Lần này thực sự khiến Dương Liên Đình lặng cả người.
Không phải hắn không muốn luyện võ, mà thực ra là… Là nhân loại tinh thần thể cao cấp, nhục thể cường đại đối với hắn không có ý nghĩa gì, bởi vì tinh thần thể hắn mạnh hơn nhục thể vô số lần.
Cái này giống như so sánh người một tay cầm đao kiếm một tay cầm đại bác, ai lại nghĩ muốn dùng đao kiếm đâu. Nếu thật sự có chuyện phát sinh, lấy năng lực của hắn cũng đủ giải quyết, thậm chí nếu toàn bộ sức mạnh của hắn bộc phát thì hoàn toàn có khả năng phá húy thăng bằng của thế giới này.
Bất quá nhìn ánh mắt “long lanh lấp lánh trông mong” của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình không thốt ra nổi lời cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp: “Được a. Có thiên hạ đệ nhất cao thủ ngươi ở đây, nhất định có thể dạy ta thành thiên hạ đệ nhị cao thủ.”
Đông Phương Bất Bại phì cười, liếc hắn một cái, khẽ cưới nói: “Ta cũng không muốn ngươi đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đâu.”
Dương Liên Đình nhớ đến câu đầu tiên trong Quỳ Hoa Bảo Điển là: muốn luyện thần công, trước phải tự cung. Thế là lạnh cả người, da gà da vịt rụng lả tả.
Đông Phương Bất Bại thấy sắc mặt hắn, lại càng không ngừng cười được.
Dương Liên Đình ôm y thật chặt, cảm nhận được y vui vẻ sảng khoái, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm xúc ấm nóng ngọt ngào tên là
『 hạnh phúc 』.
Đây là thứ hắn ở thế giới tương lai kia biết bao nhiêu năm cũng chưa từng được nếm. Một khắc này, hắn thực thấy mình quá đỗi may mắn được tuyển vào thí nghiệm này, được đi tới thế giới này, tìm được con người này.
Đông Phương Bất Bại tuyệt đối là người thuộc phái hành động, đã nói là làm.
Một là y có ý chí cực kỳ kiên định, đã quyết định là quyết phải thi hành, tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng, cũng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.
Chỉ cần nhìn y có thể từ một giáo chúng nho nhỏ, một đệ tử tầm thường không đáng bận tâm, từ từ lập mưu lên được đến vị trí giáo chủ. Đã thế còn vì theo đuổi đến cùng muốn võ công đại thành, mà không chút do dự rút đao tự cung, liền thấy được con người này có bao nhiêu tâm cơ thâm trầm, ý chí kiên định, đủ để chấn nhϊếp thiên hạ.
Cho dù hiện tại y buông tha tất thảy, cam tâm làm một thê tử ở nhà, cũng không một chút hối hận, Dương Liên Đình rất rõ ràng, một khi hắn đã đáp ứng luyện võ cùng Đông Phương Bất Bại, thì tuyệt đối hết đường lui luôn rồi. ==|||
Nói theo một cách nào đó, Đông Phương Bất Bại có một loại si mê điên cuồng kỳ lạ đối với võ công. Cho dù thường ngày thêu thùa, cũng phải vận dụng võ công tuyệt thế của mình vào đấy. Cho nên nói, y tuyệt đối là một người thầy nghiêm khắc.
Dương Liên Đình lần đầu cùng y học võ, thật sự bị dọa. Hắn nghi ngờ cái mặt vô cảm, ánh mắt nghiêm khắc, con ngươi lạnh như băng kia có phải là của ái thê hiền huệ ôn nhu của hắn thật không nữa…
Lúc này trời đã sớm vào thu, chớp mắt đã đến lập đông. Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn yêu cầu Dương Liên Đình chỉ được mặc một cái áo mỏng để luyện công, sáng thì canh ba phải dậy, giữa gió lạnh sau hoa viên đứng tấn hai giờ luyện chân.
“Lão bà… Công phu cơ bản như thế, ta có thể không luyện được không?” Dương Liên Đình đứng trên trụ gỗ, hai tay dựng thẳng, nâng theo hai thùng nước nặng, nước bên trong đầy đến gần tràn, nhưng là, Đông Phương Bất Bại không cho phép hắn được làm tràn một giọt nào.
