“Minh Nhật......”
Nghe ngữ điệu trầm thấp của y, Âu Dương Minh Nhật ôm lấy bờ vai y, hỏi: “Sao vậy?”
Cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của người nọ truyền tới, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, u ám trong ánh mắt Đông Phương Bất Bại dần dần tan đi.
Chỉ cần có người này làm bạn, còn những người khác ra sao không có quan hệ gì với y. Dù sao đi nữa trên khắp thế gian rộng lớn này, y cũng chỉ muốn một người.
Nghĩ như vậy, tâm tình liền vui vẻ, vặn vẹo trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái, Đông Phương Bất Bại chậm rãi mở miệng, kể lại chuyện cũ của mình.
Khi vừa mới gặp mặt, Đông Phương Bất Bại cũng đã kể sơ lược không ít chuyện về quá khứ của y, song lại không hề cẩn thận, tỉ mỉ như hôm nay.
Y nói, thiếu nữ tên Doanh Doanh kia từ nhỏ đã vui đùa lớn lên bên cạnh y, động tác vỗ về tấm lưng y trong vô thức của Âu Dương Minh Nhật hơi dừng một chút, có chút tiếc nuối khi những năm qua, người ở bên y lại không phải là mình.
Thế nhưng, khi nghe y nói rằng, mỗi ngày chuyện y chờ mong và vui vẻ nhất chính là khi được nghe tiếng tiêu của mình lúc sáng sớm, khi cùng mình nói chuyện phiếm, những tiếc nuối ấy lại tiêu tan.
Dù sao ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau như vậy, bọn họ có thể vô tình quen nhau vào mười mấy năm trước, và mười mấy năm sau được gặp nhau, đã là do ông trời quá ưu ái bọn họ.
Nghe y nói, y và giáo chủ trước ― Nhậm Ngã Hành, tranh đấu gay gắt, cuối cùng y lựa chọn tu luyện thứ công phu thương tổn đến chính bản thân mình – 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, sau đó thành công khống chế Nhậm Ngã Hành, nhốt hắn dưới đáy Tây Hồ. Bàn tay Âu Dương Minh Nhật phủ lên tóc y, lông mày cau lại, đau lòng vì người trong ngực.
Tuy rằng hắn có vẻ như chẳng hề để ý chuyện này, nhưng khi kể lại chuyện mình luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, Đông Phương Bất Bại bất giác ngẩng lên quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn nhăn mày, trong mắt y không khỏi hiện lên chút mất mát, không nhịn được hỏi: “Ngươi...... Có phải ngươi không đồng ý chuyện ta luyện loại võ công kia?”
Hạ mắt xuống, nhìn thấy y đang mím môi, ngón tay khẩn trương nắm lấy vạt áo của mình, Âu Dương Minh Nhật gỡ bàn tay kia của y, đan lại cùng năm ngón tay của hắn, mười ngón khăng khít triền miên: “Luyện môn võ công kia, bây giờ ngươi lại hối hận?”
“Chuyện Đông Phương Bất Bại ta đã làm sẽ không bao giờ hối hận!”
“Không hối hận?” Âu Dương Minh Nhật mỉm cười, “Vậy ngươi có biết người trong thiên hạ nhìn ngươi như thế nào không?”
“Đông Phương Bất Bại ta thế nào, đám người trong thiên hạ đó có tư cách gì để bàn luận? Ta cũng chẳng quan tâm đến mấy kẻ râu ria không quan trọng đó nghĩ cái gì.”
Thấy y hơi ngẩng đầu, mang theo sự ngạo mạn bễ nghễ thiên hạ, ý cười
trên mặt Âu Dương Minh Nhật càng sâu, “Đây mới là Đông Phương Bách mà ta biết. Nếu ngươi đã không hối hận, ta có thể có bất mãn gì?”
“Nhưng ngươi không phải những kẻ râu ria đó, hiện tại ta chỉ quan tâm đến suy nghĩ của ngươi, ngươi thật sự sẽ không để ý sao?” Đông Phương Bất Bại nói.
“Nguyên lai Âu Dương Minh Nhật trong mắt ngươi là một kẻ dối trá, lời nói không thể tin?”
Nghe hắn thở dài một tiếng bày ra bộ dáng thất vọng, khiến Đông Phương Bất Bại cười khẽ, nhịn không được mà nhéo nhéo mặt hắn, “Thì ra Minh Nhật cũng biết nói đùa sao?”
