Chương 21

“Lúc trước thôn làng bị đốt, là Đồng đại ca cứu rồi mang ta lên Hắc Mộc Nhai. Mà năm ấy Nhậm Ngã Hành đột nhiên lệnh cho ta hạ nhai đến Thái Hành làm nhiệm vụ, nào biết ta cùng thuộc hạ lại rơi vào cạm bẫy mà Lộ Đông Thất Hổ đã thiết kế sẵn. Khi đó võ công của ta còn chưa đại thành, nếu không có Đồng đại ca đuổi tới kịp lúc ――”

Nhân tiện Âu Dương Minh Nhật hỏi, Đông Phương Bất Bại liền vừa đi vừa kể cho hắn chuyện về Đồng Bách Hùng năm đó.

Còn chưa nói xong, từng đạo ám khí ánh quang mang sắc đen u ám đột nhiên bắn về phía hai người.

Quấy rầy ngay lúc này, quả nhiên là ―― đáng chết!

Đông Phương Bất Bại sắc mặt lạnh lùng, khóe mắt hơi hơi nhước lên, mang theo một tia sắc bén. Nâng tay muốn cuốn vòng chỗ ám khí này trả lại cho chủ nhân đứng nơi góc tối, ai ngờ

người bên cạnh lại cầm tay kéo y ra phía sau.

Đây là?

Nương theo lực đạo của hắn lui xuống, ngay lúc Đông Phương Bất Bại vừa liếc mắt nhìn sang liền thấy người trước mắt nâng tay bắn ra sợi dây kim tuyến vẫn cuộn trong lòng bàn tay, vừa phóng vừa thu, đánh rớt hết chỗ ám khí xuống đất.

Đông Phương Bất Bại vốn có chút tức giận, ánh mắt từ chỗ ám khí rơi trên mặt đất chuyển tới bàn tay đang nắm lấy mình, khóe môi bất chợt không chút dấu vết khẽ nhếch lên.

Sau khi ám khí rơi xuống đất, bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

“Cư nhiên còn có độc.” Âu Dương Minh Nhật thu hồi sợi kim tuyến, đồng thời cầm lên một chiếc phi tiêu vừa bị đánh rơi xuống đất, thấy trên lưỡi phi tiêu nhiễm một mảng sắc đen loang loáng, trong lời nói của hắn phát ra ẩn ẩn giận dữ.

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng châm chọc, lập tức đưa tay đón phi tiêu dính độc trong tay hắn ném xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn vừa cầm ám khí.

Tuy rằng biết thứ ám khí nho nhỏ này tuyệt đối không thể làm mình bị thương, đối diện với ánh mắt mang theo quan tâm lo lắng của y Âu Dương Minh Nhật vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ, xòe tay đưa đến trước mặt y, cười trêu ghẹo, “Tay ta có nở hoa rồi sao?”

Thấy bàn tay cuốn đầy kim tuyến của hắn không chút vết thương, Đông Phương Bất Bại mới thả lỏng tâm, đồng thời nâng tay đánh tới.

“Ba” một tiếng giòn vang, Đông Phương Bất Bại cười cười, chỉ vào lòng bàn tay hắn đã đỏ ửng, nói: “Như vậy có tính là nở “hoa” không?”

Ngay khi hai người kia đang vui đùa, kẻ vốn đang đứng ở chỗ tối kiềm chế không được, cố chấp cầm kiếm xông ra từ bốn phía, liếc nhau đồng thời đâm tới chỗ hai người đang đứng.

Mà hai người vốn dĩ trở thành mục tiêu kia lại không hề động đậy, thần sắc trên gương mặt lúc này phảng phất sự ngạo nghễ tương tự nhau, rõ ràng là không đem những kẻ ám sát kia để vào mắt.

Những kẻ ám sát xông tới kia thấy kiếm trong tay mình sắp đâm trúng mục tiêu, không khỏi thu lại hơi thở, trong lòng khẩn trương lại mang theo chút kích động.