Đông Phương Bất Bại thản nhiên đáp: “Liên đệ, ngươi đã không luyện công cả năm rồi, nội lực nông cạn, công phu cơ bản kém, nếu muốn tăng cường công lực, phải bắt đầu lại từ đầu. Ta không có phế bỏ võ công trước kia của ngươi, cắt nối lại kinh mạch, đã là nương tay lắm rồi.”
Dương Liên Đình mặt cắt không còn giọt máu, nói: “Phu nhân, nội lực bên trong ta vẫn còn. Nếu không ngươi truyền cho ta một bộ kiếm pháp cao minh, hoặc là quyền pháp, hay đao pháp, hay là…”
Thanh âm Dương Liên Đình nhỏ dần, là vì sắc mặt Đông Phương Bất Bại dần lạnh như băng, toàn thân cũng phát ra một loại, một loại… gọi là thần khí “nghiêm khắc”.
“Liên đệ, đây là vì ta muốn tốt cho ngươi.” Đông Phương Bất Bại hai tay chắp sau lưng, trong lòng bàn tay còn cầm theo một cây roi nho nhỏ, nhẹ nhàng gõ xuống bắp chân mình, chậm rãi đi đến trước mặt Dương Liên Đình, kiểm tra tư thế cùng phương pháp vận khí của hắn.
“Liên đệ trước đây không có danh sự chỉ điểm, tự mình luyện tập, tự nhiên học không đúng không sâu. Thực ra ta cũng có thể giúp Liên đệ đả thông kinh mạch, nhưng mà nội lực của ta lại quá âm nhu, cùng nội lực dương cương của Liên đệ không hợp. Hơn nữa làm vậy có thể khiến Liên đệ sau này quên đi tu luyện. Chỉ có võ công tự mình từng bước từng bước luyện ra, mới là võ công thuộc về mình.”
Lời này Đông Phương Bất Bại nói ra, thể hiện quá rõ ràng, y là một con người như thế nào.
Trong tiểu thuyết võ hiệp này, một nhân vật chính điệt lạc sơn nhai (1), nhặt được một bí kíp tuyệt thế thần công. Hay là vô tình gặp được cái gì mà tuyệt thế cao thủ, số chó (2) được người ta truyền cho nội lực cả đời vân vân, như Đông Phương Bất Bại nói đều là không đáng nhắc.
Có lẽ là bởi vì Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ được là nhân vật chính, cho nên y chưa từng có được cái may mắn của vai chính. Hết thảy của y đều là do tự hai bàn tay lấy được, chính là mỗi bước tiến lên đều là tự giẫm lên chính mồ hôi cùng xương máu của chính mình. Cho nên y chưa từng tin tưởng cái thứ thần kỳ ảo diệu gọi là vận may, y chỉ tin tưởng bản thân mình!
Dương Liên Đình nghĩ đến đây, đột nhiên vì y mà thấy trong lòng chua xót.
Đông Phương Bất Bại trong nguyên bản, sống qua một cuộc đời khó khăn, đến khi cuối cùng đặt chân lên đến đỉnh vinh quang thì, lại bị một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển của Nhậm Ngã Hành mê hoặc, dứt khoát quyết định tự cung luyện công. Kêt quả buông xuống địa vị y thật vất vả mới có được, cam tâm làm vợ người ta. Ai ngờ lại gặp kẻ chẳng tột đẹp gì, kẻ duy nhất đối đãi với y như một nữ nhân, cũng không yêu y, y lại rung động vì hắn, giống như con chó để hắn tùy ý sai bảo, không có một chút nào yêu thương hay tôn trọng.
Dương Liên Đình đột nhiên thấy trong lòng tràn ngập thương tiếc cùng yêu.
Một con người tự cường tự tôn như thế, thật đáng giá để người khác yêu thương. Hắn muốn cố gắng bồi thường cho y thật nhiều, dùng toàn bộ sức lực yêu y, làm y một đời không tiếc nuối. Làm y có thể thoải mái cười to, phóng túng yêu thương. Làm y có thể hưởng thụ đến, rằng đời này y có thể có được tất cả vui vẻ cùng hạnh phúc.