“Nói đùa?” Thấy y cười vui vẻ, trong mắt đã không còn đắn đo, hai má trắng nõn có chút ửng hồng, Âu Dương Minh Nhật kéo lấy tay y, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, lại có chút bá đạo hạ một nụ hôn xuống môi y, cùng y trao đổi một nụ hôn ngọt ngào đến không thể hít thở.
Đến tận khi y sắp không thở nổi, Âu Dương Minh Nhật mới buông ra, ghé vào bên tai y nói thầm, “Để xem sau này ngươi có còn hoài nghi lời ta nói hay không.”
Nghe hắn nói vậy, Đông Phương Bất Bại tựa vào ngực hắn thở dốc, ánh mắt hơi nghiêng liếc hắn một cái.
Một lát sau, Đông Phương Bất Bại nhớ lại, nếu người nọ đã không để ý, vậy tại sao vừa rồi lại nhíu mày? Đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe hắn nói: “Vì sao còn nhốt người dưới Tây Hồ?”
Mặc dù Âu Dương Minh Nhật không phải kẻ hay gϊếŧ người, nhưng khi nghe y kể, đối với kẻ tên Nhậm Ngã Hành trước kia chèn ép y mọi nơi mọi lúc, thậm chí còn mang tâm tư ác độc giao cho y cuốn
《 Quỳ Hoa bảo điển 》 kia, hắn thật sự không thể vui nổi.
Tự hỏi trong lòng, kỳ thật Đông Phương Bất Bại cũng không biết lúc trước vì sao không gϊếŧ người nọ, vì thế nói: “Coi như là báo đáp ơn tri ngộ năm đó của hắn đi.”
Thấy vậy, Âu Dương Minh Nhật cũng không nhiều lời nữa.
Đông Phương Bất Bại liền tiếp tục nằm trong ngực hắn, câu được câu chăng kể lại những chuyện cũ trước kia.
Nghe y kể chuyện phân đàn Sóc Châu lần đó là do một thuộc hạ tâm phúc của Nhậm Ngã Hành – Hướng Vấn Thiên âm mưu trù tính, lại đoán rằng có lẽ Nhậm Doanh Doanh đã biết chuyện của phụ thân nàng nên mới chạy khỏi nhai. Trong lòng Âu Dương Minh Nhật có chút không vui, ơn sinh thành cũng không thể sánh bằng ơn dưỡng dục, tốt nhất nữ nhân tên Nhậm Doanh Doanh kia đừng có làm ra việc gì khiến y thất vọng.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn tràn ra sự lạnh lùng tàn khốc, bỗng chợt nhận ra người trong lòng đã không còn tiếng nói, cúi đầu thì thấy người nọ vậy mà đang ngủ, khóe môi hắn không khỏi cong lên.
Lại ngồi thêm một lúc, đợi y hoàn toàn ngủ say, Âu Dương Minh Nhật mới ôm lấy y, bước vào phòng nghỉ.
Vành trăng cong cong không biết từ lúc nào đã treo trên ngọn cây, bầu trời đã dần dần tối.
Một cơn gió thổi tới, đột ngột mở tung ra hai cánh cửa không đóng chặt, khiến cho ánh nến trong phòng chập chờn.
Có lẽ là bởi vì ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, người vốn đang ngủ trên giường lại không an ổn mà trở mình, sau đó liền tỉnh dậy.
Trời tối rồi?
Thấy trên giường chỉ còn một mình mình, Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, y còn đang ngạc nhiên mờ mịt không biết người nọ đã đi đâu, chợt nghe thấy từ bên kia truyền tới tiếng nước dội.
Y chỉ mặc trên người một chiếc áo đơn bạc, bước xuống giường, đi sang phía bên trái phòng mình, mở ra mặt tường trước mặt rồi bước vào.
Bước qua tấm bình phong thêu hoa mẫu đơn diễm lệ, Đông Phương Bất Bại liền sững sờ ngây ra tại chỗ.
Mái tóc người trong hồ đen nhánh tựa mực, lúc này đang xõa ra, rối tung, lại bởi vì tư thế hơi nghiêng về phía trước mà mái tóc dài ấy chảy xuống, che khuất bờ vai. Vài lọn tóc nhỏ còn lại không thể che đi tấm lưng có chút gầy của hắn. Ở trong hồ đầy hơi nước mờ mịt làm phông nền, khiến bóng dáng hắn giữa màn sương đó thật sự giống như một vị thần tiên lạc bước nơi trần thế, không nhiễm một hạt bụi trần.
“Ngươi tỉnh.”