Đột nhiên, ngay tại khi mũi kiếm của sát thủ sắp chạm tới hai người, một vệt sáng đỏ cùng vàng chợt lóe, lập tức bọn sát thủ trợn mắt, bay thật mạnh ra ngoài.

Thu hồi một chiếc tú hoa châm có gắn sợi chỉ hồng, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu liền thấy người bên cạnh hơi híp mắt, sắc mặt lạnh nhạt, bàn tay không ngừng mân mê cuốn sợi kim tuyến.

Khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ, Đông Phương Bất Bại mở miệng, lại nghe thấy tiếng mười người đang đi về hướng này, liền hạ môi, thần sắc lạnh xuống.

Tựa hồ cảm nhận được cơn tức giận của y, Âu Dương Minh Nhật nâng mắt nhìn về phía y.

Đối diện ánh mắt của hắn, Đông Phương Bất Bại hơi cong khóe môi cười với hắn, rồi lập tức sắc mặt lạnh như băng nhìn người vừa tới.

“Thuộc hạ đến muộn, xin giáo chủ thứ tội!”

Một thanh niên ngũ quan đoan chính, sắc mặt nghiêm nghị mang theo mười người vội vã chạy tới, liếc mắt nhìn những kẻ mặc áo đen ngã đầy trên mặt đất, nhanh chóng quỳ xuống.

Mười thủ vệ đi theo hắn cũng lập tức quỳ xuống.

“Hôm nay đến phiên ngươi trực?” Tà mắt liếc người đang quỳ, Đông Phương Bất Bại hỏi.

Ngữ khí của y lãnh đạm lạnh lùng, không chút phập phồng như mọi ngày, nghe không ra hỉ nộ.

Thanh niên quỳ dưới mặt đất lên tiếng, đầu cũng không dám nâng, thỉnh tội: “Thuộc hạ thất trách, để sát thủ quấy nhiễu đến giáo chủ, thỉnh giáo chủ trách phạt.”

“Ngươi tới nhanh như vậy chứng tỏ thật tận tâm tuần tra, bổn tọa vì sao còn muốn phạt ngươi?”

Nghe xong lời này, thanh niên nghe không ra ý của giáo chủ đến tột cùng là như thế nào, cũng không dám nói tiếp. Bàn tay giấu trong tay áo hơi giật giật, thắt lưng hắn cũng có chút thẳng, tựa hồ muốn đứng lên.

Đúng lúc này, Âu Dương Minh Nhật vốn đang mân mê cuốn sợi thiên cơ kim tuyến đột nhiên quét mắt nhìn qua người thanh niên đang quỳ, sau đó hai ngón tay mang theo sợi kim tuyến vung lên, đánh bay người ra ngoài.

“Đông Phương huynh đệ có chuyện gì ――”

Đồng Bách Hùng vốn đang trở về viện tử thì nghe người báo xảy ra chuyện liền lập tức chạy tới, đang muốn hỏi, vừa lúc thấy người tự xưng là “Trại Hoa Đà” ra tay, liền cau mày thu lại lời muốn hỏi.

Bởi vì biết giáo chủ cùng người này thoạt nhìn có quan hệ không tầm thường, liếc mắt nhìn hắc y sát thủ đang nằm đầy mặt đất cùng người vừa động thủ, Đồng Bách Hùng mặc dù có chút hoài nghi nhưng cũng không trực tiếp phát tiết nổi giận.

Nhưng Văn trưởng lão vừa chạy tới không biết tình hình nên không khách khí cố kỵ như vậy. Gã nhìn đám sát thủ bị đánh trên mặt đất, rồi nhìn sang người vừa động thủ đánh thủ vệ tuần nhai ra ngoài, lớn tiếng nói: “To gan, dám ở thần giáo ta làm càn!”

Nâng mắt nhìn người đang chỉ tay vào mình, sau đó Âu Dương Minh Nhật lại đem ánh mắt dừng trên bàn tay, tiếp tục cuốn lại thiên cơ tuyến.

Một đám ngu xuẩn!

Mà Đông Phương Bất Bại nghe được lời xúc phạm như vậy, sắc mặt trầm xuống, trong mắt thoáng qua chút lúng túng, giơ tay vỗ một chưởng vào vai gã, đồng thời trách mắng: “Văn trưởng lão, bổn tọa thấy lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn.”

