Đông Phương Bất Bại nghe vậy cảm thấy cũng không có vấn đề gì, nói: “Dĩ nhiên không biết. Ta sớm lười quản những thứ này, do bọn họ lăn qua lăn lại mà thôi.” Đây cũng là lời thật lòng.
Lời vừa dứt, Hoa Mãn Lâu liền ngẩn ra, hắn còn tưởng rằng Đông Phương Bất Bại sẽ vô cùng để ý giáo vụ, nhưng hôm nay nghe ý tứ,hắn căn bản là không thèm để ý. Hoa Mãn Lâu cười khổ nói: “ Cái chức giáo chủ này của ngươi cũng thật dễ làm.”
Đông Phương Bất Bại thuận tay chơi đùa lọn tóc trước ngực, tư thế ưu mỹ vô pháp nói nêm lời, chỉ tiếc Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy. Chỉ nghe hắn đạm nhiên nói: “Mấy năm nay, ta cũng hiểu được không ít chuyện, quyền thế danh vọng này nọ, muốn có thì cũng đã có. Ngươi chính là muốn nói… những chuyện này sao?” Đông Phương Bất Bại đứng lên, như là muốn đi.
Như nhận thấy động tác của Đông Phương Bất Bại, Hoa Mãn Lâu Cấp bách đưa tay kéo tay y lại. Khởi biết Đông Phương Bất Bại bất quá là muốn đứng một chút, bị động tác này của Hoa Mãn Lâu làm giật mình “Ai” một tiếng sau, súy nữa thì rơi xuống cự thạch, vội nắm tay Hoa Mãn Lâu lại.
Hoa Mãn Lâu cũng bị dọa cho giật mình, tay đang cầm hồ lô liền ném đi, lần thứ hai đỡ thắt lưng Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bạu vừa tức vừa vội, hất tay Hoa Mãn Lâu, cả giận: “Ngươi làm cái gì?”
Hoa Mãn Lâu lúng túng, tâm nói mình như thế nào liền……Mang theo điểm ngượng ngùng cười: “ Ta còn tưởng rằng ngươi phải đi.”
“Ngươi…” Đông Phương Bất Bại thật đúng là nghĩ cứ như vậy liền đi, nhưng nhìn thấy Hoa Mãn Lâu ôn nhu tiếu ý, lại không nhẫn tâm. Đông Phương Bất Bại khó tránh khỏi trong lòng buồn bực, không biết mình là bị làm sao, hễ liên quan đến người mù này ;à lại xuất hiện ngoại lệ. Phượng nhãn oán hận nhìn nhìn Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu mặc dù không nhìn thấy, nhưng ánh mắt của Đông Phương Bất Bại vô củng sắc bén, hắn cảm giác được rõ ràng. Thế nhưng hết lần này tới lần khác dưới tình huống như vậy, Hoa Mãn Lâu lại cảm thấy người bên cạnh không được tự nhiên, thật khả ái. Điều này không khỏi làm Hoa Mãn Lâu cảm thấy buồn cười. Ngẫm lại những hành động lúc trước của Đông Phương Bất Bại, không phải cũng giống như phản ứng của con mèo con ngạo khí mà hắn gặp trước đây sao?
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Hoa Mãn Lâu cười tâm càng giận hơn, lại không thể nói ra lời, càng không muốn cứ như vậy rời đi, không thể làm gì khác hơn là bực bội ngồi xuống.
Hoa Mãn Lâu tự biết hắn là chọc giận giáo chủ, ôn tồn hống hắn: “ Thật xin lỗi, vừa nảy là ta nóng nảy. Ngươi có biết hay không Doanh Doanh tới tiểu lâu.” Hoa Mãn Lâu chuyển trọng tâm câu chuyện.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe hai chữ Doanh Doanh, toàn thân liền chấn động. Ngầy ấy biểu tình bất khả tin tưởng cùng kinh ngạc trong mắt Nhậm Doanh Doanh, vẫn khắc thật sâu trông đầu Đông Phương Bất Bại. Mà đồng dạnh, Nhậm Doanh Doanh thanh xuân thiếu nữ xinh đẹp động lòng người cũng như dao đâm vào tâm Đông Phương Bất Bại. Ngày ấy sở dĩ hắn không gϊếŧ Nhậm Doanh Doanh, cũng không bởi vì tâm từ thủ nhuyễn, mà là do khuông mặt xinh đẹp của Nhậm Doanh Doanh khiến hắn dâng lên một loại hâm mộ khó tả. Nếu hắn cũng có thể……….
Đông Phương Bất Bại nhất thời hươ tay chém ra một đạo kình lực kinh người, đánh vào trong liên trì, văng lên thật lớn bọt nước, làm ướt cả hắn lẫn Hoa Mãn Lâu. Hành động này cũng chấm dứt suy nghĩ của Đông Phương Bất Bại, hắn hầu như nín thở ngồi ở chỗ kia, cái ý tưởng này khiến hắn, người chưa hề biết sợ hãi là gì sợ hãi kinh khủng. Hắn còn có thể biến thành cái dạng gì?
Hoa Mãn Lâu bị hành động của Đông Phương Bất Bại làm hỏang sợ, vội vàng lại gần, nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, cảm giác băng lãnh nhượng Hoa Mãn Lâu nhíu mày thật sâu, “Làm sao vậy?”
Đông Phương Bất Bại không nói tiếng nào liền tránh khỏi tay Hoa Mãn Lâu, hơi khàn khàn nói: “Không có gì.”