Sau khi thương thế người nọ lành, tựa hồ đối y càng thêm tốt, mỗi một việc làm đều cực kỳ cẩn trọng, y có cảm giác mình được người này che chở yêu thương.
Y là Đông Phương Bất Bại, cao thủ trong mắt người khác, sao có thể cần người yêu thương. Nhưng những hành động đó cũng không khiến y thấy phản cảm, ngược lại làm lòng y ấm áp rất nhiều, có lẽ là vì y có một tâm tư khác thường với Dương Liễm, nên mới thấy hắn làm bất cứ chuyện gì đều tốt đẹp.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của y hay không, mà y luôn có cảm giác Dương Liên Đình không quá thích Hoa Sơn cùng Tung Sơn, thế nên y hạ lệnh đệ tử trong giáo khi gặp đệ tử Hoa Sơn cùng Tưng Sơn không cần quá khách khí. Y tin tưởng Dương Liên Đình là một người thông minh, sẽ không vô duyên vô cớ mà chán ghét một môn phái nào đó.
Nhớ đến người nọ từng nói tên Dương Liên Đình không tốt, liền đổi thành Dương Liễm, y lại thấy từ Liễm quả thật càng làm nổi bật con người hắn hơn, người quân tử, luôn nội liễm. Liên Đình, Liên Đình, không nhắc tới thì thôi, mà nhắc tới mới thấy hai chữ này hình như hơi quá mạnh mẽ.
Bất quá, cũng có lẽ là trong lòng mình có người nọ, trước kia cũng không thấy hai chữ Liên Đình có gì không tốt, nhưng lại không muốn người nọ vì cái tên mà chết sớm, nếu đổi tên có thể bảo toàn tánh mạng cho hắn, thì sao lại không đổi?
Y sợ Dương Liễm chết, lúc tìm ra tặc tử trong giáo, những kẻ nguyền rủa Dương Liễm không thể chết tử tế, một khắc kia, y hận không thể một chưởng chụp nát đầu bọn chúng, rất nhanh y nghĩ lại để bọn chúng sống không bằng chết thì tốt hơn. Ái nhân của y, làm sao có thể cho phép người ngoài nguyền rủa? Có lẽ vì nguyên nhân này, mà vào lúc Dương Liễm nói muốn đổi tên, trong lòng y thực tế không có nửa phần do dự.
Còn chưa tới kịp cho Dương Liễm nhận tâm tư của mình, thì một thị thϊếp của y lại mắc bệnh nặng, nhìn nữ nhân trên giường dung nhan tiều tụy, y có chút hoảng hốt, nữ nhân này thật là người từng nằm trong lòng mình sao? Cái tình cảm trong mắt nàng không phải là yêu, mà là ỷ lại. Các nàng cho y thanh xuân, mà y lại cho các nàng một nơi an ổn để an cư, tựa hồ ai cũng không nợ ai.
Dương Liễm muốn là một đời một kiếp chỉ hai người, nhưng y đã có nhiều thϊếp thất như vậy, một khi đã thế, y sao có thể để những nữ nhân đó trở thành chướng ngại trên con đường tình cảm của mình. Muốn mệnh mấy phụ nhân, lại có gì khó?
Y thích Dương Liễm ôn nhu, rồi lại hận hắn ôn nhu, bởi vì đối đãi với những nữ nhân khác, Dương Liễm vẫn ôn nhu như cũ. Nếu nói lúc trước khi quyết định gϊếŧ những nữ nhân này y còn chút do dự, nhưng sau khi Dương Liễm cầu tình, y đã không còn chút do dự, không thể giữ những người này lại để phân tâm tư của người nọ.
Y không phải nữ tử, không có vòng eo mềm mại, không có tính tình như nước, cũng không thể vì người nọ sinh nhi dục nữ, nhưng y Đông Phương Bất Bại muốn tình yêu, lại tuyệt không dễ dàng buông tay. Có lẽ, người này cũng không phải vô tình với y, bằng không vì sao lại đối đãi cẩn thận với y như vậy. Có một thân tài hoa, lại nguyện ý vì y chỉnh lý những chuyện vặt vãnh, y không tin người này không có nửa phần tâm tư với mình.
Nhưng mấy năm thuận buồm xuôi gió này dường như đã làm y quên, tình yêu không phải bảo tọa của Nhật Nguyệt thần giáo, chỉ cần y võ công cao cường là có thể đạt được, vì vậy khi người nọ vô tình hữu ý né tránh tâm ý của y, hiểu được tâm ý của y, lại không nguyện ý nhận.
