Thanh âm kích động của Cát Vân Đình vừa thốt ra, mọi người vừa mới nhẹ nhàng thở phào lập tức nhảy dựng, trừng mắt nhìn qua.
Khó khăn lắm giáo chủ mới đi khỏi, ngươi đột nhiên lên tiếng là vì cái gì a?
Mà Âu Dương Minh Nhật nghe thấy có người gọi tên mình liền ngừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng khi nhìn thấy nữ tử ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện ở hậu sơn, quấy rầy nhã hứng thổi tiêu của mình, chân mày nhăn lại một chút, nhìn qua thì khó mà phát hiện.
Thấy nữ nhân kia thế mà lại dám gọi người của mình một cách thân mật như vậy, trong lòng Đông Phương Bất Bại cực kì không thích.
Phát hiện người nọ nhìn thấy nữ nhân kia bị hai giáo chúng bắt giữ đến chật vật, thì chân mày có chút cau lại, ánh mắc sắc bén của Đông Phương Bất Bại lập tức đảo qua kẻ gây ra họa lần này. Đầu ngón tay co lại nhẹ nhàng mân mê một cây tú hoa châm, tựa hồ sẵn sàng bắn ra bất kì lúc nào.
Cảm nhận được độ ấm xung quanh lại hạ xuống, mọi người run lên một chút rồi tất cả lại đặt ánh mắt lên người Âu Dương Minh Nhật, thấy hắn trầm mặc nhìn Cát Vân Đình, không khỏi hò hét trong lòng: nàng đây là tự mình tìm chết a, đừng có cầu tình cho nàng nữa, mau dẫn giáo chủ về dùng bữa đi!
Song, một lát sau, Âu Dương Minh Nhật cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không để ý đến nữ tử từ đâu tới này, lại càng không xin tha cho nàng, mà là đột nhiên nói với người bên cạnh: “Ta biết hôm qua vì sao tâm tình ngươi không tốt.”
A! Chuyện gì đây?
Những người vây xem xung quanh nghe thấy lời đột ngột kia, không khỏi không phản ứng kịp.
Kì thật trong lòng y cũng hiểu rõ, nếu người này đã đồng ý mãi ở bên mình, tất nhiên sẽ không để ý tới bất kì người nào khác. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua hắn thổi xong một khúc tiêu, mà nữ tử kia lại ở một bên nghe, tâm tình y liền không thoải mái. Nhưng, chuyện lúc nào lại bị hắn nhắc đến, Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy có chút ngượng ngùng bối rối, hơi hơi hạ mí mắt.
“Hôm qua ta vừa mới lấy tiêu ra thì nàng liền tới, bị quấy rầy hưng trí nên sau đó ta cũng không có thổi.” Nhớ lại buổi sáng y cứ buồn bực không được tự nhiên chạy ra ngoài là vì việc này, khóe môi Âu Dương Minh Nhật không khỏi nhiễm thêm chút ý cười nhỏ nhẹ.
Bị ý cười trên mặt hắn khiến cho thẹn quá hóa giận, Đông Phương Bất Bại nghiêng ánh mắt liếc hắn, “Nhân tiện đang ở ngay đây, nếu ngươi cảm thấy còn tiếc nuối hôm qua thì bây giờ liền thổi cho nàng nghe a!”
Thấy y già mồm át lẽ phải, Âu Dương Minh Nhật cũng chỉ cười cười, lập tức nói với y: “Tiêu khúc của ta chỉ thôi cho ngươi nghe.”
Nghe xong lời này của hắn, khóe môi Đông Phương Bất Bại không kìm được mà giương cao, nghiêng đầu nhìn hắn, trong khóe mắt ánh lên chút gợn nước, kiều diễm mà chứa đầy vui sướиɠ, “Thật sao?”
Mặc dù Âu Dương Minh Nhật chỉ cười mà không nói, song cũng không ngăn được Đông Phương Bất Bại tâm tình sung sướиɠ, “Chúng ta trở về đi.” Nói xong liền nắm tay hắn bước đi.
Ngay từ khi người nọ mới xuất hiện ở Hắc Mộc Nhai, vô tình thấy người đó một thân thanh dật xuất trần, Cát Vân Đình đã ghi tạc trong lòng. Sau khi hỏi thăm kĩ lưỡng mới biết y thuật của hắn tuyệt đỉnh vô song, cũng rất được giáo chủ coi trọng, nàng liền động tâm.