Âm thanh trong trẻo làm cho Đông Phương Bất Bại hồi thần, y bước tới bên cạnh hồ cũng là lúc Âu Dương Minh Nhật quay đầu lại.
Thấy điểm chu sa trên mi tâm hắn bị hơi nóng của dục trì khiến cho càng thêm đỏ rực rỡ, Đông Phương Bất Bại như bị mê hoặc, không nhịn được mà cúi người xuống, điểm một ngón tay lên đó.
Hơi lạnh từ ngón tay cùng nhiệt độ ấm nóng của nước hồ tương phản, Âu Dương Minh Nhật hơi run một chút, vừa hơi nghiêng người tránh đi trong vô thức, lại thấy người nọ nhào về phía mình.
“Muốn làm gì vậy?” Tiếp được người nọ ôm vào trong ngực, Âu Dương Minh Nhật chọc chọc trán y.
Không thèm để ý việc mình mơ hồ trượt chân ngã xuống hồ, Đông Phương Bất Bại ghé vào tai hắn, nửa thật nửa giả thầm thì: “Bị ngươi mê hoặc.” Nói xong, môi liền hạ xuống điểm chu sa diễm lệ đó, đầu lưỡi tinh nghịch còn nhẹ nhàng quét qua.
Đôi môi ấm áp kề sát lại, hơi thở ẩm ướt phả ngay giữa trán mình, cảm giác vừa ngứa ngáy, vừa tê dại lại vừa nóng bỏng từ trán lan tỏa toàn thân, Âu Dương Minh Nhật lui một chút, rồi lại ngẩng lên tiếp lấy đôi môn của y, hôn sâu.
Trên mặt Đông Phương Bất Bại hơi ửng đỏ, bàn tay đặt lên vai hắn.
Đến khi y tưởng như khó có thể tiếp tục hô hấp, cánh môi ấm áp của Âu Dương Minh Nhật mới từng chút từng chút hạ xuống, đặt lên cần cổ thon dài của y.
Thân thể Đông Phương Bất Bại hơi run rẩy một chút, từ từ nóng lên, “Minh Nhật......”
Ngẩng đầu lên, Âu Dương Minh Nhật thấy đôi đồng tử mơ màng mê ly của y đang nhìn mình, hai gò má trắng nõn tựa bạch ngọc lúc này cũng ửng đỏ, trong ánh mắt còn lưu chuyển vài tia quyến rũ, xinh đẹp lạ thường mang theo một chút mê hoặc, hút hồn vô cùng.
Nâng tay gỡ ra ngọc quan đang buộc trên đầu y, “tõm” một tiếng, ngọc quan rơi xuống hồ, tiếp theo đó là mái tóc dài ào ạt phủ xuống, khiến người ta càng có cảm giác muốn tiếp xúc thân mật.
“Đông Phương.” Bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má y, hơi thở Âu Dương Minh Nhật cũng trở nên rối loạn.
Thấy đôi đồng tử vẫn luôn trong sáng, thản nhiên của hắn vì mình mà nhiễm đầy màu sắc tìиɧ ɖu͙©, Đông Phương Bất Bại hơi cong khóe môi, nắm lấy tay hắn, dẫn dắt cởi chiếc áo đơn bạc của mình, rồi lập tức dán sát vào ngực hắn.
Da thịt tiếp xúc thân mật khiến nhiệt độ cơ thể của hai người càng trở nên nóng bỏng, Đông Phương Bất Bại như còn ngại không đủ, một bàn tay dò xét hướng về hạ thân của hắn.
Thở mạnh ra một tiếng, Âu Dương Minh Nhật lập tức ôm chặt người trong l*иg ngực, hỗn loạn hạ những nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng lên cổ, lên gáy, lên xương quai xanh xinh đẹp của y, tay cũng bất giác di chuyển vuốt ve thắt lưng y.
“Ư......” Theo từng động tác của hắn, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ, động tác nắm lấy thứ kia của hắn chuyển động càng thêm nhanh.
Y căng thẳng, khiến cho Âu Dương Minh Nhật rên lên một tiếng, đôi môi dừng trên xương quai xanh của y bất giác không thể không chế lực đạo, lưu lại một dấu vết rõ ràng mà diễm lệ.
“Hừ” một tiếng, Đông Phương Bất Bại không ngừng cọ qua cọ lại trên người hắn, bàn tay ngọc ngà nắm lấy vật kia cũng chuyển động càng nhanh.