Khi y nhìn tay Dương Liễm đầy máu tươi, liền hiểu được, không phải bất cứ thứ gì, chỉ cần cưỡng cầu cũng có thể chiếm được, người này nếu thật sự bị y bức vào đường cùng, sẽ làm ra hành động thế nào đây? Là rời đi hay là trở thành cái xác không hồn? Kết cục như vậy không phải là điều y muốn, y muốn Dương Liễm nhớ y cả đời, lại không muốn khi Dương Liễm nhớ tới y, ngoài chán ghét thì không còn gì khác nữa.
Lúc nói buông tay, lại không dễ dàng như trong tưởng tượng, xoay người rời đi, bước từng bước nặng nè, lại sau đó một khắc bị Dương Liễm giữ chặt vạt áo, trong lòng y thế nhưng dâng lên một tia hy vọng. Đã biết rõ tâm tư hắn, thì nào còn có hy vọng gì, nhưng đáy lòng vẫn dâng lên hy vọng, làm sao cũng không ức chế được.
Dương Liễm chính là Dương Liễm, khi hắn nhìn y, không có nửa phần sợ hãi, ngay lúc y nghĩ hắn sẽ nói ra những lời quyết tuyệt, lại không nghĩ hắn lại nói y là người quan trọng nhất với hắn.
Sau đó thì sao? Hắn nói hắn muốn thử ở chung.
Trong lòng, là một loại cao hứng nói không nên lời, còn có chua xót khó hiểu, tựa như một thứ mình cho là vĩnh viễn cũng không chiếm được, nay lại có người đặt trước mặt mình, rất khó để tin tưởng rồi lại cực lực muốn đó là chân thật, nếu giờ phút này mọi chuyện chỉ là mộng, thì có lẽ đây là giấc mộng đáng sợ nhất đời y.
Không có được không phải đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là có được rồi lại mất đi.
Mãi đến khi mình vào phòng bôi thuốc cho Dương Liễm, nhìn bàn tay đỏ tươi của hắn, đau xót trong lòng mới làm y ý thức được, đây không phải mộng, mà là chân thật.
Nghe hắn nói luyện võ là vì không muốn liên lụy đến y, nhìn trên tay hắn mang theo thương tích, lại vẫn giúp y đắp chăn, hết thảy khiến y cảm thấy thật hư ảo, rồi lại khó nén vui sướиɠ trong lòng, người này chung quy là của y.
Y muốn người nọ cùng y cả đời, cho dù người nọ không phải võ lâm cao thủ, cho dù người nọ không có quyền thế, nhưng người nọ có ôn nhu người khác không thể bằng, còn có một trái tim toàn tâm toàn ý đặt vào y.
Y sống hơn hai mươi năm, trên tay sớm dính đầy máu tươi, tuổi nhỏ mất đi song thân, sớm không biết cái gì gọi là ấm áp, nhưng cảm giác ấy, thì con người ngồi trên đầu giường cùng y ngủ trưa đã cho y rồi, chỉ cần ngẩng đầu, liền thấy được trong mắt hắn chỉ có mình y.
Một sớm đầu đông sau khi Thanh phu nhân ra đi, Dương Liễm nói từ “Thích” với y, tuy rằng đã sớm đã nói sẽ
thử
sống chung, nhưng là khi nghe được hai từ này, trong lòng là chỉ có hạnh phúc, hạnh phúc như vậy, ngay cả lúc y trở thành giáo chủ cũng chưa từng thể nghiệm được.
[thích trong tiếng trung là hỉ hoan, cho nên nguyên tác nói là hai từ]
Dương Liễm luôn lo lắng mọi chuyện rất chu toàn, trong giáo cũng không có vị trưởng lão nào nói hắn không tốt, hắn là một người cực kỳ thông minh, lại vì y, cam nguyện ở lại trong giáo, làm một tổng quản không có nhiều quyền lực.
Y cũng không muốn hắn rời đi mình, thế giới bên ngoài quá xinh đẹp, cũng có rất nhiều nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, hắn không dám thử, cũng không nguyện ý thử, y cùng hắn chưa từng quá thân thiết, chỉ sợ bí mật không chịu nổi trên người mình bị phát giác.
Nếu bí mật của mình bị người ôn nhu này phát giác, mộng đẹp này chỉ sợ sẽ phải tỉnh.