Hôm qua mới gặp, dù cho người nọ không hề để ý đến mình, nhưng Cát Vân Đình cũng chỉ cho rằng đó là phong phạm quân tử của người nọ, sợ mạo phạm nàng. Cho nên hôm nay, khi nàng đang gặp họa thì nhìn thấy hắn, Cát Vân Đình cảm thấy nhất định người đó sẽ cứu mình. Lúc này thấy hắn sắp đi, cũng chỉ cho rằng hắn không hiểu tình cảnh của mình, vì thế thừa dịp những người đang bắt giữ mình không chú ý, liền mạnh mẽ giãy ra, sau đó bổ nhào về phía lưng của Âu Dương Minh Nhật.
Hành động này của nàng rất đột ngột, hơn nữa là hoàn toàn không lưu lại đường lui, dồn hết sức lực, khi phản ứng lại Đông Phương Bất Bại cũng chỉ có thể kịp kéo người đứng bên cạnh mình sang một bên.
Lôi kéo như vậy, Âu Dương Minh Nhật tránh được, nhưng Cát Vân Đình mất đà nên cũng không thể dừng lại, mà lao vào một bên vai của Đông Phương Bất Bại.
Nàng chết chắc rồi!
Mọi người hoảng sợ nhìn nữ nhân vẫn còn dán nửa thân mình vào trên người giáo chủ đại nhân, cơ hồ đồng thời nghĩ vậy.
Chưa từng thấy có kẻ nào muốn tìm chết đến như vậy, Đông Phương Bất Bại giận dữ đến bật cười, nhưng trong lúc nhất thời lại quên mất việc đánh bật cái kẻ muốn tìm chết này ra khỏi người mình.
Tuy nhiên, y quên, nhưng người bên cạnh y lại không quên được, ý cười trên mặt Âu Dương Minh Nhật tiêu tán, đôi môi mím lại, ẩn ẩn giận dữ.
Mọi người chỉ thấy một vệt vàng kim chợt lóe trước mắt, thân ảnh màu đỏ vốn còn bám trên người giáo chủ đại nhân kia lập tức bay ra ngoài, “thịch” một tiếng ngã mạnh xuống mặt đất.
Nghiêng đầu nhận thấy sắc mặt hắn có chút không tốt, Đông Phương Bất Bại cũng không còn tức giận như vậy, thậm chí còn nhéo nhéo mu bàn tay hắn, ý muốn trấn an.
Song ngay sau đó, động tác của Âu Dương Minh Nhật lại khiến toàn thể đám người vây xem ở đó sợ ngây người ―― hắn đưa tay kéo mạnh áo khoác ngoài của giáo chủ đại nhân ra, ném xuống đất!
“Minh Nhật?” Đông Phương Bất Bại cũng có chút kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Âu Dương Minh Nhật thản nhiên nói: “Áo bẩn rồi, chúng ta trở về đổi cái khác.”
Chẳng lẽ người này đang để ý chuyện nữ nhân kia dựa vào người y?
Bình tĩnh nhìn hắn một hồi, Đông Phương Bất Bại thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, lập tức gật đầu.
Nhìn thấy giáo chủ không hề tức giận, ngược lại hình như còn nở nụ cười, mọi người nhất thời hiểu ra: thì ra là giáo chủ ghét bỏ bị người chạm vào y phục của y! Vị này thật hiểu giáo chủ a! Giáo chủ còn chưa lên tiếng đã biết cởϊ áσ cho giáo chủ vứt đi.
“Đưa kẻ này tới Hình đường, hình phạt tăng gấp đôi.” Bỏ lại một câu, Đông Phương Bất Bại cùng người bên cạnh cầm tay nhau rời đi.
Giáo chủ đi có vẻ rất thoải mái vui vẻ, hơn nữa tâm tình hình như cũng không tệ, trong lòng mọi người không khỏi tự nhủ – từ sau phải tạo quan hệ thật tốt với Âu Dương Minh Nhật a!
Chỉ có Tang Tam Nương chú ý tới bàn tay triền miên nắm chặt của hai người, ánh mắt không khỏi có chút dao động.
“Âu ――” nhìn thấy cái người vẫn luôn ôn nhuận như ngọc kia cách mình ngày càng xa, Cát Vân Đình vốn tưởng mình sẽ được cứu không khỏi sợ hãi đến cùng cực, chưa từ bỏ ý định mà quát to.