Không biết là do hơi nóng của nước hồ hay do hơi nóng từ người trong ngực, trên trán Âu Dương Minh Nhật đã toát ra lớp lớp mồ hôi, bàn tay đang quanh quẩn trên lưng người trong lòng dần dần chuyển xuống, lưu luyến nơi bờ mông trắng mịn, không muốn rời đi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay kia mon men tới trước người y, dọc theo xương quai xanh mà đi xuống, mới vừa chạm đến l*иg ngực phập phồng của y, Âu Dương Minh Nhật cảm giác người trong lòng run rẩy, thở hắt ra một hơi hổn hển, tay liền dừng lại ở nơi đó, giống như vô ý đùa giỡn với hai điểm hồng hồng trên ngực, khiến chúng dựng thẳng lên.
“Hah… a......” Cảm giác vật nóng bỏng trong lòng bàn tay mình lại lớn thêm một vòng, Đông Phương Bất Bại vừa mới cong môi lên, đã bị bàn tay dịu dàng của hắn lưu luyến vuốt ve l*иg ngực khiến y bật ra những tiếng rêи ɾỉ đầy quyến rũ, âm cuối hơi cao lên, mang theo sự mê hoặc câu hồn khiến cho hô hấp của thủ phạm càng ngày càng nặng nề.
Chơi đùa trước ngực y một hồi, bàn tay trắng nõn tiếp tục trượt xuống dưới, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy những nơi bị hắn chạm đến đều dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng không thể dập tắt, cả cơ thể dán lên người hắn, cọ cọ nơi cần cổ, vô thức tìm kiếm đôi môi hắn rồi triền miên hôn lên.
Khi bàn tay hắn thăm dò đến nơi giữa hai chân, vuốt ve ngọc trụ mềm mại mà lẻ loi vì thiếu hai bên âm nang, thân mình Đông Phương Bất Bại cương cứng, song cảm nhận được động tác của hắn vẫn đong đầy nhu tình như trước, mới chậm rãi thả lỏng.
Tuy rằng đã sớm biết, khi thật sự chạm đến vết thương dữ tợn hai bên ngọc trụ của y, ngực
Âu Dương Minh Nhật không khỏi ẩn ẩn đau đớn. Trong nháy mắt cảm nhận được thân mình y căng thẳng, nụ hôn của hắn không khỏi mang theo chút lo lắng liền chậm lại, càng thêm chất chứa tình cảm. Đầu lưỡi mềm mại nóng ấm mang theo tình ái ôn nhu dịu dàng cùng cảm xúc đau xót yêu thương cuốn lấy y, triền triền miên miên không dứt.
Đợi đến khi hai đôi môi rời khỏi nhau, một sợi chỉ bạc làm từ nước vấn vương níu kéo hai khóe miệng, cằm của Đông Phương Bất Bại tỳ lên vai hắn, ghé vào tai hắn, nỉ non thầm thì tên của hắn.
Hơi thở nóng rực phả lên vành tai, bàn tay Âu Dương Minh Nhật phủ lên ngọc nhũ của y dần dần trượt xuống, dò xét mà tiến vào khe hở bí ẩn giữa hai cánh mông, đầu ngón tay chạm đến miệng huyệt đang đóng chặt.
Một cơn tê dại truyền đến lan ra khắp người, thân thể Đông Phương Bất Bại run lên một chút, vừa lúc ấy ngón tay vốn mân mê ngoài cửa huyệt cũng tiến vào một nửa.
“A......” Vật lạ xâm nhập cơ thể khiến Đông Phương Bất Bại kêu lên một tiếng, há miệng cắn xuống cổ hắn.
Ngón tay bị một nơi ẩm ướt nóng bỏng bao lấy chặt chẽ, Âu Dương Minh Nhật bất giác càng muốn dò xét, tò mò về nơi ấy, song thấy người trong lòng đột nhiên kêu lên như vậy, hắn liền nhẫn nại, “Khó chịu sao?”
Buông hàm răng ra khỏi cổ hắn, thanh âm của Đông Phương Bất Bại có chút hổn hển: “Ta...... Ta không sao, ngươi tiếp tục.”
Một ngón tay đã hoàn toàn tiến vào, khóe mắt Âu Dương Minh Nhật đỏ rực, nơi đó nương theo dòng nước ấm trong hồ mà co rút, giọng hắn khàn khàn, “Nếu khó chịu thì nói với ta.”
Lại cảm giác căng tràn từ phía sau truyền đến, thân thể Đông Phương Bất Bại khẽ rụt lại, nhưng chẳng hiểu sao lại càng muốn thêm nữa, liền nâng tay ôm lấy thắt lưng hắn, hỗn loạn di chuyển trên tấm lưng tiêm gầy mà vững chãi ấy.
