phong hiên trước kia như đúc, Âu Dương Minh Nhật trong lòng thầm than một tiếng.