Tô Dật Dương phát hiện gần đây Cơ Linh rất kỳ quái.
Tỷ như nói khi ăn cơm, người dùng thức ăn đầu tiên luôn luôn là hắn.
Tỷ như nói khi kỵ mã, y vẫn đi bên người hắn.
Tỷ như nói khi ngủ, tỉnh lại sẽ phát hiện Cơ Linh đang ôm hắn.
“Ai nha, y nhất định là thích ngươi a.” Đỗ Nguyệt Nương bắt chéo chân ngồi trên giường, nhìn Tô Dật Dương ngồi yên trên ghế thở dài.
Nói khi yêu mọi người đều sẽ trở thành ngốc tử, lời lẽ chí lý a. Tô minh chủ từng thầm mến qua một người còn đang khϊếp đảm.
Nghe đến mấy cái này rõ ràng chính là Cơ Linh đang đáp lại Tô Dật Dương mà thôi, chẳng lẽ hai người còn so đấu xem ai thổ lộ trước sao? Ấu trĩ, ngây thơ, thực nhàm chán.
Đỗ Nguyệt Nương đột nhiên như nghĩ tới cái gì, khóe miệng nổi lên nụ cười xấu xa.
Xem ra phải dùng chiêu thức lợi hại hơn mới được.
Buổi sáng sau khi tỉnh lại, Tô Dật Dương chán đến chết đi mã bằng (chuồng ngựa) cho ngựa ăn cỏ.
Hắn kỳ thật không phải chỉ nghĩ đến chuyện mình và Cơ Linh, hắn còn không hiểu vì sao Cơ Linh không ngừng muốn tìm bọn Bao đại hiệp, chẳng lẽ…… Cơ Linh cũng thích Bao đại hiệp?
Tô Dật Dương càng nghĩ càng rối rắm, đứng lên, tiếp tục uy cỏ cho ngựa.
“Suy nghĩ cái gì?” Ở khoảng cách siêu gần vang lên thanh âm Cơ Linh.
Tô Dật Dương kích động quay đầu lại, lỗ tai ma sát qua cái gì, đợi đến khi lấy lại tinh thần mới biết đó là môi của Cơ Linh, lỗ tai hồng thành một mảnh.
“Ngươi cách ta gần như vậy làm gì?”
Kỳ thật Tô Dật Dương thực để ý, hắn so với Cơ Linh vẫn thấp hơn một chút, đây chính là vấn đề lòng tự trọng của người ở trên a.
Cơ Linh cảm thấy buồn cười, bất quá vẫn nhịn xuống, cũng lấy cỏ cho ngựa ăn.
“Sáng sớm không nhìn thấy ngươi nên đi tìm ngươi.”
Lời này nghe được vào lỗ tai Tô Dật Dương lại thay đổi mất ý vị, nghĩ là: Nguyên lai Cơ Linh đang quan tâm ta.
Tô Dật Dương nhớ tới đề nghị ngày hôm qua của Đỗ Nguyệt Nương, muốn thổ lộ hay không?
Vì thế nhẹ nhàng nói:“Cơ Linh.”
“Ân?” Cơ Linh khiêu mi, phát giác Tô Dật Dương thực nghiêm túc nhìn y.
“Ngươi có……” Tô Dật Dương như thế nào cũng nói không nên lời.
“Có?” Cơ Linh tựa hồ nhận thấy được cái gì, đáy mắt đầy tiếu ý nhìn Tô Dật Dương.
“Ngươi có…….rửa mặt không?”
Cơ Linh xấu hổ, có chút thất vọng trả lời:“Rửa sạch rồi.”
“Nga, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Đỗ Nguyệt Nương ở xa xa cắn khăn tay, ai nha thiên a, bọn họ đều phải nghẹn đến chết sao, nói thích một cái sẽ chết à?
“Sư phụ vẫn là một người không được tự nhiên a.” Một thanh âm đột nhiên tới gần bên cạnh, Đỗ Nguyệt Nương hách nhất đại khiêu (chắc là giật mình a).
“Nguyên lai là Tần Ngọc a.”
Tần Ngọc nhìn sư phụ xa xa mà quệt miệng, cũng thấy thực thú vị.