Thật vất vả mới có thể khiến giáo chủ khôi phục tâm tình mấy ngày nay mà rời đi, bọn họ cũng không muốn phải chịu cái nhiệt độ lạnh băng của giáo chủ lần nữa chút nào. Tang Tam Nương, Tần Vĩ Bang cùng mấy vị hương chủ cơ hồ lập tức bước tới điểm huyệt đạo, không cho nàng lên tiếng.
Những người khác ném về phía mấy người có phản ứng nhanh nhất ấy những ánh mắt tán thưởng, sau đó đều yên tâm mà tản đi.
“Lần sau có chuyện gì không vui cứ nói ra.” Nghĩ lại, có lẽ người này vì buồn bực chuyện hôm qua cho nên ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã vội bỏ đi, Âu Dương Minh Nhật dặn dò y.
Vô thức mân mê, cuốn lấy ngón tay hắn, Đông Phương Bất Bại đáp lại: “Ta luôn tin tưởng ngươi. Chỉ là nhìn thấy ngươi đứng cạnh một nữ tử khác thì thấy không vui, vậy thôi.”
Chuyện hôm qua, chẳng qua là sau khi ngủ hắn đi dạo đến hậu sơn, ai ngờ lại đυ.ng phải nữ nhân kia, đã vậy còn bị y nhìn thấy. Bên cạnh việc có chút bất đắc dĩ, kỳ thật Âu Dương Minh Nhật cũng hiểu được cảm giác của y, dù sao ban nãy khi nữ nhân đó dựa trên người y, chính hắn cũng rất không vui, vì thế liền nói: “Như vậy, tốt nhất ngươi cứ ở bên ta mỗi giờ mỗi khắc.”
“Ta cũng nghĩ vậy!” Đông Phương Bất Bại cười cười đáp ứng, lại đột nhiên nhớ lại một chuyện, liền dừng bước quay sang nhìn hắn, “Vừa rồi sao ngươi lại nhìn chằm chằm nàng lâu vậy?”
Âu Dương Minh Nhật nhìn thẳng y nửa ngày, nhìn đến khi y sắp thẹn quá thành giận mới cúi xuống, nói nhỏ một câu vào tai y.
Nghe hắn nói xong, Đông Phương Bất Bại không để ý “hừ” một tiếng, rời tầm mắt đi, song lại không che giấu được rặng đỏ lan dần như tai xuống đến tận cổ.
Thấy vậy, Âu Dương Minh Nhật hơi mím môi cười nhàn nhạt, rồi nắm tay y cùng trở về viện tử.
Ngày hôm sau, quả nhiên Đông Phương Bất Bại một tấc cũng không rời hắn, khi xử lý sự vụ cũng lôi kéo hắn đi cùng, ôm hôn vài lần rồi chia một nửa công việc cho hắn. Đối với chuyện này, Âu Dương Minh Nhật cũng chỉ cười đầy dung túng, tất cả đều thỏa mãn giáo chủ đại nhân.
Mà khi tới Thành Đức điện nghị sự, Đông Phương Bất Bại cho người xếp thêm một chiếc ghế, để thêm một cái bàn, cho người nọ ngồi bên cạnh đọc sách hoặc thưởng trà.
Nói đến chuyện này, cũng có mấy trưởng lão có ý kiến về việc này, nhưng dưới sự trấn áp của Đông Phương Bất Bại. Hơn nữa cũng thấy vị thần y “Trại Hoa Đà” kia không để ý tới bọn họ bàn việc, và cũng vì thấy tâm tình giáo chủ khi có hắn ở đấy thì tốt hơn rất nhiều, nên sau đó cũng không có ai phản đối chuyện này.
Mà về xưng hô, bởi vì trên nhai phát hiện hình như giáo chủ đại nhân không thích người ngoài gọi tên hoặc họ hoặc cả họ lẫn tên của Âu Dương Minh Nhật, vì vậy mọi người đều gọi hắn là “Trại Hoa Đà” hoặc “công tử”.
Thời gian nhàn nhã luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã gần tới cuối năm.
Sắp cuối năm, sự vụ trong giáo tăng lên không ít, Đông Phương Bất Bại liền triệu tập đường chủ của các phân đường đến Thành Đức điện.