Đến khi ba ngón tay có thể ra vào nơi ấy thông thuận, trên trán hai người đều đã đầy mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng đều nóng đến dọa người.
Đến khi ngón tay hắn rút ra khỏi nơi kia, Đông Phương Bất Bại đã không nhịn được mà nâng hai chân vòng lấy lưng hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, vô cùng quyến rũ.
Bị người nọ dụ dỗ như vậy, Âu Dương Minh Nhật vừa cúi xuống nhẹ hôn lên trán y, vừa lập tức động thân một cái, đưa vật nọ của mình tiến vào cơ thể y.
Trong nháy mắt, hai người cùng kêu lên một tiếng, Âu Dương Minh Nhật chú ý vẻ mặt của y, thấy y thoáng nhăn mày, hiển nhiên không thoải mái như vừa rồi, liền cúi đầu xuống liên tiếp hôn lên chân mày đang nhăn lại của y, hôn lên hai cánh môi đang mím lại của y, rồi từ từ đi xuống.
“Minh Nhật...... Minh Nhật......” Cảm giác khó chịu ban đầu được sự an ủi dịu dàng yêu thương của người nọ xua tan đi, Đông Phương Bất Bại ôm chặt lấy hắn, khàn giọng gọi tên hắn.
Nghe thanh âm của y, Âu Dương Minh Nhật biết rằng y đã sẵn sàng, liền từ bỏ sự nhẫn nại, ôm chặt lấy y mà chuyển động thắt lưng, từ chậm dần đến nhanh chóng rút ra rồi lại chôn sâu vào thân thể ngọc ngà kia.
Nước trong hồ dường như cũng vì động tác của hai người mà càng trở nên nóng bỏng.
Cơn sóng ái tình qua đi, Đông Phương Bất Bại lười biếng tựa vào ngực người phía sau, mặc hắn giúp mình tẩy rửa thân thể.
Giúp cả hai tắm rửa xong, Âu Dương Minh Nhật ôm lấy người đặt lên trên giường nhỏ mềm mại ngay trước tấm bình phong, mặc quần áo cho y, rồi lấy tấm khăn lớn giúp y lau khô tóc.
Hơi híp mắt, thoải mái tựa vào l*иg ngực hắn, Đông Phương Bất Bại ngáp một cái.
“Mệt mỏi sao?” Đặt khăn sang một bên, Âu Dương Minh Nhật lấy tay luồn vào mái tóc dài của y.
Thoải mái “hừ” một tiếng, Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu.
Đến khi lau khô rồi chải mượt tóc cho y, đã thấy y dựa vào mình nhắm mắt, Âu Dương Minh Nhật cười cười, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho y, đặt y lên giường.
Nhanh chóng thu xếp lại bản thân mình, Âu Dương Minh Nhật đi ra ngoài một chuyến, sau đó mới quay về, ôm y trở về phòng hai người.
Vừa đặt người lên giường, y đã mở mắt, Âu Dương Minh Nhật xoa thắt lưng y, “Không thoải mái sao?”
“Ta có yếu ớt như vậy à?” Nói xong, Đông Phương Bất Bại nửa ngồi dậy.
Biểu tình trên gương mặt y thực thản nhiên, nhưng vành tai lại đỏ hồng, Âu Dương Minh Nhật mỉm cười, đứng dậy cho người mang cháo đã được nấu tốt tới.
“Ta không muốn ăn.” Nhìn thấy bát cháo trong tay hắn, Đông Phương Bất Bại không muốn ăn, định nằm xuống giường.
Âu Dương Minh Nhật nhanh tay ôm người vào ngực, cũng không nói nhiều mà cầm lấy thìa cháo đưa đến bên môi y.
Thấy vẻ mặt hắn kiên trì, Đông Phương Bất Bại đành phải mở miệng.
Hai người dùng xong cháo liền nằm lên giường. Ôm lấy người bên cạnh, Đông Phương Bất Bại thỏa mãn nhắm mắt.
Ngắm khuôn mặt người đang ngủ bên gối, trong lòng Âu Dương Minh Nhật ấm áp vui vẻ, đưa đầu qua hôn nhẹ lên môi y, nâng tay dập tắt ánh nến.
Trong phòng nháy mắt tối om, khóe môi Đông Phương Bất Bại cong nhẹ, chỉ cảm thấy cuộc đời của y không cần cầu mong gì hơn nữa.