“Mới trước đây, ta cảm thấy sư phụ thực khiến người chán ghét, không thích cười, lại thực thích đùa dai. Nhưng mỗi lần ta rống lên với y, sẽ luôn nhìn thấy sư phụ một mình ngồi xổm trong góc sáng nhỏ vẽ vòng vòng.”
“Kỳ thật sư phụ thực yêu ta, mỗi lần khi trời mưa trên bàn luôn có sẵn một cây dù. Mỗi lần hái thuốc, sư phụ sẽ luôn nhét vào ta trong bao dược tránh trùng độc. Phương pháp sư phụ yêu một người chính là đùa dai, nhưng lần này y lại cải biến thành chiến lược ôn nhu, không có tác dụng lắm.”
Nghe được Tần Ngọc ự thuật, Đỗ Nguyệt Nương càng ngày càng cảm thấy, chuyện này rất hảo ngoạn nga.
Không có tác dụng? Nàng không xuất trận, sao có thể làm quan hệ hai người kia tiến thêm một bước.
Tần Ngọc nhìn Đỗ Nguyệt Nương cười xấu xa, có một loại dự cảm không tốt.
Đêm đến, Tô Dật Dương nhìn bát cháo trong tay, như là hạ quyết tâm đi vào trong phòng.
Trong phòng tất nhiên là Cơ Linh đang ngồi đọc sách, từ khi quan hệ hai người trở nên thân mật sau, khi trụ trong khách sạn thì trực tiếp ở một phòng.
“Sao vậy?” Cơ Linh nhìn cái bát trong tay Tô Dật Dương.
“Đỗ Nguyệt Nương nấu chút cháo, có bỏ thêm một ít thuốc ngủ, ngươi không phải luôn không an giấc sao?”
Cơ Linh nghi hoặc, Đỗ Nguyệt Nương này nấu cháo cho y, thật sự là đáng ngạc nhiên a. Khi y múc một muỗng đặt bên môi, khóe miệng đột nhiên nổi lên tiếu ý, sau đó ăn vào.
Tô Dật Dương nhìn Cơ Linh bị thấp thủy nhuận môi (nước thấm môi hồng), nuốt nuốt nước miếng, quay đầu lại, liền phát hiện Cơ Linh đã múc một muỗng đưa tới trước mặt hắn.
“Nhìn ngươi nuốt nước miếng, hẳn là rất đói bụng đi.” Tô Dật Dương không biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ muốn hắn nói là nghĩ đến thú tính bộc phát sao? Chỉ phải một ngụm ăn vào.
Hai người cứ như vậy một người một ngụm chia một bát cháo.
Cơ Linh vừa đứng lên liền cước bộ bất ổn ngã vào lòng Tô Dật Dương, Tô Dật Dương nhanh chóng tiếp được.
“Làm sao vậy?”
Tô Dật Dương gượng nói xong, liền nhận thấy một cỗ nhiệt lưu từ hạ phúc truyền đi, nhìn Cơ Linh trong lòng ánh mắt ngập nước, có chút không thể tự kiềm chế.
“Có chút choáng.”
Tô Dật Dương không nghĩ sẽ làm ra chuyện gì để phải hối hận, nhanh chóng giúp Cơ Linh nằm lên giường. Sau đó định rời đi lại bị Cơ Linh gọi lại.
“Ta cả người vô lực, đau quá.” Thanh âm Cơ Linh có chút thống khổ, Tô Dật Dương cắn răng rồi đi trở về.
Tay đặt trên trán Cơ Linh, xoa xoa, không có nóng.“Ngươi……”
Không đợi nói xong, Tô Dật Dương đã bị một cỗ khí lực kéo lên giường, Cơ Linh vừa rồi cả người vô lực cũng áp trên người hắn.
“Ngươi không phải……”
“Ta nói, nơi này đau quá.” Cơ Linh dùng hạ thân đỉnh đỉnh Tô Dật Dương, sắc mặt Tô Dật Dương lập tức thay đổi.
Hai người đều có dấu hiệu như vậy, nhưng trước đó bọn họ chỉ ăn cháo, chẳng lẽ là Đỗ Nguyệt Nương? Lão bà này, muốn làm cái gì?
“Ngươi, ngươi không phải thần y sao? Chẳng lẽ không thể nghĩ ra biện pháp?” Tô Dật Dương ngoảnh mặt đi, không nhìn Cơ Linh. Hiện tại trên mặt Cơ Linh tràn đầy xuân triều, hắn nhìn thấy lại sợ nhịn xuống không được.