Bị nội kình mạnh mẽ đánh lui hơn mười bước, Văn trưởng lão sắc mặt tái nhợt, chợt cảm thấy sau lưng một cơn lạnh lẽo đến run rẩy.

Mặc dù không hiểu giáo chủ vì sao đột nhiên nổi giận, nhưng gã vẫn nhanh chóng quỳ xuống.

Nghĩ lại thấy gã cư nhiên dám chỉ trích người bên cạnh mình, Đông Phương Bất Bại vừa đánh ra một chưởng, nộ khí bao trùm y không những không giảm, trái lại còn tăng cao hơn, cánh tay nâng lên muốn xuất thủ tiếp.

“Đông Phương huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đồng Bách Hùng vốn luôn hờ hững cẩu thả, lúc này cũng nhanh trí ngộ ra chút chuyện, thấy y vừa muốn động thủ, vội vàng bất động thanh sắc chắn trước Văn trưởng lão.

Hắn hành động như vậy không phải vì có giao tình tốt đẹp gì với Văn trưởng lại, chỉ là nếu cứ vô duyên vô cớ đánh trọng thương hoặc gϊếŧ chết một trưởng lão, chuyện này đối với Đông Phương Bất Bại vừa tại vị chưa được bao lâu không phải là chuyện tốt.

Liếc mắt nhìn hắn, lại thấy các trưởng lão cùng đường chủ từ phía xa đang chạy tới, Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, cánh tay nâng lên chuyển sang người thanh niên vừa bị Âu Dương Minh Nhật đánh hôn mê kia.

“Loảng xoảng đương ――”

Một chủy thủ lưỡi phiếm sắc đen loang loáng, rõ ràng đã được tẩm độc, rơi ra từ tay áo tên thủ vệ đó.

“Tiểu tử này sao lại cất giấu chủy thủ dính độc này a?” Đồng Bách Hùng không phản ứng kịp, buồn bực.

Thấy vậy, Văn trưởng lão vốn không phải kẻ ngu dốt gì, trong lòng tính toán suy tư một hồi liền nhận ra, người mình vừa trách mắng vốn không có tâm ám hại mà là muốn giúp đỡ giáo chủ.

Trên trán toát mồ hôi lạnh, gã lập tức nói: “Thuộc hạ ngu muội, mong giáo chủ thứ tội!”

“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”

Các trưởng lão, đường chủ vừa chạy tới, phiêu mắt quan sát tình cảnh nơi này, lập tức hành lễ.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua những người vừa tới, Đông Phương Bất Bại thấp giọng “hừ” một tiếng.

Chỉ một tiếng, cũng khiến những kẻ đó sống lưng lạnh toát, đầu lập tức cúi càng thấp.

Ngay lúc Đông Phương Bất Bại tâm tình bực tức, mang theo chút giận chó đánh mèo muốn viện cớ mà giáo huấn những kẻ này, người bên cạnh vốn vẫn trầm mặc đột nhiên cầm lấy cổ tay y.

“Làm sao vậy?” Chỉ là một động tác nghiêng đầu, biểu tình trên mặt Đông Phương Bất Bại chuyển từ lạnh như băng sang nhu hòa hẳn đi.

Đồng Bách Hùng đang đứng ở đó nhìn thấy, nhất thời trợn mắt.

Này… sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh rồi đi?

“Trời sắp mưa.” Âu Dương Minh Nhật thản nhiên nói.

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại lập tức cầm ngược lại tay hắn cùng phi thân rời đi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn sắc trời một cái.

Giáo chủ, chúng ta còn ở đây a! Tốt xấu gì giáo chủ đại nhân ngài cũng nên cho chúng ta đứng dậy rồi hẵng đi a!

Thấy Đông Phương Bất Bại rời đi, những người quỳ trên mặt đất không khỏi bắt đầu rối rắm, thậm chí có chút hối hận sao lại chạy tới nhanh như vậy.