Các đường chủ cung kính hành lễ, sau đó tự giác chia nhau đứng về phía hai bên phòng, mọi người nhìn trái nhìn phải, không hiểu sao cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Lần này Đồng Bách Hùng phản ứng khá nhanh, “Giáo chủ, Trại Hoa Đà đâu?”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, căn bản ngày thường cứ nhìn thấy giáo chủ là sẽ thấy thần y Trại Hoa Đà, thấy Trại Hoa Đà liền có thể thấy giáo chủ, lúc này thấy trên bục cao chỉ có một người, quả nhiên là có chút không quen.
Đối với vị công tử y thuật cao siêu, võ công trác tuyệt, lại không chuyện gì không biết này, Đồng Bách Hùng cùng tất cả giáo chúng trên dưới Hắc Mộc Nhai đã ở chung với Âu Dương Minh Nhật hơn nửa năm nay đều rất có thiện cảm với hắn.
Dù sao, hắn nhìn qua luôn mang một vẻ mặt đạm nhiên bình thản, nhưng mỗi khi trong thần giáo hoặc người nhà của giáo chúng trong thần giáo có bệnh nan y gì, hắn cũng có thể ra mặt trị bệnh. Y thuật không chút kém cỏi hơn so với cái kẻ “Sát nhân danh y” kỳ quái chuyên làm khó người khác kia. Hơn nữa, mấu chốt là, mỗi lần giáo chủ phát hỏa thì chỉ cần hắn xuất hiện là sẽ có thể cứu bọn họ ra khỏi “biển băng” của giáo chủ.
Đối với vị tri kỉ vô song này của giáo chủ, trên dưới Nhật Nguyệt thần giáo đều tỏ vẻ vô cùng vui mừng.
Nhắc tới hắn, biểu tình trên mặt Đông Phương Bất Bại vô thức trở nên nhu hòa, “Hắn xuống chân núi làm chút chuyện.”
“Vậy a” một tiếng, Đồng Bách Hùng cũng không nhiều lời nữa.
Kế tiếp đó, các đường chủ báo cáo những chuyện đã xảy ra cùng tình hình của phân đường mình trong một năm vừa qua. Sau đó lại bàn luận xem xử lý vấn đề một số phân đường xuất hiện hiện tượng không đủ chỗ cho giáo chúng thì phải xử lý ra sao.
Đợi cho các đường chủ nói xong, Đông Phương Bất Bại lại giao thêm một số việc, còn chỉ điểm góp ý vài câu cho mấy vị đường chủ, không khí trong đại sảnh coi như bình yên hài hòa, mọi người ngồi trong đó cũng ít nhiều thả lỏng hơn.
Đúng lúc này, Đông Phương Bất Bại vuốt nhẹ tay vịn, chuyển đề tài, “Nói đến đây, ai có thể nói cho bổn tọa, tiền bạc thu được năm nay từ các phân đàn khắp nơi tại sao còn chưa chuyển về thần giáo?”
Một lời đầy lạnh lùng này vừa ra, mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không ai dám lên tiếng trả lời.
Nếu có công tử ở đây thì tốt rồi!
Trong lòng các đường chủ yên lặng nghĩ, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Tần Vĩ Bang vô tình phiêu mắt nhìn ra ngoài một cái, lập tức ánh mắt sáng ngời, lén âm thầm đẩy đẩy Đồng Bách Hùng.
Đồng Bách Hùng liếc mắt nhìn sang hắn, nghĩ rằng ý Tần Vĩ Bang là bảo mình nhìn sắc trời, vui vẻ nói: “Giáo chủ, thời gian không còn sớm, có thể Trại Hoa Đà đã về, chờ giáo chủ trở lại dùng cơm trưa.”
Tất cả mọi người cúi thấp đầu, Đồng đường chủ, ngươi nói thì nói đi, nhưng có thể không dùng cái ngữ khí vui vẻ rõ ràng như vậy không?
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa nói xong, không khí trong đại điện càng trở nên lạnh lẽo.
Các đường chủ phỏng đoán hậu quả sau đó, đồng thời run lên, đầu cúi càng thấp, trong lòng đã chuẩn bị tốt để bị trách mắng.
Nào biết, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng lên, “Bổn tọa cho các ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau......” Lưu lại âm cuối khiến các đường chủ không nghĩ cũng biết, y liền lập tức bước ra ngoài.
Đợi giáo chủ đại nhân đi khuất bóng, mọi người mới ngẩng đầu, người thứ nhất phản ứng: không sao rồi? Người thứ hai phản ứng: công tử quả nhiên là cái cớ tốt nhất!