“Y giả bất tự tự y (y giả không thể tự chữa), chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua sao? Huống hồ, ngươi cũng là……” Cơ Linh đưa tay lần xuống, hơi hơi dùng sức, Tô Dật Dương hít ngụm khí lạnh.
Tô Dật Dương bị cái tay kia làm cho thoải mái, không biết khi nào, y phục đã bị giải khai.
Cơ Linh liếʍ điểm nhỏ nổi lên trước ngực Tô Dật Dương, nhìn hắn ý loạn tình mê, khóe miệng nổi lên mạt cười xấu xa.
Trong khoảnh khắc phóng thích, phía sau đột nhiên vọt vào đến mấy ngón tay.
Tô Dật Dương sắc mặt đỏ bừng, cảm thấy có chút không đúng, đang muốn phản bác, đã bị ánh mắt đáng thương hề hề của Cơ Linh làm nghẹn trở về.
Thẳng đến thời khắc bị lấp đầy, Tô Dật Dương mới phản ứng lại, hắn bị người ta lừa.
Bất quá Tô Dật Dương rất nhanh đã đắm chìm trong hoan ái.
Nửa canh giờ qua đi……
“Ngươi…… còn chưa…… được sao?” Tô Dật Dương bị đỉnh đến khó chịu.
“Vẫn không được. Ngươi có mệt hay không, đổi tư thế khác đi.”
Tô Dật Dương gượng muốn nói không cần, đã bị cường ngạnh lật qua, vật thể cực nóng kia ở trong cơ thể hắn mà ma sát, khiến hắn lại một lần nữa phóng thích.
Một canh giờ qua đi……
Phía sau còn đang không ngừng luật động.
“Ta…… Ta…… không được.” Thanh âm Tô Dật Dương có chút khóc nức nở.
Cơ Linh lại lộ ra biểu tình đùa dai, bất quá giây lát lại đổi thành thanh âm ủy khuất:“Dương Dương, ngươi có điều không biết, thuốc này tên là một ngày bảy lần, sau khi trúng phải nếu không phóng thích bảy lần sẽ thất khổng lưu huyết mà chết.”
“Nhưng…… Ân…… Ngươi lần thứ hai……” Cũng chưa phóng thích. Tô Dật Dương sắp tinh tẫn nhân vong.
“Ta cũng không phải là ngươi không trụ nổi như thế, làm sao có khả năng nhanh như vậy, yên tâm, nếu ngươi mệt chúng ta lại đổi.”
Tô Dật Dương còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Cơ Linh ôm ngồi trên người, trong nháy mắt bị xâm nhập, khiến hắn đầu óc trống rỗng.
“Ngươi…… điểm nhẹ cho ta……” Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương thất thần trong lòng, cảm thấy rất khả ái, không ngừng cắn lên cổ hắn.
Cuối cùng Tô Dật Dương ngất xỉu, cho nên Cơ Linh rốt cuộc không làm đủ bảy lần, nhưng hắn cũng không biết. Bất quá thắt lưng hắn hẳn là vài ngày cũng không thể đứng thẳng lên được.
Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương ngất đi, lại nhìn nhìn tiểu huynh đệ còn đang vô cùng có tinh thần, chỉ có thể cười khổ.
Tuy rằng không làm đủ, bất quá vẫn là quên đi. Phỏng chừng Tô Dật Dương còn tưởng rằng thật sự có thuốc một đêm bảy lần gì đó, một buổi tối bảy lần không phải là quái vật thì là kẻ không trụ nổi.
Hai người đã thành như vậy, xem ngươi còn dám không thổ lộ với ta.
“Cái gì, ngươi sao không nói cho ta biết, sư phụ ngươi không sợ bất kỳ loại dược nào.” Đỗ Nguyệt Nương miệng phun trà.
“Ngươi lại không có hỏi ta, huống hồ sư phụ ta là thần y a, hắn lại có các loại giải dược, sợ gì chút tài mọn của ngươi.” Tần Ngọc có chút khinh bỉ nhìn Đỗ Nguyệt Nương.
Đỗ Nguyệt Nương trong lòng thầm nghĩ: Thất sách a thất sách, sao lại quên mất, xem ra không thành công rồi. (Thành công quá đi chứ =]])