Chỉ có Văn trưởng lão nhìn mọi người đang quỳ cùng gã, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn hai người kia rời đi, Đồng Bách Hùng ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng nửa ngày, thầm nói: “Trời nắng như vậy làm gì có chuyện sắp mưa a? Đông Phương huynh đệ sao lại chỉ vì một câu nói mạc danh kì diệu

(ù ù cạc cạc chả hiểu ra làm sao)

của người kia mà đi

――”

Đột nhiên, lời hắn nói còn chưa dứt, một luồng tia chớp bổ xuống, không đợi mọi người phản ứng, hạt mưa “lộp bộp” hạ xuống theo từng trận cuồng phong rền vang.

Thời tiết thình lình thay đổi khiến Đồng Bách Hùng sững sờ đứng đó, mãi đến khi hạt mưa lạnh lẽo rơi trúng cái miệng còn mở lớn vì kinh ngạc của hắn, hắn mới nhổ ra hai ngụm nước miếng, ồm ồm nói: “Cư nhiên trời thật sự mưa!”

Mà theo sắc trời từ từ tối sầm xuống, sắc mặt đám người quỳ trên mặt đất kia cũng biến đen.

Này này, lão thiên gia đây là muốn chơi đùa bọn họ đúng không? Vừa mới rồi vẫn là gió nhẹ mây mỏng, cư nhiên lúc này trời thình lình mưa?

“Khụ......”

Mắt nhìn trời mưa đang có xu hướng càng nặng hạt, bọt nước rơi xuống trên người cũng sinh đau, Đồng Bách Hùng ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn những người đang quỳ kia, nghĩ nghĩ, lập tức chạy đi nhanh như chớp.

Mà những người còn lại kia tất nhiên không có cái gan đó, vì thế chỉ có thể cắn răng tiếp tục hoặc quỳ hoặc đứng dưới mưa.

“May mà chúng ta trở về nhanh.”

Hai người khó khăn lắm mới trở lại viện tử kịp trước khi mưa xuống, đưa mắt nhìn bóng tối đang dần bao phủ cả bầu trời, Đông Phương Bất Bại đưa tay thắp sáng ngọn nến trong phòng, gương mặt lộ ra nụ cười nhẹ với người bên cạnh.

Mặc dù không bị dính nước mưa, nhưng thời tiết thay đổi đột ngột như vậy cũng mang tới không ít khí lạnh.

Âu Dương Minh Nhật nhấc bình trà trên bàn, rót ra hai chén, đưa một chén cho y rồi hắn mới cầm lên một chén khác, đưa lên miệng uống một ngụm, khóe môi khẽ mỉm cười, “Ít nhiều cũng nhờ ngươi phản ứng nhanh.”

“Mưa sẽ rơi trong bao lâu?” Tay cầm mân mê ly trà, Đông Phương Bất Bại cười hỏi.

“Không đến hai canh giờ sợ là không ngừng được.” Âu Dương Minh Nhật không cần nghĩ ngợi, đáp luôn.

“Có thể xem tinh tượng quả nhiên không tồi.” Giương mi liếc nhìn hắn, Đông Phương Bất Bại lại nói: “Như thế thật cũng rảnh rỗi, không bằng đánh vài ván cờ?”

“Ngươi mặc kệ mấy thuộc hạ kia?” Tuy nói như vậy, Âu Dương Minh Nhật cũng buông chén trà xuống, đứng dậy đi tới tủ đựng bàn cờ.

Uống hai ngụm trà, Đông Phương Bất Bại thờ ơ: “Quản bọn họ làm gì?” Nói xong, liền bưng trà đi qua.

“Ngẫu nhiên mưa rơi cho thanh tỉnh sáng suốt một chút cũng tốt.” Mở ra hộp cờ trước mặt, Âu Dương Minh Nhật nói.

Đông Phương Bất Bại nghe vậy, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lập tức gật đầu nói: “Chính xác!”

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, không hề có chút dấu hiệu ngừng lại, mà trong phòng trừ bỏ tiếng “ba ba” có vẻ vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, chỉ có một mảnh ấm áp.