Hắn muốn luyện kiếm, y liền cho hắn kiếm tốt nhất trong giáo, cho hắn giản phổ thích hợp nhất. Hắn bắt đầu luyện tuy rằng không dễ dàng như người còn nhỏ tuổi, nhưng tiến bộ cũng rất nhanh, nếu thuở nhỏ liền hảo hảo tập võ, nhất định sẽ là nhất lưu hảo thủ trong chốn giang hồ.
Giang hồ giang hồ, có nhiễu loạn có người ở sẽ có giang hồ, Nhật Nguyệt thần giáo cây to đón gió, tự nhiên có ngụy quân tử như hổ rình mồi, nghe nói dưới Hắc Mộc nhai có người lạ trong võ lâm xuất hiện, đối với y mà nói, tuyệt không ngoài ý muốn. Cho nên lúc cùng hắn đi xuống núi, vốn không ngờ tới lần đi này lại có một thu hoạch khác.
Y vẫn không rõ, khách *** trên danh nghĩa của Nhật Nguyệt thần sao lại chỉ còn một gian phòng, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh, y lại nói không ra lời cự tuyệt, có lẽ đối người này y trước nay không thể cự tuyệt. Cho dù trong lòng lo lắng bí mật của mình bị người bên cạnh phát hiện, nhưng cũng không muốn làm hắn mất hứng.
Nằm trên giường, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên cạnh, làm sao cũng không
ngủ được, nhịn không được mở miệng hỏi, “Ngươi có hối hận không?” Nếu phát hiện y là một người không trọn vẹn, vẫn sẽ không hối hận sao?
Sao cũng không ngờ được y lại để cho hắn chạm vào nơi đó, sợ hãi tập trung trong lòng, ngay cả dũng khí để ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có, Đông Phương Bất Bại đệ nhất thiên hạ, giờ phút này lại như một phụ nhân khϊếp đảm, ở trong lòng cười nhạo bản thân, lại như cũ không dám ngẩng đầu, có lẽ ngẩng đầu nhìn thấy đó là khϊếp sợ còn có chán ghét trong mắt hắn, ánh mắt như vậy cùng dao nhỏ lại có gì khác biệt đây? Người nọ nói gì y đã không còn nghe rõ ràng, mà ngay cả móng tay đâm vào thịt y cũng không biết.
Bàn tay lạnh lẽo bị bàn tay ôn nhu của hắn bao lấy, nghe hắn thật cẩn thận nói, “Đông Phương, ngươi đừng bỏ mặc ta.”
Y đoán được rất nhiều thứ, lại không đoán được hắn sẽ bất an, mà phần bất an này chỉ là vì y trầm mặc, nguyên lai hắn lo lắng không phải thân thể không trọn vẹn của mình, mà là y bỏ mặc hắn? Đây là không phải là chứng minh hắn căn bản là không ngại bản thân mình không trọn vẹn sao?
Nhìn hắn khẩn trương vì mình lau đi vết máu trong lòng tay, mới phát hiện nguyên lai lòng tay mình đã bị móng tay đâm đến chảy máu.
“Ta yêu là Đông Phương, rất yêu rất yêu Đông Phương.”
Bên tai là tiếng hắn một lần lại một lần lập lại, tựa hồ là muốn y hiểu được, hắn yêu là y, mà không phải cái khác, những cái khác không quan trọng.
Nhìn hắn chỉ mặc một kiện đơn y, đi chân trần đứng trên đất, bàn chân trắng đã sớm bị đông thành màu xanh đen, kéo hắn lên giường, chỉ thấy hắn toàn thân lạnh lẽo, không có một chỗ ấm áp, nhưng y lại thấy, tiếp xúc với thân thể này chính là ấm áp nhất.
Nhẹ nhàng cầm tay hắn, đời này cầm tay người nọ, sẽ không bao giờ buông ra nữa, thế gian này còn ai có thể càng yêu y hơn hắn, còn ai có thể bao dung y hơn hắn, lại có nguyện ý vì y mà buông tha tất thảy, chỉ nguyện làm bạn bên cạnh y?
Sáng sớm rời giường, nhìn sắc mặt hắn ửng đỏ, thần tình không được tự nhiên, y mới hiểu được, hắn đối y có du͙© vọиɠ, cầm phía dưới của hắn, nghe một tiếng hô Đông Phương trong miệng hắn, chỉ thấy trong lòng viên mãn.
“Đông Phương, Đông Phương...” Bên hông bị hắn ôm lấy, mà hạ thân hắn trong tay y đã mềm lại, nhìn hắn tuy rằng ngượng ngùng nhưng vẫn giúp mình rửa tay, không khỏi thấy toàn thân đều ấm áp, người này chính là người sắp cùng y làm bạn cả đời.