Đông Phương Bất Bại không biết Dương Liên Đình đang nghĩ gì trong lòng, thấy Dương Liên Đình cúi đầu hổi lâu không nói chuyện cho rằng hắn tức giận, thấy có chút bất an, nhẹ giọng nói: “Liên đệ, ngươi mệt rồi à? Cố cầm thêm một lát, ta ở đây cùng với ngươi.”
Dương Liên Đình ngẩng đầu, cười với y, nói: “Không mệt. Ta còn cầm tốt. Ngươi không nên ở đây cùng ta, trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh đấy.”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười: “Ta không lạnh.”
Dương Liên Đình thở dài, nói: “Ngươi không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ cho hài tử, thân thể ngươi bây giờ không phải của một người. Ngươi yên tâm, khổ tâm của ngươi ta rõ ràng, sẽ không phụ tâm ý của ngươi. Nếu không thì, ngươi vào phòng ngồi, rồi mở cửa sổ nhìn ta luyện.”
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, nói: “Ta không sao. Chờ ngươi luyện xong rồi chúng ta cùng về.”
Dương Liên Đình trầm mặt: “Ngươi không chịu nghe lời, ta không luyện nữa. Lần sau gặp chuyện như Hướng Vấn Thiên phản loạn, ta nhất định bị bọn gã đâm chết. Như vậy khỏi phải thấy ngươi đau lòng.”
Đông Phương Bất Bại hết cách, đành nói: “Được, ta về phòng.”
Dương Liên Đình nhìn y thật sâu, từng chữ chậm rãi nói: “Đông Phương, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể làm được. Vì ngươi cùng hài tử, ta nhất định không để ngươi thất vọng.”
Một khắc này đột nhiên Đông Phương Bất Bại cảm thấy, Liên đệ của y có gì đó không đúng.
Y không biết, cái này là một thứ gọi là tình yêu đi đôi với trách nhiệm, khiến cho một nam nhân trưởng thành.
Đông Phương Bất Bại cũng mang thai được khoảng năm tháng, đứng giữa gió lạnh sáng sớm hồi lâu, cũng thấy mệt nhọc. Thắt lưng đau nhức, bắp chân sung đau.
Y trở lại phòng nhỏ ấm áp, qua cửa sổ mở rộng nhìn theo Dương Liên Đình. Nhìn hắn vẫn cắn răng tập luyện, cơ thể một động cũng không, thấy khâm phục nghị lực của hắn, tình yêu trong lòng càng sâu.
Lại tiếp qua một tháng, Dương Liên Đình ngày nào cũng luyện tập. Sáng sớm rời giường đứng tấn hai tiếng, rồi đi tắm rửa dùng bữa, rồi đi làm. Tối về, cùng Đông Phương Bất Bại ân ân ái ái, cùng tản bộ ở hoa viên, hoặc ở phòng chơi cờ, nói chuyện. Nếu không thì nghiên cứu xem làm thế nào đễ võ công của mình tiến bộ. Hai người nghiên nghiên cứu cứu một lúc, rồi lăn lên trên giường “thực hành”. Cuộc sống hai người, vui vui vẻ vẻ, vô cùng thuận lợi.
Đông Phương Bất Bại đã xác định chính xác là mình có mang, trong lúc ân ái rất cẩn thận, thậm chí còn thương xuyên oán trách Dương Liên Đình không biết tiết chế. Dương Liên Đình không biết giải thích với y thế nào chuyện thông qua hoan ái để nâng cao tinh thần lực của y, cũng là đang cấp dinh dưỡng cho thai nhi, đành nói: “Ngươi có thể có mang đã là không bình thường, nên tất nhiên không thể phán đoán theo lẽ thường. Hơn nữa những ngày qua ngươi có thấy chuyện vận động trên giường của chúng ta ảnh hưởng đến cơ thể không?”
Đông Phương Bất Bại cẩn thận nghĩ, đúng là không có.
Hơn nữa y tự tin vào cơ thể mang thai của mình, thai nhi đã tiến vào giai đoạn ổn định, kí©h thí©ɧ tố cũng nhiều hơn, thế là chả giải quyết được chuyện.
Y đã từng hoài nghi hỏi qua làm thế nào Dương Liên Đình biết mình có mang. Y tin tưởng Dương Liên Đình chính là một lễ vật cao cấp trời cao ban cho y. Nếu y có thể có được một người yêu mình đến thế, còn có cái gì cần hoài nghi hay không chấp nhận nổi chứ.